- Người anh em, có phải hối hận mời anh ăn cơm không? Thế nào vậy, anh đã tới rồi, đợi thật lâu cũng không thấy cậu tới, ý gì thế.
Tôn Cam đương nhiên là đang nói giỡn, gã biết An Tại Đào không đến mức quên gã, chắc chắn là có việc khác chậm trễ. Tôn Cam cũng làm thư ký cho người, làm sao có thể không biết tính đặc thù của công việc thư ký, huống chi ông chủ An Tại Đào phục vụ còn là Đỗ Canh nhân vật số một thành phố Tân Hải.
An Tại Đào bật cười ha ha:
- Anh Tôn à, tôi sắp tới rồi, nửa đường kẹt xe, sắp, sắp tới rồi.
An Tại Đào ngồi chiếc xe taxi Charade màu vàng rời khỏi nội thành Tân Hải, đi tới ven biển. Trên đường, hắn lại nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết, vài ngày không gặp hắn, trong lòng Hạ Hiểu Tuyết đương nhiên là thương nhớ.
- Hiểu Tuyết.
- Ông xã, anh tan tầm chưa? Tan tầm, tới nhà em ăn cơm đi, mẹ em luộc già đó.
- Tối nay anh có cuộc hẹn, phải ăn cơm cùng Thư ký của Bí thư Lưu Khắc là Tôn Cam...
Đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng than thở mất hứng của Hạ Hiểu Tuyết:
- Hiện giờ còn chưa làm quan đâu, đã bắt đầu xã giao khắp nơi ---- này, anh uống ít rượu thôi, em thấy anh gần đầu không đúng lắm, trước kia anh không uống rượu, hiện giờ tại sao học được biến thành tửu quỷ, lúc nào gọi điện anh cũng say khướt.
An Tại Đào cười ha ha. Trước kia hắn quả thật là rất ít uống rượu, nhất là rượu trắng. Nhưng gần đây, dường như tửu lượng của hắn đang phát triển, xã giao cũng dần tăng thêm. Kỳ thật cũng là chuyện không có cách nào, nghênh đón quan trường tới ắt không thể thiếu một kiến thức cơ bản, trừ phi anh không muốn lăn lộn ở trong quan trường, nếu không anh không thể cự tuyệt xã giao.
Tuy rằng xã giao là dối trá, không có vài phần chân tình, nhưng phần lớn quan hệ kết giao trong quan trường được mở rộng nhanh chóng bởi loại xã giao dối trá này.
- Hiểu Tuyết, dù sao cũng không có người ngoài, nếu em buồn, đi tới cùng bọn anh. Cùng nhau ngồi, tính là hai chúng ta cùng làm chủ.
An Tại Đào suy nghĩ một chút nói:
- Anh cảm giác Tôn Cam người này cũng không tệ lắm.
Hạ Hiểu Tuyết lập tức đáp ứng, gần như không có bất luận do dự gì. Mà An Tại Đào vốn nghĩ rằng cô không thích loại xã giao này, thấy cô đáp ứng nhanh như vậy, trái lại hơi bất ngờ.
Kỳ thật, hắn lại không biết, so sánh với hắn, gần đâu Hạ Hiểu Tuyết buồn bực phát sợ. Bởi vì cô là con gái Hạ Thiên Nông, cho nên cô ở văn phòng công tác Ủy ban Kinh tế Thương mại gần như không có chuyện gì làm, đương nhiên, có công việc người ta cũng sẽ không an bài cô, Ủy ban Kinh tế Thương mại tương đương là "nuôi dưỡng" cô. Đây vốn là một loại "trân trọng", người khác ước gì được thanh nhàn như vậy, nhưng cô ngày càng chán ghét cuộc sống nhàm chán mỗi ngày ngồi văn phòng đọc báo uống trà, mỗi ngày... như nhau, cực kỳ nhàm chán.
Có vài lần, cô đã nghĩ từ chức, một lần nữa tiến vào tòa soạn làm nghề chính ban đầu của mình. Nhưng tuy rằng cô học tin tức, nhưng mà có hứng thú tự nhiên đối với kinh tế, nếu không cô cũng sẽ không chủ động yêu cầu tiến vào Ủy ban Kinh tế Thương mại. An Tại Đào cũng luôn cho rằng cô không nên học tin tức, hẳn là học thương mại, ngày đó khi Hạ Hiểu Tuyết bồi hắn tiến hành điều tra đưa tin cầu vượt, lúc ấy hắn còn cười gọi cô rất có mắt buôn bán, nếu đổi văn theo thương có lẽ thật đúng là trở thành một nữ cường nhân giới kinh doanh đương thời.
Lúc trước Hạ Hiểu Tuyết học tin tức cũng là tâm huyết dâng trào nhất thời, lúc học năm hai cô vốn muốn chuyển tới khoa học tự nhiên, nhưng lại luyến tiếc tách ra khỏi An Tại Đào, liền vẫn miễn cưỡng học đến tốt nghiệp. So sánh với sở thích đọc triết học và tác phẩm văn học của An Tại Đào, cô càng thích sách tham khảo phương diện quản lý kinh tế và kinh tế mậu dịch, những lúc ở trong thưu viện với An Tại Đào, cô lại đọc rất ngon lành. Nếu không phải có An Tại Đào tồn tại, chắc chắn cô muốn xuất ngoại học nghiên cứu sửa đổi kinh tế.
Tài xế taxi vừa nói chuyện phiếm với An Tại Đào, vừa thuận tay mở radio trên xe, nghe radio. Xe chạy như bay, đường cái bên ngoài dần dần quạnh quẽ, trong lỗ tai truyền đến tiếng thông báo tin tức của đài phát thanh Tân Hải.
- Tin tức của đào, ngày 22 tháng 1, do điện tín và trung tâm tin tức Ủy ban Kinh tế Thương mại Quốc gia dẫn đầu, liên hợp hơn bốn mươi chủ quản tin tức các bộ và ủy ban trung ương ở thủ đô cùng tổ chức đại hội khởi động công trình web chính phủ, đề xuất công trình web chính phủ, trang chủ của công trình web chính phủ thử vận hành.
- Tin tức của đài, ngày gần đây trung tâm tin tức truyenfull.vn đất nước ta tuyên bố "thống kê báo cáo tình trạng công tác phát triển truyenfull.vn" lần thứ ba. Hết hạn đến ngày 31 tháng 12 năm 1998m đất nước ta sở hữu 747.000 chiếc máy tính lên mạng, người sử dụng web 2.100.000, CN đăng ký 18.396 người, số lượng web ước tính 5300 web, băng thông ra quốc tế 143M256K... Mạng vệ tinh của Giáo dục và nghiên cứu khoa học máy tính Trung Quốc được khai thông toàn bộ, đề cao rất lớn tốc độ vận hành truyenfull.vn. Cùng tháng, mạng khoa học kỹ thuật Trung Quốc (truyenfull.vn) khai thông hai hệ thống vệ tinh, thay thế toàn diện IPX. 25, phương hướng cùng sử dụng vệ tinh tốc độ cao đã tới hơn bốn mươi thành phố trong cả nước...
An Tại Đào giật mình, thầm nghĩ truyenfull.vn trong nước sắp đi lên con đường phổ biến rộng rãi nhanh chóng, nếu vào lúc này muốn làm phần mềm diệt virus và hệ thống tin tức truyenfull.vn cái gì, giành chiếm trước thị trường, hẳn là một chuyện tình lợi nhuận ổn định không thua lỗ. Nhưng đây cũng chỉ là một ý tưởng chợt lóe qua, trước mắt toàn bộ tâm tư của hắn vẫn đặt trong quan trường.
...
...
An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết một trước một sau đi tới khách sạn Hải Thiên, thấy An Tại Đào không đi vào mà đứng ở bên ngoài cửa chính khách sạn Hải Thiên chờ mình, trong lòng cô hơi ngọt ngào. Cô xuống taxi, khoác chiếc áo màu nâu đỏ, liền mỉm cười tiến đến kéo cánh tay An Tại Đào theo thói quen.
Hai người cùng nhau đi vào đại sảnh khách sạn Hải Thiên. Tôn Cam, Lộ Binh, Văn Hà ba người sớm chờ ở đó. Thấy An Tại Đào mang theo Hạ Hiểu Tuyết tiến vào, Lộ Binh và Tôn Cam hai người tuy rằng cũng không phải lần đầu nhìn thấy Hạ Hiểu Tuyết, nhưng trước mắt vẫn sáng ngời không ngừng kinh diễm.
Hạ Hiểu Tuyết dáng người thon dài có lồi có lõm, một cái nơ hìtruyenfull.vn bướm cài lên mái tóc đen dài, một chiếc áo khoác kiểu nữ thật dài màu nâu đỏ thuận thế mở rộng, lộ ra chiếc áo len màu trắng sữa và quần tây màu café bó sát người bên trong, lại phối hợp với một đôi giày cao gót màu vàng nhạt, cả người nhìn qua quyến rũ tự nhiên, trong diễm lệ tản ra khí chất cao nhã tự nhiên.
Làn da trắng nõn, mũi đẹp nhô cao, cặp mày liễu dài nhỏ, một đôi mắt u lan thâm thúy như nước, nếu nói dung nhan của Hạ Hiểu Tuyết có thể chấm 90 điểm, như vậy khí chất của cô tuyệt đối có thể chấm điểm cao nhất. Cô xuất thân gia đình quan chức, trên người phát tán ra hai loại khí chất cao quý và thanh lịch đoan trang, đồng thời bởi vì tính cách, trên người cô còn một loại khí chất đặc biệt.
So sánh với Lưu Ngạn kiêu ngạo, lực hấp dẫn của Hạ Hiểu Tuyết đặc biệt rõ ràng, mà so sánh với Mạnh Cúc băng sơn bao phủ hương thơm tự thưởng, cô lại nhiều hơn vài phàn hơi thở bình thản hồng trần thế tục. Nếu nói Lưu Ngạn là một đóa hoa cúc cao ngạo, Mạnh Cúc là một đóa tuyết liên sông băng, vậy Hạ Hiểu Tuyết chính là một đóa sen lay động nhiều vẻ. Có được dè dặt thoải mái, cũng có được ý cảnh muốn hoa bốn phía.
- Cô Hạ, xin chào.
- Hiểu Tuyết, gặp cô một lần thật không dễ dàng, dù thế nào, thật sự một lòng một dạ làm phu nhân của An Tại Đào sao?
So sánh với sự rụt rè của Tôn Cam, Lộ Binh quen Hạ Hiểu Tuyết tự nhiên càng buông lỏng, gã vươn tay qua, cười ha ha.
Hạ Hiểu Tuyết khẽ mỉm cười, tiến lên một bước nhỏ, nhẹ nhàng bắt tay Lỗ Binh:
- Lộ Tổng là người bận rộn, cô gái nhỏ tôi sao có cơ hội nhìn thấy Lộ Tổng? Xin chào, Thư ký Tôn --- ồ, hiện tại là Cục trưởng Tôn.
Hạ Hiểu Tuyết bắt tay với Lộ Binh đồng thời cũng quay đầu chào hỏi Tôn Cam.
Tâm tình An Tại Đào thả lỏng, hắn nhìn qua, khóe miệng Hạ Hiểu Tuyết lộ ra nụ cười yên lặng, vui vẻ, tự nhiên, rất giống một đóa sen trắng lộng lẫy không lẳng lơ. Ngay cả quan hệ thân mật như An Tại Đào, cũng tâm thần rung động, không nói đến Tôn Cam và Lộ Binh.
Văn Hà mỉm cười mà đứng một bên, chỉ có điều nụ cười hơi miễn cưỡng. Ở trước mặt Hạ Hiểu Tuyết, cô cảm thấy xấu hổ không thể che lấp, bất kể là gia thế, tướng mạo hay khí chất, cô đều không thể so sánh với cô gái trước mắt này, không khỏi lặng lẽ lui ra sau một bước, yên lặng cúi đầu đứng ở nơi đó.
Ở rất nhiều thời điểm, lực hấp dẫn con người chính là một loại hấp dẫn trên nhân cách. Cũng chính trong tình cảnh này, An Tại Đào mới bỗng nhiên phát hiện, không ngờ Hạ Hiểu Tuyết nhà mình có năng lực xã giao rất mạnh, sức hấp dẫn quả thực không thể ngăn cản. Sau nghĩ lại cũng bình thường trở lại, trong đại học, cô là cán bộ hội sinh viên cực kỳ năng nổ, năng lực tổ chức kết nối rất mạnh.
...
...
Trên bàn rượu, An Tại Đào và Tôn Cam nói một vài chuyện vui trong quan trường, mà Hạ Hiểu Tuyết lại ngồi cùng một chỗ với Lộ Binh, tán gẫu sách lược buôn bán quản lý xí nghiệp, cuối cùng còn nói tới cổ phiếu và kỳ hạn giao hàng.
Mặc dù An Tại Đào đang nói chuyện với Tôn Cam, nhưng lỗ tai kỳ thật không buông tha câu chuyện giữa Hạ Hiểu Tuyết và Lộ Binh. Nghe Hạ Hiểu Tuyết cực lực khuyên bảo Lộ Binh nhanh chóng tiến vào thị trường chứng khoán, trong lòng hắn không khỏi âm thầm cười khổ. Hắn đầu nhập toàn bộ tài chính mấy trăm ngàn đồng vào thị trường chứng khoán, tự nhiên sẽ không gạt Hạ Hiểu Tuyết, mà gần đây cô đã đòi hắn toàn bộ giấy chứng minh quyền cổ phần qua, nói là muốn thay thế hắn đầu tư cổ phiếu, lúc không có việc gì chạy tới công ty chứng khoán xem giá thị trường, liền trở về nói không ngừng với An Tại Đào.
Hạ Hiểu Tuyết cho rằng năm nay thị trường chứng khoán sẽ bắt đầu có một cơn sóng tăng giá lớn, điều này bị ảnh hưởng từ quan điểm của An Tại Đào, cũng có phán đoán tự hỏi của bản thân cô, nhưng Lộ Binh lại cười nhạt, hai người nói xong liền "xung đột" nhau, tranh luận nửa ngày, thấy ai cũng không thuyết phục được ai, liền ngậm mồm chuyển đề tài.
Hiện giờ Lộ Binh hơi kinh ngạc, gã nhún vai:
- Hiểu Tuyết, nếu tôi nhớ không lầm là nói, cô hẳn là học khoa tin tức, tại sao lại rất có hứng thú với kinh thương -----
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, không nói gì thêm, An Tại Đào một bên cười ha ha lên:
- Lộ Binh, nói thật cho anh biết, Hiểu Tuyết nhà tôi rất có thiên phú kinh thương, đáng tiếc, cô học tin tức mà không phải khoa quản lý, nếu không mà nói, tương lai anh lại có đối thủ đó.
Lộ Binh cười ha ha:
- Có cạnh tranh mới đã, tôi thật sự không sợ. Chẳng qua, nói thật, tôi cảm thấy Hiểu Tuyết cô thật đúng là một nhân tài kinh thương, muốn thôi việc tới Dân Thái chúng tôi không? Cho cô làm một Phó Tổng.
Lộ Binh đương nhiên là thuận miệng nói một câu vui đùa, "thừa nhận" đối với Hạ Hiểu Tuyết, cũng chứa chút xu nịnh và khách sáo. Cho dù Hạ Hiểu Tuyết có thiên phú kinh thương, trước mắt cũng chỉ là lý luận suông, không có bất luận năng lực kinh doanh và kinh nghiệm thực tiễn gì, cũng chưa chắc có thể đảm nhiệm được chức vị Phó Tổng một Tập đoàn lớn như Dân Thái.
Nhưng đây cũng không phải hoàn toàn là vui đùa, nếu Hạ Hiểu Tuyết đồng ý, Lộ Binh và Lộ Phùng Xuân cha gã cầu còn không được. Nếu Hạ Hiểu Tuyết vào Dân Thái, Dân Thái chẳng khác nào quan hệ chặt chẽ với An Tại Đào ngôi sao mới trong quan trường và Hạ Thiên Nông bảng hiệu lớn trong quan trường này, Dân Thái có thể lấy được ích lợi tiềm ẩn cực lớn.
Điểm này, An Tại Đào biết rõ trong lòng, Hạ Hiểu Tuyết đương nhiên chỉ là cười cười không coi là chuyện quan trọng. Cô cũng thích kinh thương, cũng phiến chán cuộc sống cơ quan xem báo uống trà, nhưng không có nghĩa cô sẽ đến Dân Thái.
Chẳng qua, một câu nói của Lộ Binh lúc tiệc chiêu đãi sắp vui vẻ mà kết thúc, vẫn khiến Hạ Hiểu Tuyết giật mình.
Bốn người đi ra bên ngoài, Lộ Binh một bên cười nói:
- Hiểu Tuyết, tôi cùng Lưu Bằng đều từ nước ngoài lưu học trở về, tôi cảm thấy, cô hẳn nên ra nước ngoài học thạc sĩ khoa kinh doanh, không phải cô thích kinh doanh sao, sau khi học xong trở về có thể mở công ty của mình.
Hạ Hiểu Tuyết cười cười, liếc Lộ Binh một cái, tuy rằng không nói gì thêm, nhưng An Tại Đào lại phát hiện khát vọng chợt lóe rồi biến mất trong mắt cô. Nhưng lập tức, ánh mắt cô lại phát ra vẻ do dự và không buông, An Tại Đào thở dài trong lòng.
Hạ Hiểu Tuyết gọi về nhà một cuộc, không trở về nhà nữa. Hiện giờ cô ở lại An gia đã trở thành chuyện bơm bữa, vợ chồng Hạ Hiểu Tuyết thấy nhưng không thể trách tập mãi thành quen.
Ở An gia, Hạ Hiểu Tuyết tắm rửa xong liền chui vào trong chăn, An Tại Đào tắm xong về thấy cô nửa nằm trên giường si ngốc suy nghĩ tâm sự, ánh mắt hơi mê man, chỉ biết mấy câu nói trong lúc vô tình của Lộ Binh gợi lên tâm tư chôn dấu trong lòng cô đã lâu.
An Tại Đào cười cười, cũng chui vào trong chăn, một tay ôm cô vào lòng, một tay theo thói quen nhẹ nhàng vuốt ve trên thân thể cô, cúi người hôm lỗ tai mẫn cảm của cô, cúi đầu nói:
- Bảo bối, có phải em muốn xuất ngoại đến trường nghiên cứu?
Hạ Hiểu Tuyết thở dài yếu ớt:
- Ông xã, em thật sự chán ghét cuộc sống đi làm xem báo uống trà giết thời gian này, em muốn ra ngoài học một chút những gì mình thích, nhưng em lại luyến tiếc rời khỏi anh... Trong lòng thật sự mâu thuẫn!
An Tại Đào hung hăng mà nhéo bộ ngực đẫy đà của cô, Hạ Hiểu Tuyết lập tức ửng hồng hai má nhẹ nhàng rên rỉ một chút:
- Anh xấu lắm, người ta đang nói chính sự với anh mà.
- Bảo bối, có gì mâu thuẫn, muốn ra ngoài học thì ra ngoài chứ sao... Anh biết em vẫn thích kinh doanh, vậy đi ra ngoài học một chút, dù sao cũng chỉ là một năm nhiều lắm hai năm, cũng không phải chia lìa lâu dài, em sợ cái gì?
- Hừ, em sợ anh thay đổi tình cảm, thích cô gái khác, nếu em không ở bên anh mà nói...
Hạ Hiểu Tuyết kiều mỵ trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, chợt bị bàn tay An Tại Đào vuốt ve ánh mắt mê ly thân thể mềm nhũn, gần như hoàn toàn tê liệt ngã trong lòng hắn, mặc hắn giở trò.
- Cô bé quỷ quái, nói mò... Anh thật sự sợ em ra nước ngoài, nếu chẳng may coi trọng quỷ tây dương, vậy cũng không được rồi.
An Tại Đào cười ha ha.
Hạ Hiểu Tuyết đẩy tay An Tại Đào, bỗng nhiên ngồi dậy, nghiêm trang cúi đầu nói:
- Ông xã, anh thật sự không phản đối em ra nước ngoài?
- Bảo bối, chúng ta còn nhiều thời gian, em ra ngoài bồi dưỡng một chút cũng tốt, nói không chừng tương lai thật sự có thể trở thành nữ cường nhân trong giới kinh doanh.
An Tại Đào nhìn cô thật sâu, nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng non mềm của cô, dịu dàng nói:
- Đi làm việc em thích làm, mặc kệ em làm gì, em đều là bà xã của anh, đời này em trốn không thoát đâu!
Tay An Tại Đào vuốt ve sau lưng cô, hai gò má Hạ Hiểu Tuyết dần dần đỏ ửng lên, ngay cả da trên cơ thể đều hiện lên một hào quang nhàn nhạt, cô động tình xoay người lại, một lần nữa dán toàn bộ thân hình vào lòng hắn, nỉ non vài tiếng:
- Cảm ơn anh, ông xã... ôm chặt em!
...
... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hai người nhu tình mật ý hoan hảo một hồi, xong rồi, An Tại Đào nằm trong lòng An Tại Đào, lại tiếp tục nói đề tài vừa rồi. An Tại Đào hơi dở khóc dở cười:
- Bảo bối, dường như em hơi nóng vội rồi, cho dù muốn ra nước ngoài, giờ cũng sắp tới tết âm lịch, cũng phải chờ qua tết âm lịch chứ?
Hạ Hiểu Tuyết cười hì hì, ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trên ngực An Tại Đào:
- Em muốn học xong trở về sớm một chút, chúng ta kết hôn, ông xã, em muốn một đứa bé!
An Tại Đào cười cười:
- Chuyện xuất ngoại đến trường nghiên cứu, em cần trưng cầu ý kiến của cha em một chút... Ừ, và hỏi chị Cúc một chút, cô ấy trở về từ nước ngoài, hẳn quen thuộc điều này, xem cô ấy có thể giới thiệu cho em hay không...
An Tại Đào nói tới đây, Hạ Hiểu Tuyết xoay người ngồi dậy, nằm lấy di động trên đầu giường nhấn số Mạnh Cúc, An Tại Đào không kìm nổi cười:
- Hiện giờ đã sắp 12h đêm, chị Cúc đã sớm ngủ, hay là ngày mai nói tiếp.
- Không, hiện giờ em sẽ gọi.
Hạ Hiểu Tuyết làm nũng mà xoay người, bộ ngực non mềm đẫy đà lay động, một mảnh trắng bóng lập tức khiến An Tại Đào nhìn xem rung động tâm thần, vội vàng phủ thêm chăn cho cô:
- Cận thận lạnh, em nằm trong chăn gọi.
Lúc Hạ Hiểu Tuyết gọi qua, Mạnh Cúc đang nằm trên giường đọc sách, cô sống ở nhà một mình, cực kỳ nhàm chán, buổi tối gối đầu một mình khó ngủ, chỉ có thể dựa vào đọc sách nhiều cho hết thời gian. Nếu đã quyết định ở lại trong nước, cô tự nhiên lại khôi phục thân phận giáo viên đại học Yến Sơn.
Tiếng chuông điện thoại chói tai chợt vang lên, Mạnh Cúc hơi bực bội mà phi xuống giường, đi đến trước điện thoại thấy một số di động xa lạ, không khỏi tiếp lên mất kiên nhẫn nói:
- Ai vậy, đã mấy giờ rồi, khuya khoắt gọi điện cái gì!
Hạ Hiểu Tuyết cố nén từng đợt khoái cảm động tình do bàn tay An Tại Đào vuốt ve trên dưới gây ra cho cô, cười hì hì:
- Chị Cúc, là em, Hiểu Tuyết!
Giọng Mạnh Cúc lập tức dịu xuống, kinh ngạc nói:
- Hiểu Tuyết à, sao em lại gọi điện tới cho chị vào lúc này, có phải có việc gì gấp hay không?
- Không, chị Cúc, em muốn xuất ngoại đến trường nghiên cứu, chị xem...
Hạ Hiểu Tuyết nói chút chính sự trong điện thoại với Mạnh Cúc, lại nói tào lao chuyện nhà một hồi, thấy từ đầu đến cuối Mạnh Cúc đều không hỏi tới An Tại Đào, miệng cô lộ ra một nụ cười giảo hoạt, đột nhiên hạ giọng nói:
- Chị Cúc, hiện giờ đường làm quan của Tiểu Đào rộng mở, chị có muốn nói với anh ấy hai câu không?
Nhưng lời này vừa mới nói xong, mặt Hạ Hiểu Tuyết liền đỏ bừng lên, có chút hối hận không kịp.
Mạnh Cúc run lên trong lòng, đã trễ thế này hai người ở cùng một chỗ... Cô miễn cưỡng cười, lấy lại bình tĩnh, ôn tồn nói:
- Không nói, quá muộn, Hiểu Tuyết, tạm thời em không nên nóng vội, ngày mai chị sẽ liên hệ với giáo sư của chị ở nước ngoài một chút, tranh thủ tìm trường học tốt một chút giúp em... Ừ, thủ tục để chỉ xử lý giúp em...