- Chủ tịch thành phố An, tôi nhất định sẽ dựa vào chỉ thị của lãnh đạo mà làm. Nhất định sẽ không làm cho lãnh đạo thất vọng, cố gắng làm tốt công tác của mình.
Nhìn bộ dạng cung kính của Trang Ninh, An Tại Đào không kìm nổi mỉm cười, khoát tay nói:
- Được rồi, lão Trang, về sau đừng hở chút là đem chỉ thị, đem lãnh đạo ra nói liền trên cửa miệng như vậy. Anh dù sao bây giờ cũng là thành viên của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, đối với cấp dưới cũng nên chú ý hình tượng lãnh đạo của mình một chút.
Trang Ninh cười ha hả:
- Tôi mà tính là lãnh đạo gì, đều là Chủ tịch thành phố An đề bạt. Nếu không có anh đề bạt thì tôi hiện tại cũng chỉ là một thảo dân mà thôi. Cám ơn lãnh đạo đã chiếu cố. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Trang Ninh lời nói hơi có chút cảm thán. Tuy rằng cán bộ trên quan trường, nhất là tình cảm giữa cấp trên và cấp dưới không có bao nhiêu hàm lượng chân tình, nhưng An Tại Đào cũng có thể nghe được, Trang Ninh đối với hắn có một chút mang ơn. Tuy nhiên, mang ơn hay không mang ơn thì An Tại Đào cũng không coi trọng. Hắn coi trọng chính là năng lực công tác của Trang Ninh. Dùng người quan trọng nhất là năng lực, tiếp theo là nhân phẩm. An Tại Đào trong phương diện dùng người ít nhiều có chút khác biệt so với các lãnh đạo khác.
An Tại Đào cười, chuyển hướng nói sang chuyện khác:
- Sự việc của khu kinh tế mới Tư Hà phải làm cho tốt. Chúng ta nhất định phải biến khu kinh tế này thành một mảnh đất đầy sức sống và có tính cạnh tranh hùng mạnh trên toàn quốc. Bước tiếp theo, nhiệm vụ chủ yếu của anh là tiến hành đẩy mạnh sản nghiệp, biến một khu nông nghiệp sinh thái phát triển thành một sản nghiệp kinh tế sinh thái. Trọng trách của anh rất nặng đấy. Đồng thời công tác của thành phố cũng không thể lơ là. Chạy hai đầu đương nhiên là mệt, nhưng vì công việc, anh cũng chỉ có thể kiên trì mà thôi.
Khu kinh tế mới Tư Hà là do một tay An Tại Đào tạo dựng nên, nên trong tâm trí của hắn, công trình khu kinh tế Tư Hà này chiếm một vị trí rất quan trọng. Trang Ninh trong lòng biết rất rõ, An Tại Đào có thể đem khu kinh tế Tư Hà giao cho mình, có thể từ một khía cạnh nào đó, bản thân y đã trở thành một trong những tâm phúc của An Tại Đào.
- Cám ơn lãnh đạo đã coi trọng. Tôi nhất định cố gắng, xin lãnh đạo cứ xem hành động của tôi.
Trang Ninh không nói nhiều, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác khẳng khái của một người sẵn sàng vì tri kỷ của mình.
- Được rồi, ngày mai gửi công văn đến Ủy ban nhân dân thành phố đi. Sáng ngày mốt tôi sẽ đích thân mời dự hội nghị thành lập tổ chỉ huy ở khu kinh tế mới Tư Hà. Anh cứ đi trước đi, tôi còn có mấy sự việc cần phải xử lý.
An Tại Đào khoát tay nói.
Trang Ninh đi rồi, An Tại Đào lại lên mạng nói chuyện với Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc, rồi lại tranh thủ xem tin tức trên mạng một chút. Từ trang web trung ương, hắn trong lúc vô tình phát hiện ra một tin tức chính trị. Tuy nhìn qua rất bình thường, không có thu hút ánh mắt của mọi người, nhưng lại là một tin tức chính trị rất lớn đối với hắn.
Tin tức viết về hội nghị chính trị của đảng nội cấp cao được tổ chức tại Yên Kinh cách đây nửa tháng. Tuy rằng, khoảng cách của đại hội này so với cán bộ cấp sở như An Tại Đào thì còn xa xôi lắm, nhưng lại có liên quan đến cục diện chính trị của tỉnh Đông Sơn. Điều này có nghĩa là Bí thư Tỉnh ủy có khả năng cuối tháng này sẽ trở thành Ủy viên Trung ương Bộ chính trị chính thức. Là Bí thư Tỉnh ủy của một tỉnh kinh tế lớn, Tiếu Tác Niên vốn là Ủy viên Trung ương, Ủy viên dự khuyết Bộ chính trị.
Tuy nhiên, Ủy viên trung ương và Ủy viên Trung ương bộ Chính trị khoảng cách chênh lệch rất lớn. Chỉ cần Tiếu Tác Niên trở thành Ủy viên Bộ chính trị, điều này có nghĩa là ông ấy một chân đã bước vào cánh cửa lãnh đạo trung ương. Đầu năm vừa rồi, trong cuộc họp Quốc vụ viện Phó thủ tướng kết cục đã định. Từ này về sau, kiếp sống chính trị của Tiếu Tác Niên đã tiến thẳng lên đỉnh núi. Theo lứa tuổi của ông ấy, thì cũng xem như thích hợp rồi.
Khi Tiếu Tác Niên rời khỏi, việc Trần Cận Nam có thể hay không thuận lợi tiếp nhận chức vụ đó, đối với An Tại Đào mà nói cũng là một chuyện đại sự. Tuy rằng Trần Cận Nam không có nói qua chuyện này với An Tại Đào, nhưng trong lòng An Tại Đào cũng hiểu được, cha mình đối với vị trí Bí thư Tỉnh ủy cũng đã mong muốn từ lâu.
Nói thật, Trần Cận Nam có thể từ một cán bộ bình thường trở thành một Chủ tịch tỉnh Đông Sơn, thứ nhất là dựa vào năng lực, dựa vào chiến tích. Thứ hai là dựa vào bối cảnh nhà vợ Âu Dương gia. Theo tình hình trước mắt, trung ương cơ bản đã đồng ý để Trần Cận Nam tiếp nhận chức vụ.
Hẳn sẽ không phải là vấn đề quá lớn? An Tại Đào trầm ngâm một chút, cầm điện thoại muốn gọi cho cha của mình, nhưng lại cảm thấy có chút không ổn, nên rồi lại thôi.
Hắn không biết, ngoài mặt thì Bí thư Tỉnh ủy tiến vào trung ương, còn Chủ tịch tỉnh Trần Cận Nam tiếp nhận chức vụ ra vẻ như kết cục đã thành, nhưng sau lưng lại bắt đầu khởi động một mạch nước ngầm. Người mong muốn vị trí Bí thư Tỉnh ủy vẫn còn có Ma Minh Lương. Ma Minh Lượng có kinh nghiệm rất sâu ở tỉnh Đông Sơn, căn cơ cũng vậy. Có thể làm đến chức vụ Phó bí thư Tỉnh ủy, ông ta cũng phải có một bối cảnh bí mật nào đó. Mấy ngày nay, Ma Minh Lượng tuy rằng ngoài mặt rất trầm tĩnh, nhưng kỳ thật sau lưng cũng đã làm không ít động tác. Ngụy trang bằng cách đến Yên Kinh họp hành, nhưng ông ta cũng đã chạy chọt không ít ở Yên Kinh. Nói thật, Ma Minh Lượng muốn tiến lên một bước cũng là chuyện bình thường. Khi đã làm chính trị, ai mà không muốn hướng về phía trước chứ?
Người khác cảm giác không ra nhưng Trần Cận Nam thì lại biết rất rõ. Khi đã đạt được vị trí cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh, bất kể là trí tuệ chính trị hay là mạng lưới quan hệ đều đã đến một trình tự không thể tưởng tượng được. Tất cả mọi thứ đều có khả năng làm cho sắp thành lại bại.
Không chỉ như thế, ở tỉnh có đối thủ cạnh tranh là Ma Minh Lượng thì ngoài tỉnh cũng có. Trần Cận Nam hai ngày trước đã nhận được tin tức, Chủ tịch tỉnh Nam Hà Tôn Triệu Lân đã nhắm đến chức vị Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, cao thấp cũng đã có những hoạt động âm thầm nhất định.
Đông Sơn là một tỉnh lớn. Vị trí Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn rất được trung ương coi trọng, rất có khả năng Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn tiếp theo sẽ có cơ hội tiến vào trung ương. Tôn Triệu Lân nhắm vào vị trí này cũng rất bình thường.
Cho nên, gần đây tinh thần của Trần Cận Nam rất khẩn trương. Ông ta đương nhiên là có ưu thế của mình. Ông là Chủ tịch tỉnh đương nhiệm, tiếp nhận chức vụ là thuận lý thành chương. Nhưng trên quan trường, khi trung ương điều phối cán bộ phải cân bằng các mặt ích lợi. Nhất tố bất ngờ rất nhiều, chỉ sợ không đến một phút là lại có chuyện bất ngờ xảy ra.
Hơn nữa, bất kể là Ma Minh Lượng trong tỉnh cũng vậy, hay là Tôn Triệu Lân ngoài tỉnh cũng thế, cũng không phải là thứ đèn cạn dầu. Nhất là Tôn Triệu Lân, ông ta cũng có ưu thế của mình. Ông ta trẻ hơn Trần Cận Nam ba tuổi, hơn nữa ở vị trí Chủ tịch tỉnh Nam Hà cũng đã được hai năm. Đồng thời, người này xuất thân từ đoàn thanh niên cộng sản, là cán bộ trung ương trọng điểm khảo sát và đề bạt. Ở Nam Hà chiến tích đều rất tốt.
Lúc trước, Tiếu Tác Niên sở dĩ đến tỉnh Đông Sơn chính là vì đấu tranh chính trị nội bộ của tỉnh Đông Sơn. Trung ương khi nhìn thấy giao tranh ở phía dưới, liền đơn giản từ cơ quan trung ương giao quyền cho một cấp dưới.
Nhìn thấy vết xe đổ phía trước, Trần Cận Nam không phải là không chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.
Tình huống như vậy, Trần Cận Nam không nói gì với An Tại Đào. Tuy rằng, ông ta cảm thấy con trai của mình có độ nhạy bén về chính trị rất mạnh, nhưng dù sao An Tại Đào cũng vẫn còn trẻ, không chân chính hiểu biết nhiều về mối quan hệ rắc rối của lãnh đạo cao tầng.
Đồng thời, Trần Cận Nam cảm thấy không cần phải để con trai của mình liên lụy vào. Điều này cũng là để bảo vệ cho nó.
Trong tương lai, cho dù là Trần Cận Nam tranh chức Bí thư Tỉnh ủy thất bại, cũng sẽ không gây ảnh hưởng tiêu cực gì cho An Tại Đào. Chỉ cần Trần Cận Nam vẫn còn tại chức, thì khác không làm gì được, nhưng bảo vệ con trai của mình thì có thể làm.
Buổi chiều, thời gian trôi qua rất nhanh. An Tại Đào đang muốn đóng máy tính để ra về. Đêm nay hắn hẹn Mã Hiểu Yến ở Quy Ninh cùng nhau đi ăn cơm, nên hắn muốn về sớm một chút. Tuy nhiên, khi chưa kịp về thì Lý Nam đã gọi điện thoại đến.
- Lý Nam, bây giờ là lãnh đạo sở Văn hóa rồi, sao lại còn nhớ mà gọi điện thoại cho tôi vậy? Chậc, chậc, nghe nói anh ở sở Văn hóa làm việc không tồi nhỉ?
An Tại Đào pha trò với Lý Nam.
Lý Nam trong điện thoại cười mắng:
- Anh đó, châm chọc khiêu khích đều không có trình độ. Tôi chỉ là một Phó giám đốc sở Văn hóa, không có chức không có quyền. Làm sao mà so với một Chủ tịch thành phố quyền cao chức trọng như anh được. Được rồi, không nói nhiều lời, tôi có chuyện muốn nói với anh một chút.
An Tại Đào cười:
- Có chỉ thị gì thì cứ nói, không cần khách khí với tôi đâu.
Lý Nam khi nói chuyện lại có một tia do dự. Y nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, tôi muốn mua nhà ở Thiên Nam.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Anh không phải nói là cha vợ của anh không cho phép hai vợ chồng ra ngoài ở sao? Mẹ con Vân Thủy Dao phải cần có người nhà quan tâm. Tuy nhiên, mua nhà ở cũng tốt, nhà vợ cho dù có tốt cũng không phải là nhà mình.
Lý Nam có chút cười khổ nói:
- Tôi muốn mua một căn nhà rộng rãi. Tôi đã ở Thiên Nam nhắm được một hoa viên rồi.
An Tại Đào cười ha hả:
- Được rồi, tôi hiểu rồi, nhất định là anh đang kẹt tiền phải không? Đừng lo, anh em mình thì còn gì để nói nữa. Tôi ngày mai sẽ chuyển cho anh một triệu, xem như là cho anh mượn. Khi nào có tiền thì trả lại tôi. Được rồi, không cần khách khí với tôi. Thôi, không tán dóc với anh nữa. Tôi còn có việc quan trọng cần làm. Về sau nếu có thời gian sẽ tán gẫu tiếp.
Nói xong, An Tại Đào liền cúp điện thoại. An Tại Đào và Lý Nam là bạn thân. Lý Nam trong điện thoại muốn mua nhà, An Tại Đào tất nhiên là nghĩ đến Lý Nam đang kẹt tiền. Nhưng ở đầu dây bên kia, Lý Nam lại không biết nên khóc hay nên cười, biết An Tại Đào hiểu lầm ý của mình, nên không nói gì nữa.
Lý Nam muốn gọi điện thoại giải thích với An Tại Đào, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến việc khác, nên đành thở dài. Vốn chỉ là một loại ám chỉ, nếu An Tại Đào nghe không hiểu thì cũng đành chịu thôi.
Quả nhiên là nghe không hiểu. Nếu An Tại Đào nghe hiểu ám chỉ của Lý Nam, có lẽ cục diện tỉnh Đông Sơn sẽ không biến hóa long trời lở đất. Mà đây cũng chính là ý trời.
Bà xã Bành Quân dáng người cao gầy, dung mạo cũng rất xinh đẹp. Tuy rằng con cái đã học tiểu học, nhưng nhìn qua cũng còn thùy mỵ thướt tha. Bởi vì làm việc ở đồn công an, cho nên cô cũng không có việc gì nhiều. Buổi chiều có thể về nhà sớm để đón con tan học. Đương nhiên, là vì chồng cô phải làm việc cho chồng cô nhiều hơn.
4h chiều, từ đồn công an đến trường học, sau đó lại từ trường học đến chợ mua đồ ăn về nhà. Như thế cứ vòng đi vòng lại, như một vòng tuần hoàn. Đó là một cuộc sống bình thản của Trương Lan Lan. Nói thật, cuộc sống cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ là thu nhập thấp một chút. Mắt thấy người bên cạnh người người làm gì, mặc hàng hiệu, mua nhà to, Trương Lan Lan nói không hâm mộ, đó là giả.
Thường ngày, cô cũng vô số lần cằn nhằn Bành Quân, yêu cầu y hoạt động một chút. Cho dù là đề bạt lên làm Phó chánh văn phòng, tiền lương có thể tăng lên thêm mấy trăm đồng. Ngoài ra còn có thể có tiền trợ cấp thu vào không ít. Đương nhiên, muốn lên chức không chỉ là vấn đề tiền không thôi.
Nói thật, Bành Quân không phải là không ghi nhớ ý kiến của vợ mình, nhưng nhớ đến An Tại Đào là người nghiêm túc và khắc nghiệt, Bành Quân không dám làm bất cứ một động tác nhỏ nào. Cũng may là bây giờ y đã trở thành cán bộ cấp Phó huyện, thu nhập năm nay so với năm ngoái cao hơn không ít. Tình trạng kinh tế trong gia đình chuyển biến tốt đẹp nên sự lo lắng trong giảm đi nhiều.
Nhưng đối với Trương Lan Lan mà nói, hôm nay có chút không giống như bình thường. Buổi chiều vừa mới lên sở làm, Phòng nhân sự của tổ chức thành phố và bộ môn của phân cục tổ chức Nhân sự đã phái người đến đây, nghe nói là muốn khảo sát cô. Điều này làm cho Trương Lan Lan trong lòng hưng phấn, đoán là ông xã của mình đã có hoạt động. Bằng không, ở trên sao lại vô duyên vô cớ chủ động tiến hành khảo sát cô làm gì?
Vào lúc tan tầm, chính trị viên của đồn công an thần thần bí bí nói với cô, nói là ở trên sẽ điều cô đến đội giao thông thành phố làm Phó đội trưởng. Tin tức này khiến cho Trương Lan Lan như mở cờ trong bụng.
Sau khi đón đứa nhỏ, cô lại đến siêu thị mua ít cua biển và thịt. Rồi lại mua thêm một chai rượu mà ngày thường cô vẫn tiếc không mua, chuẩn bị tối nay làm một vài món ăn ngon, ba nhà một người ăn mừng một chút.
Buổi tối, sau khi Bành Quân tan tầm, về đến nhà đã thấy trên bàn bày nhiều món ăn, lại còn có một chai rượu, nên không khỏi giật mình hỏi:
- Tiểu Lan, sao hôm nay em lại làm nhiều đồ ăn như vậy? Trong nhà có khách à?
Trương Lan Lan đang ở trong bếp nấu món canh, nghe chồng mình hỏi chuyện thì liền vô cùng cao hứng, từ trong bếp đi ra, trong tay còn cầm cái mui, nhếch chân hôn lên má Bành Quân một cái.
Nghe Trương Lan Lan nói xong, Bành Quân lập tức ý thức được, chuyện này khẳng định là Chủ tịch thành phố An sau lưng vì Trương Lan Lan mà làm động tác nhỏ. Nếu không thì Trương Lan Lan làm sao có khả năng đến đội cảnh sát giao thông làm đội phó chứ. Ý định ở lại bên cạnh An Tại Đào làm việc lại ngày càng thêm mãnh liệt.
- Lan Lan, điều này khẳng định là Chủ tịch thành phố An sau lưng đã có động tác với tổ chức của em. Chuyện này anh không hề biết, Chủ tịch thành phố An không nói với anh.
Bành Quân liếc nhìn Trương Lan Lan đang hưng phấn, thở dài một cái:
- Lãnh đạo quan tâm thì chúng ta phải biết ơn. Lan Lan, ngày mai em dành chút thời gian buổi sáng đến phòng làm việc của Chủ tịch thành phố An để cám ơn.
Trương Lan Lan trong lòng có chút cảm động, gật đầu ngay:
- Vâng, em biết rồi, em ngày mai nhất định sẽ đến cám ởn Chủ tịch An. Ông xã, Chủ tịch An quả là người tốt, lúc nào cũng coi trọng tình nghĩa. Hiện tại, đi đâu mà tìm một lãnh đạo luôn vì cấp dưới giải quyết khó khăn như thế. Anh hãy cố gắng phục vụ Chủ tịch thành phố An cho tốt. Tương lai nói không chừng nhà chúng ta còn có thể tốt hơn. Tuy nhiên, chuyện của em vẫn còn chưa xác định, lúc này mà đi tìm Chủ tịch thành phố An có thể khiến lãnh đạo phản cảm hay không.
Trương Lan Lan ngẫm nghĩ, có chút lo lắng nói.
Bành Quân không khỏi bật cười, không kìm nổi nói vài câu đùa vui với Trương Lan Lan:
- Em còn chưa làm quan nhưng chỉ số chính trị thông minh đã bay lên rồi. Chậc, không đơn giản. Xem ra vợ tôi trời sinh đã có thiên hướng làm lãnh đạo.
Trương Lan Lan hờn dỗi, nhéo Bành Quân khiến cho đứa con đang ở trong phòng làm bài tập phải thò đầu ra tò mò, thì hai người lúc này mới thôi làm ầm ĩ.
Ngày hôm sau, Trương Lan Lan vốn muốn đến Ủy ban nhân dân thành phố giáp mặt An Tại Đào nói lời cảm ơn, cũng không lường trước được phòng Nhân sự của thành phố đã tìm cô nói chuyện. Sau khi chính thức nói chuyện xong, tảng đá lớn trong lòng Lan Lan như được trút bỏ đi. Việc cô đến đội cảnh sát giao thông đã được định rõ ràng. Sau khi những trình tự cơ bản giải quyết xong thì sẽ quyết định thông báo bổ nhiệm.
Buổi chiều, khi vừa đến chỗ làm, Trương Lan Lan đã gọi điện thoại cho Bành Quân, nghe nói An Tại Đào đang ở đó, thì liền khẩn trương chạy đến Ủy ban nhân dân thành phố. Cô thường xuyên đến tìm ông xã của mình nên rất quen thuộc nơi đây. Đứng trước cửa phòng An Tại Đào, cô lấy lại bình tĩnh, kềm chế sự khẩn trương, gõ cửa bước vào.
Bên trong, An Tại Đào và Dương Hoa đang nói chuyện. Nhìn thấy Trương Lan Lan tiến vào, hắn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đứng dậy, nhiệt tình nói:
- Đồng chí Trương Lan Lan, xin mời ngồi. Chị Dương, đây là vợ của Bành Quân, đang công tác tại cục công an thành phố. Đồng chí Trương Lan Lan, vị này là Phó chủ tịch thường trực Dương Hoa.
Trương Lan Lan đương nhiên không phải lần đầu gặp mặt An Tại Đào, nhưng hôm nay thật sự là có chút khẩn trương. Cô cười câu nệ nói:
- Chủ tịch thành phố An, Phó chủ tịch thành phố Dương.
Dương Hoa nghe nói là vợ của Bành Quân thì cười ôn hòa nói:
- Xin chào!
Trương Lan Lan nói lời cảm ơn nhưng An Tại Đào cũng không để trong lòng. Nhưng hắn hiểu được, trải qua sự việc này, Bành Quân trong lòng sẽ yên ổn rất nhiều, ra sức công tác. Chiến thuật này An Tại Đào vận dụng một cách rất tự nhiên. Xem ra cũng không bỏ công hắn bận rộn cả một ngày.
An Tại Đào rất nể mặt Trương Lan Lan, không ngờ phá lệ tiễn cô ra tận hành lang, thân thiết bắt tay chào tạm biệt. Điều này làm cho Trương Lan Lan cảm thấy nở mặt nở mày.
Nói thật, người ở thành phố Phòng Sơn này có thể khiến An Tại Đào tự mình tiễn ra khỏi phòng không nhiều lắm. Cho dù là Phó chủ tịch thành phố đến văn phòng của hắn để báo cáo, hắn nhiều lắm là chỉ đứng dậy đưa tiễn. Nếu là cán bộ cấp cục huyện thì sẽ không đứng lên. Nếu không thì quan vị của An Tại Đào để ở nơi nào.