Sáng sớm hôm sau, Lộ Binh và Văn Hà chạy đến thị trấn Tư Hà. Các hạng mục của công ty TNHH Sinh thái Nông nghiệp Dương Quang đã triển khai. Lộ Binh tuy rằng lười biếng nhưng do An Tại Đào thúc giục nên đành phải cùng với Văn Hà đến đây. Khi đi tính gõ cửa phòng An Tại Đào để chào tạm biệt nhưng thấy hắn vẫn còn đang ngủ nên đi luôn.
Kỳ thật An Tại Đào đã thức dậy. Hắn đang ở trong nhà vệ sinh nói chuyện điện thoại với Hạ Thiên Nông. 9h sáng nay sẽ có buổi hội nghị thường vụ thành phố Tân Hải, tối hôm qua Hạ Thiên Nông đã lặng lẽ trở về, chạm trán với Đỗ Canh, chuẩn bị hôm nay đi họp.
Thấy Hạ Thiên Nông không nói gì với mình mà tự tiện trở về, trong lòng Đỗ Canh rất bất mãn. Nhưng sau khi Hạ Thiên Nông vào phòng không bao lâu thì An Tại Đào đã gọi điện thoại cho Đỗ Canh. Sau khi nghe An Tại Đào nói xong, sự bất mãn trong lòng Đỗ Canh liền tan đi mất.
An Tại Đào kỳ thật thì cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ mơ hồ tỏ vẻ ý tứ của lãnh đạo tỉnh là "Đỗ Canh cứ ra tay, không cần e dè ở tỉnh". Ngụ ý dường như muốn nói, cục diện ở Tân Hải cùng với hành vi của Mông Hổ sớm đã khiến cho lãnh đạo tỉnh chú ý.
An Tại Đào tuy là bắn ra phát súng hư nhưng giữa trưa ngày hôm qua Đỗ Canh cùng Chủ nhiệm Lâm của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã nói chuyện điện thoại với nhau, tin tức cũng không sai biệt lắm nên ông ta không thể không tin.
Chủ nhiệm Lâm đã ám chỉ ông ta rằng, việc ông ta tranh đấu với Mông Hổ, lãnh đạo tầng trung ở tỉnh cũng đã biết. Sự tranh đấu càng ngày càng gay gắt hơn đã dần dần lộ ra rất nhiều sự việc ẩn sâu trong đó, cũng đã làm liên lụy rất nhiều người. Mà điều này đã dẫn đến việc lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy rất căm tức. Cuối cùng, Chủ nhiệm Lâm đã nhắc nhở ông ta, phải nhanh chóng chấm dứt tình hình này, không thể cứ kéo dài mãi. Nếu khiến cho lãnh đạo chủ chốt ở tỉnh có ác cảm đối với ông ta thì không ai có thể giữ được ông ta cả.
Kỳ thật, cho dù Chủ nhiệm Lâm không đề cập đến tỉnh thì Đỗ Canh cũng không còn đường lui. Tên đã gắn trên dây nên không thể không bắn. Ông ta phải ra tay, hung hăng đá cho Mông Hổ một kích, khiến cho nỗi khổ tâm gầy dựng bao nhiêu năm của Mông Hổ bị tiêu tan hết.
Đáng tiếc, việc chuẩn bị tỉ mỉ với An Tại Đào không ngờ lại không phát huy tác dụng. Điều này làm cho Đỗ Canh có ít nhiều sự tiếc nuối và buồn bực. Cũng may là ông ta còn có kế hoạch sau, nếu không thể lợi dụng được An Tại Đào thì lợi dụng người kia. Đỗ Canh trong lòng cười lạnh một tiếng, thần sắc trên mặt chợt trở nên cực kỳ ác độc.
Mông Hổ tối hôm qua không thể ngủ được, tròng mắt đầy những tia máu, sắc mặt âm trầm. Ông ta lẳng lặng đứng ở cửa, chờ đợi lái xe của mình đến để chuẩn bị đến tham gia hội nghị thường vụ Thành ủy.
Chiều ngày hôm qua, Mông Hổ đang đi thị sát công tác tại xí nghiệp, thì đột nhiên Mông Na Na gọi điện thoại bảo nhanh chóng trở về. Nhìn thấy vật trong tay Mông Na Na, Mông Hổ gần như không thể tin vào mắt của mình. Khiếp sợ, sợ hãi, kinh hoàng, đủ loại cảm xúc tiêu cực trong nháy mắt tràn ngập thể xác và tinh thần của ông ta. Ông ta ngồi trong phòng, thân hình run rẩy đến hơn nửa ngày mới bình tĩnh trở lại.
Mông Hổ lập tức có chút chán nản và tuyệt vọng thoái chí. Cùng Đỗ Canh tranh đấu lâu như vậy, vốn tưởng rằng mình chiếm thế thượng phong. Nhưng người ta căn bản đã nắm bắt nhược điểm chí mạng của mình nhưng vẫn không hành động. Ông ta lập tức tỉnh ngộ, Đỗ Canh sở dĩ không có hạ độc thủ với mình là vì kiêng kị Phó chủ tịch tỉnh đằng sau mình.
Nhớ đến Phó chủ tịch tỉnh, khóe miệng Mông Hổ hiện lên nụ cười lạnh. Lão Tử trên người có dính bùn thì những người mà nhận sự ưu đãi của Lão Tử cũng rất nhiều. Hừ, cứ chơi đi, Lão Tử bằng bất cứ giá nào cũng sẽ khiến cho sự việc bát nháo cả lên, làm cho tất cả mọi người đều không sống yên ổn.
Nghĩ đến đây, Mông Hổ lập tức gọi Mông Na Na vào phòng. Mông Na Na sắc mặt khó coi, nhìn thẳng vào ba mình, buồn bã nói:
- Ba, làm sao bây giờ? Chúng ta không thể ngồi không chờ chết như vậy.
Mông Hổ môi run run, thở dài một tiếng:
- Na Na, ba đã bị buộc đến con đường chết. Ba không còn đường lui nữa. Cái gọi là bố trí đến chết rồi sau đó lại tái sinh. Ba chuẩn bị liều mạng với bọn chúng.
- Ba, chúng ta ra nước ngoài thôi. Dù sao ở nước ngoài chúng ta cũng có nhà mà.
Mông Na Na hấp tấp nói:
- Hộ chiếu chúng ta đã có sẵn, chúng ta hãy đi trước một bước để còn kịp.
- Không được, ba làm sao mà bỏ đi được? Tân Hải là của ba, vĩnh viễn là của ba. Cho dù ba không chiếm được thì Đỗ Canh cũng không chiếm được.
Mông Hổ quả quyết, sắc mặt dữ tợn nói:
- Hơn nữa, chỉ mỗi mình ba ở lại thôi. Con và mẹ cứ bình an rời khỏi đây. Không cần phải nói nữa, ba đều có chủ trương của mình. Na Na, con về nhà thu dọn hành lý, mang theo những gì có thể mang theo. Con và mẹ cứ đi trước đi, chỉ cần mọi người sống ở nước ngoài, Mông gia chúng ta còn có cơ hội quay trở lại Đông Sơn.
- Nghe lời ba nói đi, không cần nhiều lời, khẩn trương đi đi.
Mông Hổ rống lên một tiếng. Mông Na Na có chút do dự, đôi mắt đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Ba, ba ở nhà bảo trọng nhé!
Haha! Mông Hổ cười rộ lên:
- Na Na, con cứ yên tâm, ba không có vấn đề gì đâu. Nhiều lắm là từ bỏ chức quan này, gỡ lịch hai năm thôi, có gì đâu. Ba của con vẫn là một con rồng ở Tân Hải này.
Hội nghị thường vụ diễn ra đúng giờ. Các ủy viên thường vụ đã có mặt, yên lặng ngồi ngay vị trí của mình, không ai nói chuyện, chỉ biết hút thuốc, không khí trong phòng rất nặng nề. Các lãnh đạo Tân Hải cũng không phải là thằng ngốc. Hai ngày nay, không khí lo lắng ở Tân Hải càng ngày càng nặng, sự đấu tranh quyền lực đã bắt đầu đi đến hồi cuối. Nhưng lần này, Mông Hổ có bại dưới tay Đỗ Canh hay không thì không ai biết.
Đỗ Canh ánh mắt lãnh đạm nhìn các Ủy viên thường vụ, trầm giọng nói:
- Các đồng chí, chúng ta bắt đầu cuộc họp.
Cao Đại Sơn quét mắt nhìn Mông Hổ, thấy thần sắc Mông Hổ vẫn rất tự nhiên thì âm thầm cắn chặt răng. Vừa muốn đề xuất sự việc của Hạ Thiên Nông, đã thấy Hạ Thiên Nông bước vào phòng họp thì những lời muốn nói liền nuốt vào trong.
Tất cả Ủy viên thường vụ thần sắc đều cả kinh, ánh mắt khiếp sợ nhìn Hạ Thiên Nông. Hạ Thiên Nông dường như không có việc gì, bước đến chỗ ngồi của mình, giở quyển sổ ra.
Thấy sắc mặt Đỗ Canh không chút thay đổi, Cao Đại Sơn không khỏi nhíu mày:
- Bí thư Đỗ, hôm nay chúng ta nghiên cứu lại vấn đề của đồng chí Hạ Thiên Nông. Có nên mời đồng chí Hạ Thiên Nông tránh ra ngoài một chút?
- Tránh ra chỗ khác?
Hạ Thiên Nông cười ha hả, đứng dậy, nhìn thẳng vào Cao Đại Sơn, cao giọng nói:
- Tôi tại sao lại phải tránh đi chỗ khác? Đồng chí Cao Đại Sơn, Ủy ban kỷ luật cũng không nên lãng phí nhân lực điều tra chứ. Hôm nay, tôi có thể trực tiếp nói cho anh biết, tôi đã nhận tiền của công ty Bất động sản Vĩnh Hòa.
Cao Đại Sơn nhướng mày, nhưng chưa kịp nói gì thì lại nghe Hạ Thiên Nông cười lạnh nói:
- Công ty Bất động sản Vĩnh Hòa đút lót, tôi không giải quyết được, đành phải hướng Thành ủy báo cáo. Sau đó Bí thư Thành ủy Đỗ đã ra mặt liên lạc với văn phòng của công trình Hy Vọng tỉnh, đem khoản tiền này quyên góp cho công trình. Đây là biên nhận và biên lai. Đồng chí Đại Sơn, anh có thể phái người điều tra đối chiếu. Ngoài ra, việc này Bí thư Đỗ đại diện cho Thành ủy hướng Ủy ban kỷ luật tỉnh giải thích và báo cáo. Đồng chí Đại Sơn, tôi nói như vậy thì anh có hiểu không?
Thấy sắc mặt của Đỗ Canh vẫn bình tĩnh, lại thấy vẻ mặt của Hạ Thiên Nông cười lạnh, Cao Đại Sơn trong lòng run lên, sắc mặt đỏ bừng, lập tức tỉnh ngộ, biết mình và Mông Hổ đã lọt vào cái bẫy mà Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông liên hợp bày ra.
Cao Đại Sơn đột nhiên quay đầu nhìn Mông Hổ, thấy sắc mặt Mông Hổ vẫn bình thường, trong lòng y đánh bộp một tiếng, mắng thầm trong lòng, cảm thấy hối hận khi mình trở thành kẻ đồng phạm của Mông Hổ.
Lúc hội nghị thường vụ thành phố Tân Hải diễn ra thì An Tại Đào đang lái xe ô tô đến Thiên Nam. Trên đường cao tốc, hắn nhận được điện thoại của Mông Na Na. Lúc này, mẹ con Mông Na Na đã đăng ký chuyến bay đến Châu u.
- Tuy rằng tôi biết anh không có hảo ý nhưng tôi phải cám ơn anh một tiếng. Mặc kệ nói như thế nào, nếu không phải anh nương tay thì cả nhà tôi xem như tiêu rồi.
Giọng nói của Mông Na Na trầm thấp, phức tạp:
- Trước khi đi, tôi thật sự rất tò mò, vì sao anh lại biết sự thật?
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Muốn người ta không biết thì đừng có làm.
Nói xong câu này, An Tại Đào lập tức cúp điện thoại. Đầu dây bên kia, Mông Na Na thần sắc thay đổi, khi thì đỏ lên, khi thì trắng bệch, cắn chặt răng, ném chiếc di động vào trong bồn cầu.
An Tại Đào lái xe đến nhà khách Nam Giao ở tỉnh. Khi cùng với Tiếu lão ăn cơm trưa, Bí thư Thành ủy Tân Hải tiền nhiệm Cao Dương mang theo chứng cứ phạm tội của Mông Hổ cũng đã đến tỉnh, trực tiếp bước vào văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Chủ nhiệm Lâm. Vào đầu giờ chiều, Ủy ban kỷ luật tỉnh lập tức báo cáo với Tỉnh ủy. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên lúc này đã chỉ thị thành lập tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh đến Tân Hải để tiến hành điều tra.
5h chiều, tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh đã đến Tân Hải.
Buổi tối, dưới sự phối hợp của Thành ủy, tổ điều tra và Mông Hổ đã tiến hành nói chuyện. Ngoài dự kiến của mọi người, tổ điều tra còn chưa hỏi cái gì thì Mông Hổ đã chủ động khai ra nhiều vấn đề. Với tài liệu tố cáo mà tổ điều tra đưa ra, ông ta chỉ nhìn lướt qua rồi thú nhận toàn bộ. Nhưng đồng thời, ông ta còn cung cấp cho tổ điều tra chứng cứ, tố cáo Bí thư Thành ủy Đỗ Canh tác phong bất chính, lợi dụng quyền chức chiếm lấy nữ cán bộ cơ quan Cao Lâm Lâm, vả lại còn có hành vi ác liệt giành tư lợi.
Vụ án của Mông Hổ nghe nói có liên quan đến rất nhiều cán bộ từ trên xuống dưới, đến hơn mười người. Chuyện này đối với quan trường Tân Hải giống như một cơn động đất, nhưng điều làm cho người ta khiếp sợ chính là sự tố cáo của Mông Hổ. Bí thư Thành ủy Đỗ Canh và con gái của Bí thư Thành ủy trước đó Cao Dương Cao Lâm Lâm đã có quan hệ nam nữ.
Chỉ trong một đêm, quan trường Tân Hải khiến mọi người cảm thấy bất an, những lời đồn đại không ngừng diễn ra. Có người nói, Cao Lâm Lâm khi đối mặt với tổ điều tra đã thừa nhận chính mình có quan hệ tình ái với Đỗ Canh, nhưng không thừa nhận mình mưu cầu lợi ích. Còn có người đồn thổi rằng, Cao Dương khi nghe nói Đỗ Canh đùa giỡn với con gái của mình thì tức giận đến hộc máu ngay tại chỗ.
Đối với hai vị chủ quản của chính quyền Đảng ủy Tân Hải, tổ điều tra không dám chậm trễ, khẩn trương đem tình hình báo cáo với Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Chủ nhiệm Lâm. Chủ nhiệm Lâm vốn là lãnh đạo của Đỗ Canh. Ông ta vốn muốn áp chế chuyện nam nữ của Đỗ Canh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì không dám. Bởi vì đề cập đến quan hệ nam nữ của các lãnh đạo tin tức lan truyền rất nhanh, có muốn áp chế cũng không áp chế được. Nếu làm không tốt thì có khả năng sẽ liên lụy đến mình.
Ủy ban kỷ luật tỉnh sau khi báo cáo với Tỉnh ủy, rồi lại lan truyền ra ngoài, nói rằng Bí thư Tỉnh ủy Tiếu giận đến tím mặt, ở hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đã đánh nhịp, ra lệnh bắt giam Mông Hổ. Chứng cứ xác thực sẽ chuyển giao cho cơ quan tư pháp. Bí thư Thành ủy Đỗ Canh tạm thời bị cách chức để thẩm tra, đồng thời nhận sự điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Tỉnh ủy đã chỉ thị cho tổ điều tra, cần phải điều tra cho thật kỹ. Bất luận tra ra được người nào thì phải bắt đến cùng.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tân Hải đã dậy nên một thanh thế lớn. Từ trên tỉnh đã thúc đẩy hoạt động chống tham nhũng. Trong nhất thời, các cán bộ của chính quyền các cấp Tân Hải đều được tổ điều tra của Ủy ban kỷ luật tỉnh mời đến uống trà. Khách sạn gần như trở thành ký túc xá thứ hai của Ủy ban kỷ luật tỉnh. Mỗi ngày, đều có dòng người đến đi không ngừng.
Mông Hổ bị bắt giam, Đỗ Canh tạm thời bị cách chức, quyền lực Tân Hải cơ bản toàn bộ là do Hạ Thiên Nông nắm trong tay. Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, có thể trong thời khắc Tân Hải hỗn loạn, ổn định lại cục diện Tân Hải, trực tiếp ảnh hưởng đến việc ông ta có thể tiếp nhận vị trí của Mông Hổ. Cho nên Hạ Thiên Nông không dám chậm trễ, gần như mỗi ngày đều ăn ở tại phòng làm việc.
Cấp trên truyền đạt xuống, phải duy trì công tác phát triển kinh tế hàng ngày ở Tân Hải và phối hợp với tổ điều tra. Vụ án của Mông Hổ đề cập đến rất nhiều cơ quan chính phủ, xí nghiệp, đơn vị sự nghiệp, thậm chí còn có một số lãnh đạo thành phố cũng liên lụy vào. Khối lượng công việc lớn, khó khăn cũng có thể lớn theo. Cũng may Hạ Thiên Nông là cán bộ bản địa được đề bạt, cũng có mạng lưới quan hệ nhất định tại Tân Hải. Hơn nữa, tình thế cơ bản đã sáng hơn, rất nhiều phe cánh của Mông Hổ, phe cánh của Đỗ Canh đều bắt đầu hướng về ông ta.
Về phần vị trí của Bí thư Thành ủy, Hạ Thiên Nông không có hy vọng xa vời, bởi vì điều này ít có khả năng xảy ra. Nhân vật số một của một thành phố không phải nói làm là làm được. Có thể trở thành một Chủ tịch thành phố thì ông ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Đỗ Canh tuy rằng chỉ tạm thời cách chức điều tra, nhưng so với Mông Hổ bị bắt giam thì còn thống khổ và chật vật hơn nhiều. Hết thảy đều đang nắm giữ trong tay, lại trong thời điểm cuối cùng bị Mông Hổ như con chó điên cắn một cái. Đang từ Bí thư Thành ủy cao cao tại thượng, lập tức bị đột ngột tạm thời cách chức. Chuyện như vậy xảy ra khiến cho ông ta muốn phát điên. Đỗ Canh ông cả đời khôn khéo, am hiểu quyền mưu, cũng không quan liêu lại ngã quỵ trên người một người đàn bà.
Đỗ Canh lẳng lặng rồi ở ban công, thần sắc trắng bệch nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ có những con chim là hót líu lo. Cánh cửa bên ngoài đóng rầm một tiếng. Ông biết, vợ và con gái của ông đã đi rồi. Nghe nói Đỗ Canh ở bên ngoài có người đàn bà khác, vợ của ông đã đề nghị ly hôn.
Đỗ Canh cắn môi đến bật cả máu. Ông ta không nghĩ đến có ngày hôm nay.
Những sự việc phát sinh ở Tân Hải đều không có quan hệ với An Tại Đào. Khi tổ điều tra Ủy ban kỷ luật tỉnh dậy nên cơn sóng lớn ở Tân Hải thì hắn đã sớm quay về thị trấn Tư Hà, tập trung vào công việc của mình.
Tiêu Hoàng cuối cùng là nhờ Tôn Cốc " ra sức ủng hộ", sau khi tạm thời bị cách chức một thời gian thì được điều chuyển đến Phòng Nông nghiệp huyện làm Phó phòng. Tuy rằng cấp bậc có xuống, quyền lực trong tay cũng không nhiều, nhưng y cuối cùng cũng vẫn bảo vệ được chức quan, bình an vượt qua kiếp nạn. Xem như là tổ tiên phù hộ.
Ngày 7 tháng 3, công trình tu sửa đường sá tại thị trấn Tư Hà chính thức khởi công. Công ty TNHH Sinh thái Nông nghiệp Dương Quang cũng đã thi công vườn cây sinh thái. Dựa theo quy hoạch của thị trấn, toàn bộ khu vườn phân chia thành hai khu vực. Một là căn cứ gieo trồng cây cát cánh. Một là căn cứ gieo trồng các cây nông nghiệp kiểng. Tổng đầu tư hơn năm triệu nhân dân tệ. Cứ như vậy, lực lượng lao động thừa ở thị trấn đã được tạo công ăn việc làm gần hết.
Tuy rằng đã là giữa tháng 8 nhưng thời tiết vẫn còn rất nóng bức. An Tại Đào đứng trên sườn núi, nhìn đoạn đường quốc lộ dưới chân núi cách đó không xa, nơi cắm cây cột có treo cờ tổ quốc, bên tai truyền đến tiếng máy móc nổ vang và tiếng người ầm ĩ, tròng lòng cảm thất rất phấn chấn.
Công việc tu sửa đường sá được đề ra thời hạn là thông xe trước ngày lễ quốc khánh, xem như là một món quà mừng ngày lễ. Một khi đoạn đường được thông xe, thì vấn đề đường sá mười mấy năm chưa được giải quyết của quần chúng thị trấn Tư Hà sẽ được hoàn tất.
Hơn nữa, có thể nửa năm sau, ngay tại triền núi này, sẽ có khu vườn sinh thái có quy hoạch lớn nhất xuất hiện. Ánh mắt nhìn xa hơn một chút, thì trong tương lai không xa, sau khi thị trấn Tư Hà thông xe, thì sẽ có hệ thống cấp nước đến từng hộ gia đình, hệ thống truyenfull.vn. Những căn nhà mái ngói hoặc lợp bằng cây cỏ sẽ quy hoạch thành các khu nhà chung cư.
- Tiểu Lộ, qua vài năm nữa, thị trấn Tư Hà sẽ có sự thay đổi lớn. Hiện tại chúng ta có thể nhìn thấy hy vọng đó.
An Tại Đào đưa mắt nhìn Tiểu Lộ đang đứng đằng sau mình, có chút cảm thán nói. Nhìn thấy thị trấn miền núi nghèo khó mà mình đang cố gắng thay đổi đã có diện mạo mới, nền kinh tế phát triển hơn, hắn cảm thấy trong lòng vui sướng khác thường, rất có cảm giác thành tựu.
- Bí thư An, đúng vậy. Đây là đều do Bí thư An mang đến. Toàn bộ thị trấn rất biết ơn anh.
Tiểu Lộ kỳ thật không quá am hiểu kỹ thuật nịnh bợ nên những lời nói này khi nói có vẻ lắp ba lắp bắp. An Tại Đào cười ha hả, vỗ bờ vai y nói:
- Rõ ràng anh là người thật thà, không cần phải nói những lời như vậy.
Tiểu Lộ nở nụ cười chất phác. Anh ta vốn không phải là người thích nịnh bợ, nhưng lão Lộ, cha của anh ta mỗi ngày đều hay dặn dò anh ta rằng, nhất định lúc nào cũng phải khiến cho Bí thư An được vui. Trong tương lai sẽ có thể cùng Bí thư An rời khỏi thị trấn nhỏ bé này.
Cho dù Bí thư Tiểu An có bản lĩnh lớn, dẫn dắt toàn bộ quần chúng thị trấn thoát khỏi đói nghèo, nhưng thị trấn Tư Hà dù sao cũng là một thị trấn nhỏ, làm sao mà so sánh với bên ngoài được. Đây cũng chính là nỗi trăn trở của lão Lộ.
Thế giới bên ngoài rất thú vị nhưng cũng rất phức tạp. Nói theo cách nào đó thì tuy là một thị trấn nhỏ nhưng lại mang đến cho con người trạng thái tinh thần rất tốt. An Tại Đào có khi suy nghĩ rằng, trong tương lai, có thể mình sẽ không trở về mà ở lại thị trấn Tư Hà này cho đến lúc già.
Rong chơi giữa non xanh nước biển hứng thú đến cỡ nào. Nhưng An Tại Đào cũng cay đắng mà suy nghĩ rằng, liệu vài năm tới, khi thị trấn Tư Hà phát triển, nó có còn duy trì trạng thái sinh thái như bây giờ hay không? Sợ rằng sẽ không còn nữa.
Cách đó không xa, Lộ Binh đội một chiếc mũ bảo hộ màu trắng, vội vàng dọc theo đường núi, thở hồng hộc nói:
- Anh bạn, tôi có chuyện tìm cậu.
An Tại Đào cười, xoay người lại chào:
- Có chuyện gì vậy? Anh không phải đang ở công trường để theo dõi hay sao, làm gì mà chạy lên đây?
Lộ Binh thở hổn hển, liếc nhìn Tiểu Lộ một cái. Tiểu Lộ liền hiểu ý mà tránh ra chỗ khác. Lúc này Lộ Binh vừa thần bí vừa có chút hưng phấn, ghé vào tai An Tại Đào nhỏ giọng nói:
- Anh bạn, chúc mừng cậu. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Ồ, chuyện vui từ đâu đến vậy?
An Tại Đào nở nụ cười thật tươi. Hắn đoán được Lộ Binh muốn nói gì.
- Tân Hải đã phát sinh biến hóa lớn. Tôi vừa mới nhận được tin tức, Bí thư Thành ủy Đỗ Canh của Tân Hải vì vấn đề tác phong mà bị Tỉnh ủy miễn chức, điều đến tỉnh Khoa Hiệp làm Phó bí thư. Chủ tịch thành phố Mông Hổ bị bắt, vợ và con gái của ông ta bị truy nã. Còn Dương Mậu Nguyên của tập đoàn Mậu Nguyên, bởi vì kẻ bị tình nghi đút lót và góp vốn phi pháp bị cảnh sát xét xử, đã tự sát. Tập đoàn Mậu Nguyên như đàn khỉ rã bầy. Đồng thời bị miễn chức còn có không ít các lãnh đạo thành phố như Chủ nhiệm Ủy ban xây dựng thành phố.
Lộ Binh cười ha hả:
- Phó chủ tịch Hạ được tỉnh bổ nhiệm làm quyền Chủ tịch thành phố. Xem ra ngai vàng Chủ tịch thành phố sẽ không thoát khỏi tay.
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
- Ngày hôm qua tôi đã biết rồi. Tin tức của anh hơi bị chậm đấy.
Hạ Thiên Nông cuối cùng mong ước cũng đã được đền bù, trên cơ bản đã ngồi lên vị trí mà mình ước ao. Thứ nhất là có Bí thư Tiếu đỡ đầu, thứ hai là cục diện chính trị Tân Hải không xong, ở tỉnh cũng cần một cán bộ bản địa như Hạ Thiên Nông để ổn định cục diện.
Với tình huống của Đỗ Canh thì An Tại Đào đã âm thầm không chơi ông thẳng tay. Nhưng quan trường vô tình, vì địa vị của cha vợ mình, hắn cũng không thể làm gì hơn. Phải biết rằng, Hạ Thiên Nông dù sao cũng là lãnh đạo bản địa, một khi Đỗ Canh nắm giữ quyền lực thì sớm hay muộn ông ta cũng sẽ chèn ép Hạ Thiên Nông. Ông ta sẽ không dễ dàng tha thứ khi Hạ Thiên Nông trở thành một Mông Hổ thứ hai. Cho nên, An Tại Đào căn bản không thể tin tưởng, Đỗ Canh sẽ đề cử Hạ Thiên Nông vào vị trí của Mông Hổ. Mà Hạ Thiên Nông cũng có thể trở thành vật hy sinh có mới nới cũ, nhiều lắm là Phó chủ tịch thường trực thành phố cho đến khi lui về tuyến hai.
Đương nhiên, nếu Đỗ Canh không có ý đồ lợi dụng An Tại Đào, lấy hắn làm quân cờ thì An Tại Đào tuyệt không xuống tay như vậy. Đương nhiên, chuyện của Đỗ Canh và Cao Lâm Lâm cũng chẳng phải là việc gì bí mật. Sớm hay muộn thì nó cũng sẽ bại lộ ra ngoài. Một khi chuyện này Cao Dương biết được thì khẳng định sẽ làm ầm ĩ lên. Ngay từ đầu, An Tại Đào đã biết Đỗ Canh đang chơi với lửa. Tự làm tự chịu, oán ai bây giờ?
Đột nhiên, An Tại Đào thở dài, hướng ánh mắt về phía triền núi. Lộ Binh hồ nghi nhìn hắn, thầm nghĩ cha vợ thăng quan, sao cậu ta lại mất hứng như vậy?
Lộ Binh đâu biết rằng, An Tại Đào hiện nay là khóc không ra nước mắt. Muốn lật đổ Đỗ Canh và Hạ Thiên Nông một cách thuận lợi, hết thảy đều đã theo kế hoạch. Chỉ có điều Bí thư Thành ủy tân nhậm ở Tân Hải, sau khi hắn biết được thì đã có cả một buổi tối trằn trọc không ngủ được.