Mục lục
Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


An Tại Đào nhìn Lý Hiểu Tuyên một cái, thản nhiên bắt tay cô, nói mấy câu chào hỏi xã giao. Lúc này, hắn đã biết Lý Hiểu Tuyên này chính là đầu sỏ gây nên vụ ly hôn của Tôn Hiểu Linh. Mà nghe nói người phụ nữ này đang chuẩn bị kết hôn với người vừa được thăng chức Trưởng phòng Giáo dục huyện Ninh Lập Cương.

Thấy An Tại Đào thần sắc lãnh đạm, Lý Hiểu Tuyên cũng thấy ngại ngùng, cô khẽ cười cười, vuốt tóc An Ngọc Trúc:

-An Ngọc Trúc, cô qua bên kia, lát nữa có bạn đến.

-Vâng, cô Lý ăn ngon miệng. Em với anh trai cũng ăn cơm ở đây.

Trúc Tử nói rồi cùng An Tại Đào đến một góc khuất ngồi xuống.

An Tại Đào nhanh chóng gọi vài món thức ăn, đều là những món ăn ngày xưa hai người thường gọi. Một đĩa cá kho, một đĩa sườn xào, một đĩa măng luộc, hai bát cơm, một bát canh trứng cà chua. Đây là bữa tối hôm nay của hai người.

Di động của An Tại Đào vang lên. Hắn lấy ra nhìn, không ngờ là số điện thoại của Lãnh Mai.

Hắn trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: "Chắc là Thành ủy gọi đến họp khẩn cấp đây".

Ngẫm nghĩ một chút, hắn ấn nút nhận cuộc gọi, sau đó vội vàng vào nhà vệ sinh trong nhà hàng, gọi điện thoại cho Trương Bằng Viễn.

Tại Thành ủy!

Trương Bằng Viễn đang ngồi trong phòng làm việc cùng Trương Thắng Lợi nói gì đó, đột nhiên nhận được điện thoại của An Tại Đào, không khỏi thở phào một cái:

-Lão Trương, đồng chí Tiểu An ở Quy Ninh gọi điện. Sự việc bất ngờ, tôi thấy, ở Quy Ninh nếu không có đồng chí Tiểu An ủng hộ thì Lãnh Mai hiện tại rất khó khống chế được cục diện.

Trương Thắng Lợi gật gật đầu, chỉ chỉ di động của Trương Bằng Viễn, ý bảo ông ta nhận điện thoại trước.

-Tôi là Trương Bằng Viễn.

Trương Bằng Viễn trầm giọng nói.

-Bí thư Trương, tôi là An Tại Đào.

An Tại Đào dừng lại, mỉm cười nói tiếp:

-Bí thư Trương, có một chuyện tôi muốn báo cáo với ngài.

An Tại Đào tuy rằng tốc độ nói rất dồn dập, nhưng lại rất rõ ràng.

Hắn đem đầu đuôi sự việc Tôn Cốc và Lãnh Mai "liên kết" làm khó dễ hắn nói một lượt, xong rồi thở dài:

-Vốn không nên gọi cuộc điện thoại này cho Bí thư Trương.

Nhưng tôi nghĩ tới nghĩ lui, hay là cứ báo cáo lãnh đạo một tiếng. Dưới áp lực của Bí thư Tôn và Quyền chủ tịch huyện Lãnh, tôi tạm thời buộc phải ở lại Huyện ủy làm việc, về phần Khu kinh tế mới thì trước mắt không được quản.

Nghe nói còn có người tố cáo tôi vi phạm quy định và tham ô, nhận hối lộ...

An Tại Đào lời còn chưa nói xong, Trương Bằng Viễn liền không kìm nổi giận dữ cắt ngang lời của hắn:

-Làm cái gì vậy? Thật bừa bãi! Cậu là Phó bí thư Huyện ủy, là nhân vật số một của Khu kinh tế mới do Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố bổ nhiệm, không có Thành ủy đồng ý, ai có thể đình chỉ công tác của cậu? Chỉ dựa vào Tôn Cốc sao?

Đồng chí tiểu An, cậu không cần ôm ấm ức, cậu lập tức liên hệ với Quyền chủ tịch huyện Lãnh, hai người lập tức lên thành phố mở hội nghị khẩn cấp. Ngay lập tức!

Trương Bằng Viễn thanh âm thoáng dịu đi một ít, vội vàng nói, liên tiếp nhấn mạnh vài cái Lập tức Trương Bằng Viễn là người ra sao, ở Quy Ninh phát sinh cảnh tượng "Nội chiến quyền lực" này, cho dù ông ta không chính mắt trông thấy nhưng làm sao lại không rõ, Tôn Cốc và Lãnh Mai đây là liên kết quyền lực để đánh ngã An Tại Đào, ý đồ đoạt chiến tích Khu kinh tế mới trong tay An Tại Đào.

Buông điện thoại, Trương Bằng Viễn không kìm nổi nhíu mày thở dài.

-Bí thư Trương, có chuyện gì?

Trương Thắng Lợi có chút ngạc nhiên nhìn Trương Bằng Viễn.

Trương Bằng Viễn đột nhiên phất phất tay:

-Làm bừa bãi, Tôn Cốc thao túng Hội nghị thường vụ Huyện ủy, áp chế đồng chí Tiểu An, bắt hắn rời khỏi Khu kinh tế mới, ở lại Huyện ủy làm việc, còn chuẩn bị hướng Thành ủy đề nghị miễn chức Bí thư kiêm Trưởng ban quản lý Khu kinh tế mới của đồng chí tiểu An. Đồng thời, còn lấy lý do là có người tố cáo, tạm thời cách chức An Tại Đào đưa đến Ủy ban kỷ luật thẩm tra.

Trương Thắng Lợi ngạc nhiên, tức giận đập bàn:

-Tôn Cốc này thật là ngang ngược.

Rõ ràng là "Tôn Cốc và Lãnh Mai liên kết", nhưng từ miệng Trương Bằng Viễn nói ra thì lại thành ra có một mình Tôn Cốc, bởi vậy có thể thấy giữa Trương Bằng Viễn và Lãnh Mai quan hệ không tầm thường.

Tuy rằng đồng ý với Trương Bằng Viễn là lập tức liên hệ với Lãnh Mai nhưng An Tại Đào không gọi điện thoại cho Lãnh Mai. Hắn vội vàng ra khỏi phòng vệ sinh, bảo nhà hàng đóng gói đồ ăn lại rồi đưa Trúc Tử về nhà.

Trên đường thấy có điện thoại gọi đến nhưng An Tại Đào đều không nhận điện.

Cho đến khi cùng với Trúc Tử về đến nhà, Lãnh Mai nghe được động tĩnh vội vàng mở cửa ra, nói:

-Bí thư An, tôi tìm anh có việc, anh vào đây, tôi có lời muốn nói với anh.

An Tại Đào ồ một tiếng, nói với Trúc Tử:

-Trúc Tử, em vào nhà ăn trước đi, anh nói chuyện với Chủ tịch huyện Lãnh rồi về sau.

Vào nhà Lãnh Mai, thấy gian phòng được bố trí vô cùng ngăn nắp, màu sắc chủ đạo là màu nhạt, vô cùng trong trẻo nhưng lại lạnh lẽo, cũng là phù hợp với tính cách của cô.

An tại Đào ngồi trên sofa, thản nhiên nói:

-Chủ tịch huyện Lãnh có gì chỉ bảo?

Lãnh Mai vội vàng đem sự tình nói một lần, sau đó cúi đầu nói:

-Bí thư An, Thành ủy yêu cầu chúng ta lập tức tới Thành phố, tôi đã thông báo cho Bí thư Hồ của Ủy ban kỷ luật huyện, một lát nữa chúng ta cùng đến thành phố họp. Lãnh đạo thành phố và Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Ủy ban Kỷ luật thành phố đều đang chờ chúng ta.

-Hả, không ngờ lại có chuyện như vậy. Thật sự là không thể tin nổi.

An Tại Đào trầm ngâm một chút:

-Tuy nhiên, Chủ tịch huyện Lãnh, tôi hiện tại là người đang đợi điều tra, sợ là không tiện tham gia việc này. Hay là thôi đi, tôi ở lại huyện. Cô yên tâm, ít nhất nguyên tắc giữ bí mật của tổ chức tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

-Thành ủy yêu cầu ba người chúng ta đến họp, anh sao có thể không đi?

Lãnh Mai giận dữ trừng mắt nhìn hắn:

-Anh đây là có gì bất mãn đúng không?

-Tôi đã xin phép Bí thư Trương rồi.

An Tại Đào cười cười:

-Tôi thì có gì bất mãn chứ? Hôm nay ở hội nghị thường vụ huyện ủy, chư vị bày ra tư thế muốn bài miễn tôi, tôi còn phải ra vẻ tươi cười đón chào sao? Tôi về trước ăn cơm, Chủ tịch huyện Lãnh đi thong thả.

-An Tại Đào!

Lãnh Mai tức giận đến sắc mặt đỏ lên, hét lớn:

-Anh đừng náo loạn được hay không? Sự tình khẩn cấp, ở thành phố lãnh đạo đang chờ chúng ta!

-Tôi náo loạn?

An Tại Đào cười lạnh một tiếng:

Hai lãnh đạo chủ chốt các người liên kết gây sự, hận không thể đuổi tôi ra khỏi huyện Quy Ninh. Huyện ủy không phải đang định đề nghị với Thành ủy bãi miễn chức của tôi sao? Lại còn có người tố cáo tôi. Tôi ra mặt tham dự việc này có phải rất không thích hợp không? Thật không dám giấu, tôi vừa rồi đã nói qua với Bí thư Trương, tôi ở nhà chờ tổ chức điều tra xử lý.

An Tại Đào khoát tay:

-Đã thế này, chức Phó bí thư Huyện ủy cũng miễn đi, tôi nhất định sẽ phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.

An Tại Đào đứng dậy, hướng cửa bước đi.

-An Tại Đào!

Lãnh Mai có chút luống cuống, chạy vội đến trước mặt An Tại Đào:

-Sự việc khẩn cấp, thời khắc mấu chốt, đây là thời điểm khảo nghiệm sức chiến đấu của bộ máy Huyện ủy chúng ta, chúng ta phải đoàn kết.

An Tại Đào thản nhiên cười:

-Bộ máy Huyện ủy luôn rất đoàn kết.

Lãnh Mai hô hấp có chút dồn dập, không mặt lãnh diễm đỏ ửng, bộ ngực cao ngất phập phồng, trên vầng trán mịn màng lấm tấm mồ hôi.

Không ai rõ ràng hơn cô, một khi Tôn Cốc bị bắt, quan trường Quy Ninh sẽ rung chuyển bất an. Mà chỉ bằng lực lượng của mình thì không thể ổn định được cục diện Quy Ninh. Một khi Quy Ninh bị náo loạn, lãnh đạo cấp trên sẽ cho rằng cô không có năng lực. Dù sao sau khi Tôn Cốc đi rồi thì Quyền chủ tịch huyện là cô trên thực tế sẽ là nhân vật số một Quy Ninh.

Việc của Tôn Cốc khiến cho cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Ủy ban Kỷ luật tỉnh phải can thiệp, sức ảnh hưởng quá lớn. Trong một thời gian tới, Quy Ninh chắc chắn sẽ bị các lãnh đạo cấp trên chú ý, vào lúc này mà mắc sai lầm, không cần nói đến Bí thư Huyện ủy mà một Chủ tịch Huyện cũng làm không yên, có thể khiến cho con đường làm quan của cô có một vết nhơ.

Đây là kết quả Lãnh Mai không hề muốn thấy, cho nên cô không còn cách nào khác phải lựa chọn liên kết với An Tại Đào, ổn định cục diện Quy Ninh. Quy Ninh không thể loạn, kiên quyết không thể loạn!

Hơn nữa trong lòng của cô còn mơ hồ dâng lên sự hy vọng có thể nhận chức Bí thư Huyện ủy.

Lãnh Mai lấy lại sự bình tĩnh.

- Quan trường chính là như thế. Nếu anh gia nhập vào quan trường thì cần phải có sự giác ngộ. Hiện giờ thế cục đã có sự biến đổi, ở trên không hề hy vọng Quy Ninh có loạn. Một khi Quy Ninh rối loạn thì mọi người đều bị ảnh hưởng. Điều này chắc anh không phủ nhận chứ? Cho nên, Bí thư An, hy vọng chúng ta có thể lúc này giải tỏa đi sự không thoải mái, chân thành hợp tác, cho dù là tạm thời.

- Nói thật, Quy Ninh loạn hay không loạn đều không ảnh hưởng đến tôi. Công tác của tôi chủ yếu là ở khu kinh tế mới. Tôi chỉ cần đảm bảo cho khu kinh tế mới yên ổn đoàn kết là được rồi. Về phần cục diện ở huyện thì mong Phó chủ tịch huyện Lãnh, lãnh đạo chủ chốt ở huyện suy xét vấn đề.

An Tại Đào cười nói:

- Có thể tránh đường hay không, Phó chủ tịch Lãnh?

- Anh…!

Lãnh Mai cau mày, muốn phát hỏa nhưng lại cố kìm nén xuống, hạ giọng nói:

- Bí tư An, xem như là anh giúp tôi?

- Haha, nếu Phó chủ tịch Lãnh đã nói như vậy thì đừng nói chuyện khác nữa.

An Tại Đào đột nhiên mỉm cười, giơ tay ra:

- Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.

Thái độ An Tại Đào chuyển biến cực nhanh khiến Lãnh Mai trong lòng run lên. Cô chợt đỏ mặt lên, oán hận trừng mắt nhìn An Tại Đào:

- Anh…!

An Tại Đào vẫn giữ tay như cũ, thản nhiên cười:

- Phó chủ tịch huyện Lãnh, nói thật, cô và tôi hợp tác với nhau thì cùng có lợi thôi. Vì Tôn Cốc đột nhiên gặp chuyện không may, ở trên vì ổn định cục diện khẳng định sẽ tạm thời an bài một Bí thư Huyện ủy xuống. Nhưng tôi có thể cam đoan, chỉ cần cô và tôi đồng lực hợp tác thì chỉ sau một năm, chức Bí thư Huyện ủy khẳng định là sẽ thuộc về cô. Còn nếu như Phó chủ tịch Lãnh vẫn tiếp tục nội chiến và dùng thủ đoạn với tôi, muốn được ngư ông đắc lợi thì ở trên nhất định sẽ phái xuống một Bí thư Huyện ủy trường kỳ trấn thủ ở đây. Điều này thì hy vọng Phó chủ tịch huyện Lãnh sẽ hiểu rõ.

Lãnh Mai thở phào một cái, rồi vươn bàn tay bé nhỏ của mình ra, nắm chặt lấy tay An Tại Đào. Cô vốn là miễn cưỡng bắt tay, định rút trở về nhưng không nghĩ tới An Tại Đào lại dùng sức nắm chặt như vậy. Cô muốn rút ra mà rút cũng không được.

- Anh buông tay tôi ra!

Lãnh Mai xấu hổ nói, nét mặt đột nhiên hồng lên.

- Hy vọng chúng ta có thể duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp.

An Tại Đào trong mắt chợt lóe lên một tia sáng rồi biến mất, sẵng giọng nói khiến Lãnh Mai ngẩn cả người, trong nháy mắt quên mất tay của mình đang còn bị An Tại Đào nắm chặt.

Chẳng lẽ sự việc của Tôn Cốc là do hắn đứng đằng sau thao túng?

Lãnh Mai trong đầu suy nghĩ lung tung, nét ửng hồng chợt chuyển thành một nét tái nhợt. Cô không thể tin nổi liền ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, cánh môi anh đào run run, một chút cũng không nói ra lời.

Nếu thật sự là hắn thì người đàn ông quả thật là rất đáng sợ.

Hắn đầu tiên là giăng bẫy, sau đó dụ Tôn Cốc và mình sa chân vào. Chỉ một chiêu thì giết chết toàn cục khiến cho Tôn Cốc và mình từng bước bị ép thành bọt nước.

Hơn nữa, hắn không ngờ lại chọn vào lúc này để phát động. Nếu hắn phát động sớm vài ngày, Tôn Cốc bị lật đổ thì vị trí Bí thư Huyện ủy sẽ lọt vào tay mình dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn lại không làm như vậy. Rất rõ ràng, Tôn Cốc từ lâu đã trở thành quân cờ của hắn. Mà mình, không ngờ đã vô hình chung bị hắn khống chế, thậm chí còn liên quan đến Bí thư Tỉnh ủy Tiếu.

Một tiểu thư chốn kinh thành lại trở thành một quân cờ của hắn. Tôn Cốc đã sớm nằm trên thớt nhưng hắn vẫn cố nhẫn nhịn cho đến hôm nay. Khi Tôn Cốc vừa đến, thì hắn không chỉ làm tiêu tan quyền lực của con mồi mà còn nhanh chóng biến hóa, chiếm cứ thế chủ động tuyệt đối.

Lãnh Mai nghĩ đến đây thì trong lòng đánh bộp một cái. Cô đối với người đàn ông này sinh ra một tâm lý sợ hãi.

- Anh cứ sắp xếp mọi việc đi.

Lãnh Mai tựa lưng vào vách tường, tóc rối bay qua trán, ánh mắt lóe lên sự hoang mang và sợ hãi. Còn tay thì vẫn nằm trong tay của An Tại Đào.

- Lời nói của Phó chủ tịch huyện Lãnh tôi nghe không rõ.

An Tại Đào cười ha hả, buông tay Lãnh Mai ra:

- Phó chủ tịch huyện Lãnh Mai, tôi về nhà thay quần áo, lát nữa sẽ xuống lầu. Chúng ta cùng đi đến thành phố. Tôi sẽ lái xe của tôi. Cô và Chủ nhiệm Hồ cùng đi chung.

An Tại Đào khi đang muốn rời khỏi thì lại nghe tiếng chuông cửa nhà Lãnh Mai vang lên. An Tại Đào ngẩn ra, rồi lách người sang một bên, hướng Lãnh Mai cười nói:

- Có người đến đấy, Phó chủ tịch huyện Lãnh.

Lãnh Mai thở phào một cái, lấy lại bình tĩnh rồi chậm rãi bước đến mở cửa, thì thấy Phó chủ nhiệm khu kinh tế Tư Hà Trần Quốc Khánh. Cô nhíu mày nói:

- Là anh à?

- Phó chủ tịch huyện Lãnh, là tôi. Tôi muốn hướng Phó chủ tịch huyện Lãnh báo cáo một chút công tác.

Trần Quốc Khánh xoa tay, ngượng ngùng nói.

Lãnh Mai đuôi lông mày nhảy dựng, ánh mắt theo bản năng mà hướng về An Tại Đào đang đứng ở góc phòng. Trần Quốc Khánh đến vì ý gì thì cô trong lòng biết rõ. Đây chính là kết quả mà cô ám chỉ. Nếu không phải Tôn Cốc đột nhiên gặp chuyện thì cô khẳng định sẽ thu phục Trần Quốc Khánh, biến y trở thành người của mình tại khu kinh tế mới.

Mà trong tương lai, tại một thời điểm thích hợp, cô cũng sẽ nâng đỡ Trần Quốc Khánh thay thế vị trí của Tôn Hiểu Linh. Nhưng hiện tại, việc lo lắng bố trí này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa, mà lại còn rất buồn cười.

- Phó chủ tịch huyện Lãnh!

Thấy Lãnh Mai còn chút chần chừ, Trần Quốc Khánh do dự lên tiếng.

Lãnh Mai đột nhiên mỉm cười:

- Xin mời vào!

Trần Quốc Khánh bước vào trong phòng khách, Lãnh Mai thuận tay đóng cửa lại.

Khi Trần Quốc Khánh bước vào thì phát hiện An Tại Đào đang đứng trong phòng khách.

- Bí thư An?

Trần Quốc Khánh trong lòng giật mình, trên trán lập tức xuất hiện những giọt mồ hôi lạnh.

- Ồ?

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Không ngờ ở nơi này lại gặp được Phó chủ nhiệm Trần?

- Bí thư An, tôi…

Trần Quốc Khánh gương mặt đỏ lên:

- Tôi có chút việc riêng tư cần tìm Phó chủ tịch huyện Lãnh.

- Được!

An Tại Đào gật đầu, bước về phía cửa:

- Phó chủ tịch huyện Lãnh, cô nhanh lên đấy, tôi về nhà thay quần áo trước.

- Phó chủ tịch huyện Lãnh, tôi hôm nào lại đến. Hai vị lãnh đạo có việc bận thì hai người cứ bàn luận trước đi.

Trần Quốc Khánh dáng vẻ khổ sở, vội vã quay thân hình nhanh chóng rời khỏi nhà Lãnh Mai.

An Tại Đào vẫn đứng yên một chỗ, nụ cười trên khóe môi lại càng ác nghiệt hơn. Sau đó hắn dường như chẳng có việc gì tiếp tục bước ra cửa.

Thời điểm hắn bước ngang qua cô, Lãnh Mai cố ý nhìn chằm chằm vào An Tại Đào, thấy ánh mắt và sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh, dường như chuyện của Trần Quốc Khánh đến là không có. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lạnh lùng đóng cửa phòng Lãnh Mai, dáng vẻ anh tuấn của An Tại Đào dần biến mất khỏi cầu thang. Lãnh Mai vô lực dựa vào vách tường, trượt chân ngồi xuống nền nhà.

Giờ phút này, cô không chỉ hiểu rõ thêm con người của An Tại Đào mà còn cảm thấy rất hối hận. Tại sao mình lại đến một cái huyện nghèo như vậy? Cô mơ hồ có một dự cảm nào đó, từ nay về sau cô sẽ rơi vào trong ván cờ của người đàn ông này và rất khó thoát ra ngoài.

An Tại Đào chậm rãi dọc theo hành lang về phòng của mình, sắc mặt dần dần trở nên âm trầm. Trần Quốc Khánh đến nhà Lãnh Mai làm gì thì không cần đoán cũng biết. Hắn nắm chặt tay của mình.

Không! Không!

Tôi không thể bại dưới tay một người đàn ông!

Lãnh Mai cắn chặt răng, chống tay đứng lên, lảo đảo bước về phòng ngủ. Không bao lâu sau, cô đã thay một trang phục thanh lịch, trên mặt còn đánh một chút phấn, mang theo một cái bóp đầm rồi đi ra cửa.

Mà lúc này, An Tại Đào đang trong trang phục áo trắng quần tây đen, chân mang đôi giày da đen bóng, cũng đang từ từ bước xuống lầu.

- Phó chủ tịch huyện Lãnh, chúng ta đi thôi.

An Tại Đào khoát tay.

Ngay khi An Tại Đào chuẩn bị khởi động xe thì từ trên lầu, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hồ Linh Linh hổn hển chạy đến:

- Phó chủ tịch huyện Lãnh, Bí thư An.

Lãnh Mai sớm đã khôi phục lại sự bình tĩnh và lạnh lùng. Cô quét mắt nhìn Hồ Linh Linh:

- Chủ nhiệm Hồ, chúng ta lên xe rồi nói.

Hồ Linh Linh lần đầu tiên được ngồi trên một chiếc xe thể thao sang trọng như vậy. Cô chui vào băng sau, còn Lãnh Mai thì ngồi ở vị trí lái phụ.

- Bí thư An, chiếc xe này thật không tồi mà. Ngồi xe xịn cái chính là thoải mái.

Tôn Linh Linh cực kỳ hâm mộ, cứ chậc chậc khen ngợi mãi.

- Chủ nhiệm Hồ!

Đang hưng phấn, Hồ Linh Linh chợt bị giọng nói của Lãnh Mai kéo về thực tại. Cô đột nhiên ho khan một tiếng, cao giọng nói:

- Cái gì, sao lại có khả năng đó? Trời ạ, Phó chủ tịch huyện Lãnh, cô có nói giỡn với tôi không?

Lãnh Mai luôn luôn không thích người phụ nữ có tính cách như Hồ Linh Linh, nghe vậy thì không khỏi cười lạnh:

- Chủ nhiệm Hồ, chuyện đại sự như vậy, tôi sao có thể nói giỡn với cô chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK