-Tống Nghênh Xuân nhất định sẽ làm khó tiểu Đào, ông mau nghĩ cách đi.
Nếu như không được, hay là điều nó đến Thiên Nam. Ở bên cạnh chúng ta thì sẽ yên tâm hơn.
Âu Dương Đan lại nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Sự quan tâm của vợ đối với con trai riêng của mình khiến Trần Cận Nam ít nhiều có chút không ngờ. Ông ta thật không ngờ, sau khi biết chuyện, Âu Dương Đan lại tiếp nhận An Tại Đào như vậy, dần dần đã coi An Tại Đào như đứa con chính mình sinh ra.
Đương nhiên, đây cũng là Âu Dương Đan suy nghĩ cho gia đình này. Nghĩ đến đây, Trần Cận Nam trong lòng trào dâng một dòng nước ấm, nhưng ông ta không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, trong lòng tuy rằng cảm động nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:
-Ừ, tôi cũng muốn điều hắn đến tỉnh, nhưng thằng nhóc ương bướng này lại không nghe. Nó không muốn thì tôi cũng không có cách nào khác.
Âu Dương Đan cười cười:
-Thằng nhóc này đúng là có chút bướng bỉnh. Tuy nhiên, tôi thấy đây là nó muốn làm việc thực sự. Chỉ có điều nó còn nhỏ tuổi quá, chỉ bằng sự nhiệt tình thì không được.
Trần Cận Nam thở dài:
-Không muốn đến thì thôi vậy. Mấy ngày nữa sẽ bảo nó quay về làm Phó Chủ tịch thành phố. Quá độ cũng quá độ rồi, ở xí nghiệp cũng coi như đã làm ra thành tích không nhỏ, thế là được rồi.
Âu Dương Đan tiếp lời:
-Làm một Phó chủ tịch thành phố, cũng là quan chính phủ, làm thì cũng cứ làm vậy, nhưng cấp bậc vẫn chỉ là chức phó. Với tính tình của tiểu Đào, làm một Phó chủ tịch thành phố không có bao nhiêu thực quyền, kỳ thực cũng không phải...
Lời của bà còn chưa nói xong, Trần Cận Nam lại khoát tay:
-Đây là một quá trình. Không qua chức vụ Phó chủ tịch thành phố mà trực tiếp đề bạt thành Chủ tịch thành phố, điều này không có khả năng. Ai cũng phải đi từng bước như thế này. Nếu ngay việc này mà nó xử lý không tốt thì tôi thấy cũng chẳng nên ở quan trường lăn lộn làm gì, sớm từ chức ra ngoài giúp Hiểu Tuyết kinh doanh thì hơn.
Âu Dương Đan mỉm cười:
-Nói cũng phải.
Đúng rồi, lão Trần, tôi có ý thế này. Hay là cho tiểu Đào đến cơ quan trung ương rèn luyện một năm, năm rưỡi rồi lại quay về, coi như đánh bóng một chút. Sau khi về thì trực tiếp lên làm Ủy viên thường vụ. Làm không được Chủ tịch thành phố thì làm Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thành phố cũng tốt.
Hỏi ý kiến tiểu Đào một chút, chỉ cần nó đồng ý thì ông có thể lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân tỉnh cắt cử nó đến các bộ và uỷ ban trung ương rèn luyện. Thời gian cũng không phải quá dài, trên dưới một năm là đủ rồi. Vừa được rèn luyện, vừa tăng cường mạng lưới quan hệ, tôi cảm thấy cũng không tồi.
Trần Cận Nam nghe xong, hơi hơi có chút động tâm. Cứ như vậy có thể nhanh chóng khiến An Tại Đào thoát khỏi cục diện trước mắt, ở cơ quan trung ương tạm giữ chức rèn luyện một thời gian, sau đó quay về trực tiếp lên làm Ủy viên thường vụ thành ủy. Con đường này cũng không tồi, không biết ý của thằng nhóc này ra sao.
Trần Cận Nam cười khổ. Đường tốt thì tốt, nhưng con trai mình lại luôn không muốn nghe theo sự an bài của người khác, khả năng An Tại Đào không đồng ý là rất lớn.
Nghe Trần Cận Nam nhắc tới con dâu Hạ Hiểu Tuyết, Âu Dương Đan đột nhiên nhớ tới một việc, do dự một chút rồi thấp giọng nói:
-Lão Trần, anh cả hôm qua tìm tôi, Chí Vĩ nhà bọn họ không phải làm việc ở công ty Hoa Hạ sao. Nó nghe nói công ty dầu mỏ Long Đằng của Hạ Hiểu Tuyết gần đây làm ăn rất lớn, cổ phần ở thị trường nguồn năng lượng nước ngoài càng lúc càng nhiều, thị trường trong nước cũng được mở rộng, ý của nó là muốn sang công ty Long Đằng làm việc.
Nó làm ở công ty Hoa Hạ lâu rồi, đối với công ty của Hiểu Tuyết kỳ thật cũng có ích.
Âu Dương Đan nói tiếp:
-Chí Vĩ là cháu trai tôi, anh cả đã mở lời, tôi thực sự không có cách nào từ chối.
Đang làm ở công ty lớn của nhà nước, giờ lại muốn vào một công ty tư nhân, thằng nhãi Chí Vỹ này có phải làm gì sai rồi không?
Trần Cận Nam nhíu nhíu mày.
-Đơn giản là muốn bỏ chỗ lương thấp, đến chỗ lương cao thôi. Một đồng nghiệp của Chí Vỹ được Hạ Hiểu Tuyết nhận vào làm, nghe nói là Giám đốc bộ phận kinh doanh gì đó, lương một năm cũng mấy triệu.
Âu Dương Đan hơi hơi mỉm cười:
-Tôi gọi điện thoại cho Hiểu Tuyết nói một chút, được thì được, không được cũng chẳng sao.
Trần Cận Nam cười cười, đứng dậy hướng thư phòng đi đến:
-Bà cũng không phải không hiểu tính của Hiểu Tuyết, bà là bề trên, đã mở lời, nó còn có thể từ chối sao? Được rồi, bà gọi điện thoại đi, tốt xấu gì cũng là người trong nhà, cái gì giúp được thì nên giúp.
Trần Cận Nam không có phản đối. Âu Dương gia đã trợ giúp rất nhiều trên con đường làm quan của ông ta, làm người không thể vong ân được. Sau khi nắm được quyền lực nhất định, Trần Cận Nam đã bắt đầu báo đáp gia đình vợ.
Được Trần Cận Nam đồng ý, Âu Dương Đan vô cùng cao hứng gọi điện thoại cho Hạ Hiểu Tuyết. Tuy rằng không phải mẹ chồng thật, nhưng Hạ Hiểu Tuyết đối với "Dì u" rất tôn trọng, thấy Âu Dương Đan tự mình gọi điện nhờ chuyện này, Hạ Hiểu Tuyết lập tức đồng ý.
Công ty dầu mỏ Long Đằng quy mô lớn, ngay cả khi Âu Dương Chí Vỹ tài trí bình thường, Hạ Hiểu Tuyết cũng quyết định nhận y.
Không cần nói là nể mặt Trần Cận Nam và Âu Dương Đan, chỉ cần lấy tiền lương cao đổi lấy ân tình với gia tộc Âu Dương, sự trao đổi này cũng rất có lời.
Mà trên thực tế, để rải đường cho An Tại Đào và theo sự gợi ý của Mạnh Cúc, công ty Long Đằng, tập đoàn An Hạ đã thu nạp rất nhiều công tử hoặc thiên kim các nhà quyền quý. Tuy rằng khả năng không có gì nổi trội nhưng gia tộc phía sau họ lại có tác dụng rất lớn.
Đối với chiến lược này của Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết, An Tại Đào tuy rằng không cho là đúng, nhưng cũng không phản đối.
...
Mười giờ sáng, hội nghị Chủ tịch thành phố bắt đầu.
Trước khi đi họp, An Tại Đào nhận được điện thoại của Trần Cận Nam. Thấy Trần Cận Nam có ý muốn cho mình đến Bắc Kinh rèn luyện một thời gian, An Tại Đào trong lòng có chút động tâm.
Trước mắt ba người Hạ Hiểu Tuyết đều ở Bắc Kinh, nếu chính mình đi Bắc Kinh, có thể đoàn tụ cùng ba người họ. Hơn nữa, đi thủ đô rèn luyện, đối với tương lai phát triển của mình là rất có lợi.
Đối với tiền đồ chính trị của An Tại Đào mà nói, hắn lập tức rời khỏi công ty này, tạm thời rời khỏi Phòng Sơn đi Bắc Kinh tạm giữ chức là vô cùng thích hợp. Nhưng An Tại Đào lại một lòng muốn làm đến cùng. Sự việc của công ty Than – Khí gas Phòng Sơn hắn đã giải quyết tương đối ổn thỏa, nhưng chung quy vẫn chưa hoàn toàn kết thúc. Làm việc phải trước sau vẹn toàn, đây là nguyên tắc làm quan của hắn.
Càng quan trọng hơn là, hắn luôn lo lắng nếu chính mình đi rồi, những cố gắng lúc trước sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, hóa thành bọt nước. Mắt thấy xí nghiệp sẽ một lần nữa toả sáng sức sống mà bây giờ lại rời khỏi, hắn trong lòng chung quy là luyến tiếc.
-Cha, đợi mấy tháng nữa đi. Việc ở đây con còn làm chưa xong.
An Tại Đào do dự một chút, lúc này hắn không có cự tuyệt mà là đồng ý, nhưng phải mấy tháng nữa.
Trần Cận Nam nhướn mày, trầm giọng nói:
-Tiểu Đào, việc con chưa làm xong thì người khác có thể tiếp quản. Con chỉ là tạm giữ chức thôi, không thể quá lâu được. Nếu lâu quá e cũng không tốt lắm.
Thấy đầu kia điện thoại không nói gì, Trần Cận Nam trong lòng thở dài. Biết con trai mình chủ kiến quá mạnh mẽ, lời nói của chính mình cũng nghe không vào tai.
Vì thế Trần Cận Nam lại nói:
-Bỏ đi, nếu con muốn vậy thì cứ làm. Tuy nhiên phải nhanh một chút, không thể kéo thời gian quá dài được, tránh đêm dài lắm mộng.
An Tại Đào cười cười:
-Con biết rồi, cha. Con nhất định tranh thủ thời gian.
Trần Cận Nam trầm ngâm một chút:
-Ủy ban nhân dân tỉnh sẽ lấy danh nghĩa là đề cử tạm giữ chức, đề cử mười cán bộ trẻ lên các bộ và ủy ban trung ương rèn luyện một thời gian. Về phần con, sẽ đi với danh nghĩa là Phó Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, như vậy tương lai còn có thể trở về.
-Vâng, con biết rồi. Cha huyết áp cao, chú ý sức khỏe.
Đây là lần đầu tiên An Tại Đào tỏ vẻ quan tâm đến sức khỏe của mình, tuy rằng nói không nhiều lắm nhưng Trần Cận Nam thấy vô cùng vui mừng.
An Tại Đào lên xe hướng Ủy ban nhân dân thành phố chạy như bay mà đi. Trên đường, hắn luôn luôn cân nhắc đề nghị của Trần Cận Nam. Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, thời gian sẽ không quá dài, nhiều lắm là một năm hắn sẽ quay lại Phòng Sơn, trực tiếp làm Ủy viên thường vụ thành ủy. Làm một Phó chủ tịch thành phố kiêm Ủy viên thường vụ thành ủy và một Phó Chủ tịch thành phố bình thường khác nhau một trời một vực.
Tới Ủy ban nhân dân thành phố, hắn nhìn thấy Trương Hân và Chu Lệ Lệ đang đứng ở bên ngoài.
Hai người trên mặt mang theo vẻ đặc biệt tươi cười, gặp ai cũng chủ động chào hỏi, còn mời bánh kẹo cưới. An Tại Đào nhìn từ xa, trong lòng có cảm giác không biết nên cười hay nên khóc: Hai người này thật sự kết hôn? Chủ tịch huyện Cốc Lan lấy Chủ tịch khu Lương Sơn. Trong quan trường Phòng Sơn, cái này cũng coi như là giai thoại đủ cho người ta bàn tán một thời gian.
Chu Lệ Lệ kéo kéo Trương Hân, Trương Hân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy An Tại Đào đang chậm rãi đi đến, thần sắc hiện lên một tia âm trầm, nhưng ngay sau đó chợt trở nên tươi cười.
Trương Hân cười ha hả nói:
-Đồng nghiệp cũ, đây là bánh kẹo cưới của chúng tôi. Anh đến vừa lúc, tôi đang muốn đi tìm anh.
Chu Lệ Lệ cũng vươn tay ra bắt tay An Tại Đào:
-Sếp An, hôm nay là ngày hai chúng tôi đăng ký kết hôn, mau ăn bánh kẹo cưới đi.
An Tại Đào cũng tất nhiên là mỉm cười:
-Chúc mừng chúc mừng. Khi nào thì tổ chức hôn lễ? Tới lúc đó nhất định phải đến uống rượu mừng rồi.
Trương Hân cười vỗ vỗ vai An Tại Đào, nói:
-Là ngày 1 tháng 5, trước tiên tổ chức ở Bắc Kinh, sau đó quay về. Anh yên tâm, rượu này anh không thoát được đâu. Hôn lễ của anh với Tổng giám đốc Hạ tôi không qua được, nhưng hôn lễ của tôi với Lệ Lệ anh nhất định phải tới.
-Được, không có vấn đề gì.
An Tại Đào cười cười, lại cùng hai người nói chuyện tào lao vài câu rồi đi lên phòng họp lầu ba.
Thái độ của Trương Hân tuy rằng khiến hắn cảm thấy có chút cổ quái, nhưng nhớ tới lão nhân nhà Trương gia đã tới Phòng Sơn một chuyến, hắn liền hiểu được à Trương Hân khẳng định đã bị Trương lão "giáo dục" một trận.