Mà đối với An Tại Đào, Trúc Tử trong lòng cũng đã ôm ấp tình cảm thiếu nữ từ lâu, đã trở thành một phần không thể thiếu. Trong thế giới tình cảm của Trúc Tử gần như là trống rỗng. Dưới bầu trời của cô, gần như chỉ có một mình An Tại Đào. Đối với Trúc Tử mà nói, như vậy là đủ rồi.
- Trúc Tử!
Lưu Ngạn đứng một bên cười nói.
Trúc Tử khuôn mặt thanh tú đỏ ửng lên, khẩn trương rời khỏi lồng ngực An Tại Đào, bước qua nhiệt tình bắt tay Lưu Ngạn, rất tự nhiên tiếp đón:
- Chị dâu Lưu Ngạn, chị ngày càng đẹp đấy.
Một tiếng "chị dâu Lưu Ngạn" khiến khuôn mặt Lưu Ngạn đỏ ửng lên, nhưng trong lòng lại thật cao hứng.
- Được rồi, Tiểu Đào, chúng ta về nhà chứ? Mẹ, chúng ta về nhà ở hay là ở khách sạn? Nếu ở khách sạn thì để con đi đặt phòng.
Lưu Ngạn lập tức nắm tay Trúc Tử, hỏi ý kiến của An Nhã Chi. An Nhã Chi khẽ mỉm cười:
- Đã về đây thì còn ở khách sạn chi nữa. Chúng ta về nhà thôi.
Về đến nhà, An Nhã Chi liền gọi điện thoại cho anh họ của mình, ý là bà sẽ tham gia tiệc cưới, xin mọi người cứ an tâm. Người lập gia đình là con trai của anh họ An Nhã Chi An Kiến Quốc, hình như người đó tên là An Tiểu Quân. Nghe người nhà của mẹ cứ nằn nì lôi kéo, An Tại Đào không khỏi nhíu mày, bước qua phòng bên gọi điện thoại cho Dương Hoa, hỏi thăm tình hình ở Phòng Sơn.
Kỳ thật, Dương Hoa tối nay định gọi điện thoại cho An Tại Đào, hướng lãnh đạo báo cáo một chút công tác ở thành phố. Nhưng cô còn chưa kịp gọi thì An Tại Đào đã chủ động gọi điện thoại lại rồi, khiến cho Dương Hoa có chút ngượng ngùng.
- Bí thư An, thật ngại quá. Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại báo cáo công tác, không nghĩ là anh sẽ gọi điện trước.
Dương Hoa tùy ý giải thích một câu. Tuy rằng, giải thích hay không giải thích thì An Tại Đào cũng không suy nghĩ gì, nhưng Dương Hoa đối nhân xử thế cẩn thận, cuối cùng cũng nên giải thích một câu.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Chị Dương à, về sau đừng khách sáo với tôi như vậy. Tôi cũng không có gì quan trọng, chỉ tùy tiện hỏi thăm mà thôi. Tôi muốn nắm chặt công tác của thành phố, nhất là danh sách quyền lực. Chúng ta phải cố gắng làm cho thật tốt, mau chóng chứng thực nó, không thể cứ như trình diễn trên sân khấu được. Không chỉ có toàn bộ người dân thành phố đang nhìn vào chúng ta, mà ngay cả giới truyền thông cũng vậy. Chị Dương, nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta rất gian khổ đấy.
Tuy rằng An Tại Đào nói là chỉ tùy tiện hỏi, nhưng Dương Hoa không dám chậm trễ, báo cáo công tác với An Tại Đào:
- Vâng, tôi hiểu rồi, Bí thư An, xin anh cứ yên tâm làm việc của mình, tôi ở đây sẽ làm tốt công tác. Những gì có thể giải quyết, tôi sẽ giải quyết, còn nếu giải quyết không được thì sẽ gọi điện thoại báo cáo với lãnh đạo. Xin anh cứ yên tâm!
An Tại Đào đứng ở phòng khách đi qua đi lại nói chuyện điện thoại với Dương Hoa. Trúc Tử lẳng lặng đứng ở cửa phòng ngủ, si ngốc nhìn theo bóng dáng của hắn. Lưu Ngạn từ trong phòng đi ra, liếc mắt nhìn Trúc Tử, đuôi lông mày nhướng lên, như thoáng chút suy nghĩ:
- Trúc Tử, em đang nghĩ gì vậy?
Lưu Ngạn mỉm cười bước tới.
Trúc Tử mặt đỏ lên, nhưng cố gắng che giấu sự thẹn thùng của mình, chỉ vào An Tại Đào nói:
- Chị dâu Lưu Ngạn, chị nghe đấy, anh trai của em bây giờ giọng quan bài bản rồi phải không? Chị cũng đã từng làm quan trong chính quyền, có phải những người làm quan trong nước đều như thế?
Lưu Ngạn ngẩn ra, quay đầu liếc nhìn An Tại Đào, cười hì hì:
- Trúc Tử, đi thôi, đi xem quần áo mà chị dâu mua cho em nè. Chị mua của một cửa hàng thời trang ở Nam Dương, đều là hàng hiệu của thế giới đấy, mới ra năm nay.
Đều là người một nhà, Trúc Tử tất nhiên là không khách khí với Lưu Ngạn làm gì. Hai người nắm tay nhau, bước vào phòng ngủ của An Tại Đào và Lưu Ngạn.
An Tại Đào nói chuyện điện thoại xong, thấy mẹ dọn dẹp trong nhà bếp và nhà vệ sinh thì có chút buồn chán, theo bước Trúc Tử và Lưu Ngạn vào trong phòng. Thấy hai cô gái ngồi trên giường nói chuyện, hắn liền thuận tay mở chiếc máy tính xách tay của Lưu Ngạn đặt ở đầu giường, tùy ý nghe một bản nhạc.
Bất kể kiếp trước hay là kiếp này, An Tại Đào đều là người rất giàu tình cảm. Khi hắn nghe bài hát, đột nhiên thấy sắc mặt hai cô gái ửng đỏ, cùng nhau quay lại nhìn mình, nhất là Trúc Tử, xấu hổ cúi đầu xuống, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo.
Lưu Ngạn nét mặt ửng hồng, gương mặt trở nên quyến rũ hơn, ánh mắt nhanh chóng liếc mắt nhìn An Tại Đào. An Tại Đào ngẩn ra, chỉ vào mình, cười nói:
- Hai người làm sao vậy?
Lưu Ngạn đột nhiên che miệng cười, nhẹ nhàng nói, rồi chợt ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm nghị:
- Không có việc gì, Trúc Tử, chúng ta sang phòng của em đi. Em thử xem mấy bộ quần áo này như thế nào, xem ánh mắt của chị dâu ra sao?
Nói xong, Lưu Ngạn cười, chỉ vào máy tính trên tay An Tại Đào. An Tại Đào lúc này mới bừng tỉnh, không khỏi có chút không biết nên khóc hay nên cười. Hóa ra là lời bài hát này, nghe qua có chút mờ ám. Nhưng Lưu Ngạn rõ ràng lại nghe ra ý khác.
An Tại Đào đang muốn nói vài câu thì Lưu Ngạn khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, kéo Trúc Tử đi sang phòng khác, thấy An Tại Đào cũng đi cùng, thì trừng mắt:
- Trúc Tử phải thay quần áo, anh cũng muốn vào theo sao?
Tiệc cưới của An Tiểu Quân được định vào trưa ngày hôm sau. Dựa theo phong tục dân gian của Tân hải, dân chúng cưới vợ thì con gái phải xuất giá trước hừng đông. Mà tiệc cưới vào buổi trưa bình thường chỉ là tiệc chiêu đãi gia đình và bạn bè. Những người thân quen hơn thì sẽ đãi vào buổi tối. Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn tại thị trấn huyện Cao Lãm. An Nhã Chi chỉ muốn đi một mình, nhưng An Tại Đào lại không yên tâm, liền quyết định lái xe đưa mẹ mình đi. Lưu Ngạn thì không thích hợp ra mặt, liền cùng với Trúc Tử đi dạo thành phố Tân Hải.
An Tại Đào lái xe thật nhanh, An Nhã Chi có chút lo lắng, trên đường đi không ngừng nhắc nhở hắn đi chậm một chút.
An Tại Đào ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng chân lại đạp ga lớn hơn. Tuy nhiên, trước khi đến nơi diễn ra tiệc cưới, An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại cười với An Nhã Chi:
- Mẹ, lát nữa đến chỗ tiệc cưới, mẹ cũng đừng giới thiệu con. Con sẽ ăn cùng mẹ bữa cơm rồi con trở về liền.
An Nhã Chi gật đầu đồng ý. Cô biết con trai của mình thân phận không còn giống như lúc trước. Nếu hắn lấy thân phận là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn đến dự tiệc cưới thì sẽ gây ra chuyện ầm ĩ không nhỏ.
An Kiến Quốc là con cả của anh trai cha An Nhã Chi, còn An Tiểu Quân là con trai út của An Kiến Quốc. An Kiến Quốc còn có một đứa con trai lớn và một đứa con gái. Hai người này đã sớm kết hôn. Nghiêm khắc mà nói thì đây đều là ruột rà của An Nhã Chi.
Nhưng nhiều năm xa cách, lại thời gian dài không qua lại, cũng không phải là An Nhã Chi lòng dạ rộng lượng. An Nhã Chi kỳ thật biết rằng người của An gia vì sao trước kia lại phản đối mình mà bây giờ lại tôn sùng mình.
Tất cả đều bởi vì con trai của mình. An Nhã Chi có chút tự hào nhìn qua đứa con trai đang chuyên chú lái xe, khóe miệng hiện lên nụ cười. Cho dù cả thế giới này có đối lập với bà thì chỉ cần đứa con của mình, An Nhã Chi biết mình không cô đơn. Hơn nữa, bây giờ bà còn có Trúc Tử.
Khoảng cách đến khách sạn càng lúc càng gần. An Tại Đào đã nhìn thấy cửa khách sạn dán chữ hỉ màu đỏ và tấm băng rôn "tiệc cưới An gia". Một đôi vợ chồng lớn tuổi và một cặp vợ chồng còn trẻ đang đứng trước cửa khách sạn, vừa bắt tay với người thân, vừa nhìn ra ngoài quốc lộ.
Thấy một chiếc Mercedes Benz màu đen sang trọng chậm rãi chạy đến, vợ chồng An Kiến Quốc ánh mắt sáng ngời. An Kiến Quốc lập tức bỏ vợ và con trai con dâu qua một bên, chạy đến. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tại một thị trấn, một chiếc Mercedes Benz sang trọng như vậy căn bản là không thấy được. Có thể đây chính là em họ của mình An Nhã Chi.
Người An gia trước đây đối với An Nhã Chi đều thù hận, nhưng bây giờ đã không còn nữa. An Nhã Chi đã trở thành một đại nhân vật rất đáng ngưỡng mộ ở An gia. Bởi vì bà có một đứa con trai xuất sắc và một con dâu lợi hại.
Con trai là Bí thư Thành ủy Phòng Sơn, còn con dâu là Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Long Đằng. Thân phận hiển hách của con trai và con dâu làm sao không khiến cho người ta hâm mộ, thậm chí là ghen tỵ chứ. An Nhã Chi hiện tại trong lòng An gia đã là cao cao tại thượng. Cho nên, mặc dù An Nhã Chi nhiều năm trong qua lại với người của An gia nhưng bà lại trở thành niềm hãnh diện và kiêu ngạo của dòng họ.