Mã Hiểu Yến vội vàng mở cửa xe, leo lên chỗ lái phụ, nói một hai câu với An Tại Đào rồi quay đầu lại phía sau:
- Chào Trúc Tử!
- Chào chị Hiểu Yến!
Trúc Tử cười hì hì nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Phó bí thư An!
Mã Hiểu Yến thần sắc có chút kích động và hưng phấn. Trong thời điểm này, An Tại Đào có thể gọi điện thoại tìm cô hỗ trợ, chứng minh hắn đã rất tín nhiệm cô.
Tin tức ở huyện cô cũng có nghe qua, nhưng cô căn bản là không để trong lòng.
Lãnh Mai muốn đoạt lấy thành tích của khu kinh tế mới? An Tại Đào nhất định phải về vườn? Làm sao mà có khả năng đó được. Trải qua chuyến hành trình đến Hongkong, lại có sự đình công của công ty Dương Quang, Mã Hiểu Yến trong lòng biết rất rõ, trước mắt khu kinh tế mới Tư Hà thu hút được rất nhiều sự đầu tư, các hạng mục công tác đã qua "thời kỳ gieo trồng mà đến thời kỳ thu hoạch". Nhưng trên thực tế, hết thảy sự phồn vinh này toàn bộ đều quan hệ với An Tại Đào.
Nếu khu kinh tế mới Tư Hà không có An Tại Đào tồn tại, Mã Hiểu Yến gần như có thể kết luận, Tân Hải tập đoàn Dân Thái nhà họ Lộ, Công ty Phú Thành của Hongkong đều không có khả năng tiếp tục đầu tư vào Tư Hà. Đạo lý rất đơn giản. Hai nhà đại đầu tư tại khu kinh tế mới này đều vì An Tại Đào mà vào đây. Nếu An Tại Đào đi rồi, thì người ta dựa vào cái gì để tiêu tiền cho mình chứ? Chỉ sợ An Tại Đào đi trước, đầu tư sau lưng sẽ rút lui.
Cho nên, An Tại Đào tìm cô, cô không có bất luận điều gì phải do dự.
- Phó trưởng ban Mã, cô có hiểu rõ không? Cô phải biết rằng, ngày hôm nay nếu cô đi theo tôi, nếu chẳng may trong tương lai tôi bị rơi đài, thì cô hối hận cũng không kịp
An Tại Đào nửa thật nửa giỡn nói với Mã Hiểu Yến.
Mã Hiểu Yến đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
- Phó bí thư An, ngay từ đầu tôi đã không hối hận rồi, và bây giờ cũng không ngoại lệ.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Được, vậy chúng ta đi!
An Tại Đào khởi động xe. Chiếc xe thể thao màu xanh da trời nhanh chóng rời khỏi huyện Quy Ninh, dọc theo đường cao tốc thẳng tiến đến Tân Hải.
Việc kế tiếp mà An Tại Đào cần làm chính là lựa chọn một người. Sau khi cân nhắc lựa chọn, hắn đã chọn Mã Hiểu Yến. Tôn Hiểu Linh tuy rằng đáng tín nhiệm nhưng thân phận của cô đã khác lúc trước. Nếu để cô ấy đi theo mình thì ảnh hưởng sẽ rất lớn, dễ dàng khiến cho người khác phải chú ý.
Mã Hiểu Yến rút điện thoại của mình ra, hạ giọng nói:
- Bí thư An, tôi muốn gọi điện thoại xin phép Phó trưởng ban Tôn.
An Tại Đào ừ một tiếng, nhưng thuận tay đưa di động của mình qua:
- Dùng điện thoại của tôi gọi đi.
Điện thoại vang lên, Tôn Hiểu Linh vừa thấy số điện thoại của An Tại Đào thì trong lòng vui vẻ, nghĩ chắc An Tại Đào có chuyện muốn nói với mình, nhưng lại nghe thấy trong điện thoại truyền đến một giọng nữ quen thuộc:
- Phó chủ nhiệm Tôn, tôi là Mã Hiểu Yến.
- Phó trưởng ban Mã?
Tôn Hiểu Linh kinh ngạc nói, lông mày lập tức cau lại, gương mặt đỏ lên. Mã Hiểu Yến tại sao lại dùng điện thoại của An Tại Đào gọi cho mình. Chẳng lẽ cô ta và An Tại Đào đang ở cùng một chỗ? Hắn đã mang theo Mã Hiểu Yến?
Trong nhất thời, Tôn Hiểu Linh cảm thấy có một cảm xúc khó nói nên lời.
- Phó trưởng ban Tôn, Bí thư An muốn đến tỉnh để khám bệnh. Em của anh ấy Trúc Tử không có ai chiếu cố. Bí thư An muốn tôi đưa em của anh ấy đến Tân Hải mấy ngày. Cho nên hai ngày tới tôi không có đi làm. Tôi muốn xin phép Phó trưởng ban Tôn.
Mã Hiểu Yến nhẹ nhàng nói, trong giọng nói mơ hồ còn có một tia hưng phấn.
Tôn Hiểu Linh bĩu môi, thầm nghĩ cô ta đang đắc ý cái gì chứ?
- Ồ, được thôi, Phó trưởng ban Mã. Phó bí thư An đang ở cạnh cô à?
- Phó bí thư An đang lái xe!
- Bảo Phó bí thư An nghe điện thoại đi.
Buổi chiều hôm ấy, Tôn Hiểu Đan sau khi làm xong công việc tại trường học, thì trời cũng đã chạng vạng. Cô mang túi xách ra khỏi trường thì gặp Tôn Cương. Tôn Cương chỉ tốn mấy chục đồng tiền để mời cô đi ăn thịt nướng, sau đó đem cô bé ra rừng cây nhỏ phía sau sân thể dục Quy Ninh và liên tục cưỡng hiếp cô.
Sau đó Tôn Cương đưa cho cô một trăm đồng.
Trải qua một khoảng thời gian, Tôn Hiểu Đan sợ hãi khi phát hiện mình mang thai. Cô năn nỉ Trúc Tử mượn cho cô một ít tiền để đến bệnh viện phá thai. Nhưng bệnh viện thấy cô tuổi còn nhỏ, lại là học sinh nên không đồng ý, bảo cô phải dẫn cha mẹ đến. Rơi vào đường cùng, cô bé đã tìm đến Tôn Cương.
Tôn Cương vừa cho cô tiền vừa uy hiếp, bắt cô bé phải đến phòng Công an huyện vu cáo cho thầy giáo Trương Kiến đã cưỡng gian cô. Lại nói tiếp, Trương Kiến quả thật là rất oan uổng. Người bị Tôn Hiểu Đan vu cáo sỡ dĩ là anh ta bởi vì Trương Kiến trên lớp đã phê bình Tôn Hiểu Đan một chút. Tôn Hiểu Đan lúc ấy chỉ theo bản năng mà nói ra cái tên Trương Kiến. Nếu Trương Kiến sống khôn thác thiên, nếu biết mình chỉ vì một lần phê bình mà rước lấy họa, chắc sẽ tức giận đến mức đội mồ sống dậy quá.
Tôn Cương là con trai của Bí thư Huyện ủy, Tôn Hiểu Đan nhát gan yếu đuối, không dám không nghe lời y, nên đành phải đi. Nhưng sau khi cô biết được Trương Kiến vì vậy mà tự vẫn thì trong lòng kinh hãi, vừa sợ vừa hối hận, liền dùng đồng tiền của Tôn Cương ngồi xe lửa rời đi.
Lúc này, Tôn Cương biết rằng khả năng của mình không thể bình ổn được chuyện này, liền nói cho cha mẹ của mình biết. Dưới quyền uy của Tôn Cốc, phòng Công an vội vàng kết án, không tiếp tục truy cứu chuyện này. Một giáo viên trong sạch, cứ như vậy mang trên mình một tiếng xấu nhơ bẩn. Đến nay vẫn chưa được rửa sạch.
Tôn Cốc âm thầm tìm kiếm Tôn Hiểu Đan trong một thời gian dài. Nhưng Tôn Hiểu Đan vẫn không xuất đầu lộ diện. Thời gian trôi qua quá dài, ông ta cũng nghĩ rằng, một đứa trẻ lưu lạc bên ngoài có lẽ cũng đã sớm chết mất rồi, không nghĩ rằng Tôn Hiểu Đan vẫn còn sinh sống tại thành phố Nam Phương. Mặc dù cực khổ nhưng cô bé vẫn còn sống. Không chỉ còn sống mà còn sinh ra một đứa bé.
- Phó bí thư Anh, muốn muốn đùa giỡn tôi cái gì vậy?
Mã Hiểu Yến thở phào một cái. An Tại Đào muốn cô làm gì, kỳ thật cô cũng đã đoán ra được vài phần. Giờ phút này, cô cũng không biết mình tham gia vào hành động bí mật này của An Tại Đào là phúc hay họa nữa.
- Tôi sẽ sắp xếp một chiếc xe, cô mang Tôn Hiểu Đan đến Yên Kinh. Sau khi đến Yên Kinh thì sẽ có người đón tiếp hai người.
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Đứa con của Tôn Hiểu Đan, tôi đã cho người mang đến Yên Kinh rồi. Mã Hiểu Yến, chuyện này rất quan trọng. Bất kể là trên đường hay là ở Yên Kinh, cô đều phải thay tôi chăm sóc cô bé, đừng cho cô bé gây ra chuyện gì bất ngờ. Chuyện này sau khi giải quyết xong, tôi sẽ có sự đền đáp lại cho cô.
Mã Hiểu Yến tất nhiên là hiểu rõ, lần này An Tại Đào chắc chắn sẽ hạ tử thủ đối với Tôn Cốc. Cô cắn chặt răng, trầm ngâm một chút:
- Phó Bí thư An, chúng ta đi thôi!
An Tại Đào khóe miệng nở một nụ cười ác nghiệt:
- Không tồi, chúng ta đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương đi. Tôi đã sắp xếp mọi chuyện. Điều cô cần làm là trên đường cố gắng khuyên nhủ Tôn Hiểu Đan, không cần làm chuyện gì khác.
Nhìn nụ cười ác nghiệt của An Tại Đào, Mã Hiểu Yến trong lòng cảm thấy lạnh buốt. Giờ phút này, cô mới dường như hiểu được thêm một mặt khác của An Tại Đào. Cô yên lặng gật đầu:
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ không để cô ấy làm chuyện gì khờ dại.
- Ở tỉnh hay thành phố tôi cũng đã đều sắp xếp hết rồi. Đây là một trăm ngàn, cô cầm lấy. Trên đường, có bất cứ chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi. Khi nào đến Yên Kinh, tất có người đến đón hai người. Cô cứ yên tâm đi.
An Tại Đào đưa qua một chiếc phong bì, bên trong là mười xấp tiền thật dày. Mã Hiểu Yến lắc đầu, nhưng đột nhiên lại thở dài, do dự một chút rồi đưa tay nhận:
- Tôi xin nhận lấy. Nếu tôi không nhận thì chỉ sợ là anh không tin tưởng tôi nữa.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Nếu tôi không tin tưởng cô thì tôi sẽ không cho cô biết việc này. Số tiền này dùng để đi đường phòng khi gặp chuyện chẳng may. Nếu không dùng đến thì ngày sau cô có thể trả lại cho tôi.
An Tại Đào nhìn thẳng vào Mã Hiểu Yến.
Mã Hiểu Yến trong lòng run lên, âm thầm thở dài. An Tại Đào đã có sự sắp đặt này tất đã chuẩn bị hết. Hắn căn bản không phải hoàn toàn tin tưởng ở mình. Nói cách khác, hắn hoàn toàn không tin tưởng 100% vào bất cứ kẻ nào.
Ngay cả khi cô mạo hiểm, mật báo với Tôn Cốc thì cũng không ngăn cản được An Tại Đào vặn bước chân Tôn Cốc. Từ sau khi biết được việc này, Mã Hiểu Yến liền hiểu được rằng, lần này thì Tôn Cốc xong đời rồi, mặc kệ là có ai đứng đằng sau lưng.
Có người tố giác, có đứa bé làm chứng, có thể giám định ADN bất cứ lúc nào. Mà An Tại Đào khẳng định là còn có căn cứ chính xác khác, con trai của Tôn Cốc Tôn Cương làm sao mà thoát khỏi lưới trời được? Còn kết cục của Tôn Cốc thì khỏi nói cũng biết.
Tôn Cốc khi rơi vào đường cùng, ngay cả mình mật báo với ông ta thì ông ta sẽ bỏ qua cho mình sao?
Mã Hiểu Yến vẻ mặt phức tạp, đôi mắt không ngờ đỏ lên. Cô nhìn thẳng vào An Tại Đào.:
- Tôi đồng ý làm bất cứ chuyện gì cho anh. Chỉ hy vọng anh đừng có thành kiến với tôi nữa. Anh có thể ôm tôi một cái không?
An Tại Đào do dự một chút rồi chậm rãi ôm cô vào lòng. Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy Mã Hiểu Yến ra, nhưng lại bị Mã Hiểu Yến ôm chặt lấy thắt lưng.
- Cám ơn cái ôm của anh!
- Phó bí thư An, Phó trưởng ban Tôn tìm anh.
Mã Hiểu Yến đưa điện thoại cho An Tại Đào.
An Tại Đào cười, một tay tiếp nhận điện thoại:
- Chị Tôn!
Tôn Hiểu Linh vốn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng lời vừa đến miệng thì lại không biết nói gì, chỉ nghe tiếng thở. Cô tuy rằng không nói gì, nhưng lại nghe An Tại Đào cười nói:
- Chị Tôn à, chị cứ yên tâm đi. Sức khỏe của tôi không sao. Như vậy đi, chờ tôi sắp xếp xong mọi việc, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị nhé.
Tôn Hiểu Linh cúp điện thoại, ngồi sau bàn làm việc, trầm tư thật lâu.
An Tại Đào lái xe chở Mã Hiểu Yến và Trúc Tử đến Tân Hải, sắp xếp cho Trúc Tử ở lại nhà một người quen. Sau đó lái xe chở Mã Hiểu Yến đến khách sạn Hải Thiên của nhà họ Lộ.
Khi đến gần khách sạn Hải Thiên, An Tại Đào đột nhiên dừng xe lại. Hắn thở một hơi thật dài, rồi quay đầu nhìn Mã Hiểu Yến, ánh mắt nghiêm nghị:
- Tôi không phải là khách sáo với cô. Tóm lại, nếu bây giờ cô xuống xe trở về cũng không muộn, tôi tuyệt đối sẽ không trách cô. Nhưng nếu cô đã theo tôi bước vào cánh cửa này, cô sẽ hiểu được ý tứ của tôi chứ?
Mã Hiểu Yến đỏ mặt kiên định lắc đầu
- Phó bí thư Tiểu An, tôi tuyệt đối sẽ không quay về. Mặc kệ là phát sinh điều gì, chỉ cần tôi có thể giúp anh thì tôi cũng sẽ không hối hận. Tôi tuyệt sẽ không bán đứng anh đâu. Xin anh hãy tin tưởng tôi. Nếu anh tin tưởng tôi, tôi sẽ rất vui.
An Tại Đào mỉm cười:
- Được, chúng ta vào đi.
Lộ Binh sớm chờ ở đại sảnh, thấy An Tại Đào dẫn Mã Hiểu Yến tiến vào thì hai mắt sáng lên, cười ha hả:
- Tiểu Đào, bên cạnh cậu không bao giờ thiếu mỹ nữ. Tôi thật sự là rất hâm mộ cậu đấy.
Mã Hiểu Yến cười, đưa tay ra trước:
- Xin chào Lộ tổng, đã lâu không gặp.
- Phó chủ nhiệm Mã!
Lộ Binh cũng cười ha hả, bắt tay Mã Hiểu Yến, chỉ có điều trong lòng lấy làm lạ. Cô ả này vì sao lại trở thành tâm phúc của An Tại Đào?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lộ Binh trở nên mờ ám. Y quan sát hai người. An Tại Đào thì vẫn bình thường, còn Mã Hiểu Yến thì sắc mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn lại hắn.
Lộ Binh cười ha hả, vỗ vai An Tại Đào, chỉ lên lầu:
- Tiểu Đào, cậu lên lầu đi. Cô bé mà cậu cho người mang đến đã đến vào tối hôm qua.
Tôn Hiểu Đan cuộn mình trong chiếc chăn, thần sắc tái nhợt, đầu óc trở nên trống rỗng. Nghe tiếng cửa phòng mở, cô giật mình, kéo chăn trùm lấy đầu.
- Tôn Hiểu Đan, còn nhớ tôi không?
An Tại Đào cùng với Mã Hiểu Yến bước vào cửa, thuận tay đóng chặt cửa lại, phát ra một tiếng kịch nhỏ.
- Phó bí thư An, anh An.
Tôn Hiểu Đan ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời, nhưng rồi chợt ảm đạm xuống:
- Trúc Tử không đến à?
- Trúc Tử đã đến rồi, con bé đang ở nhà của tôi.
An Tại Đào ngồi xuống, liếc mắt nhìn Mã Hiểu Yến, ám chỉ cô cũng ngồi xuống.
Mã Hiểu Yến thấy An Tại Đào mang theo mình cùng đến Tân Hải, không ngờ là để gặp một thiếu nữ đen gầy, ốm yếu như vậy thì trong lòng cảm thấy rất nghi hoặc, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Cô là một cô gái thông minh, biết lúc nào mình nên hỏi và không nên hỏi. An Tại Đào khi nào muốn nói thì sẽ nói. Nếu như mình cứ hỏi thì sẽ không tốt, ngược lại còn khiến hắn ta sinh nghi.
- Tôn Hiểu Đan, em không cần phải sợ hãi. Chỉ cần em nói theo những gì mà tôi nói thì sau khi sự việc này qua đi, tôi sẽ mua cho em một căn hộ ở Tan Hải, tìm một công việc, lại cho em tiền, và sắp xếp cho mẹ con em cùng ông bà nội của em sống một cuộc sống thoải mái, an toàn.
An Tại Đào thản nhiên nói:
- Em cứ tin tưởng tôi, em ngoại trừ việc tin tưởng tôi thì em cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
- Về phần em, tôi sẽ tận lực cố gắng giữ cho em được an toàn.
- Hoặc em muốn ra nước ngoài, tôi cũng có thể giúp cho em đi.
Gương mặt nhỏ nhắn đen đúa của Tôn Hiểu Đan co giật một chút, có chút sợ hãi, liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói:
- Anh An, anh nói sẽ giữ lời chứ? Nếu em xảy ra chuyện thì sao?
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Tôi nghĩ, mấy ngày nay em cũng đã hiểu rõ rồi chứ. Cho dù là em không ra mặt, thì tôi cũng có thể thông qua phương pháp khác để đạt được mục đích của mình, chỉ có điều phải tốn thêm chút thời gian mà thôi. Tôn Hiểu Đan, em phải hiểu rõ rằng, đây là con đường sống duy nhất của em. Tuổi của em vẫn còn nhỏ, con đường phía trước vẫn còn dài. Chẳng lẽ, em không muốn người ức hiếp em phải đền tội sao?
- Anh An, em muốn gặp Trúc Tử một lần.
Tôn Hiểu Đan buồn bã nói.
An Tại Đào khoát tay nói:
- Không được. Trước khi sự việc chấm dứt, tôi sẽ không cho Trúc Tử gặp em. Tôi không muốn Trúc Tử bị liên lụy đến chuyện này, em hiểu không?
Tôn Hiểu Đan đôi mắt đỏ lên, ảm đạm gục đầu xuống, gối đầu lên chiếc gối, khóc nghẹn ngào. Thật lâu sau mới dứt khoát ngẩng đầu lên:
- Được rồi, anh An. Em xin nghe lời của anh. Em rất xin lỗi thầy Trương, xin lỗi ông bà nội của em. Em sẽ làm theo những gì anh nói. Nếu chẳng may…nếu chẳng may em xảy ra chuyện chẳng lành thì phiền anh chiếu cố giúp con và ông bà nội của em.
- Tôi hứa!
An Tại Đào yên lặng đối một điếu thuốc.
Sự việc của Tôn Hiểu Đan khiến Mã Hiểu Yến cả kinh, trợn mắt há hốc mồm, hơn nữa ngày mới hồi phục lại tinh thần.
Cô tuyệt đối không ngờ, cô bé này chính là nhân vật chính trong vụ án thầy giáo cưỡng hiếp nữ sinh chấn động Quy Ninh vào năm ngoái. Mà đầu sỏ gây nên chuyện này không phải là cô chủ nhiệm lớp mà là Bí thư Huyện ủy.