- Lại chuyện gì nữa đây?
- Cô ơi, chúng cháu chưa có ăn gì cả. Ở đây có bán cái gì ăn không cô?
An Tại Đào cười hỏi một câu.
Bà già trừng mắt nhìn An Tại Đào, rồi cúi người xuông lôi cái tủ dưới gầm bàn ra. Bên trong có một hộp mỳ ăn liền và hai cây xúc xích.
- Chỉ có thứ này thôi. Muốn ăn thì lấy, tổng cộng 15 đồng.
An Tại Đào nhíu mày, biết rõ là bị ép nhưng hắn cũng không muốn so đo với bà già này làm gì. Chỉ có điều, có một hộp mì thì làm sao mà đủ cho hai người ăn.
Cầm lấy hộp mì và hai cây xúc xích lên lầu, vào phòng Lưu Ngạn. Cô cũng đã xuống giường, đứng nhìn ra cửa. Nhìn thấy An Tại Đào chỉ mang bấy nhiêu về, nên hỏi:
- Ăn cái này sao?
- Nếu cô không muốn ăn, thì để tôi ăn. Dù sao ở đây cũng chỉ có cái này thôi.
An Tại Đào đi qua, mở nắm thử phích nước nóng. Vẫn còn nóng, liền vội vàng mở hộp mì ra, chế nước vào.
Sau vài phút, An Tại Đào mở nắp ra lại, dùng đũa quấy quấy bên trong. Tuy rằng chỉ là một hộp mì giá rẻ nhưng khi người đói bụng thì cái gì cũng ngon. Hơn nữa, hộp mì lại tỏa ra một mùi thơm vô cùng.
An Tại Đào không kìm nổi nuốt một ngụm nước miếng. Hắn cười nhìn Lưu Ngạn.
- Cô không ăn à? Không ăn thì để tôi ăn.
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn An Tại Đào, quay lưng đi. Nhưng cô quay lại chưa bao lâu thì An Tại Đào đã đưa hộp mì đến trước mặt:
- Nhiều ít gì thì cũng ăn một chút lót dạ đi. Nếu không cô không chịu được đâu.
Lưu Ngạn dùng đũa gắp mì. Ban đầu thì cô còn ăn nhỏ nhẹ nhưng sau đó thì cứ như "sói nhai hổ nuốt". Dù sao thì cô cũng đã quá đói bụng. Ăn hơn phân nửa hộp mì, lại thêm một cái xúc xích, cô đột nhiên nhớ đến An Tại Đào cũng chưa ăn cái gì, liền ngượng ngùng đưa số mì còn lại qua cho hắn, cúi đầu nói:
- Còn lại một chút, cậu ăn đi. Nếu cậu không chê bẩn thì có thể dùng chung.
Gió bên ngoài đột nhiên thổi lên khiến cho ngọn đèn trong phòng lay động. Lưu Ngạn ngồi chồm hổm trên giường, chống cằm nhìn An Tại Đào đang ngồi trên ghế, ăn mì một cách ngon lành, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười.
Nhưng cô lập tức nghĩ đến việc cô và An Tại Đào dùng chung một đôi đũa, cùng nhau ăn chung một hộp mì ăn liền, trong một đêm tại một khách sạn xa lạ. Nghĩ đến điều này, hai má cô ửng đỏ lên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Trời dần dần sáng lên, một cơn gió lạnh thổi xuyên qua cửa sổ. Đang cuộn mình trên giường, Lưu Ngạn giật mình tỉnh lại. Tối hôm qua hai người trò chuyện với nhau. Cuối cùng cô cũng bất chấp chiếc chăn dơ bẩn, miễn cưỡng nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Cô mở to mắt, nhìn thấy An Tại Đào đang khoác chiếc chăn, ngồi trên ghế, dựa vào giường ngủ. Cô không dám đánh thức hắn, nhẹ nhàng xuống giường, chuẩn bị một chút.
Nhưng cô vừa mới xuống giường một chút, thì đột nhiên cảm giác đầu óc choáng váng, thân mình lảo đảo, không kìm nổi hắt xì một cái.
Lưu Ngạn đã bị bệnh. Tại một căn phòng tồi tàn của một khách sạn nhỏ trên dọc quốc lộ tỉnh Bắc Hà, cô đã lên cơn sốt.
Khẳng định là cô đã bị cảm lạnh. Sự thật thì cô đã được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng nếm qua sự cực khổ như thế này. Tối hôm qua vừa phải chịu đói, tâm trạng lại bực bội. Hơn nữa, trong phòng lại có gió lùa vào nên ko được nghỉ ngơi tốt, nên khó tránh khỏi bị cảm lạnh.
An Tại Đào lấy tay sờ vào cái trán nóng hừng hực của cô, cúi đầu nói:
- Lưu Ngạn, cô cảm thấy như thế nào? Tôi nghĩ rằng trước tìm một bệnh viện để khám đã.
Lưu Ngạn nằm trên giường, sức lực dường như không còn. Cô miễn cưỡng nở nụ cười, dùng sức chống thân mình ngồi dậy nhưng bất lực mà ngã quỵ trở lại.
Lưu Ngạn gần như dựa nửa thân người vào An Tại Đào, bước chân chệch choạng. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, đôi môi bình thường cong cớn kiêu ngạo nay trắng bệch, không còn thần thái như xưa.
Khi xuống lầu, tay của An Tại Đào chạm vào ngực của Lưu Ngạn. Lưu Ngạn không kìm nổi rên lên một tiếng, trong lòng không khỏi ngượng ngùng. Người này cánh tay khỏe mạnh như vậy mà chạm mạnh vào ngực mình như vậy, không khỏi đau chết đi được. Cô trong bụng muốn giãy dụa nhưng lại không còn sức lực, tùy ý để An Tại Đào muốn nâng, muốn dắt cô xuống lầu như thế nào cũng được. Hai người đến quầy, trả lại chìa khóa phòng.
Đằng sau quầy không còn là bà già lười biếng nữa mà thay vào đó là một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Cô gái có làn da ngăm, mái tóc xoắn kẹp hai bên, trên mặt nở nụ cười, khi nói chuyện rất khách khí.
Cô gái đang ngồi đằng sau quầy nghe chiếc radio kiểu cũ. Nhìn thấy chiếc máy không chịu phát, cô buồn bực dùng sức vỗ vỗ để cho nó hát.
Cô gái xinh đẹp có hai bím tóc.
Cái bím tóc đó cứ cuốn lấy lòng anh.
Khiến cho anh bao ngày nhớ mong
Thời thơ ấu dại khờ.
Cô em có hai bím tóc
Cô em có nhớ lời hứa
Em nói rằng ngày nào đó em lớn lên.
Muốn anh cởi hai bím tóc ấy.
Nụ cười của em ngọt ngào như mật.
Từ trong chiếc đài phát ra giọng hát khàn khàn của một ca sĩ người Đài Loan. Đó là bài hát "Cô nàng bím tóc" nổi tiếng vào lúc đó. Cô gái vừa nghe bài hát vừa kiểm tra lại chứng minh thư của An Tại Đào và Lưu Ngạn, sau đó lấy từ ngăn kéo ra tiền thế chấp.
Lưu Ngạn phát hiện ra cô gái kia ánh mắt mờ ám, khiến cô không khỏi xấu hổ trong lòng.
- Anh, chị đây bị gì vậy?
Cô gái bím tóc đứng dậy hỏi.
- Cô bé, bạn của anh bị bệnh, có thể là do tối hôm qua bị cảm lạnh nên hơi sốt. Xin hỏi gần đây có bệnh viện hay không?
An Tại Đào vừa đỡ Lưu Ngạn vừa cười hỏi.
Cô gái nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Gần đây thì không có. Các người đến thị trấn phía trước hoặc là huyện, sẽ có bệnh viện.
- Ồ, cảm ơn em, anh biết rồi.
An Tại Đào gật đầu với cô gái rồi đỡ Lưu Ngạn ra ngoài.
Trước cửa đều lầy lội. Những chiếc xe vận tải tối hôm qua đậu đầy ở đây, bây giờ không thấy đâu nữa. Những tài xế xe vận tải thường thức dậy và đi rất sớm. Ở đây chỉ còn lại chiếc xe của Lưu Ngạn, thân xe loang lổ vết bùn.
An Tại Đào nhíu mày, nói:
- Lưu Ngạn, cô nằm lên lưng tôi, tôi cõng cô đi.
Lưu Ngạn bướng bỉnh lắc đầu, rên lên một tiếng:
- Không cần đâu, tôi có thể đi.
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Đi cái gì mà đi, đứng còn không đứng nổi nữa là. Cô xem, phía trước đều là nước, nếu cô không sợ bẩn quần áo thì chúng ta đi.
Ánh mắt vô thần của Lưu Ngạn dừng lại đám nước bùn trước mặt, khóe miệng giật giật, rồi đột nhiên cúi đầu:
- Để tôi ngồi xổm nha!
An Tại Đào cười ha hả rồi cúi thấp thân người xuống:
- Thôi, nhanh lên!
Lưu Ngạn toàn thân không còn sức lực ngồi xổm trên lưng An Tại Đào, hai tay hơi ôm trước ngực hắn. Cảm giác khuôn ngực đẫy đà của mình áp vào lưng của người đàn ông, nét lạnh lùng trên gương mặt Lưu Ngạn biến mất, thay vào đó là sự ngượng ngùng.
Đột nhiên, cô cảm thấy người đàn ông dùng sức hai cánh tay ôm lấy cặp đùi của mình, nét mặt cô càng đỏ hơn, theo bản năng mà giấu khuôn mặt nóng bừng của mình sau lưng hắn.
An Tại Đào cẩn thận bước từng bước qua chỗ nước nông, sau đó thở phào một cái rồi dùng sức nhảy vọt qua chỗ nước sâu. Thân hình lay động một hồi rồi từ từ đứng vững lại.
Đột nhiên, bờ vai của hắn truyền đến một cơn đau. Hắn nhíu mày quay lại, thấy Lưu Ngạn đang hung hăng cắn vai của hắn. Tuy rằng cách một lớp quần áo nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau.
- Cô làm gì vậy? Sao lại cắn tôi chứ?
An Tại Đào dùng sức hích cái mông của Lưu Ngạn cao hơn một chút, nhưng rồi phát hiện cô ấy lại càng cắn mạnh hơn.
Dùng chìa khóa Lưu Ngạn đưa để mở cửa xe, rồi đặt Lưu Ngạn vào vị trí lái phụ. Sau đó An Tại Đào chui vào chỗ người lái, cảm nhận cho quen thuộc một chút rồi khởi động xe lên.
Lưu Ngạn giật mình nhìn An Tại Đào, cặp môi tái nhợt mấp máy:
- Cậu sẽ lái xe?
An Tại Đào cười ha hả:
- Tôi tuy không có bằng lái nhưng tôi biết lái xe. Cô yên tâm đi, tôi lái xe không kém hơn cô đâu.
An Tại Đào kiếp trước có xe riêng của mình, như thế nào lại không biết lái xe chứ. Kỹ thuật lái xe cũng chẳng tiêu hao đi sau khi tái sinh. Sau khi khởi động xe, hắn chậm rãi chạy xe ra quốc lộ, hướng thị trấn chạy đến, bên tai truyền đến tiếng rên rỉ của Lưu Ngạn. Hắn cân nhắc trong lòng, không biết mình có nên về thi lấy bằng lái và mua một chiếc xe hay không.
Sau hơn nửa tiếng, An Tại Đào lái xe đến một thị trấn lạc hậu ở tỉnh Bắc Hà, hỏi thăm một chút rồi chạy xe đến bệnh viện.
Lưu Ngạn nằm cuộn mình trên chiếc giường bệnh, mơ mơ màng màng. An Tại Đào nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cảm thấy đói bụng, nên vội vàng rời khỏi bệnh viện, tìm một quán ăn ăn vài cái bánh bao và mấy cái há cảo.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, An Tại Đào đều ghét nhất là ăn bánh bao. Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến cái bánh bao thịt ghê tởm lúc trước, hôm nay lại thơm và ngọt như vậy.
Ngẫm nghĩ một chút, hắn đến cửa hàng bên cạnh mua một cái bình giữ nhiệt, một cái muỗng, rồi mua một chén há cảo to cho Lưu Ngạn.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Lưu Ngạn đã mơ hồ tỉnh giấc. Có lẽ nhờ thuốc hạ sốt mà sắc mặt của cô trông đỡ hơn, cơn nóng cũng bớt dần.
An Tại Đào ngồi xuống, mở cái bình giữ nhiệt ra, dùng thìa quấy bên trong, cười nói:
- Lưu Ngạn, tôi mua cho cô một chén há cảo ngon lắm. Cô ăn lúc còn nóng đi.
Lưu Ngạn dựa lưng vào đầu giường, cúi người cố hết sức húp một ngụm nước rồi ho sặc sụa. An Tại Đào nhíu mày nói:
- Sao, ăn không hợp à?
Lưu Ngạn thở hổn hển, vô lực dựa vào thành giường, cầm chiếc muỗng trong tay, ánh mắt phức tạp nhìn trần nhà.
Cả người cô dường như không còn khí lực. Hơn nữa, thứ mà An Tại Đào mua, cô gần như muốn dán cả mặt mình vào trong cái bình giữ nhiệt để ăn. Cô vốn muốn An Tại Đào đút cho cô ăn, nhưng nghĩ đến cô và hắn chỉ là bạn bình thường, tính tình hắn kiêu ngạo như vậy, làm sao mà đút cho cô ăn được.
Cũng may An Tại Đào rất nhanh ý thức được vấn đề này. Hắn nhún vai, nhìn cái bình giữ nhiệt mà mình mua. Một cái bình to mà chỉ có một chén há cảo thì dường như là có chút….
Hắn cười ha hả, bưng cái bình lên, lại cầm cái muỗng trong tay Lưu Ngạn, múc một muỗng đưa lên miệng cô:
- Được rồi, cô đang bệnh, để tôi đút cho cô ăn.
An Tại Đào từng muỗng đút cho Lưu Ngạn. Ban đầu thì Lưu Ngạn còn xấu hổ nhưng sau đó lại từ từ hưởng thụ cái cảm giác này. Khi An Tại Đào đút cho cô, ánh mắt cô nhìn hắn dần dần trở nên khác thường và dịu dàng hơn.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, miệng theo bản năng mà mở ra khéo vào theo từng muỗng đút của An Tại Đào, đôi mắt đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Cả người cô phập phồng theo cảm xúc. Cô không biết về sau cô làm sao đối mặt với người đàn ông này. Suốt kiếp này, cô không thể nào quên được cái đêm mưa gió, trong gian phòng bẩn thỉu không thể chịu nổi của khách sạn ven quốc lộ, cùng nhau ăn chung một hộp mỳ rồi lại ăn há cảo mà người đàn ông đó mua cho.
Sau khi truyền xong chai nước biển, An Tại Đào lại chở Lưu Ngạn rời khỏi bệnh viện. Lưu Ngạn yên lặng ngồi ở vị trí lái phụ, mắt nhắm lại. Cô hiểu được, trong hai ngày ngắn ngủi này, cô dường như đã mang thêm một tâm trạng khác.
Chiếc xe chạy như bay, An Tại Đào một lần nữa chạy vào đường cao tốc. Lưu Ngạn đang chìm vào suy nghĩ lung tung. Cô nhớ đến những lần đối mặt với An Tại Đào. Từ lúc hắn nhảy vào hồ nhân tạo ở núi Lão Hổ cứu cô, rồi đến chương trình "đối kháng tin tức", sự đối chọi gay gắt ở đại sảnh CCTV, còn có thời gian huấn luyện chung ở khóa học thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy.
Chuyện cũ cứ lần lượt hiện ra trước mắt cô khiến cho cô gái kiêu ngạo như cô khó có thể khống chế được cảm xúc.
Là oan nghiệt hay là duyên phận? Lưu Ngạn thở dài trong lòng, liếc mắt nhìn An Tại Đào đang chuyên tâm lái xe, rồi ngồi thẳng thân mình, thần sắc lạnh lùng từ từ khôi phục lại.
Về đến Tân Hải thì đã 8h tối. An Tại Đào trực tiếp chạy đến nhà ga.
- Lưu Ngạn, sức khỏe của cô đã ổn rồi. Cô tự lái xe về nhé. Tôi ngồi xe lửa khoảng 9h là về đến Tân Hải rồi.
An Tại Đào tháo dây an toàn, nhìn Lưu Ngạn nói.
- Sao cậu không chạy xe của tôi về?
Lưu Ngạn cúi đầu nói.
- Không cần, tôi không có bằng lái. Nếu chẳng may bị cảnh sát giao thông bắt được thì có phải là không may không.
An Tại Đào cười, rồi mở cửa xe bước xuống, đi về phía trước vài bước rồi xoay người vẫy tay chào Lưu Ngạn. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ngày 20 tháng 3 là ngày thứ bảy. Ngày đó là ngày Ban tổ chức cán bộ Trung ương đến tỉnh Đông Sơn để tập trung huấn luyện những học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc. Nhưng sau khi An Tại Đào trở về từ Yên Kinh thì vẫn chưa nhận được thông báo gì, mãi cho đến buổi chiều ngày 18 tháng 3.
Sao lại như vậy? An Tại Đào nhíu mày. Tin tức của Lưu Ngạn không thể giả được. Hơn nữa, tin tức tổ khảo sát của Ban tổ chức cán bộ Trung ương sớm đến Tân Hải. Hạ Thiên Nông còn gọi điện thoại cho hắn, nhắc hắn phải chuẩn bị sẵn sàng.
An Tại Đào đứng ở ban công, mở cửa sổ, một không khí trong lành ập vào mặt hắn. Nhìn mặt trời dần dần khuất ở đằng tây, hắn cuối cùng không kìm nổi gọi điện thoại cho Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn nghe hắn nói không nhận được thông báo của khóa huấn luyện thì giật mình kinh hãi. Cô vội vàng nói:
- An Tại Đào, có phải có mấy người xấu ở Thành ủy Tân Hải cố ý không thông báo cho cậu không?
An Tại Đào lắc đầu:
- Không có khả năng đó đâu.
Lưu Ngạn trầm ngâm một chút:
- An Tại Đào, cậu cứ chờ điện thoại của tôi. Tôi đi hỏi giùm cậu.
Lưu Ngạn vội vàng cúp điện thoại, ngẫm nghĩ một chút rồi bước ra khỏi văn phòng của mình, xuyên qua một dãy hành lang thật dài, quẹo qua Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, rồi đến chỗ của Ban Tổ chức cán bộ. Đứng trước cửa của văn phòng Trần Cận Nam, cô lấy lại bình tĩnh rồi gõ cửa.
Trần Cận Nam nhìn thấy Lưu Ngạn, nở nụ cười thật tươi:
- Tiểu Ngạn à, sao lại đến chỗ chú Trần này thế. Mau đến đây ngồi đi.
Lưu Ngạn không ngồi xuống mà bước đến trước bàn làm việc của Trần Cận Nam, hạ thấp người hỏi:
- Chú Trần, An Tại Đào ở Tân Hải cũng là học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy. Trong danh sách huấn luyện luân phiên của Ban tổ chức trung ương rõ ràng là có tên anh ấy. Sao anh ấy lại không nhận được thông báo. Có phải là có sự việc đột ngột hay không?
Trần Cận Nam nhíu mày nhưng bề ngoài vẫn giữ nét tươi cười:
- Tiểu Ngạn à, có thể công việc của đồng chí Tiểu An bận quá nên không thể phân thân được. Nghe nói cậu ấy là thư ký của Bí thư Thành ủy, bố vợ của cậu ấy lại là Phó chủ tịch thường trực thành phố Tân Hải. Cậu ấy kỳ thật không cần tham gia khóa huấn luyện, không cần nhận sự điều phối của Ban tổ chức Trung ương và Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Ở Tân Hải cậu ấy cũng rất có tiền đồ mà.
Lưu Ngạn nhướng mày, nhìn chăm chú Trần Cận Nam:
- Chú Trần, sao lại có khả năng như thế? Hai ngày trước, cháu đã nói chuyện với An Tại Đào, anh ấy rất hy vọng được tham gia khóa huấn luyện luân phiên này. Sao lại bỏ cuộc chứ?
- Cháu hiểu rồi, chú Trần, nhất định là chú đã ra tay.
Nét mặt lạnh lùng của Lưu Ngạn đỏ lên:
- Chú Trần, sao chú lại làm như vậy? Có phải vì cháu hay không? Chú Trần, nếu nói như vậy, cháu cũng không ngại nói thật với chú, Trần Duệ trong lòng cháu chỉ là một tên không hiểu chuyện. Cháu tuyệt đối không có khả năng đính hôn với anh ta. Hiện tại không có khả năng này, sau này cũng vậy. Nếu chú làm vậy thì hơi quá đáng.
Lưu Ngạn hầm hầm phất tay áo, nghênh mặt đối diện với thư ký của Trần Cận Nam. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, viên thư ký trong lòng kinh ngạc. Đây là người của phòng ban nào, sao dám nói chuyện với Trưởng ban Trần như vậy?
Trong trí nhớ của y, trong tòa nhà Tỉnh ủy này không có ai dám nói chuyện một cách tức giận với Trần Cận Nam như thế, ngoại trừ những lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy.
Thấy sắc mặt hổ thẹn của Trần Cận Nam, y khẩn trương đóng cửa lại rồi lặng lẽ cầm xấp văn kiện lui ra.
Trần Cận Nam chậm rãi đứng dậy, đến bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu thở dài một hơi. Hai ngày hôm nay, ông không chịu nổi việc bị Âu Dương Đan làm ầm ĩ với mình, rồi lại cảm thấy An Tại Đào ở lại Tân Hải làm thư ký cho Bí thư Thành ủy cũng rất tốt, rất được Đỗ Canh trọng dụng. Có Hạ Thiên Nông làm hậu phương vững chắc, lại có mình ở sau lưng thì tiền đồ cũng là một mảnh quang minh, không nhất định phải tham gia khóa huấn luyện luân phiên và điều sự điều phối. Cho nên, ông ta đã khoanh vòng tròn tên của An Tại Đào trong danh sách.
Nhưng ông thật sự không ngờ Lưu Ngạn lại phản ứng kịch liệt như vậy. Chẳng lẽ Lưu Ngạn thật sự yêu An Tại Đào?
Trần Cận Nam khóe miệng giật giật, nện đôi giày da màu đen sáng bóng xuống nền nhà khiến bụi bay tung tóe.
Lưu Ngạn rời khỏi phòng của Trần Cận Nam, hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại. Cô cầm di động trong tay, do dự một hồi nhưng cuối cùng không gọi cho An Tại Đào.
Tổ trưởng của tổ khảo sát huấn luyện của Ban tổ chức cán bộ Trung ương là một cán bộ cấp Phó cục của Ban tổ chức cán bộ Trung ương tên Tôn Đảo. Tôn Đảo nắm trong tay danh sách đi vào phòng của Trần Cận Nam:
- Trưởng ban Trần!
Tuy rằng cấp bậc của Tôn Đào kém xa mình nhưng dù sao cũng là cán bộ của Ban tổ chức Trung ương đến nên Trần Cận Nam chậm rãi đứng dậy, cười nói:
- Phó cục trưởng Tôn, mời ngồi.
- Trưởng ban Trần, có một chuyện, tôi đến xin chỉ thị của Trưởng ban Trần một chút. Tôi xem trong danh sách của Ban tổ chức cán bộ báo lên, dường như thiếu một người. Người này là một trong mười ba học viên của khóa học Thanh niên xuất sắc. Sao tôi thấy trong này chỉ có mười hai, còn lại một người đâu?
Tôn Đảo lấy trong túi văn kiện của mình ra một tờ giấy khảo sát, chỉ vào bức ảnh của An Tại Đào:
- Trưởng ban Trần, ngài xem có phải còn sót người này hay không? Đồng chí Tiểu An này là ứng cử viên mà các lãnh đạo trung ương yêu cầu nhất định phải bồi dưỡng. Trước khi tôi đến Đông Sơn, lãnh đạo đã dặn tôi, muốn tôi phải tìm hiểu kỹ một chút về đồng chí Tiểu An này.
Nói xong, Tôn Đảo đứng dậy, tiến lên một bước, hạ giọng nói:
- Triệu lão ở Trung ương đặc biệt chú ý đến đồng chí Tiểu An. Thư ký của Triệu lão là Lý Đại Niên đã gọi điện thoại cho lãnh đạo của Ban tổ chức Trung ương. Dù sao, ý kiến của cấp trên là đồng chí Tiểu An này được xếp vào hàng ngũ bồi dưỡng trọng điểm.
Trần Cận Nam đuôi lông mày nhếch lên, khóe miệng giật giật, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa vui mừng.
Trước mặt ông ta hiện lên gương mặt anh tuấn, quật khởi của An Tại Đào. Trong lòng ông cười khổ một tiếng, rồi hướng Tôn Đảo gật đầu, lập tức nhấc điện thoại lên:
- Các người rà soát lại lần nữa, xem có còn sót một người trong khóa huấn luyện tập trung này không? Ừ, khẩn trương thông báo, yêu cầu cậu ấy đến báo danh tại Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đúng thời hạn.
An Tại Đào nhận được thông báo thì đã là 9h tối. Là lão bà Mạnh Đông Linh tự mình gọi đến. Nhận được thông báo, hắn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn mạnh mẽ hiểu được, khóa huấn luyện luân phiên này đây chỉ vài ngày là chấm dứt. Nhưng sau đó sẽ là điểm mấu chốt trong cuộc đời quan trường của hắn. Hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Vừa muốn gọi điện thoại thông báo với Hạ Thiên Nông, nhưng điện thoại của hắn lại vang lên, là Hạ Hiểu Tuyết gọi. Hắn vừa nói chuyện điện thoại với Hạ Hiểu Tuyết vừa nhìn đồng hồ trên tường. Bây giờ đã là hơn 9h tối giờ Bắc Kinh, nên không khỏi ngạc nhiên:
- Hiểu Tuyết, em nói bên đó mới hơn 5h sáng? Còn sớm vậy sao em không nghỉ ngơi thêm?
Hạ Hiểu Tuyết ở trong điện thoại cười hì hì:
- Người ta còn ở trong chăn mà. Người ta nhớ anh nên ngủ không được thôi.