Nhìn thấy Lý Vân Thu muốn gõ cửa nhưng lại thôi, rồi lại đột nhiên gọi điện thoại, An Tại Đào và Lưu Ngạn không khỏi cười khổ. Hai người bước vào phòng khách. An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Lưu Ngạn, bà ấy dù sao cũng là Bí thư Thành ủy, bà ấy muốn gọi điện thoại cho anh, anh không thể không nghe. Nhưng nếu chẳng may bà ấy gõ cửa phòng thì em có thể trốn trong phòng ngủ của anh không?
Lưu Ngạn thở phào một cái, vỗ vỗ vết thương bên hông, hồ nghi nhìn An Tại Đào:
- Bà ấy tìm anh làm gì? Sao lại tìm đến nhà riêng chứ? Một Bí thư Thành ủy mà làm như vậy thì có điểm không được đúng mực.
An Tại Đào cuối đầu cười khổ:
- Lưu Ngạn, em thật là không hiểu đạo lý. Bà ta đến đây thăm em mà.
Nói xong, An Tại Đào tiếp điện thoại.
- Xin chào, tôi là An Tại Đào.
Bên ngoài Lý Vân Thu hơi ngừng một chút, rồi thản nhiên cười:
- Đồng chí Tiểu An, tôi là Lý Vân Thu.
- Ồ, hóa ra là Bí thư Lý.
An Tại Đào tỏ vẻ kinh ngạc:
- Bí thư Lý, tôi dự định lát nữa đi Quy Ninh để báo cáo công tác với ngài.
- Không cần, tôi đang đứng ngoài cửa phòng cậu. Tôi nghe nói Trưởng ban Lưu bị bệnh nên đến thăm. Nhưng cô ấy không có ở nhà. Nghe nói phòng hai người đối diện nhau, sao không ra mở cửa cho tôi vào ngồi?
Lý Vân Thu cười nói.
An Tại Đào khẩn trương nhìn Lưu Ngạn, Lưu Ngạn không tự nguyện mà chầm chậm bước vào phòng ngủ của An Tại Đào, nhưng im lặng để một cánh cửa.
An Tại Đào lúc này mới vội vàng ra mở cửa, nhìn thấy Lý Vân Thu liền nói:
- Bí thư Lý, mời vào!
Lý Vân Thu nhẹ nhàng đặt túi quà ở cửa, rồi sau đó lắc cặp mông đẫy đà của mình bước vào. Khi bước vào, nhìn thấy trong phòng rất sạch sẽ, chứ không bừa bộn như phòng của một thanh niên độc thân nên không khỏi kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn An Tại Đào một cái:
- Không tồi đấy, Bí thư Tiểu An. Trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ. Xem ra, Bí thư Tiểu An trong tương lai sau khi lập gia đình sẽ là một người đàn ông tốt.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Bí thư Lý quá khen, có lẽ bởi vì tôi không thường xuyên về nhà cho lắm.
Lý Vân Thu chậm rãi bước đến chiếc ghế sofa, ngồi xuống, hai tay đặt lên trên đùi, vẫy tay gọi An Tại Đào:
- Đến đây, Tiểu An, ngồi xuống, tôi muốn nói chuyện với cậu.
An Tại Đào mỉm cười ngồi xuống đối diện với Lý Vân Thu, hai mắt bình tĩnh nhìn bà ta. Dưới ánh mắt của hắn, Lý Vân Thu trong lòng lại run lên. Một loại khoái cảm gần như biến thái lại xuất hiện khiến gương mặt bà trong nháy mắt lại đỏ ửng lên.
Khụ! Bà ta lấy lại bình tĩnh, cố nén nội tâm xao động xuống, lãnh đạm nói:
- Đồng chí Tiểu An, cậu đến Phòng Sơn thời gian cũng không ngắn. Tôi công việc bề bộn nên không có thời gian quan tâm đến cậu. Đồng chí Tiểu An, làm quan và làm phóng viên không giống nhau. Làm quan thì cần có tố chất gì thì tôi nghĩ Bí thư Tiểu An trong lòng cũng hiểu rõ. Yếu tố đầu tiên chính là quan niệm về tổ chức, hạ cấp phục tùng thượng cấp, cá nhân phục tùng tập thể, hết thảy đều phục tùng sự bố trí của tập thể. Đây là tố chất cơ bản phải có của mỗi một cán bộ lãnh đạo Đảng viên.
An Tại Đào cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt lại không có bất luận một cảm xúc nào. Hắn cười nói:
- Bí thư Lý, tôi nghĩ tôi không có vi phạm nguyên tắc của tổ chức. Trước kia không có, bây giờ không có và sau này cũng không.
- Không có?
Lý Vân Thu đột nhiên có chút phẫn nộ, hung tợn liếc mắt nhìn An Tại Đào. Ngay trong nháy mắt, quy thế nữ hoàng của Phòng Sơn đột nhiên xuất hiện, cảm giác xao động lập tức bị ngăn chặn.
- Chuyện khác không nói, nhưng còn chuyện sửa đường của cậu. Cậu đã bỏ qua Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, cũng bỏ qua Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, trực tiếp đến tìm lãnh đạo của Sở giao thông tỉnh. Đây có được coi là tôn trọng nguyên tắc của tổ chức không?
- Bí thư Lý, sao ngài lại nói như vậy? Chuyện sửa đường, tôi đầu tiên đã báo cáo lên Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Trong hội nghị thường vụ Huyện ủy, tôi cũng đã đề xuất ý kiến. Nhưng tài chính ở huyện eo hẹp, không có tiền nên không thể sửa đường cho thị trấn Tư Hà. Như vậy thì chúng tôi làm sao bây giờ? Hai chục ngàn người dân ở thị trấn Tư Hà phải sinh sống như thế nào? Không có một con đường thông ra bên ngoài, thì quần chúng làm sao mà thoát khỏi nghèo khó? Chính vì không thể trông cậy lên huyện nên tôi mới chủ động đề xuất ở hội nghị thường vụ Huyện ủy, tranh thủ quỹ tài chính sửa đường cho các địa phương nghèo ở tỉnh. Việc này hội nghị thường vụ Huyện ủy cũng đã thông qua.
An Tại Đào nhớ đến vì chuyện sửa đường này mà hắn đã phải chạy mướt mồ hôi mới có người chịu giúp đỡ nên có chút tức giận, nhưng hắn vẫn cố gắng kềm lại, chậm rãi nói.
Lý Vân Thu bĩu môi:
- Tài chính ở huyện eo hẹp thì phải lên thành phố. Tại sao cậu lại không báo cáo với thành phố chứ? Cậu có thể đi tìm tôi mà. Đồng chí Tiểu An, tôi hôm nay ở đây, chỉ cần cậu đồng ý thì tôi sẽ liền phê duyệt ngay. Cậu xem như thế nào?
Lời nói của Lý Vân Thu có chút mờ ám. Bà trước tiên muốn dò xét ý tứ của hắn, gương mặt hơi đỏ ửng lên, bầu ngực no tròn có chút run rẩy.
An Tại Đào đột nhiên thấy ghê tởm trong lòng. Hắn biết người đàn bà này muốn đề cập đến chuyện gì. Thật sự là ghê tởm! Nhìn bà tỏ vẻ thẹn thùng, lại nhìn bộ ngực no tròn kia, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một bản tính mang tính tà ác của người đàn ông.
Tự đáy lòng, một giọng nói tà ác thúc giục hắn. Mau lên, mau cưỡi lên trên người người đàn bà cao ngạo, quyến rũ này, hung hăng mà chà đạp bà ta, khiến người đàn bà cao nhất ở Phòng Sơn phải uyển chuyển hầu hạ, rên rỉ đau khổ.
Ý niệm này càng lúc càng mãnh liệt khiến hắn nở nụ cười tà ác, vươn cánh tay ra, bắt lấy bộ ngực no tròn của Lý Vân Thu hung hăng xoa nắn, giải phóng chút oán khí trong lòng.
Lý Vân Thu dường như bắt đầu nhận ra An Tại Đào đã khởi động lòng tà, đột nhiên cười duyên một tiếng, dùng một giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy nói:
- Tiểu tử kia, còn chờ gì nữa. Những thứ cậu cần, tôi nơi này đều có.
Đã là con người thì đều có thói hư tật xấu. Là một người đàn ông mạnh mẽ, An Tại Đào tự hỏi mình không phải là một Liễu Hạ Huệ thấy đàn bà là không thèm. Hắn nếu không phản ứng thì không phải là một người đàn ông.
Nếu là một người cán bộ thanh niên bình thường, dưới quyền lực kinh sợ và quyến rũ của Lý Vân Thu thì sẽ bị thất bại thảm hại. Nhưng An Tại Đào không phải là cán bộ thanh niên bình thường. Hắn nếu như không có khả năng tự điều khiển mình, một người đàn bà ghê tởm như vậy mà cũng leo lên thì sẽ không còn là An Tại Đào.
Hít sâu một hơi, tâm trạng của hắn lại trở nên sắt đá. Miệng của hắn nở nụ cười, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Bí thư Lý, tôi nghĩ chắc hẳn bà nhìn lầm người rồi. Cái tôi cần bà không có đâu. Mà cái bà cần tôi cũng không cấp được. Bí thư Lý, tôi hôm nay mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.
Lý Vân Thu nhìn thấy chàng thanh niên này lại bày ra bộ dạng muốn đuổi khách thì cười lạnh một tiếng, không đứng dậy mà còn dựa vào thành ghế sofa:
- Phải không? Tôi nói cho cậu biết, tôi Lý Vân Thu này khi muốn cái gì thì chưa từng tay không quay về.
Nhìn thấy vẻ lạnh lùng của An Tại Đào, bà ta càng thêm tức giận:
- Cậu cũng biết, ở Phòng Sơn chưa từng có người nào kiêu ngạo với tôi như cậu.
An Tại Đào cười lạnh không nói.
- Cậu nghĩ rằng cậu có quen biết với Lưu Phương thì có thể tranh thủ được quỹ tài chính của tỉnh sao? Tiểu tử kia, tôi có thể nói cho cậu biết, Lưu Phương bà ta không dám đâu. Nếu như cậu còn không thức thời, con đường này của cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ tu sửa được.
Lý Vân Thu hừ một tiếng.
- Nếu không tin thì chúng ta cứ chờ xem.
- Bí thư Lý xin hiểu cho rõ, không phải An Tại Đào tôi sửa đường cho tôi, mà là cho hai mươi ngàn quần chúng nghèo khó của thị trấn Tư Hà.
An Tại Đào bỗng nhiên xoay người đi, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua phòng ngủ của mình.
- Tốt lắm, bây giờ là riêng tư, không cần ở trước mặt tôi nói những lời đường hoàng. Nói đến điều này thì cậu còn non lắm. Cậu không phải muốn nhanh chóng tạo ra thành tích để lên chức sao? Hừ, tiểu tử kia, tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, những gì cậu muốn tôi đều có. Không cần nói ở Phòng Sơn, cho dù là toàn bộ tỉnh Đông Sơn, tôi cũng có vài phần năng lực.
Lý Vân Thu sắc mặt âm trầm đột nhiên thay đổi, giọng nói cũng trở nên dịu dàng rất nhiều:
- Tôi biết cậu cũng có chỗ để dựa vào. Không phải là Bí thư tỉnh ủy Tiếu hôm nay cho gọi cậu sao? Haha, tiểu tử kia, quan trường phức tạp khác xa những gì mà cậu tưởng tượng. Chỉ cần cậu không phải là nhân mã trực hệ của Bí thư Tiếu thì cậu sẽ không qua nổi cửa ải của tôi đâu. Tôi biết bối cảnh của nhà cậu. Cậu quả quyết là không có khả năng có quan hệ quá mức thân mật với Bí thư Tiếu. Mà ngay cả trước mặt Bí thư Tiếu tôi cũng có thể nói vài lời. Cậu nếu muốn làm rõ thì không cần phải vội vàng trả lời tôi.
- Lại đây đi, tiểu tử kia, tôi rất thích cậu.
Giọng cưới quyến rũ của Lý Vân Thu rơi vào lỗ tai An Tại Đào khiến hắn muốn nôn mửa. Nhưng trên gương mặt vẫn bình tĩnh nở nụ cười, thân mình chậm rãi hướng về phía chiếc đồng hồ trên ách tường, trong lòng im lặng đếm. 1,2,3,4...
Số 5 còn chưa đếm tới thì hắn phát hiện cửa phòng ngủ đã bị đẩy ra. Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Lưu Ngạn xuất hiện. Cô chậm rãi bước ra, một bàn tay đặt lên vết thương của mình, một bàn tay chỉ thẳng vào mặt Lý Vân Thu, cắn răng khiển trách:
- Đồ đàn bà vô sỉ!
Lý Vân Thu bất kể như thế nào cũng không ngờ trong nhà An Tại Đào lại có người. Trước khi bà vào, bà đã quan sát trong nhà không có dấu hiệu của người khác. Bà càng không ngờ Lưu Ngạn lại ở trong phòng ngủ của An Tại Đào.
Trong nháy mắt, bà cảm thấy xấu hổ, giận dữ và khó chịu, sắc mặt đỏ bừng lên. Nhưng sau đó bà từ từ lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười:
- Ồ, hóa ra Trưởng ban Tiểu Lưu đang ở nhà Bí thư An à? Được rồi, lời thì tôi cũng nói xong. Tôi đi trước đây.
Lý Vân Thu vội vàng bước ra cửa, cũng không dám liếc mắt nhìn Lưu Ngạn. Chỉ có điều bà thoáng nhìn thấy An Tại Đào khóe miệng nở nụ cười, thì không kìm nổi trong mắt phát ra vài phần oán độc. Bà đang muốn đẩy cửa bước ra chợt nghe tiếng Lưu Ngạn kêu lên.
- Đứng lại!
Giọng nói của Lưu Ngạn lạnh lùng như băng khiến Lý Vân Thu trong lòng run lên, bước chân không khỏi ngừng lại.
Lưu Ngạn thở phào một tiếng, thản nhiên nói:
- An Tại Đào, anh ra ngoài trước đi. Em có vài lời cần nói với Bí thư Lý.
An Tại Đào ồ lên một tiếng rồi chậm rãi lấy chiếc điện thoại và bao thuốc bước ra ngoài, không quên liếc mắt nhìn Lưu Ngạn nhưng Lưu Ngạn vẫn không thèm để ý.
An Tại Đào bước ra khỏi cửa, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Lưu Ngạn từ từ bước đến, khi còn cách Lý Vân Thu khoảng vài bước thì dừng lại, sau đó dùng ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Thu, im lặng không nói. Không khí trong phòng im lặng khác thường, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.
- Bà là người đàn bà vô sỉ!
Lưu Ngạn đột nhiên vung tay lên tát thẳng vào mặt Lý Vân Thu.
- Người đàn bà vô sỉ kia, bà nhớ kỹ nhé. Đó là người đàn ông của tôi, bà muốn cái gì vậy? Cái tát này để bà nhớ, nếu lần sau còn dám câu dẫn người đàn ông của tôi thì tôi sẽ khiến bà chết rất khó coi.
Giọng nói của Lưu Ngạn rất phẫn nộ, thậm chí còn có vài phần thê lương. Cô quên mất cơn đau của vết thương, đè thấp thanh âm tiếp tục nói:
- Nếu không phải vì anh ất thì tôi nhất định sẽ cho bà một bài học. Lý Vân Thu, tôi trịnh trọng cảnh cáo bà. Anh ấy là người đàn ông của Lưu Ngạn này, nếu bà dám động vào đầu ngón tay của anh ấy, tôi sẽ....
Lưu Ngạn thở phù phù, gương mặt thanh lịch trở nên dữ tợn.
- Tôi sẽ khiến bà chết không được tử tế. Đừng tưởng rằng bà làm lãnh đạo thì có thể muốn làm cái gì thì làm. Lưu gia chúng tôi là người như thế nào, bà hiểu rõ chứ. Bà tốt nhất đừng chọc giận tôi. Nếu tôi phát hiện bà còn có tà ý với bạn trai của tôi thì ai cũng không bảo đảm được cho bà đâu.
Lý Vân Thu trong lòng run rẩy đến độ sắp tan thành những cơn sóng. Gương mặt đang đỏ ửng bị cơn xỉ nhục của Lưu Ngạn làm cho trắng bệch ra, nhưng bà lại không dám phát tác, lại không thể phát tác. Ngay cả khi bà không sợ Lưu gia thì chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, Bí thư Thành ủy như bà cũng sẽ không thoát khỏi việc bị mất mặt.
Nếu người ở tỉnh biết việc này thì người đó sẽ tức chết đi được, làm sao còn quan tâm đến bà nữa.
Hơn nữa, nói đến Lưu gia thì đừng nói chi đến bà, ngay cả người đứng phía sau bà cũng không dám trêu chọc. Do đó, ý niệm này trong đầu cũng không dám nảy sinh.
Phải biết rằng, ông nội Lưu Ngạn là người có chiến công hiển hách, được coi là nhân vật số 1 ở Bắc Kinh. Bà nếu chọc giận Lưu Ngạn thì một cuộc điện thoại Lưu Ngạn điện về thôi hoặc là tìm tới Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên thì bà cũng không thể đỡ nổi rồi.
Lý Vân Thu sự giận dữ và xấu hổ đã dần biến thành sự trống rỗng và chết lặng. Lúc này, Lưu Ngạn lại hừ lạnh một tiếng:
- Đi, tôi không nghĩ là sẽ gặp lại bà. Đi mau!
Lý Vân Thu đầu óc như muốn nổ tung. Thân hình bà run rẩy, tay run run vài cái mới mở được cánh cửa ra, chậm rãi bước ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lý Vân Thu dựa lưng vào vách tường, thở hổn hển, hơn nửa ngày mới định thần lại. Sắc mặt trắng bệch dần dần hồng hào, từ từ bước xuống lầu.
An Tại Đào đang đứng trước xe của Lý Vân Thu, đưa cho Mã Minh Lượngmột điếu thuốc Trung Hoa. Sau đó hai người đứng nói chuyện với nhau.
- Thư ký Mã, cậu bắt đầu làm việc là tại văn phòng Thành ủy à?
An Tại Đào khẽ mỉm cười. hắn thật sự có chút tò mò, đi theo người đàn bà mạnh mẽ đến mức biến thái này thì Mã Minh Lượng làm sao mà có thể nhẫn nhịn được. Nếu là hắn, thà rằng hắn từ chức chứ không bao giờ muốn chịu ủy khuất chút nào.
Mã Minh Lượng trong lòng thở dài nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười:
- Bí thư Tiểu An, tôi ban đầu là việc tại văn phòng Ủy ban nhân dân. Sau văn phòng Thành ủy rút tôi về. Tôi đã đi theo Bí thư Lý được một thời gian rồi.
Tuy rằng giọng nói của Mã Minh Lượng vẫn rất bình tĩnh, nhưng An Tại Đào lại phát hiện trong mắt y sự khát khao tự do. Hắn bật cười, vỗ vai Mã Minh Lượng:
- Làm việc bên cạnh lãnh đạo là một công việc rất vất vả. Tuy nhiên, vất vả vài năm thì sẽ được trao cho một cái thực chức. Điều này cũng xem như là không tồi.
Mã Minh Lượng cười cũng không nói gì thêm.
An Tại Đào nghe thấy trên lầu có động tĩnh, không khỏi xoay người về phía cổng, khóe miệng hiện lên nụ cười âm trầm.
Sau khi nói với Mã Minh Lượng thêm vài câu, hắn phát hiện ra Lý Vân Thu đang chậm rãi đi từ căn lầu ra. Thần sắc Lý Vân Thu vẫn bình tĩnh, ngạo nghễ nhưng sau cái uy quyền cao cao tại thượng kia, An Tại Đào rõ ràng nhìn thấy sự yếu đuối và sợ hãi.
Lý Vân Thu quét mắt nhìn Mã Minh Lượng. Nhìn thấy ánh mắt ác độc này, y khẩn trương chui vào ghế lái phụ. Y biết Lý Vân Thu có chuyện muốn nói với An Tại Đào.
Mã Minh Lượng thúc giục tài xế lái xe đến phía trước một đoạn. Lý Vân Thu cúi đầu trầm mặc một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, ánh mắt ác độc chợt biến mất. Bà hạ giọng nói:
- Đồng chí Tiểu An, có phải cậu cố ý muốn làm xấu mặt tôi? Cậu làm như vậy có phải hơi quá đáng hay không?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Bí thư Lý, nếu bà không có ý xấu thì làm sao tôi cố ý được.
Lý Vân Thu đầu vai run lên, cắn chặt răng nói:
- Được, cậu thật sự mang đến cho tôi nhiều bất ngờ. Tốt lắm, đồng chí Tiểu An, cậu đã thắng. Cậu trở về nói với Trưởng ban Lưu, tôi không có ác ý nữa. Còn chuyện sửa đường, cậu cứ làm báo cáo đi. Tôi sẽ an bài người của sở Giao thông làm việc.
Nhìn thấy người phụ nữ cao ngạo lại cúi đầu trước mình, An Tại Đào cũng không quá mức vui mừng. Đây là kết quả tốt nhất, vừa khiến cho Lý Vân Thu đánh mất ác ý với mình, lại khiến bà không dám ngáng chân trên con đường làm quan của hắn.
Nghĩ đến đây, An Tại Đào không khỏi trong lòng dâng lên một sự xấu hổ. Hắn dường như đang lợi dụng tình cảm của Lưu Ngạn nhưng hắn cũng không cố ý lợi dụng. Có rất nhiều chuyện phát sinh, hắn căn bản không có sự lựa chọn.
Nhưng kỳ thật hắn cũng biết, cho dù hôm nay không có Lưu Ngạn thì hắn cũng sẽ trở mặt với Lý Vân Thu. Trở mặt thì trở mặt. Hắn làm người có nguyên tắc của mình. Muốn hắn khuất phục trước một người phụ nữ là hoàn toàn không có khả năng.
Sau một thời gian ngắn, bản thân hắn lại trở nên âm hiểm như vậy? Quan trường thật giống như một cái chảo nhuộm. Hắn thở dài trong lòng, nhưng chỉ thở dài một chút, sau đó lập tức trở nên bình tĩnh hơn. Nếu muốn sinh tồn trong quan trường, hắn nhất định phải vận dụng hết thủ đoạn, lợi dụng hết thảy những gì có thể lợi dụng, để bảo toàn chính mình, đả kích hết mọi đối thủ, quét sạch mọi chướng ngại.
- Bí thư Lý, cảm ơn Bí thư Lý đã quan tâm đến quần chúng thị trấn Tư Hà. Chỉ có điều vấn đề tài chính chúng tôi đã giải quyết. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đã giới thiệu Nam Dương ái quốc kiều thương Tiếu lão đã nguyện ý bỏ vốn ra giúp chúng tôi xây dựng đường quốc lộ.
An Tại Đào nhẹ nhàng quét mắt nhìn Lý Vân Thu, sau đó hướng ánh mắt đến chiếc xe màu đen của Lý Vân Thu cách đó không xa.
Lý Vân Thu trong lòng nhảy dựng, cắn chặt răng, đi thẳng đến chỗ chiếc xe, mở cửa leo lên, rồi đóng lại một cái thật mạnh.
Mã Minh Lượng đang hoài nghi trong lòng, đột nhiên nghe một tiếng động thật mạnh thì khẩn trương quay đầu lại nhìn Lý Vân Thu, bắt gặp sắc mặt dữ tợn của bà ta thì giật mình.
- Đi!
Lý Vân Thu gần như là nói bằng lỗ mũi.
An Tại Đào dưới lầu hút hết điếu thuốc rồi sau đó mới lên lầu.
Lưu Ngạn vẫn ở phòng hắn, khi thấy hắn tiến vào, cô chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, lạnh như băng mà nhìn hắn:
- An Tại Đào, nếu như hôm nay em không có mặt ở đây thì anh có phải đã tiêu dao cùng với bà ta rồi hay không? Hừ, anh thật là giỏi, có bản lĩnh thật lớn, thông đồng với một bà già như thế. Phì, anh coi trọng tiền đồ của mình đến thế sao?
- Anh nói thật đi, nếu như em không có ở trong này, thì anh sẽ làm gì?
Lưu Ngạn cúi đầu, giọng nói dồn dập:
- Nói thật cho em biết mau!
- Rất đơn giản, cho bà ta một cái tát rồi đuổi bà ta ra ngoài.
An Tại Đào không chút do dự trả lời.
Lưu Ngạn sững lại nhưng sau đó cười lạnh:
- Anh dám sao? Nếu anh làm bà ta mất mặt thì anh về sau làm sao mà lăn lộn trong quan trường của Phòng Sơn chứ? Tiền đồ của anh làm sao bây giờ?
An Tại Đào thở dài, tiến lại gần Lưu Ngạn:
- Lưu Ngạn, em ngồi xuống trước đi. Vết thương của em còn chưa lành, không cần kích động như vậy. Lưu Ngạn, anh không phải là một người lỗi thời. Có vài thứ anh tuy rằng chưa quen nhưng anh lại vô lực mà thay đổi. Chỉ có điều, anh khi làm việc vẫn có nguyên tắc của mình.
Lưu Ngạn nhướng mày lên. Cô đương nhiên biết An Tại Đào đối nhân xử thế như thế nào. Cho dù không có mình ở đây, hắn cũng sẽ không cúi đầu trước một người đàn bà ghê tởm như vậy. Đây chính là nguyên tắc của hắn. Chính mắt nhìn thấy một người đàn bà có ý câu dẫn người đàn ông của mình, cô tức giận đến không khống chế được. Lý Vân Thu cũng đã xúc phạm đến nguyên tắc của cô.
Trầm mặc một lúc, cô ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, buồn bã hỏi:
- Anh nói là muốn ám chỉ cái gì sao?
- An Tại Đào, em biết giữa chúng ta không có khả năng phát sinh bất cứ cái gì. Nhưng em muốn hỏi anh một chút, trong lòng anh có em hay không, cho dù là một chút?
Lưu Ngạn chậm rãi quay đầu đi chỗ khác, hai hàng nước mắt rơi xuống.
An Tại Đào run lên.
- Nói cho em biết đáp án đi!
Lưu Ngạn nghẹn ngào, đầu vai run lên, cơn đau của vết thương truyền đến. Nhưng cơn đau này không thể sánh bằng nỗi bi ai trong lòng của cô.
An Tại Đào thở dài, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay của cô:
- Lưu Ngạn, con người chứ có phải cây cỏ đâu mà vô tình cơ chứ. Anh biết em đối với anh thật tốt. Anh cũng hiểu được cảm nhận của em.
- Ôm em đi, em cảm thấy lạnh!
Lưu Ngạn dựa thân người về phía An Tại Đào.
- Anh không cần nói nữa, em hiểu rồi. Anh biết không, em cũng không biết mình thích anh từ khi nào. Trải qua mấy ngày nay, em đã hiểu được, cả đời này em vĩnh viễn không thể thích một người đàn ông nào khác. An Tại Đào, hãy đồng ý với em. Nếu như cả đời này mình không đến được với nhau, thì chúng ta cứ làm bạn tri âm với nhau. Chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh thì em đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Em hy vọng giờ phút này có thể trở thành vĩnh hằng.
Ôm cô vào lòng, mái tóc đen dài của Lưu Ngạn thả vào lòng ngực của hắn. Hai mắt cô nhắm lại, nước mắt chảy ra.
Thiên Nam, nhà khách Nam Giao.
Trợ lý Hoàng Á Long là thư ký riêng của Tiếu Kim Phong. Y kỳ thật là một trong những trợ lý của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Tiếu thị, hoặc cũng có thể được gọi là thư ký riêng của Tiếu Kim Phong. Tiếu Kim Phong nhận nuôi y từ lúc còn là một đứa trẻ mồ côi. Cho nên y đối với Tiếu Kim Phong tuyệt đối trung thành.
Hoàng Á Long chậm rãi bước vào phòng của Tiếu Kim Phong, nhìn thấy Tiếu Kim Phong đang dùng kính lúp nhìn một tấm ảnh trong tờ báo. Đó chính là tấm ảnh của Bí thư Tiểu An của thị trấn Tư Hà huyện Quy Ninh.
Hoàng Á Long khẽ mỉm cười, kính cẩn ngồi xuống:
- Ông cụ, tôi đã về rồi. Buổi chiều hôm nay, Bí thư Tiểu An đã nói chuyện với tôi về vấn đề sửa đường. Cậu ấy nói hai ngày nữa sẽ phái người đến liên hệ với chúng ta. Ông cụ, nếu không thì ngài về Yên Kinh trước đi, tôi ở lại chỗ này.
- Không, tôi muốn ở lại đây một thời gian.
Tiếu Kim Phong nhẹ nhàng buông cái kính lúp trong tay, nét mặt già nua hiện lên sự mệt mỏi và đau thương. Ông ta chỉ vào tờ báo rồi nói:
- Á Long, cậu xem, người này có phải rất giống hay không?
Hoàng Á Long cũng than khẽ:
- Đúng vậy, ông cụ, rất giống. Lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh, tôi còn tưởng mình nhìn lầm. Nếu cậu ấy thay quần áo, thắt thêm cà vạt thì quả thật không thể phân biệt với đại thiếu gia. Đúng rồi, ông cụ, tôi vừa điều tra thân thế bối cảnh của cậu ấy, đối với những gì chúng ta tìm hiểu trước kia cũng không có gì khác. Cậu ấy mồ côi cha. Cha của cậu ấy không biết là ai, nghe nói trong hồ sơ cậu ấy viết là cha đã qua đời.
- Đúng vậy, cậu xem, khóe mắt lộ ra sự kiêu ngạo, trông rất là giống.
Tiếu Kim Phong sự nhiệt liệt trong mắt ngày càng mãnh liệt.
- Tôi ở Yên Kinh đọc được tờ báo này. Tôi còn tưởng rằng mình đã lên trời để gặp con mình rồi chứ. Đáng tiếc, tôi biết đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.
- Nếu không phải như thế thì tôi có lẽ sẽ không đến tỉnh Đông Sơn này. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tiếu Kim Phong đột nhiên nhíu mày nói:
- Á Long, cậu ấy không có cha, tôi có thể nhận cậu ấy làm con nuôi. Cậu thăm dò ý tứ của cậu ấy như thế nào.
Hoàng Á Long ngẩn ra, rồi khẽ mỉm cười:
- Ông cụ, chuyện này tôi không rõ lắm. Nhưng Bí thư Tiểu An thoạt nhìn cũng không giống người bình thường. Dường như cậu ấy không phải là người coi trọng tiền tài. Theo sự quan sát và hiểu biết của tôi, cậu ấy hẳn là người thích quyền lực.
- Á Long, cậu đi sắp xếp đi. Ngày mốt tôi muốn đến thị trấn Tư Hà để gặp Bí thư Tiểu An.
Tiếu Kim Phong khoát tay, trong mắt ánh lên một khát khao cháy bỏng nhưng rồi chợt biến mất.
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào lái xe quay trở về thị trấn. Khi hắn về đến thị trấn thì Tiêu Hoàng đang ở trong phòng hội nghị cùng toàn thể cán bộ thị trấn. Trương Khuê, Tôn Hiểu Linh và những lãnh đạo khác cũng đã có mặt.
An Tại Đào chậm rãi đẩy cửa vào. Mọi người thấy hắn thì đều có chút không ngờ. Tôn Hiểu Linh khẩn trương đứng dậy, nói:
- Bí thư An!
Trương Khuê và một vài lãnh đạo thị trấn khác cũng khẩn trương đứng dậy. An Tại Đào thản nhiên cười, thoáng nhìn Tiêu Hoàng đang đứng trên bục chủ tịch, rồi bước nhanh đến.
- Bí thư An!
Tiêu Hoàng xấu hổ cười.
- Tôi nghĩ lúc này Bí thư An đang đi khảo sát cùng Bí thư Lý, nên không gọi cho Bí thư An xin chỉ thị. Một vài lãnh đạo thị trấn chúng tôi thương lượng, nếu không trông cậy được vào quỹ tài chính kia thì chúng ta tự mình góp vốn. Hiện nay chúng tôi đang họp để nghiên cứu phương án góp vốn.
An Tại Đào trong lòng có chút phẫn nộ. Theo như lời của Tôn Hiểu Linh ngày hôm qua thì hắn đã cảm nhận được có chút khác thường. Nhưng hắn không ngờ, Tiêu Hoàng lại vội vã và lộ liễu như vậy. Họp nghiên cứu phương án góp vốn là chuyện lớn mà dám không điện thoại thông báo với mình. "Muốn bật cái vị trí của tôi sao?" An Tại Đào hừ một tiếng "Anh còn chưa đủ phân lượng đâu".
- Chủ tịch thị trấn Tiêu, chúng ta đều là cán bộ lãnh đạo Đảng viên, làm việc phải có nguyên tắc của tổ chức. Họp nghiên cứu phương án góp vốn, chuyện lớn như vậy tại sao không thông báo với tôi? Tôi là Ủy viên thường vụ huyện ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn trong mắt anh là cái gì?
Ngay trước mặt mọi người, An Tại Đào hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế dựa.
- Tốt lắm, tiếp tục họp đi. Nếu tất cả mọi người đã đến rồi thì tôi cũng mượn cơ hội này tuyên bố một việc. Sau đó sẽ phân công công tác.
Sắc mặt Tiêu Hoàng lập tức đỏ lên. An Tại Đào không ngờ trước mặt mọi người làm y mất mặt. Sau này, Chủ tịch thị trấn y làm sao mà nhìn mọi người.
Nhưng y cũng không dám phát tác. Tuy rằng y cảm thấy An Tại Đào đắc tội với Lý Vân Thu, tất nhiên là sẽ bị mất chức trong ngày gần đây. Nhưng An Tại Đào một ngày chưa bị miễn chức Bí thư Đảng ủy thị trấn thì vẫn là quan cao một bậc đè chết người. An Tại Đào vẫn cao hơn y, vẫn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Nhìn thấy An Tại Đào không có ngồi vào vị trí ở giữa, y cắn chặt răng, ngồi xuống, chịu đựng sự xấu hổ và giận dữ, cúi đầu nói:
- Bí thư An, là tôi suy xét vấn đề chưa chu toàn. Tôi xin lỗi Bí thư An.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Tôi không sao, chỉ có điều đồng chí Tiêu Hoàng, chúng ta đều là cán bộ Đảng viên, phải có tính giai cấp chính trị ở đây.
Ngồi một bên, Tôn Hiểu Linh cau mày. Mà ngồi dưới đài, lão Lộ, Lương Mậu Tài và những cán bộ thị trấn trong lòng đều nhảy dựng. Bí thư An hôm nay lại cứng rắn mạnh mẽ vô cùng. Tiểu Lộ và Trương Tịnh Tịnh ngồi ở hàng ghế cuối cùng thần sắc có chút hưng phấn, nhìn Bí thư Tiểu An uy quyền hiển hách thì khẽ nói với nhau.
- Tiểu Lộ, tôi nói đúng không? Bí thư Tiểu An là cán bộ dự bị trọng điểm của Ban tổ chức Trung ương, lại là do ban Tổ chức trung ương và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy trực tiếp bổ nhiệm vào chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Bí thư Lý cũng không thể đụng vào anh ấy.
- Haha, Trương Tịnh Tịnh, cô quả nhiên là người của văn phòng Huyện ủy, nhìn vấn đề cứ theo một hướng.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Tiêu Hoàng, thầm nghĩ:" Anh đã không nể mặt tôi thì tôi cần gì phải nể mặt anh?"
Lấy lại bình tĩnh, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, cất cao giọng nói:
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, qua sự giới thiệu của Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên, một vị ái quốc kiều thương đã cùng với Đảng ủy thị trấn bước đầu thảo luận, tập đoàn Tiếu thị nguyện ý bỏ vốn xây dựng đường quốc lộ cho thị trấn Tư Hà chúng ta.
Lời An Tại Đào vừa thốt ra, nhất là cái câu "Bí thư Tỉnh ủy Tiếu giới thiệu" thì mọi người đều có chút khiếp sợ mà nhìn hắn. Không khí trong phòng lập tức trầm lắng xuống.
Tôn Hiểu Linh trong lòng thầm nghĩ. Bí thư Tiểu An này rốt cuộc là người như nào. Tại sao năng lượng lại lớn như vậy? Giám đốc sở Giao thông vừa đi thì một Bí thư Tỉnh ủy lại đến. Tuy rằng việc giúp đỡ của sở Giao thông không thành nhưng ai cũng rõ ràng, việc Giám đốc Lưu đồng ý đến đâyrõ ràng là rất nể mặt Bí thư An. Mà hiện giờ, việc sửa đường không ngờ lại kinh động đến Bí thư Tỉnh ủy.
Bí thư Tỉnh ủy là một vị quan như thế nào? Bí thư Tỉnh ủy chú ý đến việc sửa đường của một thị trấn nhỏ? Các cán bộ thị trấn hô hấp có phần dồn dập hẳn lên. Nhưng sau đó lại vang lên một tràng pháo tay, mà Trương Tịnh Tịnh và Tiểu Lộ là hai người nhiệt tình nhất.
Sắc mặt Tiêu Hoàng trở nên trắng bệch. Y không biết An Tại Đào nói thật hay giả, nhưng An Tại Đào là ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy thị trấn thì không dám nói dối trước mặt mọi người. Phải biết đây là đề cập đến Bí thư Tỉnh ủy.
Bởi vậy, y chợt tỉnh lại. Nếu Bí thư Tiểu An năng lượng thông thiên như vậy thì Lý Vân Thu là cái gì?
Nhớ đến việc mình nôn nóng như vậy, y không khỏi mắng thầm mình quá ngây thơ trong chính trị. Kỳ thật, cũng khó trách y. An Tại Đào vừa đảm nhiệm chức vụ, trong mấy ngày ngắn ngủi đã trực tiếp làm mất đi quyền lực của Chủ tịch thị trấn y. Y trong lòng đã sớm có nỗi tức nghẹn. Khi gặp được chuyện này thì không khỏi có chút nóng vội.
- Được rồi, mọi người im lặng. Đối với chuyện này, tôi xin chịu trách nhiệm àm nói với mọi người rằng. Chuyện sửa đường của thị trấn Tư Hà chúng ta từ nay sẽ không còn gì trở ngại nữa.
An Tại Đào cao giọng nói tiếp:
- Hiện tại, tôi muốn sắp xếp một chút công việc.
- Bây giờ, thị trấn bắt đầu thành lập hai tổ lãnh đạo. Một tổ lãnh đạo quản lý việc sửa đường, do tôi phụ trách, chủ yếu là liên hệ với kiều thương, bàn bạc việc sửa đường cùng với tất cả những hậu cần phía sau. Còn tổ lãnh đạo kia, do Phó Chủ tịch thị trấn Tôn làm tổ trưởng, phụ trách việc kết nối với công ty TNHH Sinh thái Nông nghiệp Dương Quang. Phó chủ tịch thị trấn Tôn, cô cần nhớ rõ chuyện này, cô phải liên kết thật tốt với Tổng giám đốc Lộ. Chuyện của thị trấn giao lại cho cô. Những sự việc trọng đại, ngoại trừ những hạng mục công việc cần Đảng ủy xem xét thông qua, còn những hạng mục khác thì cô hoàn toàn có quyền làm chủ.
An Tại Đào quay lại nhìn Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh thần sắc có chút kích động, biết rằng Bí thư Tiểu An gần như đã đem toàn bộ quyền lực của Tiêu Hoàng giao lại cho cô. Cô đối với quyền lực không ham thích lắm, nhưng cô cũng muốn vì quần chúng mà làm chút chuyện. Trong tay không có quyền lực thì sẽ dễ dàng bị Tiêu Hoàng cản trở.
Tiêu Hoàng trong lòng run lên. Y ngẩng đầu, cười miễn cưỡng nói:
- Bí thư An, gần đây sức khỏe của tôi không được tối. Tôi muốn xin Đảng ủy thị trấn cho tôi nghỉ phép đi bệnh viện huyện vài ngày.
An Tại Đào thản nhiên gật đầu:
- Được, nếu Chủ tịch Tiêu không được khỏe thì nên đi điều trị. Tuy nhiên, Chủ tịch thị trấn Tiêu, hiện nay công việc của thị trấn rất nặng nề, anh cần phải tranh thủ quay về, đừng đi lâu quá.
Tiêu Hoàng tâm trạng không yên bước xuống tòa nhà, đang muốn theo thói quen lái chiếc xe jeep về nhà thì thấy xe không còn trong bãi đỗ. Y không khỏi có chút tức giận, kêu to lên:
- Lương Mậu Tài, xe đâu?
Lương Mậu Tài từ trong phòng làm việc chạy ra, không mặn không nhạt nói một câu:
- Chủ tịch thị trấn Tiêu, Phó chủ tịch thị trấn Tôn dùng lên huyện bàn công việc với Tổng giám đốc Lộ của công ty Dương Quang rồi.
Tiêu Hoàng cắn chặt răng:
- Còn lại một chiếc đâu? Thị trấn không phải có hai chiếc sao?
- Ồ, chiếc xe kia thì Tiểu Lộ đi rồi. Tiểu Lộ muốn đi đóng tiền phí điện thoại cho Bí thư An ở huyện, vừa mới đi thôi.
Lương Mậu Tài cười :
- Chủ tịch Tiêu, ngài có muốn quay về huyện phải không? Không còn biện pháp nào đâu. Hai chiếc xe của thị tấn đều đã đi hết rồi. Ngài chờ một lát đi, Tiểu Trương sẽ quay trở lại thôi.
Lương Mậu Tài nói xong thì quay trở về văn phòng. Tiêu Hoàng đứng bên bãi đỗ xe, sắc mặt âm trầm. Trước khi An Tại Đào đến đây, chiếc xe jeep của thị trấn là do y độc quyền, không ai dám động vào. Nhưng hiện tại, một Chủ tịch thị trấn muốn quay vê huyện thì cũng không có xe để về. Y hung hăng chà chân xuống đất, mắng thầm "Đồ chó".