Không thể không nói, đây chính là chỗ kỳ lạ của Bí thư Thành ủy Lý Vân Thu. Trước khi Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Chương lui về tuyến hai, bà là một nữ cường nhân mạnh mẽ, cứng rắn trong chốn quan trường. Nhưng khi Trình Nguyên Chương lui về tuyến hai, Lý Vân Thu dường như chỉ trong một đêm tính tình biến đổi, làm việc trở nên cẩn thận chặt chẽ hơn, trở thành một người cực đoan.
Không thể không nói, đây là nhân tính trong chốn quan trường.
Sau khi mất đi chỗ dựa vững chắc, Lý Vân Thu tất nhiên là không còn dám như trước. Tính cách quỷ dị mà người ta thường thấy trước đây lại trở nên bình thường.
Không đề cập đến Lý Vân Thu. Những ngày qua, giới truyền thông trong tỉnh Đông Sơn đã tuyên truyền những tấm gương anh hùng trong công tác phòng chống dịch Sars.
Báo chí mở chuyên bản, đài truyền hình cũng làm tiết mục chuyên đề. Là cơ quan ngôn luận của Tỉnh ủy, Nhật báo Đông sơn còn đăng một bài báo dài hai trang về các tấm gương anh hùng.
Trong đó, bài báo của giáo viên trường đại học Trung văn Đông Sơn với tiêu đề "Vượt qua dịch Sars, chim phượng hoàng đã hồi sinh", đã được Nhật báo Trung ương đăng lại trong hai ngày, còn được đăng trên trang web thông tấn xã chính phủ ở vị trí bắt mắt trong liên tiếp mấy ngày.
Ngày 8, những người bệnh cuối cùng đã chấm dứt việc trị liệu ở bệnh viện Yên Kinh, bình phục xuất viện trở về với xã hội. Hôm đó, bệnh viện Yên Kinh đã tổ chức một nghi thức chào tạm biệt, vui vẻ đưa tiễn những người bệnh cuối cùng trở về nhà.
Bởi vậy, cơn ám ảnh dịch Sars đã hoàn toàn tiêu tan. Công tác phòng chống dịch Sars trong toàn quốc đã toàn diện chấm dứt.
Cũng trong những ngày này, Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy cũng đang chuẩn bị giải tán, Buổi sáng, An Tại Đào lần cuối cùng đến nhà khách Nam Giao, nơi Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đang làm việc, chậm rãi hướng phòng mình đi đến, thấy mọi người đang yên lặng thu dọn đồ đạc của mình thì trong lòng không khỏi có chút buồn bã.
Mặc dù công tác với nhau không lâu, nhưng mọi người cũng đã có tình cảm với nhau. Và tình cảm này ngày một vững chắc. Khi phải chia tay, tâm tình mọi người đều có chút lưu luyến.
An Tại Đào đang muốn mở cửa phòng mình thì lại nghe phía sau truyền đến một tiếng gọi:
- Chủ nhiệm An!
An Tại Đào đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Trương Lâm Lâm gương mặt hơi đỏ lên.
- Lâm Lâm, hãy mau thu dọn đồ đạc đi. Nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai chúng ta sẽ phải rời khỏi nhà khách Nam Giao đấy.
An Tại Đào cười nói.
Trương Lâm Lâm đôi mắt đỏ lên:
- Chủ nhiệm An, chúng ta phải chia tay nhau rồi.
An Tại Đào cười ha hả:
- Công tác xử lý giám sát vốn là nhằm vào phòng chống dịch Sars, chỉ là tạm thời thành lập, tất nhiên là phải có kết thúc, làm sao mà tồn tại mãi được. Haha, không cần phải thương cảm như vậy, chúng ta đều là đồng nghiệp với nhau. Tuy rằng văn phòng giải tán nhưng mọi người cũng vẫn làm chung một chỗ mà.
Trương Lâm Lâm ảm đạm lắc đầu, muốn nói gì nhưng lại thôi. Cuối cùng quay đầu trở về văn phòng của cô và Dương Hoa.
Dương Hoa lẳng lặng đứng ở cửa, không nói gì nhìn An Tại Đào đẩy cửa bước vào, khóe mắt cũng có chút ươn ướt.
An Tại Đào bước vào trong phòng đứng một hồi, trong lòng cũng hơi chút cảm thán. Nhưng hắn chung quy là người tái sinh, cũng sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà khóc thương như phụ nữ. Không bao lâu sau, hắn bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, tất cả bỏ vào trong một cái túi xách bằng da.
Sau đó hắn thu dọn văn kiện ở trên bàn. Do dự một chút, hắn ôm lấy xấp văn kiện ra ngoài cửa, cao giọng gọi:
- Hoàng Hiểu Minh, cậu qua đây một chút.
- Tôi qua đây, Chủ nhiệm An!
Hoàng Hiểu Minh mặc một chiếc ao sơ mi ngắn tay màu vàng nhạt, vội vàng chạy đến, thở hổn hển:
- Chủ nhiệm An, anh tìm tôi có việc sao?
- Hoàng Hiểu Minh, cậu phân loại các văn kiện này, sau đó nói cho mọi người biết tất cả các văn kiện này không được tiêu hủy hoặc vứt bỏ. Toàn bộ đều phải được giữ lại. Chờ tôi xin chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy, sẽ chuyển giao cho phòng quản lý hồ sơ để lưu trữ.
An Tại Đào đưa xấp văn kiện cho Hoàng Hiểu Minh, chợt nghe tiếng chuông điện thoại di động của mình ở trong phòng. Hắn chậm rãi quay đầu vào, đoán là điện thoại của Phó trưởng ban thư ký kiêm Chánh văn phòng Tỉnh ủy Chu Liệt. Khi vừa cầm lấy điện thoại, quả nhiên là ông ta.
- Trưởng ban thư ký Chu, tôi An Tại Đào nghe đây.
- Haha, đồng chí Tại Đào, tôi mới từ chỗ Phó bí thư Ma về. Ý của lãnh đạo là nếu công tác phòng chống dịch Sars ở tỉnh đã đạt được thắng lợi thì chức năng xử lý giám sát cũng nên gạch bỏ. Đây vốn chỉ là kết cấu lâm thời. Tôi nghĩ mọi người cũng nên giải tán và sẽ trở về vị trí làm việc cũ, ý của cậu ra sao?
Chu Liệt giọng nói rất hòa hoãn, khẽ mỉm cười.
An Tại Đào trầm ngâm một chút, cũng cười nói:
- Vâng, chúng tôi xin phục tùng sự sắp xếp của tổ chức và của lãnh đạo Tỉnh ủy. Tuy nhiên, tôi có ba chuyện muốn báo cáo với Trưởng ban Chu một chút.
Chu Liệt cười ha hả:
- Đồng chí Tại Đào, có chuyện gì thì cứ nói. Tuy rằng Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy đã giải tán, nhưng chúng ta vẫn cứ là người một nhà.
- Trưởng ban thư ký Chu, chuyện thứ nhất, tôi cho rằng, trong lúc dịch Sars hoành hành, mọi người thần kinh quá căng thẳng, ngày đêm tăng ca, làm liên tục cả mấy tháng trời, trên cơ bản đều ăn ở tại nhà khách Nam Giao, rất ít khi rời khỏi, nên sức khỏe có phần mệt mỏi. Tôi nghĩ là nên cho mọi người một tuần để nghỉ ngơi, để các đồng chí ấy có thời gian hồi phục sức khỏe. Không biết lãnh đạo có phê chuẩn hay không?
An Tại Đào trong phòng đi qua đi lại:
- Coi như là để mọi người về nhà, bù lại thời gian vắng nhà lúc trước cho người thân.
Chu Liệt cũng không có bất luận một chần chừ nào, quả quyết nói:
- Đây là thường tình của con người, không có vấn đề gì. Đồng chí Tại Đào, kỳ thật đây là chuyện nhỏ, cậu không cần phải quan tâm. Tôi sẽ cấp cho các đồng chí ở Văn phòng Giám sát xử lý Tỉnh ủy một tuần để nghỉ ngơi.
Thấy Chu Liệt đồng ý, An Tại Đào cũng mỉm cười:
- Trưởng ban thư ký Chu, còn chuyện thứ hai thì hôm qua tôi đã nói với ngài rồi.
Chu Liệt ngẩn ra, chợt trầm giọng nói:
- Là chuyện trợ cấp à?
Chu Liệt cười khổ một cái:
- Đồng chí Tại Đào, cậu quan tâm đến các đồng chí ở dưới, tâm tình đó tôi có thể lý giải. Chỉ có điều, cấp tiền trợ cấp cho mọi người mỗi ngày thì chuyện này không phải là trách nhiệm của tôi có thể giải quyết được. Tôi cần có sự phê duyệt của lãnh đạo và sở Tài Chính nữa.
An Tại Đào cười ha hả:
- Trưởng ban thư ký Chu, các đồng chí đó thật sự là rất vất vả. Hơn nữa, kinh phí eo hẹp, cho nên khi làm việc, rất nhiều các đồng chí thường bỏ tiền của mình ra để đi xe và làm những công việc khác. Tôi cuối cùng không thể để các đồng chí đó chịu thiệt được. Trưởng ban thư ký Chu, lương của các đồng chí đó không cao, ngài có thể nghĩ biện pháp, cấp cho mọi người một chút trợ cấp hay không?
Chu Liệt nhíu mày, thầm nghĩ: "Mỗi người một ngày mười đồng. Mấy tháng qua đại khái không dưới hai chục ngàn". Trầm ngâm một chút, Chu Liệt gật đầu.
- Được, nếu đồng chí Tại Đào đã nói như vậy thì tôi sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng cậu cũng phải chắc chắn rồi mới nói cho mọi người biết. Nếu không thì mọi người sẽ phải thất vọng.
- Haha, tôi thay mặt mọi người cám ơn lãnh đạo đã quan tâm.
An Tại Đào thong thả nói:
- Trưởng ban thư ký Chu, còn việc cuối cùng là máy tính. Ngài xem, tập đoàn Long Đằng lúc trước đã tặng máy tính trong thời điểm làm việc. Sau khi kết thúc, thì máy tính sẽ thuộc về người đã từng sử dụng nó, ngài xem xử lý như thế nào?
Chu Liệt âm thầm lắc đầu cười khổ:
- Đồng chí Tại Đào cậu thật sự giảo hoạt. Được rồi, tôi không quản việc của nhóm cậu nữa. Mặc kệ cậu làm như thế nào, chỉ cần không vi phạm quy định thì là được rồi.
An Tại Đào mỉm cười:
- Trưởng ban thư ký Chu, tối nay tôi muốn mời các đồng chí liên hoan một bữa. Ngài có thể đến tham dự được không?
Chu Liệt mỉm cười, trầm ngâm một chút rồi mới cất cao giọng nói:
- Đồng chí Tại Đào, tôi dù sao cũng là thành viên đầu tiên của phòng giám sát xử lý, hẳn bữa cơm này phải là do tôi mời. Nhưng tối nay, Bí thư Tiếu và Phó bí thư Ma gọi tôi đánh bài, cho nên tôi không thể từ chối được. Cậu và mọi người cứ vui vẻ. Hôm nào rảnh tôi lại mời mọi người lại.
An Tại Đào trong lòng cười thầm, thầm nghĩ rằng ông không đến thì tốt hơn, đỡ cho mọi người có cảm giác gò bó. Trong lòng thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng thì lại tỏ ra tiếc nuối:
- Trưởng ban thư ký Chu, nếu không thì hôm nay chúng tôi sẽ không tổ chức, để đến ngày mai hoặc ngày mốt cũng được, đợi khi nào ngài có thời gian?
Chu Liệt lắc đầu:
- Thôi đi, các người không cần quan tâm đến tôi, chỉ lo cho mọi người đi. Được rồi, đồng chí Tại Đào, cậu bận thì cứ làm việc, tôi đây còn có tài liệu cần xem. Tốt lắm, sau khi mọi người giải tán văn phòng thì cứ nghỉ ngơi một tuần. Chúng ta tuần sau gặp lại.
Buông điện thoại trong tay, An Tại Đào ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc rồi nhả ra một vòng khói kỳ lạ.
An Tại Đào chậm rãi bước ra khỏi phòng, phát hiện tất cả các thành viên của văn phòng giám sát xử lý đều đang tụ tập ngoài hành lang, nhìn vào phòng mình với ánh mắt phức tạp.
Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người, sắc mặt ôn hòa, cười nói:
- Tất cả mọi người đều ở đây cả à? Cũng tốt, vừa lúc tôi cũng muốn tuyên bố một việc. Tôi vừa rồi nhận được thông báo của Trưởng ban thư ký Chu, dựa theo trình tự của tổ chức và tinh thần chỉ thị của Tỉnh ủy, văn phòng Giám sát xử lý của chúng ta ngày hôm nay sẽ chính thức giải tán.
- Trước khi giải tán, tôi muốn nói với mọi người ba việc. Thứ nhất, trong thời gian làm việc vừa qua mọi người đã làm việc mệt mỏi, cho nên được cấp một tuần nghỉ phép. Thứ hai tuần sau, mọi người trở lại cương vị của đơn vị cũ mà làm việc.
- Đương nhiên, lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đánh giá cao tinh thần làm việc của mọi người. Cơ hội đã có sẵn, các đồng chí cố gắng làm việc, tạo ấn tượng tốt trong mắt các lãnh đạo Tỉnh ủy.
Hắn nói những lời này không nghi ngờ chính là một sự ám chỉ. Dựa theo lẽ thường, từ một văn phòng lâm thời nào đó, các cán bộ điều động cho từng cương vị, trải qua công tác thử thách thì sẽ có một số người được lên chức. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có cơ hội, có cương vị mới được.
Nghe xong ám chỉ của An Tại Đào, trong lòng mọi người đều có chút cao hứng. Nhất là Dương Hoa, Trương Lâm Lâm và Diêu Khải ba người.
Dương Hoa trước kia là Phó chủ nhiệm văn phòng Tỉnh ủy. Tuy rằng là cấp Cục phó, nhưng thực chất là cấp Cục trưởng, hưởng đãi ngộ của cấp Cục trưởng. Sau khi trải qua công tác tại văn phòng Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars, không bao lâu sau cô sẽ danh chính ngôn thuận xóa đi cái chữ "phó" đáng ghét kia.
Điều này, Dương Hoa đã từ An Tại Đào và Chu Liệt mà có được tin tức xác thực.
Dương Hoa là một người do chính tay Chu Liệt đề bạt, hơn nữa An Tại Đào còn đề cử cô, thì còn có cái gì để mà trì hoãn nữa.
Về phần Trương Lâm, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, khẳng định là từ cấp Phó phòng sẽ được đề bạt lên cấp Trưởng phòng của văn phòng số 1. Trong thời gian rèn luyện một năm rưỡi, sẽ một bước trở thành Phó chủ nhiệm văn phòng, hiệp trợ Dương Hoa cũng không phải là không có khả năng.
Về phần Diêu Khải, trước khi đến văn phòng xử lý giám sát, anh ta là Phó chủ nhiệm văn phòng Đốc tra. Điều trùng hợp là Chủ nhiệm phòng Đốc tra lão Triệu trước đó đã được điều đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cương vị cấp cục Trưởng còn trống này nếu không phải hắn thì là ai nữa.
An Tại Đào cười, mọi người lại nhiệt liệt vỗ tay. Trương Lâm Lâm hưng phấn nắm cánh tay Dương Hoa, cười hì hì nói:
- Cuối tuần, cộng với mấy ngày nghỉ gần được mười ngày. Rốt cuộc là có thể ở nhà ngủ cho thật đã.
Dương Hoa cười mắng, nhéo vào người Trương Lâm Lâm:
- Con bé xấu xí này, lớn như vậy mà còn ham ngủ.
An Tại Đào đứng một bên, nhìn bộ dạng khắng khít, thân mật của Trương Lâm Lâm và Dương Hoa thì cảm thấy có chút kỳ quái. Dương Hoa và Trương Lâm Lâm quan hệ rất tốt, thậm chí ngoài tưởng tượng của An Tại Đào. Bằng sự lịch duyệt của hắn, hắn có thể nhìn ra, Dương Hoa là thật tâm quan tâm đến Trương Lâm Lâm, thành thực đối đãi với cô như một đứa em.
Trong quan trường, nhất là tại một cơ quan Tỉnh ủy, có thể xuất hiện một Dương Hoa và Trương Lâm Lâm thân thiết như chị em như vậy, thì quả thật là một sự kiện rất lạ lùng.
- Chuyện thứ hai, tôi đã báo cáo với Tỉnh ủy để mọi người có thể nhận được trợ cấp. Mỗi ngày là mười đồng, xem như là tiền trợ cấp công việc cho mọi người. Đối với việc này, Trưởng ban thư ký Chu đang tích cực nghĩ biện pháp, xin mọi người cứ kiên nhẫn chờ đợi.
An Tại Đào thấy mọi người đều yên lặng, tập trung tinh thần nghe mình nói thì liền tiếp tục:
- Chuyện thứ ba, những trang thiết bị mà tập đoàn dầu mỏ Long Đằng quyên tặng thì chuyển về văn phòng hết, chỉ còn lại máy tính thôi, cái này thuộc về mọi người. Phó chủ nhiệm Dương, thủ tục này chuyển cho cô xử lý.
Dương Hoa khẩn trương đáp ứng:
- Vâng, tôi biết rồi Chủ nhiệm An.
Mọi người chợt hưng phấn hơn, càng vỗ tay mãnh liệt hơn. Hiện tại tuy đã là năm 2003, nhưng máy tính cũng chưa thông dụng lắm, giá cả lại tương đối cao, và toàn là hàng nhập từ Nhật. Có được cái này xem như là món quà tặng lớn.
- Cám ơn Chủ nhiệm An, cám ơn lãnh đạo.
Tất cả mọi người mồm năm miệng mười nói lời cảm ơn. Trương Lâm Lâm bước đến bên cạnh An Tại Đào, cười nói:
- Lãnh đạo, chúng ta mỗi người một cái, vậy còn dư ra vài cái, có thể cấp cho tôi một cái để trong phòng làm việc không? Cả ngày viết tài liệu, máy đánh chữ rất là chậm, lại không tốt, được không?
An Tại Đào cười. liếc mắt nhìn cô một cái:
- Cô cứ nói với Phó chủ nhiệm Dương, chuyện này tôi không quan tâm.
An Tại Đào nói xong thì giơ tay lên:
- Còn nữa, mọi người lập tức thu dọn đồ đạc. Buổi chiều chúng ta tập hợp lại. Tôi mời mọi người dùng cơm Tây tại đường Đông Ba. Mọi người nhớ kỹ, không ai được vắng mặt.
Tuy rằng, văn phòng Giám sát xử lý đã giải tán, nhưng An Tại Đào trước sau vẫn là Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy. Những người này cho dù có trở về cương vị công tác thì cũng do An Tại Đào quản lý.
Cho nên đối với An Tại Đào, mọi người đều không dám chậm trễ, dường như còn tôn kính hơn lúc trước.
Trương Lâm Lâm nhìn qua cũng không phải là một người vô tâm. Trong buổi tối hôm đó, đã bưng ly rượu kính An Tại Đào một ly.
Bữa tiệc liên hoan kéo đến tận khuya mới giải tán. An Tại Đào trở về phòng của mình thì nhận được điện thoại của Lãnh Mai.
Trong điện thoại, thanh âm Lãnh Mai có chút trầm thấp, An Tại Đào nghe xong thì ngẩn ra. Hắn rất hiểu Lãnh Mai, cô như vậy khẳng định là có việc. Hơn nữa lại là việc không nhỏ. Nói không chính xác là có liên quan đến hắn.
- Tiểu Mai!
An Tại Đào lời còn chưa nói xong thì Lãnh Mai đã thở dài một tiếng:
- Em nói với anh chuyện này, anh cũng đừng để trong lòng nhé.
An Tại Đào gật đầu:
- Em cứ nói, anh đang nghe đây.
- Tống Nghênh Xuân bắt đầu điều chỉnh cán bộ. Có rất nhiều cán bộ ở các cơ quan quận huyện trực thuộc thành phố được điều chỉnh trong đợt này. Theo em được biết, Tôn Hiểu Linh và Lý Kiệt khả năng lần này cũng sẽ bị điều động.
Lãnh Mai thản nhiên nói:
- Tôn Hiểu Linh khả năng cũng sẽ bị điều đến thành phố làm Cục trưởng Cục văn hóa, chắc là đã nói qua với cô ấy. Em nghĩ, nếu không phải bởi vì anh ở văn phòng Tỉnh ủy thì lần này ông ta còn điều động luôn cả Mã Hiểu Yến và Đồng Hồng Cương. Tuy nhiên, lúc này chưa điều động không có nghĩa là không điều động. Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi.
- Cục trưởng Cục văn hóa?
An Tại Đào nghiến răng, trầm giọng nói:
- Tôn Hiểu Linh ở Quy Ninh là Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố. Đây chính là một thực chức. Cho dù điều động thì cũng phải điều động đến một cương vị tương ứng ở khu huyện khác hoặc ở cơ quan Thành ủy. Sao lại chuyển đến Cục văn hóa chứ? Tống Nghênh Xuân chính là muốn mượn Tôn Hiểu Linh để thị uy với anh. Nói cho cùng thì ông ta vẫn nhớ thù lần trước.
- Ừ!
Lãnh Mai thở dài:
- Nếu không thì coi như chấm hết đấy. An Tại Đào, vua nào thì triều nấy. Cho dù, anh có làm Bí thư Thành ủy, thì anh cũng vẫn sẽ điều chỉnh đội ngũ cán bộ. Ai cũng muốn dùng người của mình phải không? Em cảm thấy, anh không đáng vì chuyện này mà phân cao thấp với ông ta.
An Tại Đào hừ một tiếng, trầm giọng nói:
- Ông ta muốn điều chỉnh cán bộ cơ quan khối Đảng thì không nói, Lý Kiệt làm ở xí nghiệp thì ông ta điều chỉnh Lý Kiệt làm gì? Tập đoàn Năng Nguyên Phòng Sơn vừa mới được thành lập, bắt đầu đưa vào vận hành, ông ta liền muốn nhúng tay vào. Điều này quả thật là vô lý.
- Cái gọi là muốn vu khống thì cần gì phải nói nhiều. Người ta đường đường là Bí thư Thành ủy, muốn điều chỉnh cán bộ thì cần gì lý do, bất kể là anh ở xí nghiệp hay là cơ quan.
Lãnh Mai mỉm cười:
- Được rồi, anh cũng đừng để bụng nữa. Bọn họ đều có vị trí hiện tại của mình. Anh cũng không thể che chở cho bọn họ cả đời. Điều chỉnh thì cứ điều chỉnh, ít nhất cấp bậc và vị trí không thấp đi.
An Tại Đào trầm mặc không nói gì. Ý của Lãnh Mai rất rõ ràng, cô cho rằng An Tại Đào trước mắt không đáng phải phân cao thấp với Tống Nghênh Xuân. Điều chỉnh thì cứ mặc ông ta điều chỉnh. Sau này, khi An Tại Đào về lại Phòng Sơn sẽ nghĩ biện pháp điều chỉnh trở lại.
Nhưng An Tại Đào làm sao mà thờ ơ được. Lý Kiệt thì hắn còn có thể mặc kệ, nhưng Tôn Hiểu Linh thì không thể. Dù sao Tôn Hiểu Linh cũng là người đàn bà của hắn.
Cục trưởng Cục văn hóa, tuy rằng từ cấp Phó huyện lên cấp chính huyện, nhìn qua thì cứ tưởng Tôn Hiểu Linh lên chức. Nhưng trên thực tế, một chủ quản về văn hóa thì làm sao có thể so sánh ngang bằng với một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố chứ? Hơn nữa, bây giờ thành phố Quy Ninh đang dần dần phát triển, bất kể thực lực kinh tế hay xã hội đều rất mạnh.
Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Quy Ninh, nếu lên chức thì dựa theo lẽ thường sẽ đến huyện khác làm Chủ tịch huyện, hoặc điều chuyển làm Phó bí thư. Khiến Tôn Hiểu Linh từ vị trí hiện tại điều nhiệm thành Cục trưởng cục Văn hóa thành phố, loại "minh thăng ám hàng" (thủ đoạn bịp bợm trong thăng chức) thật sự là rất rõ ràng.
An Tại Đào trong lòng thở dài. Hắn sợ Tôn Hiểu Linh sẽ không chịu nổi sự chèn ép này, đồng thời cũng hiểu rõ một điều, dường như Tống Nghênh Xuân đang muốn làm một phép thử với hắn.
Ông ta là đang muốn thử khả năng chịu đựng của mình trong thời điểm mấu chốt. Ông ta dường như đoan chắc mình sẽ không bởi vì vậy mà xung đột với ông ta? Hoặc là một Bí thư Thành ủy quyền cao chức trọng sẽ không coi An Tại Đào trong mắt là gì? An Tại Đào cười lạnh một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực.
Lãnh Mai khuyên hắn vài câu, rồi lúc này mới nói vài câu tâm tình với hắn. Sau đó lưu luyến cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại với Lãnh Mai, An Tại Đào do dự một hồi, rồi chủ động gọi điện thoại cho Tôn Hiểu Linh.
Lẽ ra, chuyện này Tôn Hiểu Linh hẳn là phải chủ động liên hệ với An Tại Đào. Nhưng Tôn Hiểu Linh lại không gọi. Biết rõ tính cách của cô nên An Tại Đào cũng không nghĩ nhiều, nhưng điện thoại vẫn không có ai tiếp.
An Tại Đào trong lòng sốt ruột, liền dừng lại rồi gọi tiếp. Nhưng khi hắn gọi lại thì điện thoại của Tôn Hiểu Linh lại tắt máy.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, An Tại Đào rời khỏi giường, tùy tiện ăn một chút gì đó rồi lái xe thẳng đến Phòng Sơn. Đến giữa trưa thì hắn đã tiến vào nội thành thành phố Phòng Sơn thì Lý Kiệt đột nhiên gọi điện thoại đến.
Giọng nói của Lý Kiệt rõ ràng là có chút bối rối và buồn bực. Hiển nhiên là chuyện điều động của Tống Nghênh Xuân y đã sớm biết.
- Lãnh đạo cũ, không hay rồi. Tôi vừa rồi đến thành phố họp, đột nhiên nghe nói chị Tôn đã hướng Thành ủy Quy Ninh đệ trình đơn xin từ chức.
Lý Kiệt vội vàng nói.
An Tại Đào trong lòng đánh bộp một tiếng, khẩn trương đậu xe ở ven đường, cầm chặt điện thoại, vội vàng nói:
- Từ chức? Sao lại như thế? Tôn Hiểu Linh sao lại đột nhiên từ chức như thế? Điều này sao lại có thể?
- Không phải là giả đâu. Là Chủ tịch thành phố Vương nói. Nhưng tôi gọi điện thoại cho chị Tôn, nhưng di động của chị ấy lại tắt máy.
An Tại Đào sắc mặt âm trầm, hắn trầm ngâm một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Lý Kiệt, tôi hiện tại đang ở Phòng Sơn. Cậu lập tức gọi Bành Quân và Hoàng Thao lại đây.
An Tại Đào vội vàng cúp máy, lập tức gọi điện thoại cho Lãnh Mai. Lãnh Mai vừa mới ăn cơm trưa xong. Cô rõ ràng là cũng biết tin tức này, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho hắn thì hắn đã gọi điện thoại đến rồi.
Lãnh Mai biết hắn đang muốn hỏi cái gì thì bước nhanh vào phòng làm việc, đóng cửa phòng lại rồi mới nghe.
- Tiểu Đào, anh đừng nói gì cả, hãy nghe em nói trước. Em cũng vừa mới nghe tin tức Tôn Hiểu Linh đã hướng Thành ủy đệ trình đơn xin từ chức, lý do là sức khỏe không tốt. Nghe nói là Tống Nghênh Xuân đã ký rồi.
Lãnh Mai nói một hơi:
- Nghe tin như vậy em cũng giật mình. Tôn Hiểu Linh sao lại kích động và hờn dỗi như vậy. Sự hờn dỗi này chẳng những rất ngây thơ mà còn không có giá trị.
An Tại Đào im lặng không nói gì, một câu cũng không nói nên lời. Bởi vì Tôn Hiểu Linh xử sự như thế, hắn có cảm giác rất bất ngờ, chẳng biết nên làm cái gì bây giờ.
Không bao lâu sau, Hoàng Thao liền lái xe cùng với Bành Quân đến gặp An Tại Đào. An Tại Đào cũng không khách khí, liền trực tiếp chỉ bảo:
- Tôi hiện nay không liên lạc được với chị Tôn. Bành Quân, hai người hãy lập tức đến Quy Ninh, cần phải đem cô ấy đến gặp tôi. Mọi người hãy khẩn trương, tôi chờ mọi người ở quán trà Hoa Anh Thảo.
- Vâng!
Bành Quân đồng ý rồi quay đầu xe tiến vào Quy Ninh. Khi về đến Quy Ninh thì chạy đến trực tiếp nhà của Tôn Hiểu Linh trong thành phố nhưng không thấy, đến Ủy ban nhân dân thành phố thì người ở đó nói là hai ngày nay Tôn Hiểu Linh không có đi làm.
Bành Quân bất đắc dĩ chạy đến nhà mẹ đẻ của Tôn Hiểu Linh. Lần này thì tìm thấy nhưng Tôn Hiểu Linh nhất định là không đáp ứng theo bọn họ về gặp An Tại Đào ở thành phố.
- Chánh văn phòng Bành, anh hãy trở về nói với Chủ nhiệm An, tôi nay có việc nhà nên không thể đến gặp anh ấy được. Chờ tôi mấy ngày nữa, tôi sẽ đến giải thích với lãnh đạo cũ.
Tôn Hiểu Linh thần sắc rất bình thản, cũng không có bộ dạng "hồn bay phách lạc" nhưng trong tưởng tượng của Bành Quân.
Bành Quân miễn cưỡng cười. Y thật không ngờ Tôn Hiểu Linh sẽ cự tuyệt gặp mặt An Tại Đào. Y nhìn Tôn Hiểu Linh thật sâu, rồi nhỏ giọng nói:
- Phó chủ tịch thành phố Tôn, cô đột nhiên từ chức, lãnh đạo cũ rất quan tâm. Anh ấy muốn nói chuyện với cô, cũng chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi.
Tôn Hiểu Linh chậm rãi lắc đầu:
- Không, tôi không đi đâu. Thật có lỗi, Bành Quân, hai người trở về đi, nói cho anh ấy biết tôi không sao, thật sự là không có việc gì. Chỉ là từ chức thôi mà. Tôi chính là không muốn quay trở lại cơ quan làm việc, muốn thay đổi cuộc sống của mình.
Ánh mắt Bành Quân đột nhiên ngưng lại, đột nhiên trong lòng nảy sinh một ý niệm cổ quái. Chẳng lẽ Tôn Hiểu Linh vì không muốn đi cho nên mới từ chức?
An Tại Đào thật không ngờ Tôn Hiểu Linh lại không muốn gặp mặt hắn. Hắn trong lòng có chút tức giận, cũng có chút lo lắng. Gọi không được cho cô, hắn không không ngại tị hiềm, trực tiếp lái xe đến nhà mẹ đẻ của Tôn Hiểu Linh ở Quy Ninh. Nhưng khi đến thì Tôn Hiểu Linh cũng trốn tránh không gặp.
Buổi chiều, không khí có phần mát mẻ hơn. An Tại Đào đứng yên một chỗ, thần sắc phức tạp nhìn ngôi nhà ba tầng của Tôn gia, im lặng thật lâu rồi mới quay xe trở về.
Nhoáng một cái, bảy ngày đã trôi qua thật mau.
Thủ tục từ chức của Tôn Hiểu Linh trên cơ bản đã làm xong. Bởi vì cô đột nhiên từ chức khiến cho quan trường thành phố Phòng Sơn trở nên chấn động, trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong tháng tám.
Đường đường một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố, làm sao lại từ chức không làm quan nữa? Sự việc xảy ra khác thường khiến cho mọi người đều nghi hoặc, khó hiểu, rồi vô hình trung tạo ra những lời đồn thổi nhảm nhí.
Có hai cách nói. Thứ nhất là Bí thư Thành ủy Tống Nghênh Xuân điều động Tôn Hiểu Linh, Tôn Hiểu Linh thấy mình gặp biến thì nhất thời kích động, liền giận dỗi mà từ chức, cũng không lường trước Tống Nghênh Xuân thuận nước đẩy thuyền phê chuẩn ngay. Thứ hai, Tôn Hiểu Linh có hành vi tham lam, vì trốn tránh chế tài của pháp luật nhà nước nên mới chủ động từ chức, lấy lui để bảo toàn chính mình, xem như là một cử chỉ thông minh.
Nhưng những lời đồn đại đó đều là nhảm nhí, Tôn Hiểu Linh không để trong lòng. Trong lúc lời đồn đại ngày càng lan rộng thì cô đã vội vàng rời khỏi Quy Ninh và Phòng Sơn, đến phía Nam.
Không ai biết cô đi đâu. Có người nói cô xuống phía Nam để kinh doanh, cũng có người nói cô xuất ngoại để hưởng thụ cuộc sống.
Một buổi tối tháng tám, An Tại Đào nhận được một phong thư do Tôn Hiểu Linh nhờ Bành Quân đưa đến. Trong thư không có địa chỉ, chỉ có hai câu ngắn ngủi: "Em vẫn khỏe, em sẽ trở về, hãy tin tưởng và không cần lo lắng cho em".
An Tại Đào tâm trạng không tốt, buông tờ giấy xuống. Tờ giấy rơi xuống đấy, những nét chữ thanh tú của Tôn Hiểu Linh trong tờ giấy dường như muốn nảy lên.
An Tại Đào thở dài, vô lực ngồi trên ghế sofa, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Tôn Hiểu Linh hành vi rất khác thường, không cần nói người khác hoài nghi, mà ngay cả An Tại Đào cũng có chút chần chứ. Tôn Hiểu Linh chẳng lẽ không khống chế được sự ham muốn của bản thân mình mà tham lam sao?
Khóe miệng hắn có chút co giật. Hắn không thiếu tiền, tiền tài đối với hắn mà nói thì cũng chỉ là một chữ mà thôi. Nhưng người đàn bà của hắn lại ngả vì đồng tiền thì thật sự là….
Tại sân bay Thiên Nam.
Tôn Hiểu Linh mặc một chiếc váy trắng dài, đầu đội một chiếc mũ che nắng, trong tay xách theo một cái vaily màu vàng nhạt, trên mặt đeo thêm một cái kính mát.
4h chiều, chuyến bay đến Nam Hải sắp cất cánh. Tôn Hiểu Linh đột nhiên quay đầu nhìn qua cánh cửa sân bay, hai hàng nước mắt chảy ra.
Em sẽ trở về, hãy tin tưởng em! Tôn Hiểu Linh chậm rãi cúi đầu, tháo mắt kinh, dùng khăn lau hai khóe mắt rồi đeo kính lại, bước nhanh đi.
Cùng lúc đó, An Tại Đào cũng đang trong sự lựa chọn quan trọng của mình. Là tiếp tục ở lại văn phòng Tỉnh ủy để tiếp nhận chức của Chu Liệt, hay là theo sự an bài của Trần Cận Nam, đến một cơ quan trung ương tạm giữ chức nào đó?
Hắn phải ở trong một ngày mà cho ra sự lựa chọn. Bởi vì những cán bộ đề cử cấp Phó giám đốc sở của tỉnh Đông Sơn sẽ lập tức được báo danh. Tháng chín sẽ vào thủ đô, bắt đầu nửa năm rèn luyện.
Cơ hội được Tỉnh ủy đề cử rèn luyện tạm giữ chức trước khác với giữ chức bình thường, rất khó có được. Có thể nói là Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Đông Sơn đề cử cán bộ ưu tú, tạm giữ chức xong thì sẽ được phân vào các vị trí quan trọng. Điều này là không hề nghi ngờ.
Nếu An Tại Đào tham gia cuộc rèn luyện này, sau khi kết thúc, hắn có thể sẽ trở thành một Chủ tịch thành phố cấp địa (thành phố cấp 3).
Lấy An Tại Đào đối nhân xử thế mà nói, hắn muốn kiên trì giữ vững chức vụ, chỉ có ở cơ sở thì mới có quyền lực thật sự. Trở thành một Chủ tịch thành phố cấp địa, mục tiêu của hắn đương nhiên là quay về Phòng Sơn, nơi tốt nhất mà hắn có thể phát huy tài năng và khát vọng của mình.
Đối với điều này, An Tại Đào tuyệt không muốn bỏ qua.
Nhưng nếu suy nghĩ về tiền đồ chính trị, thì từ Chủ tịch thành phố có thể lên thành Bí thư Thành ủy. Khoảng thời gian này ít nhất cần đến ba năm. Còn nếu muốn lên đến vị trí cao hơn thì cần thời gian lâu hơn.
Nhưng ở lại văn phòng Tỉnh ủy tiếp nhận chức của Chu Liệt thì lại khác.
Thứ nhất, chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy là một vị trí cũng rất hiển hách, tuyệt đối không thua gì một Chủ tịch thành phố cấp địa hay Bí thư Thành ủy. Thậm chí còn hơn chứ không kém.
Từ tình huống hiện tại mà nói, Chu Liệt qua tết âm lịch sẽ lên làm Ủy viên thường vụ, Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy. Mà sau khi An Tại Đào tiếp nhận chức vụ này, trong một năm nói không chừng có thể tiếp nhận chức Trưởng ban thư ký Tinh ủy, tiến vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một bước trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng. Đối với con đường làm quan của An Tại Đào mà nói thì đây sẽ là một sự rút ngắn rất lớn.
Hai bên đều có lợi và hại. Cái trước thì căn cơ vững vàng, vả lại có thể làm quan tạo phúc nhất phương, phù hợp với tâm nguyện của An Tại Đào. Nhưng cái sau thì lại có cơ hội rất lớn. Đảm nhiệm chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy cũng có nhiều lợi ích thực tế.
Âu Dương Đan đẩy tách trà đến, cười khẽ nói:
- Tiểu Đào, dì cảm thấy hay là con ở lại Tỉnh ủy đi. Như vậy thì cha con có thể thường xuyên gặp mặt. Con ở lại Tỉnh ủy vài năm, tiền đồ vô lượng. Con xem, điều kiện của con bây giờ so với ba con trước kia tốt hơn rất nhiều.
- Nhân sinh thì con đường là không thể đi sai. Một khi đi nhầm thì có muốn quay đầu lại cũng khó. Nhất là con đường làm quan, một bước sai thì cả đời sai. Ý của ba và dì con đều chung một ý kiến, con hiện tại nên ở lại Tỉnh ủy thì cơ hội càng có nhiều hơn.
Trần Cận Nam trầm giọng nói.
An Tại Đào nhướng mày, giờ phút này, hắn quả thật là có chút do dự. Theo như lời của Trần Cận Nam nói thì con đường làm quan, khi đi sai một bước có muốn quay đầu lại cũng không được. Nếu có cơ hội mà bỏ lỡ thì sau này sẽ không còn cơ hội nào khác. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Cho nên, hắn phải rất thận trọng.
Ngồi ở sofa nhà Trần gia có đến hơn nửa tiếng, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, suy trước tính sau nhưng vẫn còn do dự.
Càng suy xét toàn diện thì càng khó quyết đoán.
Thật lâu sau, hắn cắn chặt răng, ánh mắt sáng ngời, âm thầm xấu hổ vì mình cứ lo được lo mất. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ. Hóa ra xâm nhập vào kiếp sống quan trường, hắn dường như đã dần dần có thói quen, lấy ích lợi trước mà quên mất bản tâm của mình. Có chức vị thì làm, không có chức vị thì thôi.
Thiếu chút nữa mình đã đánh mất chủ định của mình rồi. An Tại Đào trong lòng hổ thẹn, cũng vì vậy mà thở phào một cái.
Nếu như mình làm không vì thăng quan phát tài thì cần gì phải so đo được nhiều hay ít. Nghĩ như vậy, An Tại Đào dần dần bình tĩnh trở lại.
Hắn mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Trần Cận Nam:
- Ba, dì Âu Dương, con muốn đến Yên Kinh tạm thời rèn luyện giữ chức, đồng thời để chăm sóc Hiểu Tuyết luôn.
Trần Cận Nam nhíu mày, trầm giọng nói:
- Con quyết định như vậy à? Vậy thì ba không can thiệp quyết định của con, nhưng hy vọng con trong tương lai sẽ không hối hận.
- Ba, kỳ thật thì có rất nhiều thời điểm, con suy nghĩ rằng chúng ta là vì cái gì?
An Tại Đào chậm rãi đứng dậy:
- Con không biết người khác như thế nào, nhưng con biết mình phải làm như thế nào. Con ngay từ đầu đã nói rằng con muốn làm đến nơi đến chốn. Cái gọi là một lần làm quan tạo phúc nhất phương. Cho nên, con đến cơ sở sẽ tốt hơn và con cũng thích hợp ở đó.
- Kỳ thật, con ở lại văn phòng Tỉnh ủy thì đối với ba cũng không tốt.
An Tại Đào dừng lại một chút rồi nhẹ nhàng nói.
Trần Cận Nam thở phào một cái, khoát tay nói:
- Được rồi, con cũng không còn là một đứa trẻ nữa. Hiện tại dù gì cũng là cấp lãnh đạo, con tự mình quyết định là tốt rồi. Ba chỉ hy vọng con có thể đi con đường đúng, tương lai sẽ không phải hối hận.
- Không oán tức là không hối hận.
An Tại Đào nhẹ nhàng nói. Trong giọng nói ẩn chứa sự cảm thán và hiểu rõ trần thế, khiến Âu Dương Đan ngồi ở một bên cũng phải sửng sốt quay đầu nhìn hắn.
Bốn ngày sau, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân Đông Sơn đã chọn được danh sách các cán bộ cấp Phó giám đốc sở đến thủ đô để rèn luyện. Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đích thân mang đoàn đáp máy bay đến Yên Kinh.
Đối với tin tức An Tại Đào đến thủ đô để rèn luyện, người của cơ quan Tỉnh ủy cũng không quá mức bất ngờ. Đám người Dương Hoa còn nghĩ rằng, An Tại Đào lần này được chọn vào thủ đô giữ chức là điềm báo trước được đề bạt. Sau khi kết thúc đợt rèn luyệt sẽ nhậm chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy, một năm sau sẽ kiêm nhiệm luôn chức Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Đây là kết quả mỹ mãn đến nhường nào.
Ngày 4 tháng 9, những xí nghiệp sản xuất giày trong nước đột nhiên bị cảnh thuế nước ngoài bắt đi. Tối đó, cảnh sát thuế vụ mang súng đến khu thương mại để tịch thu một khối lượng hàng lớn. Nghe được tin tức này, những chủ xí nghiệp toàn bộ đều nhanh chóng chạy đến hiện trường, hỏi thăm nguyên nhân, kết quả còn bị cảnh sát trong nước tịch thu hộ chiếu, trong đó có người có bị bắt giam vô lý. Sau khi có đại sứ quán can thiệp, những người này đóng tiền phạt rồi mới được ra về.
Theo hiểu biết, lần này đại bộ phận xí nghiệp bị bắt là đến từ Triết Châu. Trong đó đặc biệt công ty Nasdag là doanh nghiệp bị tịch thu hàng hóa nhiều nhất. Tính đến ngày 7 thì thuế cảnh còn cưỡng ép không cho phép chủ hàng đến gần nơi cất hàng. Ước chừng có bốn thùng hàng, gần cả chục ngàn đôi giày đã bị cảnh thuế trong nước lấy đi.
Sau khi sự kiện phát sinh, đại diện cho hiệp hội giày da Trung Quốc đã thành lập một tổ nhỏ và tập hợp được nhiều doanh nghiệp đại biểu. Công ty bị hao tổn nhiều nhất là xí nghiệp Nasdag Triết Châu Chủ tịch hội đồng quản trị Thái Nhân Thắng đã đến Bộ Ngoại giao quốc gia và Bộ Thương mại đề cầu cứu khẩn cấp.
Người phụ trách hiệp hội thuộc da Trung Quốc Vệ Đông Ninh và Thái Nhân Thắng đã cùng nhau đến lãnh sự quán của Bộ Ngoại giao quốc gia và Bộ Thương mại quốc gia Châu Âu để báo cáo tình hình.
Trước sự trình bày của Vệ Đông Ninh, Phó vụ trưởng bộ Ngoại giao Hoàng Tinh đã thay mặt chính phủ, nhất định sẽ đem hết toàn lực trợ giúp xí nghiệp giải quyết chuyện này, giúp cho tổn thất của xí nghiệp xuống mức thấp nhất, bảo vệ an toàn và tài sản của nhân dân trong nước.
Ngày 7, Bộ Thương mại quốc gia khẩn cấp định ngày hẹn đại diện của tham tán thương vụ ở Trung Quốc, yêu cầu bộ môn chấp pháp tăng cường đả kích những công ty kinh doanh bất hợp pháp, tránh việc những công ty này tiếp tục trở vào Trung Quốc, ngoài ra còn tiến hành điều tra và xử lý, mau chóng có câu trả lời cho phía bên kia.
Nhưng thật không ngờ là thái độ của nước kia lần này có vẻ phi thường cứng rắn.
Kỳ thật đây không phải là sản nghiệp giày Triết Châu ở nước ngoài xảy ra vấn đề. Từ tháng 3, kho hàng của thương nhân Triết Châu đột nhiên bị phát hỏa, thiêu đốt rất nhiều hàng hóa. Có rất nhiều người đi hôi của, khiến cho cửa hàng của thương nhân Triết Châu tổn hại rất nhiều.
Còn lần này, nhìn qua thì bối cảnh hiển nhiên là không đơn giản.
Nhóm người của An Tại Đào khi đến Yên Kinh cũng không có lập tức được sắp xếp công việc. Cho nên, mấy ngày qua An Tại Đào vẫn còn ở nhà tận hưởng thế giới hai người cùng với Hạ Hiểu Tuyết.
- Phóng viên đã từ hiệp hội giày da Trung Quốc có được thông báo. Sau khi sự kiện phát sinh, đại sứ quán của chúng ta đã hướng Bộ Ngoại giao và Bộ Ngoại vụ phát ra thông cáo can thiệp tình huống, yêu cầu đối phương phải trả lại tất cả các hàng hóa đã bị kê biên, công chính, khách quan xử lý việc này. Đồng thời, tham tán lãnh sự quán cũng khẩn cấp định ngày hẹn cán bộ Ngoại giao Nga để giáp mặt tiến hành can thiệp.
An Tại Đào đọc sự kiện về giày Triết Châu trên báo buổi sáng, âm thầm nhíu mày.