Trương Vượng Tài đẩy Trần Thủy Lan một phen, không để ý Trần Thúy Lan khóc hô, cần hai bao thuốc lá Ngọc Khê, miễn cưỡng cười đưa tới:
- Chủ nhiệm Lương, ngài đừng nóng giận, chúng tôi quả thật là buôn bán nhỏ không chịu nổi sức ép như vậy, đây là một lần cuối cùng, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa!
An Tại Đào nhíu mày, ngăn cản gã một phen:
- Anh Trương, tại sao anh còn muốn ghi nợ? Nhanh chóng lấy trở về đi! Trên đời này nào có loại chuyện này.
Nếu An Tại Đào không gặp phải chuyện này thì thôi, nhưng nếu gặp, làm nhân vật số một mới được bổ nhiệm của Đảng chính trấn Tư Hà, hắn sẽ không thể trơ mắt mà nhìn. Dù sao, hình tượng chính quyền trấn cũng quan hệ tới mặt mũi Bí thư Đảng ủy trấn này của hắn.
Lương Mậu Tài đang muốn nhận thuốc, đột nhiên nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, không khỏi liếc An Tại Đào một cái, tháy là một thanh niên xa lạ, còn tưởng rằng là thân thích của Trương Vượng Tài, cũng không quá để ở trong lòng, chỉ hừ lạnh một tiếng:
- Trương Vượng Tài, ngươi cần phải nghĩ cho rõ ràng!
Trương Vượng Tài thở dài trong lòng một tiếng, cười khổ một tiếng với An Tại Đào, nhỏ giọng nói:
- Người anh em cậu nhanh chóng đi thôi, đây là Chủ nhiệm văn phòng UBND trấn... Chuyện này cậu đừng quan tâm, nếu đắc tội hắn, cậu sẽ có phiền toái...
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Ha ha, chuyện này tôi nhất định quan tâm rồi!
Nói xong, An Tại Đào dùng sức cướp hai điếu thuốc trong tay Trương Vượng Tài qua.
Như vậy, Lương Mậu Tài bụng đầy lửa giận cùng tập trung phát tác ra, gã căm tức liếc An Tại Đào một cái, khinh thường mà bĩu môi, không ngờ phun ra một câu thô tục.
An Tại Đào thật sự ngẩn ra. Hắn thật sự bất ngờ, người này tốt xấu gì cũng là cán bộ chính quyền, như nào có thể lô mãng trước mặt quần chúng như vậy? Kỳ thật, hắn chưa trải qua công tác ở thị trấn, ở loại thị trấn vùng núi xa xôi này, cán bộ thị trấn chính là thổ Hoàng đế, hống hách một chút là bình thường, mà bởi vì nguyên nhân lịch sử, nhân viên công tác của chính quyền trấn phần lớn đến từ bản địa, hơn nữa mỗi ngày giao tiếp cùng nông dân. "Lỗ mãng" một ít cũng không kỳ lạ.
Anh trông cậy vào loại cán bộ thị trấn địa phương này giống như cán bộ chính quyền thành phố, bưng cái giá đỡ giả dạng phái đoàn văn minh, dường như rất không thực tế.
An Tại Đào nhướng mày lên, hắn không giận mà cười, nhìn Lương Mậu T ài thản nhiên nói:
- Ông đang măng tôi sao?
Lương Mậu Tài đang nổi nóng, hắn nheo mắt phun một câu:
- Mắng ngươi thì thế nào? Ngươi là con chim chui ra từ khe đá người nào? ...
...
...
Lương Mậu Tài dùng thổ ngữ địa phương ồn ào lên, nói rất nhanh, An Tại Đào nghe không quá hiểu, nhưng nghĩ tới cũng không có lời gì hay, đơn giản là một số câu mắng chửi người.
Hắn thở dài một cái, chậm rãi đi đến trước quầy bán hàng, đưa hai bao thuốc lá vào trong tay Trần Thúy An, cười cười:
- Chị dâu, nhanh chóng thu lại thuốc đi.
Sau đó, An Tại Đào xoay người lại, không để ý ánh mắt tò mò kinh ngạc của mọi người bàng quan, bước một bước đi tới trước mặt Lương Mậu Tài, thản nhiên mà vỗ vỗ tay, lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, sau đó chậm rãi đi tới.
An Tại Đào rời khỏi quầy bán hàng của Trương Vượng Tài, đứng ở đối diện đường cái, thấy ven đường có tảng đá lớn, liền đặt mông ngồi xuống, lấy thuốc lá ra châm một điếu, lặng yên mà nhìn đường, thấy xe đám người Trương Kính Phú còn chưa đến, trong lòng không khỏi hơi bực bội.
Lương Mậu Tài đã làm tại chính quyền trấn hơn mười năm, còn chưa từng gặp được người có gan công khai khiêu khích cán bộ trấn như gã giống An Tại Đào, nhưng trong lòng gã còn có việc, cũng không so đo cùng An Tại Đào, lại thấy vợ chồng Trương Vượng Tài quyết tâm không chịu ký sổ, liền oán hận mà giậm chân, hất lên một đám bụi mù, bay bay lên dưới ánh mặt trời.
Gã đi nhanh tới đại viện chính quyền trần, khi sắp vào cửa lớn hung hăng trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, thầm nghĩ, chờ ông tiếp đãi xong trở lại sẽ thu thập ngươi!
Hôm nay gã cũng có chút buồn bực, lãnh đạo mới của thị trấn muốn tới, hơn nữa còn là một ủy viên thường vụ Huyện ủy,gã làm Chánh văn phòng, bận rộn trước sau chuẩn bị tiếp đãi, vừa bố trí hội trường, vừa an bài cơm ăn. Gọi khắp nơi Tiểu Vương văn phòng đi ra mua thuốc lại tìm không được người, rõ ràng tự mình rời cửa muốn đến chỗ Trương Vượng Tài ký sổ. Nhưng ai ngờ vợ chồng Trương Vượng Tài bị chính quyền trấn nợ lâu, không nể mặt chút nào, khiến cho Chủ hiệm gã ngày thường ngạo khí mười phần xấu hổ một lần, còn bị một tên tiểu tử thối "chế giễu" một hồi.
Vài thôn dân xem náo nhiệt dần dần tản đi, chỉ là trước khi đi vẫn đánh giá về phía An Tại Đào bên này, trong lòng đều rất kỳ quái: Đây là chàng trai nhà ai? Vênh váo như vậy, ngay cả cán bộ chính quyền trấn cũng dám "mạo phạm"? Kỳ thật An Tại Đào cũng không nói gì, chỉ khuyên can vợ chồng Trương Vượng Tài không cho nợ mà thôi.
Lương Mậu Tài vội vàng trở về đại viện chính quyền trấn, nửa đường thấy Đồn trưởng Đồn Công an Tư Hà Tôn Thắng Lợi. Tôn Thắng Lợi đồng phục cảnh sát thoải mái, không đội mũ, gã cười ha ha chào hỏi với Lương Mậu Tài, thấy thần sắc Lương Mậu Tài không đúng, liền thuận miệng hỏi vài câu.
...
...
Đồn Công an Tư Hà ngay trong đại viện chính quyền trấn, là một loạt nhà trệt nhỏ phía sau văn phòng làm việc, bao gồm Sở trưởng tổng cộng chỉ có năm cảnh sát nhân dân trong biên chế, còn có mấy dân phòng thuê từ thôn trang phụ cận. vài dân phòng ngông nghênh đi ra đại viện, hùng hổ đi về phía An Tại Đào ngồi ở ven đường.
Vài dân phòng kia, mồm miệng hùng hổ.
Trương Vượng Tài và một số thôn dân phụ cận thấy thế, trong lòng đều nhảy dựng, đều đổ một phen mồ hôi cho An Tại Đào. Còn chưa kịp phản ửng lại, vài dân phòng kia đầu tiên đứng ở đối diện đường cái mắng Trương Vượng tài vài câu, sau đó liền đi về phía An Tại Đào. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Vài dân phòng này vốn là thanh niên chơi bời lêu lổng trong thôn gần đây, có một số ngay cả sơ trung cũng chưa tốt nghiệp. Đừng xem bọn họ trồng trọt không được, nhưng làm "tay đấm" cũng rất có thiên phú, hễ là trong trấn có chuyện tình đánh nhau ẩu đả gì, chỉ cần mấy người này vừa ra mặt, thật ra còn có vài phần lực chấn nhiếp. Bọn họ mặc một bộ đồ cảnh sát giả cáo mượn oai hùm, du côn du thủ du thực trong thị trấn thấy bọn họ đều sợ hãi.
Những người này còn có thể trông cậy vào văn minh và tố chất cái gì, còn có thể chú ý chấp pháp văn minh cái gì, nói trắng ra là, bọn họ chính là chuẩn lưu manh mặc "áo quan", chẳng qua là công cụ Đồng Công an tiêu tiền thuê tới trị an.
...
...
Một dân phòng đẩy An Tại Đào, một người thuận tay lột chiếc áo jacket trên vai An Tại Đào xuống, ném xuống đất, hung hăng giẫm lên mấy cước. Người vây xem ngày càng nhiều, An Tại Đào phẫn nộ trong lòng tới cực điểm rồi, nhưng trên mặt vẫn cực kỳ điềm tĩnh, hắn chậm rãi lui tới một gốc cây hòe ven đường, tựa vào cây, cả giận nói:
- Mấy người muốn làm gì?
Một dân phòng xì một tiếng khinh miệt:
- Làm gì? Đi ra sửa chữa mày! Mày là người thôn nào? Dám giương oai ở thị trấn? Có phải muốn vào Đồn Công an chơi với mấy anh phải không?
An Tại Đào nhìn áo jacket của mình bị giẫm trên mặt đất, lửa giận trong lòng bốc lên từng chút, nhưng hắn thật sự không muốn nói chuyện với vài tên du thủ du thực này, quay đầu nhìn về đường cái, thấy cách đó không xa có hai chiếc Santana màu đen lái tới, trong lòng liền thở dài một hơi.
Trương Kính Phú ngồi trong xe lo lắng, một đường đi tới cũng không nhìn thấy An Tại Đào, còn tưởng rằng hắn đi lạc mất, đang muốn chuẩn bị gọi điện di động cho hắn, đột nhiên nhìn thấy An Tại Đào bị vài dân phòng vây ở ven đường, liền giật mình kinh hãi.
Hai chiếc xe con đột nhiên dừng lại. Trương Kính Phú mang theo vài người Ban Tổ chức Cán bộ Huyện ủy mạnh mẽ nhảy xuống xe, một nhân viên Ban Tổ chức Cán bộ hô to một tiếng:
- Mấy người muốn làm gì? Mau cút ra!
Vài dân phòng thấy hai chiếc xe con cao cấp đến đây, thấy được vài cán bộ khí thế không tầm thường, trong lòng giật mình, nhớ tới hôm nay có bí thư mới muốn tới trấn, đều sợ hãi nhanh chóng lui qua một bên.
Nhân viên Ban Tổ chức Cán bộ kia vội vàng tiến lên, cười xấu hổ:
- Bí thư An, đây là có chuyện gì vậy?
An Tại Đào thở phào một cái, liếc mắt nhìn vài dân phòng kia, cũng không nói gì, sắc mặt trầm xuống đi qua, cúi người nhặt chiếc áo jacket của mình bị giẫm bẩn trên mặt đất lên.
Đám thôn dân trong đám người vây xem đều cả kinh: Không ngờ chàng trai này là một "Bí thư An"? Miệng Trương Vượng Tài mở rộng ra trong nhất thời không thể khép lại, nhỏ giọng thì thào tự nói:
- Bí thư An?
Trương Kính Phú nhìn An Tại Đào, lại liếc mắt nhìn thôn dân quanh mình một cái, nhíu mày, bước tới:
- Bí thưu An, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
An Tại Đào nghiêm mặt không lên tiếng, chỉ có điều khóe miệng hơi giật.
Đang nói chuyện, Chủ tịch thị trấn Tiêu Hoàng mang theo vài lãnh đạo chen vào đám người, vẻ mặt tươi cười lớn tiếng nói với Trương Kính Phú:
- Bộ trưởng Trương, như nào các vị lãnh đạo lại đứng ở cửa? Mời vào mời vào, chúng ta chờ các vị lãnh đạo đã lâu! Ồ, vị này chính là Bí thư An sao? Đây là làm sao vậy...
...
...
Lương Mậu Tài đang muốn xua đám người, đột nhiên thấy vài vị lãnh đạo vây quanh An Tại Đào ở giữa, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cảm thấy run rẩy, bắp chân cũng hơi run:
- Đây là ủy viên thường vụ Huyện Ủy, Bí thư Đảng ủy thị trấn mới tới?
Đám thôn dân lập tức giải tán, An Tại Đào vừa nói chuyện với Trương Kính Phú dường như không có chuyện gì, vừa đi đến đại viên chính quyền trấn. Lúc sắp đi vào đại viện, hắn quay đầu lại liếc Lương Mậu Tài, khóe mắt đảo qua khuôn mặt xanh mét của Tiêu Hoàng, hắn đột nhiên dừng bước chân, đưa tay ném chiếc áo jacket bẩn qua, lạnh lùng nói:
- Chủ nhiệm Lương, vài người này làm bẩn quần áo của tôi, ngài giặt giúp tôi!
Thân thể Lương Mậu Tài run rẩy một chút, theo bản năng mà nhận lấy áo jacket của An Tại Đào, vẻ mặt hơi đờ đẫn.
Tiêu Hoàng cực kỳ bực bội trong lòng, gã hung hăng trừng mắt nhìn Lương Mậu Tài một cái, lại liếc mắt nhìn vài tên dân phóng xám xịt đứng một bên, cắn chặt răng, thấy An Tại Đào đã mỉm cười theo Trương Kính Phú đi vào đại viện, vội vàng lấy lại bình tĩnh cũng đi theo.
Trần Thúy Lan đứng ở cửa quầy bán hàng, kinh ngạc nhìn An Tại Đào được một đám lãnh đạo thị trấn tiền hô hậu ủng tiến vào đại viện chính quyền trấn, nửa ngày nói không ra lời, thật lâu sau mới cười ha ha nói:
- Trương Vượng Tài, không ngờ chàng trai tuân tú này là Bí thư mới tới à?
- Cô câm mồm cho tôi!
Trương Vượng Tài đẩy vợ một cái:
- Đều là cô gây chuyện, nhanh chóng đi vào cho tôi, hôm nay không bán, đóng cửa về nhà!