Điều tra chuyện tình phóng viên nhận phong bì, mặc dù trước mắt có Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy và Ban Tuyên giáo Thành ủy thành lập Tổ điều tra liên hợp tới triển khai, nhưng hiệu suất công tác rất thấp, hoặc là vốn đã nghĩ chuyện lớn biến nhỏ, chuyện nhỏ coi không có... Hiện giờ An Tại Đào bức thiết nhất chính là muốn mượn chuyện tình bịt miệng phóng viên, tiến thêm một bước rèn sắt khi còn nóng, từ đó chuyển đi ánh mắt chú ý của truyền thông sang nơi khác, nhưng nếu chờ Ban Tuyên giáo điều tra ra kết quả, sợ là phải chờ tới tháng sau. Chờ đến lúc đó, thiếu nữ cũng thành bà già rồi.
An Tại Đào chờ không kịp, liền trực tiếp xin chỉ thị của Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi đồng ý miệng cho Ban Truyền thông tham gia tiến hành triển khai song song.
An Tại Đào rất rõ ràng, bản thân chuyện tình phóng viên nhận phong bì không giả, nhưng đồng thời hắn cũng rõ ràng, căn cứ kinh nghiệm kiếp trước, ở tỉnh sản xuất đá lớn Tây Sơn, không hề ít phóng viên nửa thật nửa giả, chuyên đi mỏ than gặp chuyện không may bắt bí, hiện tượng "rất nhiều phóng viên xếp hàng nhận tiền bịt miệng" nổ ra trong tai nạn mỏ ở huyện Cốc Lan này, có thể cũng thuộc về loại tình huống này hay không?
Cho dù như thế nào, con số này chắc chắn có lượng nước, mà "lượng nước" này chính là trọng điểm An Tại Đào muốn "lăng xê".
Buổi sáng, hắn thông qua Tổng biên tập Hoàng Trạch Danh của Báo Tân Hải Thần biết được, phóng viên Báo chiều Tân Hải viết tin tức kia, không có băng ghi âm, cũng không có ảnh chụp lén, chỉ lấy được một bản sao chép danh sách "phóng viên" nhận phong bì do một "người tố cáo" nặc danh cung cấp.
Nghiêm khắc mà nói, chứng cớ thiếu thốn, phỏng vấn không vững chắc, liền đưa tin như vậy, thật sự rất không cẩn thận, nghiêm túc. Đương nhiên, cũng không loại trừ Báo chiều Tân Hải nhân cơ hội lăng xê bản thân, thậm chí...
Quả nhiên không ngoài dự đoán của An Tại Đào, Bành Quân gọi điện cho mấy chục truyền thông trong tỉnh xác minh kết quả bước đầu, cũng chứng thực suy đoán của hắn. Ngoại trừ vài phóng viên thật sự bị Ban Tuyên giáo thẩm tra nhận định ra, người khác đều "tra không ra người này".
- Trưởng ban An, chuyện tình đơn giản như vậy, gọi vài cuộc điện thoại liền tra được, Ban Tuyên giáo làm vài ngày cũng không làm ra căn nguyên gì, thật sự là buồn cười.
Bành Quân cười ha ha:
- Vẫn là tôi, hiệu suất công tác rất cao, hơn một giờ liền xong rồi!
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Bành Quân, anh không hiểu. Ban Tuyên giáo điều tra không giống chúng ta, bọn họ muốn điều tra truyền thông thành phố khác, cần phải thông qua Ban Tuyên giáo địa phương gửi công văn, bởi vậy thời gian tiêu hao ở các tầng trình tự, chắc chắn là không nhanh bằng chúng ta.
Bành Quân cười gượng:
- An Trưởng ban, nếu không có việc khác, tôi về trước đây…
An Tại Đào khoát tay:
- Tốt, anh về trước đi, nếu có chuyện, tôi sẽ tìm.
Bành Quân ra khỏi phòng An Tại Đào, suýt va vào Phó trưởng ban Trương Bác Dương từ đầu hành lang đằng kia bước đến. Thấy Bành Quân từ phòng làm việc của An Tại Đào đi ra, Trương Bác Dương âm thầm cười lạnh, cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Bành Quân.
Bành Quân nhìn qua là một người cao lớn thô kệch, kỳ thực suy nghĩ khá tinh tế, vẻ cục mịch bên ngoài chỉ là vỏ bọc.
Mắt Trương Bác Dương thoáng có chút hàn khí, gã liền hiểu sau khi An Tại Đào nhậm chức, gã cun cún đi theo tân lãnh đạo, đã khiến cho Phó trưởng ban Dương khó chịu.
Nhưng Bành Quân cũng không đem vẻ bất mãn của Trương Bá Dương để vào mắt.
An Tại Đào trong phòng làm việc cân nhắc thật lâu, cảm thấy nên xin Trương Bằng Viễn một chỉ thị.
Dù sao, tuy là Ban truyền thông bước đầu tìm ra được cái gọi là mười mấy phóng viên nhận tiền hối lộ, cũng chỉ là một trò hề. Báo chiều Tân Hải đưa tin thổi phồng kẻ khả nghi là tuyên truyền giả tạo nhưng lại chỉ đưa dạng nghi vấn không khẳng định là kết quả điều tra của chính quyền. Nếu không có Ban tuyên giáo kết luận chính thức, cho dù là sự thật, cũng chỉ là nghe ngóng mà thôi. Muốn phủ định tin tức kia của Báo chiều Tân Hải gần như là không có khả năng. Bởi vì, việc này không chỉ liên quan đến một tòa soạn báo mà còn liên quan đến Ban tuyên giáo Thành ủy Tân Hải. Thậm chí là lãnh đạo Thành ủy và UBND thành phố.
Nhưng nếu đợi Ban tuyên giáo chính thức kết luận, sẽ không thể nói gì lúc ấy nữa. Tìm sơ hở và đánh lạc hướng dư luận, cần thời cơ. Để mất thời cơ thỏa đáng thì sẽ cơ hội rửa sạch tiếng xấu là vĩnh viễn không còn. Giống như hiện tại dư luận đối với Phòng Sơn là phê phán, chờ thêm mấy tháng tất nhiên sẽ tan thành mây khói, nhưng bởi vậy, Phòng Sơn mãi mãi không thể rửa sạch vết nhơ bất lương lần này.
Đối với dân chúng, thậm chí với đại đa số cán bộ mà nói, đương nhiên là không sao cả. Thậm chí, đối với một số lãnh đạo ngoài chính quyền cũng không sao cả. Nhưng đối với Trương Bằng Viễn và Trương Thắng Lợi hai chủ quản thành phố này, sẽ dễ dàng để lại một vết đen trong lý lịch chính trị của bọn họ. Cho nên, Trương Bằng Viễn cũng thế mà Trương Thắng Lợi cũng thế, trước mắt rất nóng ruột muốn xóa mờ vết đen đó, dù vẫn biết việc xóa bỏ hoàn toàn là không có khả năng.
Nếu sự kiện dùng tiền bịt mồm phóng viên biến thành một trò khôi hài bị các phần tử khác khai thác, thì che mắt báo chí trở thành sự kiện tiêu cực bị trừ khử đến mức cao nhất, vô hình chung công cộng cũng sẽ dồn chú ý tới điểm này. Kể từ đó, có thể giảm bớt áp lực của dư luận đối với lãnh đạo cao cấp thành phố Phòng Sơn.
Đợi ở bên ngoài phòng của Trương Bằng Viễn khá lâu, An Tại Đào mới được sắp xếp vào gặp. Hai ngày nay đang là thời kỳ mẫn cảm, là nhân vật số 1 Phòng Sơn, Trương Bằng Viễn dĩ nhiên bị vây quanh bởi đủáp lực, cấp trên, cấp dưới, thành phố, các ban ngành cần phối hợp, rất nhiều sự việc to nhỏ cần xử lý.
Cục giám sát an toàn thành phố Quyền cục trưởng Trương Lực vẻ mặt buồn bã theo Trương Bằng Viễn đi vào phòng làm việc. Đoạn thời gian này, các cán bộ cấp cục của huyện thị thành phố Phòng Sơn ra vào phòng Trương Bằng Viễn thường xuyên nhất là ông ta chứ ai? Ngoại trừ việc nghe phê bình, thì sau khi sự cố ngày 30/9 phát sinh, vất vả nhất, xấu hổ nhất, xui xẻo nhất chính là ngành giám sát an toàn.
Giám sát bất lực, quan – nghiệp câu kết, đây là hai tội lớn chụp lên đầu toàn bộ Cục giám sát an toàn. Dư luận phê phán đã đành, còn chịu lửa giận của lãnh đạo tỉnh, thành phố trút xuống. Trương Lực càng ngày càng thấy hối hận, ông ta đột nhiên bị bổ nhiệm làm Quyền cục trưởng, quả thực là người chịu tội thay mà thôi.
Trương Lực ra khỏi cửa thấy An Tại Đào, đột nhiên dừng chân, miễn cưỡng cười:
- Là An Trưởng ban truyền thông? Xin chào, tôi là Cục giám sát an toàn Trương Lực.
- Chào ngài, Trương Cục trưởng, nghe đại danh đã lâu.
An Tại Đào thuận miệng nói một câu, nhưng Trương Lực lại thấy chua xót và bất đắc dĩ. Mấy ngày nay, ông ta thường xuyên bị phơi mặt trên báo đài. Cái tên Trương Lực được nhắc đến với tỷ lệ khá cao, nhưng điều này có gì là tốt?
Trương Lực cười khổ một tiếng, trong lòng lập tức mất đi ý định hàn huyên giao lưu với An Tại Đào, thản nhiên nói:
- Ha hả, hiện tại tôi như kiến bò trên chảo, không thể so với An Trưởng ban được.
Hờ hững bắt tay xong, Trương Lực vội vàng rời đi.
An Tại Đào cũngkhông để bụng, đi lên gõ cửa phòng Trương Bằng Viễn.
Trương Bằng Viễn đang ngồi trước bàn xem tài liệu, thấy An Tại Đào, lúc này mới tháo kính xuống, dụi dụi mắt, khẽ mỉm cười:
- Đồng chí Tiểu An, làm không tồi, mới ra quân đã có tin thắng trận, về sau tiếp tục cố gắng.
- Bí thư Trương, ngài công tác bề bộn, tôi cũng không dám lề mề mất thời giờ của ngài, những hành động kế tiếp của chúng ta, tôi cần được ngài và thành phố ủng hộ mạnh mẽ!
An Tại Đào vội vàng đi tới, đứng trước bàn làm việc của Trương Bằng Viễn.
Thấy An Tại Đào thái độ cực kỳ trịnh trọng, Trương Bằng Viễn cười ha hả:
- Nói đi, có gì khó khăn, cứ việc đề xuất, tôi đã nói qua, thành phố sẽ dốc toàn lực ủng hộ các đồng chí.
- Bí thư Trương, trải qua bước đầu điều tra, trên cơ bản đã xác đinh, cái gọi là mười mấy phóng viên xếp hàng nhận tiền chỉ là một trò hề. Trong đó, phóng viên đích thực chỉ có mấy người ít ỏi, đại bộ phận là mấy kẻ đục nước béo cò, mạo nhận phóng viên để kiếm lợi. Tôi đã cho người xác minh, danh sách những người đăng trên báo tuyệt đại đa số là hư cấu, trong làng báo cơ bản không có những người này.
An Tại Đào dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Nhưng, Bí thư Trương, ngài cũng biết, kết quả điều tra này, cũng không phải là kết luận chính thức của chính quyền, cho nên chúng ta không thể nói gì. Nhưng nếu chờ tới khi tổ điều tra của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy đưa ra kết luận, chỉ sợ đã muộn…
Trương Bằng Viễn trầm ngâm một lát, khoát tay nói:
- Cậu nói thẳng đi, cần thành phố làm gì?
An Tại Đào thăm dò thái độ của Trương Bằng Viễn, cúi đầu nói:
- Bí thư Trương, ngài công tác ở cơ quan Tỉnh ủy đã nhiều năm, mạng lưới quan hệ rộng, tôi nghĩ, hay là ngài kết nối một chút với lãnh đạo Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, có thể nhờ họ tận lực điều tra, đẩy nhanh tiến độ lên không? Phải biết rằng, nếu bọn họ điều tra chậm như thế này, chỉ sợ một tháng cũng không có kết quả.
Trương Bằng Viễn khóe miệng cười cổ quái:
- Đồng chí Tiểu An, cậu cũng có chút hiểu biết về tôi đấy nhỉ? Hảo tiểu tử, không ngờ muốn tôi đi tận dụng quan hệ. Tuy nhiên, cậu nghĩ hơi đơn giản rồi, Ban tuyên giáo sở dĩ điều tra chậm là bởi vì trình tự rườm rà, đề cập đến truyền thông nơi khác, Ban tuyên giáo Tỉnh ủy phải có công văn gửi xuống, xong mới có khả năng cùng Ban tuyên giáo địa phương phối hợp điều tra. Tiến độ này sợ không nhanh được.
- Bí thư Trương, kỳ thực, tổ điều tra chúng ta chỉ cần thẩm tra một tờ là ra cả, không cần điều tra hết.
An Tại Đào cười:
- Xem tình huống trước mắt, chỉ cần một nhà truyền thông nơi khác công khai tuyên bố, phóng viên của họ và danh tính phóng viên nhận tiền bịt mồm này không có quan hệ, tôi nghĩ, các cơ quan truyền thông cũng sẽ làm theo, không cần Ban tuyên giáo thúc giục, chính bọn họ cũng muốn tiến hành làm sáng tỏ việc này.
Trương Bằng Viễn cười to:
- Hảo, hảo tiểu tử, đồng chí Tiểu An, thật là khôn ngoan a. Thôi được, tôi sẽ xin chỉ thị của lãnh đạo Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, xem có thể đặc cách giải quyết chuyện này hay không?
- Còn việc nữa, Bí thư Trương, ngài nếu có thể chỉ thị cho ngành công an lập tức điều tra rõ vụ việc mạo danh phóng viên nhận tiền bịt mồm, thì tốt biết mấy. Chỉ sợ không bao lâu, sẽ điều tra ra chân tướng việc này, chỉ cần bắt được mấy người mạo danh phóng viên nhận tiền bất hợp pháp, lại được truyền thông chứng thực, chuyện này cơ bản thành công hơn phân nửa…
An Tại Đào gãi đầu, đột nhiên hạ giọng:
- Bí thư Trương, Báo chiều Tân Hải là cơ quan ngôn luận của thành phố Tân Hải. Bọn họ phát động chuyện này căn nguyên chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Trươn Bằng Viễn ồ lên một tiếng, cũng không nói gì, thần sắc tuy biến đổi lớn, nhưng An Tại Đào từ ánh mắt hắn phát hiện ra cảm giác phòng bị, cảnh giác, cùng một sự quyết tâm.
Mà, như vậy cũng đã đủ!
- Tốt lắm, đồng chí Tiểu An, cậu về trước đi, nên tiếp tục công việc, đến khúc xương khó gặm tôi sẽ gặm. Ừ tốt lắm, đi thôi.
Trương Bằng Viễn mệt mỏi duỗi vai:
- Đồng chí Tiểu An, phải có tính kỷ luật, phải chú ý giữ bí mật. Việc này đụng đến nhiều ngươi, cậu nếu thấy có gì chưa chắc chắn lập tức báo cáo tôi, hiểu chưa?
- Vâng, Bí thư Trương, tôi đã hiểu!
An Tại Đào nói xong, lập tức quay đầu rời đi, trong tích tắc đó, hắn phát hiện Trương Bằng Viễn đặt tay lên điện thoại ở trên bàn.
Kỳ thật hắn biết rõ, chuyện này Trương Bằng Viễn là người sốt ruột nhất.
Khó qua cửa, suốt ngày tranh luận, hiệu suất công tác không cao, là việc mà ai cũng biết. Ví dụ như xí nghiệp đến trình báo, nếu dựa theo trình tự, phải qua bảy tám cửa, bảy tám con dấu, hơn 10 thủ tục phải phê duyệt, nếu muốn đến được giai đoạn chính, không mất đến một tháng căn bản là không xong.
Rõ ràng một phút đồng hồ là có thể kết thúc công tác, nhưng muốn có được cái gật đầu ưng thuận, cũng mất vài ngày.
Cũng không phải là cố ý làm khó ai, chỉ có điều tác phong là thế rồi. Nếu không phải như vậy, làm sao thể hiện uy lực? Nếu dân chúng hoặc doanh nghiệp đến cơ quan chính quyền làm việc đều dễ dàng như vậy, người ta còn xem cơ quan nhà nước là gì? Nếu thế, còn có chuyện doanh nghiệp mang lễ vật đến trụ sở chính quyền chúc tết hay sao?
Đạo lý đơn giản là như vậy, còn có câu nói kia: "mặc kệ sự tình đơn giản, ở trong quan trường, đều không đơn giản", cũng đều hàm chứa thâm ý nào đó. Ví dụ một lãnh đạo ngành nào đó nói sẽ nghiên cứu, khả năng chính là ám chỉ anh phải biết điều hơn.
Nhưng như vậy, cũng không phải nói, cơ quan vốn không có lực chấp hành, vốn không có hiệu suất công tác. Quyền lực, chính là hiệu suất công tác. Chỉ cần lãnh đạo ra mặt, chỉ cần lãnh đạo đặc biệt xử lý, không ai dám cãi cọ, không ai dám kéo dài thời gian, sẽ trong một thời gian ngắn nhất mà hoàn thành mọi việc. Có nghĩa rằng đây cũng chính là điểm đặc trưng nhất của cơ quan chính quyền.
Ở thời điểm mấu chốt trước mặt này, là nhân vật số 1 của Phòng Sơn, Trương Bằng Viễn tự mình chỉ đạo, hai cấp công an huyện thị không dám chậm trễ. Trương Bằng Viễn trưa vừa điện thoại, Cục công an thành phố 2h chiều đã thành lập tổ chuyên án, buổi chiều cùng ngày liền huy độngtoàn lực điều tra.
Vụ này thật ra cũng không cần quá nhiều kỹ năng nghiệp vụ, cho nên trải qua một buổi chiều và một buổi tối, buổi sáng hôm sau, vào 10h, tổ chuyên án liên hợp của công an huyện thị đã bắt được bốn kẻ mạo danh phóng viên đến nhận tiền bịt mồm của Lý Thành Khuê. Ba trong số đó là người thất nghiệp, một là công nhân Nhà máy dệt Phòng Sơn. Sau khi em họ Lý Thành Khuê và một số đương sự xác nhận, độ chính xác là không thể nghi ngờ.
Cục công an thành phố Phòng Sơn Cục trưởng Mạnh Hiến Sinh lập tức hướng Trương Bằng Viễn báo cáo chuyên án, vào thời điểm báo cáo, Trương Bằng Viễn cũng kêu An Tại Đào và người của Ban truyền thông tới.
- Bí thư Trương, trải qua quá trình điều tra chặt chẽ, trên cơ sở chứng cớ hiện có, toàn lực lượng cảnh sát suốt ngày đêm làm việc không nghỉ, rốt cuộc đã bắt được bốn kẻ mạo danh nhận tiền bịt mồm trái pháp luật. Chúng tôi còn tiến thêm một bước, tiếp tục tìm hiểu nguồn gốc, tranh thủ đem tất cả các phần tử mạo danh ra ánh sáng.
Mạnh Hiến Sinh là một người đàn ông trung niên hói đầu. Y ngồi trên ghế sô pha của phòng làm việc, hơi nghiêng về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt. Đương nhiên, loại nịnh nọt này khac hẳn mọi loại nịnh nọt bình thường.
An Tại Đào và Bành Quân ngồi đối diện Mạnh Hiến Sinh, thái độ điềm tĩnh, nghe Mạnh Hiến Sinh báo cáo, trong lòng càng lúc càng cao hứng. Không cần bắt hết, chỉ cần vài người đúng tội là hắn có thể triển khai kế hoạch của mình rồi.
Bành Quân tất nhiên cung kính mà ngồi một bên, ghi ghi chép chép, trong lòng căng thẳng. Gã là bộ đội chuyển ngành làm một nhân viên bình thường, làm sao có cơ hội vào phòng làm việc của Bí thư Thành ủy.
Gã không kìm nổi nhìn An Tại Đào ngồi bên cạnh, thầm thán phục: Trưởng ban Tiểu An quả là tài giỏi. Hôm qua mới đến gặp Bí thư Thành ủy thỉnh cầu cảnh sát vào cuộc, chỉ một ngày mà không ngờ đã có kết quả. Điều này không phải chứng tỏ hiệu suất làm việc của Cục công an thành phố, mà chứng tỏ Bí thư Thành ủy đối với Tiểu An đúng là cực kỳ ủng hộ.
Sự ủng hộ này khiến cho người ta phải bất ngờ và kinh ngạc.
Vấn đề là vì sao Bí thư Trương lại ủng hộ Trưởng ban Tiểu An vốn chỉ là một nhân viên ở tầng thấp nhất cơ quan đến thế? Bành Quân cho dù là người tinh tế, nhưng cũng chỉ có thể đoán mò theo kiểu lối mòn mà thôi. Là Bí thư Tiểu An có lai lịch? Hoặc là có quan hệ mật thiết nào đó đối với Bí thư Trương? Là tâm phúc của Bí thư Trương?
Liên tiếp các nghi vấn trong nháy mắt di chuyển trong đầu gã, thế nên tay cầm bút có chút chậm lại. Ánh mắt trong trẻo của An Tại Đào liếc qua, Bành Quân đột nhiên cả kinh, khẩn trương cúi đầu cắm mặt vào ghi chép.
- Lão Mạnh a, Cục công an thành phố làm việc rất tốt, thành phố rất vừa lòng. Ừ, không tồi, tôi đề nghị các anh, nếu đã có khởi đầu tốt, hãy mở rộng điều tra, tranh thủ đem tất cả những kẻ mạo danh phóng viên nhận tiền bịt mồm, đem tất cả những kẻ bôi nhọ hình ảnh Phòng Sơn ra trước công lý.
Trương Bằng Viễn nói dồn dập, hơi có chút kích động, tay đập vào bàn.
"Điêu dân, mẹ ôi, thật sự là một đám điêu dân" Trương Bằng Viễn trong lòng thầm mắng. Tại đây, trong cái phòng này, An Tại Đào có thể hiểu được tâm trạng của ông ta.
Ông ta vừa mới nhậm chức, Phòng Sơn lại để xảy ra chuyện lớn như vậy, ảnh hưởng tiêu cực nặng nề. Mà thời gian này, Phòng Sơn và Bí thư Thành ủy gần như đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu nói tai nạn mỏ là bột phát, che mắt báo chí, hoặc quan – doanh cấu kết là tất nhiên, một số cán bộ bị liên lụy cũng không thể tránh. Nhưng nhân lúc đó đục nước béo cò cháy nhà thì đúng là đáng giận!
- Nhất định phải nghiêm trị, không khoan nhượng!
Sự căm giận trong lòng Trương Bằng Viễn hòa hoãn đi một chút, chậm rãi trầm trọng nói:
- Hơn nữa, tôi hy vọng cơ quan công an có thể tham gia tích cực hơn công tác giám sát, sau này tăng cường công tác quản lý, kiên quyết không để chuyện như vậy phát sinh.
Mạnh Hiến Sinh gật đầu xác nhận.
- Tốt lắm, Lão Mạnh,đồng chí Tiểu An Ban truyền thông cần cục phối hợp thực hiện, ừ, đều là vì công tác của thành phố.
Có Trương Bằng Viễn trực tiếp chỉ đạo, Mạnh Hiến Sinh tự nhiên thái độ cực kỳ dễ chịu, lập tức đáp ứng mọi đề nghị phối hợp của An Tại Đào. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Mà lúc này, tổ điều tra của Ban tuyên giáo cũng có hồi âm, tương tự, quyền lực chính là hiệu suất. Có Trương Bằng Viễn kết nối từ trên xuống dưới, dưới sự chỉ đạo của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, tổ điều tra rất nhanh liền thẩm vấn, hóa ra phóng viên Báo Đô thị Lục Đảo Mã Mỗ Mỗ lĩnh tiền hối lộ, chỉ là một mạo danh thế thân. Báo Đô thị Lục Đảo lập tức fax công văn thanh minh.
Bành Quân có được bản sao văn bản này, kích động mà chạy vào phòng An Tại Đào:
- An Trưởng ban, có kết quả, có kết quả rồi!
An Tại Đào vui mừng nhận lấy văn bản phô tô, nhìn lướt qua, cười sảng khoái:
- Không tồi, làm rất khá, Bành Quân!
- An Trưởng ban, như vậy, tiếp theo chúng ta nên làm gì?
Bành Quân cười hì hì, đứng bên cạnh An Tại Đào, mấy ngày nay An Tại Đào luôn sắp xếp gã ở bên cạnh, khiến gã cảm thấy bản thân và trưởng ban của mình quan hệ gần gũi hơn nhiều.
- Ha hả, việc tiếp theo tôi sẽ lo. Bành Quân, anh cứ về trước nghỉ ngơi đi,chiều nay cho anh nghỉ, mấy ngày tếp chúng ta sẽ có một trận đánh lớn!
An Tại Đào khẽ cười:
- Anh về trước đi, có việc tôi sẽ điện thoại!