Các bộ môn, các đơn vị chính quyền huyện, cùng với các cán bộ trung tầng khu kinh tế mới đều ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình, vừa nhìn lên đài chủ tịch chưa có ai ngồi vừa nhỏ giọng bàn tán.
An Tại Đào vừa nhậm chức Chủ tịch huyện ngày đầu tiên đã bắt đầu triệu tập đại hội này, có phải hay không là muốn đốt lên ba đống lửa? Đối với ba đống lửa của lãnh đạo tân nhậm, các cán bộ kỳ thật đã sớm quen mắt, có được sức chống cự và sách lược ứng đối.
Chỉ có một số cán bộ khu kinh tế mới Tư Hà hiểu được tính tình và tác phong làm việc của An Tại Đào thì khóe miệng đều hiện lên nụ cười kỳ lạ, biết An Tại Đào đốt lên ba đống lửa này tuyệt đối không phải chỉ là một cơn gió lướt qua. Có một số người sẽ gặp xui xẻo đây. Lão Lộ và Mã Hiểu Yến đưa mắt nhìn đám người chung quanh, âm thầm cười lạnh trong lòng.
- Sao lại thế này, sáu lãnh đạo huyện sao trên đài chủ tịch lại bố trí bảy cái ghế?
- Chẳng lẽ lại có thêm một Phó chủ tịch huyện?
- Là ở thành phố phái xuống sao?
Bên tai truyền đến tiếng người bàn luận khe khẽ, Mã Hiểu Yến cảm thấy giật mình. Cô biết, vị trí đó nhất định là dành cho Tôn Hiểu Linh. Tôn Hiểu Linh hiện giờ là nhân vật số một của khu kinh tế mới Tư Hà kiêm trợ lý Chủ tịch huyện. Bất kể là dựa vào tầm quan trọng của khu kinh tế mới hay là với thân phận của trợ lý Chủ tịch huyện, trong đại hội Ủy ban nhân dân huyện, cô đều có tư cách ngồi trên đài chủ tịch.
Cửa phòng hội nghị nhẹ nhàng mở ra. Giang Ba mang theo một bao văn kiện kính cẩn đứng ở một bên cửa, còn Bành Quân thì cầm lấy cái tách trà của An Tại Đào, đứng một bên cửa còn lại.
Kế tiếp là các lãnh đạo bước vào. An Tại Đào đi đầu, tiếp theo đó là năm Phó chủ tịch và một trợ lý Chủ tịch huyện nối đuôi nhau đi vào, chậm rãi hướng đến đài chủ tịch. Mọi người đều đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh.
Tôn Hiểu Linh đi ở cuối cùng. Xuất hiện với tư cách thành viên ban lãnh đạo, cô còn có chút không quen. Dưới đài, có rất nhiều người phát ra tiếng kinh hô. Lúc này, bọn họ mới nhận ra, hóa ra Tôn Hiểu Linh bây giờ cũng đã là lãnh đạo huyện.
Các cán bộ dưới đài, nhất là các Chủ tịch xã, thị trấn cảm thấy rất hâm mộ. Trong quan trường của một huyện, một cán bộ cấp phòng muốn trở thành một cán bộ cấp phó huyện thì nhiều khi cả đời cũng không vượt qua được.
Những người của khu kinh tế mới Tư Hà ra sức vỗ tay. Bọn họ trong lòng cảm thấy rất cao hứng, thật sự cao hứng. Bộ máy Ủy ban nhân dân huyện có hai người xuất thân từ khu kinh tế. Điều này có ý nghĩa địa vị của khu kinh tế mới ở huyện sẽ ngày càng phát triển hơn.
Ánh mắt của Lương Mậu Tài có chút lóe ra. Y tuy rằng ra sức vỗ tay, nhưng ánh mắt lại không phục khi nhìn Tôn Hiểu Linh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Quả nhiên như An Tại Đào đã đoán trước, hiện tại tâm tính Lương Mậu Tài có chút thay đổi. Đối với việc Tôn Hiểu Linh thăng quan tiến chức, y quả thật cảm thấy có chút không phục. Y cảm thấy, đối với khu kinh tế mới hiện giờ, y là người bỏ công sức nhiều nhất, cống hiến nhiều nhất, xứng đáng là trợ thủ số một của An Tại Đào, vì An Tại Đào mà làm rất nhiều công việc nhưng lại không đạt được địa vị cao.
Tôn Hiểu Linh tiếp nhận chức vụ nhân vật số một của khu kinh tế mới kiêm trợ lý Chủ tịch huyện thì y trong lòng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng An Tại Đào lại chỉ lo cho Tôn Hiểu Linh mà không để ý gì đến y. Không đảm đương được nhân vật số một khu kinh tế mới, thì phải xóa đi danh phận "trợ lý trưởng ban", danh chính ngôn thuận trở thành Phó trưởng ban, Phó bí thư thì có làm sao đâu?
Nhưng An Tại Đào lại hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của y. Y hiện giờ chỉ là một trợ lý Trưởng ban kiêm Trưởng phòng phòng Xúc tiến đầu tư, kỳ thật chỉ là cán bộ trung tầng của khu kinh tế mới. Điều này làm cho Lương Mậu Tài trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, còn có chút oán giận.
Y không biết rằng, Phó trưởng ban thường trực của khu kinh tế mới không phải là Lương Mậu Tài y có khả năng làm được. Các lãnh đạo thành phố đã sớm ngắm vị trí này và chuẩn bị sắp xếp người của mình vào đó. Lương Mậu Tài y làm sao mà có phần?
Y cũng quên mất một điều, khi y chẳng là cái gì cả thì Tôn Hiểu Linh cũng đã là một cán bộ cấp phó phòng, là lãnh đạo của Tư Hà. Y so với Tôn Hiểu Linh thua một khoảng cách xa. Trong hai năm ngắn ngủi, y từ một cấp tổ trở thành cấp trưởng phòng, đây là một sự đề bạt đặc biệt. Nếu không có An Tại Đào thì y làm sao mà có ngày hôm nay.
Nói về phần công việc, khu kinh tế mới có được sự thu hút đầu tư lớn như ngày hôm nay thì đơn giản là do An Tại Đào dẫn vào. Mọi công việc y làm cũng là dựa theo sự sắp xếp của An Tại Đào mà thôi.
Tôn Hiểu Linh cảm thấy ánh mắt có chút kỳ lạ của Lương Mậu Tài nhìn mình nhưng cũng không để trong lòng. Cái gọi là quan lớn một bậc đè chết người, cô không tin Lương Mậu Tài có thể làm được gì. Hơn nữa, sau lưng còn có An Tại Đào mà.
An Tại Đào chậm rãi ngồi xuống vị trí chính giữa đài chủ tịch. Còn các lãnh đạo khác cũng khẩn trương ngồi xuống ghế của mình. Bành Quân thì chạy lên đài, đặt cái tách trà trước mặt An Tại Đào rồi vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng.
Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Trường Lăng nhìn An Tại Đào cười rồi tiếp nhận micro, cất cao giọng nói:
- Xin mọi người im lặng. Các đồng chí, căn cứ vào chỉ thị của Chủ tịch huyện An, chiều hôm nay chúng tôi mời dự họp các lãnh đạo trung tầng cơ quan chính quyền huyện, các đơn vị, các xã cùng với khu kinh tế mới Tư Hà. Đề tài thảo luận chủ yếu là chỉnh đốn lại tác phong kỷ luật. Đầu năm nay, Tổng bí thư ở trường Đảng trung ương trong buổi nói chuyện đã vạch rõ phải tăng cường toàn diện tác phong tư tưởng đảng, phong cách học tập, làm việc, tác phong lãnh đạo và các cán bộ, tác phong trong cuộc sống, phải mạnh mẽ cải tiến. Phản đối bệnh hình thức, thói quan liêu và lừa gạt. Phản đối sự xa xỉ, lãng phí. Yêu cầu các đồng chí, đặc biệt là các cấp lãnh đạo phải càng thêm tự giác, kiên trì, toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ.
- Xây dựng tác phong phải được xem là nhiệm vụ lâu dài, cần phải kiên trì. Đối với các công việc sau này, phải kế thừa được truyền thống, thay đổi tác phong công tác, đề cao hiệu suất làm việc, tiến thêm một bước thăm dò. Chúng ta phải nắm bắt được trọng điểm trong việc xây dựng đội ngũ cán bộ, nhiệt tình trong công việc, đổi mới tinh thần để làm tốt các hạng mục công việc, thúc đẩy toàn bộ kinh tế xã hội phát triển một cách nhanh chóng. Đây chính là một nhiệm vụ rất quan trọng.
- Sau đây, xin mời Chủ tịch An ra chỉ thị cho mọi người.
Cổ Trường Lăng dứt lời thì dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Phải nói, việc An Tại Đào nhậm chức, đối với các cán bộ chính quyền mà nói thì trong lòng cũng có vài phần sung mãn chờ mong và phấn chấn. An Tại Đào tố chất cao, năng lượng nhiều, có nhiệt tình, thuộc loại cán bộ trẻ tuổi cứng rắn, mạnh mẽ. Ở huyện là tiếng lành đồn xa. Hắn có thể tiếp quản được chính quyền huyện, nhất định là có thể thay đổi được cục diện của Ủy ban nhân dân huyện luôn bị đặt dưới chân Huyện ủy không nhúc nhích được, khiến cho những người thuộc hành chính được một phen hãnh diện.
Tuy rằng chính quyền là lãnh đạo cấp dưới Đảng ủy nhưng chính quyền cũng có chức năng của chính quyền, không thể trở thành con rối của Đảng ủy như trước kia. Bởi vì lãnh đạo của Ủy ban nhân dân huyện yếu thế nên người cao thấp trong cơ quan chính quyền huyện cũng phải làm cái đuôi của người ta. Cái cảm giác này không dễ chịu chút nào. An Tại Đào dứng dậy, cười hướng về phía mọi người dưới đài. Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn.
Hắn ngồi xuống, hướng về phía micro lớn tiếng cười nói:
- Các đồng chí vỗ tay nhiệt tình quá khiến cho tôi có cảm giác thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ). Haha, được rồi, xin mọi người im lặng một chút.
- Các đồng chí, có lẽ mọi người cảm thấy tôi ngay ngày đầu tiên nhậm chức đã cấp tốc mời dự họp, đại khái là muốn đốt lên ba đống lửa. Tôi có thể nói rõ cho mọi người biết, tôi tuyệt đối không đốt lên ba đống lửa. Nếu tôi muốn đốt thì tôi sẽ bắt đầu đốt từ bây giờ cho đến ngày tôi không còn là Chủ tịch huyện nữa.
Dưới đài lập tức trở nên yên lặng khác thường. An Tại Đào nét mặt tươi cười dần dần tan đi.
- Ngày hôm qua tôi còn làm việc tại Huyện ủy, hôm nay tôi đã làm việc tại Ủy ban nhân dân. Đây là sự tín nhiệm và phó thác của tổ chức. Tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình. Trước hết, tôi xin chỉnh đốn lại cái nhìn của mọi người về tác phong kỷ luật.
- Hôm nay tôi không nói chuyện thành tích, chủ yếu là bàn luận vấn đề mà thôi. Mục đích chúng ta triển khai chỉnh đốn tác phong kỷ luật chính là bàn luận về một số vấn đề. Cán bộ huyện của chúng ta trình độ bất đồng. Ví dụ như, một số cán bộ đối với ý thức về đại cục, ý thức về trách nhiệm không mạnh. Khi gặp chuyện thì cãi cọ nhau. Còn có một số cán bộ đối với vấn đề tồn tại của bản thân thì lại không cho là đúng. Những hiện tượng đó vẫn còn chưa được trị tận gốc. Nếu muốn nói cường điệu một chút thì đây là vấn đề rất nghiêm trọng.
An Tại Đào nói đến đây, ánh mắt sáng ngời nhìn xuống dưới đài, rồi đột nhiên lấy từ trong túi quần ra một xấp hóa đơn. Hắn cầm lấy xấp hóa đơn, lung lay vài cái, trầm giọng nói:
- Tối qua, tôi cùng với Trưởng ban Tôn ở khu kinh tế mới vì công việc nên dùng cơm chung với nhau, tại một tiệm cơm nhỏ tên "Phù Dung Cư" gần quảng trường nhân dân. Tôi tin rằng các đồng chí đang ngồi đây có không ít người biết nơi đó. Tuy rằng tiệm cơm đó quy mô không lớn nhưng hương vị đồ ăn lại không tệ. Tôi cũng thường xuyên đến đó. Tối hôm qua, một số cán bộ trung tầng huyện chúng ta đến đó ăn nhưng lại không phải trả tiền. Tôi trước đây đã đọc một bài báo, thấy một nhà hàng tại một địa phương nào đó vì cung cấp khẩu phần ăn cho các lãnh đạo chính quyền đến nỗi sụp tiệm. Tôi tưởng rằng đó chỉ là cường điệu nhưng hiện tại xem ra thì không phải.
- Tiệm cơm của người ta vì sao lại cho cán bộ chúng ta ăn cơm miễn phí? Nói trắng ra, chính là cán bộ chúng ta lợi dụng chức quyền trong tay để áp chế người ta. Được rồi, hóa đơn thì có thể không lấy nhưng tại sao anh lại không chịu ký sổ? Người ta là một công nhân viên chức thất nghiệp có thể dễ dàng mở được tiệm cơm sao? Còn mọi người thì cứ đến ăn miễn phí không trả tiền, thế có phải là kỳ cục không?
An Tại Đào tuy rằng không trực tiếp điểm danh nhưng phòng Y tế huyện lại biết rằng nói đến chính mình, nên một đám sắc mặt đỏ bừng lên, nhất là Trưởng phòng Hoàng Liên Trung.
- Đây là hành vi gì? Là hành vi xâm hại nghiêm trọng đến lợi ích của quần chúng, đến hình tượng của cán bộ chính quyền. Nhất định phải nghiêm trị, loại bỏ hành vi không đúng đắn này.
- Quan trọng hơn cả, đó lại là một hiện tượng phổ biến. Các cơ quan bộ môn có hành vi này hay không? Các xã phía dưới cũng có hành vi này hay không? Tôi sẽ cùng với các lãnh đạo huyện khác sẽ thương lượng một chút. Từ nay về sau sẽ cùng với phòng Điều tra của huyện bắt đầu điều tra, phối hợp với các bộ môn. Về phương diện khác sẽ để quần chúng công khai tố cáo. Tôi cho mọi người nửa tháng để tự xoay sở, xử lý những hóa đơn tạm thời bị quá hạn. Nếu còn cán bộ nào bị quần chúng tố cáo, còn bộ môn đơn vị nào có hiện tượng đó thì nhất định sẽ nghiêm trị không tha. Bất luận đề cập đến ai thì sẽ miễn chức ngay tại chỗ.
Giọng nói của An Tại Đào rất nghiêm khắc.
- Đồng thời, văn phòng Ủy ban nhân dân huyện nên phát một thông báo cho các đơn vị cơ quan, các bộ môn nghiêm cấm uống rượu vào buổi trưa. Những cuộc tiếp đãi hành chính phải gọi điện về báo cáo với văn phòng lập hồ sơ để điều tra.
- Tôi xin nhấn mạnh một chút, lúc này đây chỉnh đốn lại tác phong kỷ luật không phải giống như một cơn gió thoáng qua, cũng không phải muốn làm ra căn bệnh hình thức. Chúng ta sẽ thành lập một tổ lãnh đạo chỉnh đốn tác phong kỷ luật, do tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng. Phó chủ tịch huyện Cổ sẽ đích thân khảo sát Đây là một công việc lâu dài, không có thời gian hạn chế.
Khụ khụ! Cổ Trường Lăng ho khan một tiếng, thần sắc rất cổ quái. Ông ta bỗng nhiên phát hiện, An Tại Đào so với phán đoán của ông thì còn tàn nhẫn, nhanh gọn, dứt khoát và quyết đoán hơn nhiều. Rất hiển nhiên, hắn ta muốn mượn đề tài nói chuyện lần này để nêu lên một vấn đề tiêu cực điển hình, đồng thời chỉnh đốn lại tác phong kỷ luật để lập uy. Thậm chí, còn có khả năng muốn gióng trống khua chiêng điều chỉnh lại cán bộ.
Nghĩ đến đây, Cổ Trường Lăng trong lòng thở dài, liếc nhìn Trưởng phòng Y tế huyện sắc mặt có chút trắng bệch đang ngồi ở dưới đài. Và cả Phó chủ tịch huyện Trần Tân đang ngồi ở trên đài. Hoàng Liên Trung là người của Trần Tân. An Tại Đào muốn bắt Hoàng Liên Trung để khai đao thì Trần Tân có thể bị liên lụy hay không?
- Các đồng chí, bài nói chuyện vừa rồi của Chủ tịch huyện An rất sâu sắc, rất quan trọng. Hy vọng mọi người về sau có thể học tập, quán triệt tinh thần. Chỉnh đốn lại tác phong kỷ luật để thúc đẩy công tác. Trước mắt nó có tầm quan trọng đối với việc phát triển của huyện Quy Ninh chúng ta. Phải nhanh chóng hoàn thành các nhiệm vụ, yêu cầu các cấp cán bộ Đảng viên phải có tinh thần tốt đẹp và tác phong vững chắc, cùng nhau khai thác đổi mới, trù tính vì sự phát triển của xã hội, gia tăng kết cấu điều chỉnh kinh tế, đẩy mạnh xây dựng nông thôn, đề cao trình độ đời sống của quần chúng.
Cổ Trường Lăng nói rất nhanh. Ông ta quay đầu nhìn An Tại Đào cười nói:
- Chủ tịch huyện An, anh còn có chỉ thị gì không?
An Tại Đào cười lắc đầu.
Cổ Trường Lăng lại hỏi các lãnh đạo huyện khác, thấy mọi người đều lắc đầu không nói thì bắt đầu tuyên bố:
- Được rồi, tất cả mọi người tan họp.
Nhưng Trưởng phòng Y tế huyện Hoàng Liên Trung lại là người ở lại cuối cùng. Ông ta cắn chặt răng, lẳng lặng đi lên phòng của Phó chủ tịch huyện Trần Tân ở trên lầu. Trần Tân mới vừa vào cửa thì liền thấy Hoàng Liên Trung bước vào theo thì liền cả giận nói:
- Hoàng Liên Trung, rốt cuộc là ông đang làm cái gì vậy? Các người chẳng lẽ mấy ngàn đồng cũng không có hay sao? Đã ăn ở một quán ăn nhỏ lại còn bị Chủ tịch huyện nắm đầu nữa chứ.
Hoàng Liên Trung xấu hổ cười:
- Xin lãnh đạo bớt giận. Chuyện này không chỉ riêng gì đơn vị chúng tôi. Nói không dễ nghe là toàn bộ huyện đều như vậy. Ngoại trừ phòng Tài chính thì mấy ai mà có tiền chứ? Ngay cả Ủy ban nhân dân huyện là còn ký hóa đơn tại nhà khách Quy Ninh nữa là.
Trần Tân trừng mắt nhìn Hoàng Liên Trung:
- Anh đang nói cái gì đấy? Các đơn vị khác đều có? Anh có chứng cứ gì không? Vấn đề hiện tại ở đây là Chủ tịch huyện An đang nắm giữ bằng chứng Phòng Y tế khất nợ bên ngoài. Trước khi tan họp, tôi đã nói chuyện với Chủ tịch huyện An. Ý tứ của Chủ tịch huyện An rất rõ ràng, nhất định phải nghiêm khắc sửa trị tác phong sai trái này. Anh hãy khẩn trương về mà tự xử lý đi. Thanh toán tất cả các hóa đơn còn nợ bên ngoài.
Trần Tân nói xong, đầy thâm ý liếc nhìn Hoàng Liên Trung, trong lòng thở dài một cái. Có những chuyện ông ta không thể nói rõ với Hoàng Liên Trung, chỉ có thể ám chỉ một chút mà thôi. Nghiêm túc lập uy, khẳng định là muốn bắt một điển hình. Nếu Hoàng Liên Trung trùng hợp với họng súng của An Tại Đào thì coi như là ông ta xui xẻo mà thôi.
Nếu là bình thường thì sự việc của Hoàng Liên Trung nhiều lắm là răn dạy vài ba câu rồi trở về khẩn trương chỉnh đốn lại hậu quả. Nhưng hiện tại, An Tại Đào lại ra độc thủ. Trong cuộc họp sáng nay, thái độ của An Tại Đào như thế nào thì Trần Tân hiểu rất rõ.
Hoàng Liên Trung tuy rằng là do Trần Tân chủ trương gắng sức đề bạt lên. Nhưng Trần Tân tuyệt đối không thể vì Hoàng Liên Trung mà làm trái lại ý An Tại Đào. Cho nên, trong lòng Trần Tân, Hoàng Liên Trung xem như là xong rồi.
Hoàng Liên Trung phẫn nộ rời khỏi văn phòng Trần Tân. Tất cả mọi người đều có tật xấu, sao chỉ có đem mỗi một đơn vị của chúng tôi mà xuống tay. Ngẫm nghĩ một chút, ông ta đi thẳng đến Huyện ủy, trực tiếp gõ cửa phòng An Tại Đào.
- Chủ tịch huyện An, tôi là Trưởng phòng Y tế Hoàng Liên Trung.
Hoàng Liên Trung cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tại Đào, cười nói. An Tại Đào ồ lên một tiếng, ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
- Xin mời ngồi, Trưởng phòng Hoàng.
- Lãnh đạo, thật sự là….Tôi xin làm kiểm điểm với lãnh đạo. Đơn vị của tôi xuất hiện hiện tượng này, tôi thân là Trưởng phòng, phải chịu trách nhiệm về vấn đề này. Xin lãnh đạo cứ việc phê bình.
Hoàng Liên Trung xấu hổ, nhỏ giọng nói:
- Tôi trở về nhất định sẽ chỉnh đốn lại toàn đơn vị, lập tức xử lý những hóa đơn tạm đó.
Hoàng Liên Trung đứng trước bàn làm việc của An Tại Đào, cười nịnh bợ nói:
- Tôi lập tức xử lý ngay.
An Tại Đào thản nhiên cười:
- Hóa đơn tạm tôi đã giao cho phòng Điều tra. Sau đó phòng Điều tra sẽ liên hệ với mọi người. Cụ thể xử lý như thế nào thì hết thảy đều theo quy định.
Một câu "hết thảy đều theo quy định" khiến cho Hoàng Liên Trung run lên. Ông ta mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp:
- Chủ tịch huyện An, tôi….
- Được rồi, tôi lập tức phải đến khu kinh tế mới. Cứ như vậy đi!
An Tại Đào đứng dậy, khẽ mỉm cười:
- Trưởng phòng Hoàng, hy vọng anh về chỉnh đốn lại tác phong của đơn vị mình.