Mục lục
Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dân làng tập trung tìm gặp bộ phận liên quan của Ban quản lý khu kinh tế mới, nhưng được trả lời là nhà máy thuốc trừ sâu này được chứng nhận đầy đủ về bảo vệ môi trường, không gây ra ô nhiễm.

Rơi vào đường cùng, nghe nói hôm nay Chủ tịch thành phố An muốn tới Khu kinh tế mới Tư Hà điều tra nghiên cứu, mười mấy đại biểu của thôn dân liền bàn bạc, quyết định âm thầm chờ ở ven đường, chỉ cần thấy lãnh đạo thành phố đến là xông ra chặn đường kêu oan. Nhưng nếu An Tại Đào không nửa đường xuống xe ở đoạn đường này, bọn họ cũng không có cơ hội gặp hắn, bởi vì chỉ cần An Tại Đào cơ quan khu kinh tế mới, chắc chắn cơ quan sẽ bị phong toả, thôn dân muốn vào còn khó hơn lên trời.

Nghe xong mấy thôn dân "tố khổ", An Tại Đào nhíu mày, quay lại nhìn Mã Hiểu Yến trầm giọng nói:

-Hiểu Yến, sao khu kinh tế mới lại có nhà máy thuốc trừ sâu? Lúc trước, khi xây dựng khu kinh tế mới, không phải đã xác định rõ ràng là cấm duyệt các dự án hoá chất ô nhiễm sáo? Tôi nhớ là về sau, thành phố lại còn ra chỉ thị nghiêm cấm Khu kinh tế mới Tư Hà đầu tư xây dựng nhà máy hoá chất gây ô nhiễm, sao bây giờ lại như vậy?

Thật sự là, giờ phút này Mã Hiểu Yến cũng hơi bất ngờ. Cô không trả lời câu hỏi của An Tại Đào ngay, mà quay lại nhìn Khương Khôn sắc mặt âm trầm đang ngồi đối diện, trầm giọng hỏi:

-Khương Khôn, thế này là thế nào? Anh giải thích với Chủ tịch thành phố An đi, sao nhà máy thuốc trừ sâu lại vào được khu kinh tế mới?

Lúc Mã Hiểu Yến ở khu kinh tế mới không có một nhà máy thuốc trừ sâu nào. Rõ ràng là nhà máy thuốc trừ sâu này được xây dựng sau khi Khương Khôn nhậm chức, thời điểm xây dựng hẳn là chưa lâu.

Khương Khôn hơi lúng túng cười:

-Chủ tịch thành phố An, các vị lãnh đạo, là thế này: Nhà máy thuốc trừ sâu này vốn là nhà máy ở ngoại ô thành phố Quy Ninh, là một xí nghiệp nhỏ, sau vì khu nhà máy ngoại ô của thành phố Quy Ninh bị giải phóng mặt bằng theo quy hoạch, cho nên họ tìm chúng tôi, nói ý định muốn dời nhà máy sang khu kinh tế mới.

Vì phù hợp với tổng thể quy hoạch của thành phố, cũng là vì sự phát triển của ngành nông nghiệp sinh thái của khu kinh tế mới, dù sao ngành nông nghiệp chúng ta cũng cần đến thuốc trừ sâu, ha ha, xét vì sản lượng của họ rất thấp, khả năng gây ô nhiễm cũng rất nhỏ, chúng tôi đã đồng ý để họ dời nhà máy sang đây, chọn vị trí ở một khu khá hẻo lánh. Nhưng chúng tôi bắt buộc họ phải lắp đặt đầy đủ các phương tiện bảo vệ môi trường, nghiêm cấm họ vượt chỉ tiêu ô nhiễm.

Sắc mặt An Tại Đào sa sầm, lạnh lùng liếc nhìn Khương Khôn, gằn giọng nói:

-Thành phố đã có quy định rõ ràng bằng văn bản, nghiêm cấm Khu kinh tế mới Tư Hà tiếp nhận các dự án hoá chất gây ô nhiễm, là để bảo đảm sản phẩm nông nghiệp sinh thái của khu kinh tế mới không bị ô nhiễm, bảo vệ môi trường sinh thái cho lưu vực sông Tư Hà…Ai cho phép các anh để cho một nhà máy thuốc trừ sâu dời tới đây? Hả? Các anh xin chỉ thị thành phố Quy Ninh chưa? Hả? Cục bảo vệ môi trường có lập hồ sơ hay không?

An Tại Đào quát lên, nói rất nhanh. Mặt Khương Khôn đỏ lên, cứng họng, không nói được câu nào.

An Tại Đào quay lại Mã Hiểu Yến:

-Hiểu Yến, báo cho người của Cục Bảo vệ môi trường mau đến đây, chúng ta đến hiện trường nhìn xem. Bà con, xin mọi người dẫn đường.

Tuy đã là buổi chiều, nhưng trời vẫn còn rất nắng. Bây giờ là mùa hạ, nhưng vì Khu kinh tế mới Tư Hà ở gần vùng núi, nhiệt độ không khí vẫn còn hơi mát mẻ. Từng cơn gió núi mát dịu thổi qua, làm tinh thần người ta rất sảng khoái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Mười mấy nông dân dẫn An Tại Đào đi dọc theo một con đường quốc lộ về thôn của họ. Phía sau là Cổ Trường Lăng, Mã Hiểu Yến, Khương Khôn và các cán bộ khu kinh tế mới. Sau khi nhận được tin, nhân viên của Cục bảo vệ môi trường Quy Ninh cũng nhanh chóng tới đây.

Các nông dân thật sự không ngờ An Tại Đào là Chủ tịch thành phố mà lại bình dị gần gũi như vậy, chịu lằng nghe và thấu hiểu khó khăn của quần chúng như vậy. Trên đường đi, An Tại Đào cùng Hoàng Kiến Quốc – người cầm đầu đã 53 tuổi đại diện cho các thôn dân sóng vai mà đi, phía sau là các cán bộ và những người dân còn lại.

Hoàng Kiến Quốc thấy An Tại Đào ôn hoà, không có chút gì tự cao tự đại của một lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân thành phố, lại chịu kiên nhẫn lắng nghe mình phản ánh vấn đề, cũng dần dần bớt câu nệ, bắt đầu nói chuyện tự nhiên, thoải mái hơn với An Tại Đào.

Hoàng Kiến Quốc móc trong túi ra một gói thuốc lá loại rẻ tiền, hơi ngượng ngùng cười nói:

-Chủ tịch thành phố An, ngài hút thuốc không? Thuốc của tôi là loại thuốc đen thôi…

An Tại Đào lơ đễnh nhận lấy, Hoàng Kiến Quốc vội mồi lửa cho hắn. An Tại Đào rít một hơi thuốc, cười nói:

-Lão Hoàng à, thuốc này cũng không tệ lắm, chỉ hơi nặng.

Hoàng Kiến Quốc cũng đốt một điếu, cười ha hả, không nói gì. Tuy ông ta là một nông dân thật thà chất phát, nhưng không ngốc, biết An Tại Đào chỉ nói khách sáo thế thôi.

Người ta đường đường là lãnh đạo cấp thành phố, quen hút thuốc lá cao cấp đắt tiền, làm sao lại có thể có hứng thú với loại thuốc lá rẻ tiền của mình được?

Qua khỏi một con đường vòng, liền thấy thôn của mấy người bọn Hoàng Kiến Quốc. Còn chưa tới tận nơi, đám người của An Tại Đào đã nghe mùi thuốc sâu nồng nặc. An Tại Đào cau mày, định nói gì, đột nhiên nghe phía sau tiếng xe cảnh sát gầm rú, rồi hai chiếc xe việt dã của cảnh sát và một chiếc xe lớn của Cục bảo vệ môi trường chạy như bay tới, tung lên một đám bụi mù. An Tại Đào dừng bước, quay nhìn ra phía đường, chỉ vào hai xe cảnh sát đang ngừng ven đường, trầm giọng nói:

-Lão Cổ, bảo họ tắt còi xe cảnh sát đi, gầm rú inh ỏi như vậy làm cái gì? Tắt ngay đi, không cần làm ồn!

Nhân viên Phân cục bảo vệ môi trường tiến vào nhà máy thuốc trừ sâu tên là "Đằng Long", lập tức nhà máy bị cưỡng chế ngưng sản xuất. Trên bãi đất trống cách đó không xa, các cán bộ nội thành và người dân xúm quanh An Tại Đào, nghe Cục trưởng cục bảo vệ môi trường Mã Tuấn báo cáo.

-Chủ tịch thành phố An, Bí thư Cổ, Chủ tịch thành phố Mã…

Mã Tuấn kính cẩn cao giọng nói:

-Nhà máy thuốc sâu này di dời sang đây, vừa mới đi vào sản xuất, chủ yếu sản xuất thuốc diệt cỏ Glyphosate TC. Nước thải và khí thải sinh ra trong quá trình sản xuất không vượt quá mức cho phép. Khí thải sau khi xử lý chứa một lượng nhỏ formaldehyde, ammoniac v.v…, có ảnh hưởng nhất định đến môi trường xung quanh. Qua điều tra, cho thấy nhà máy đang hoàn tất các thủ tục ở phòng bảo vệ môi trườngcủa khu kinh tế mới, theo chủ nhà máy nói thì các phương tiện và thiết bị bảo vệ môi trường đang được lần lượt khởi công.

An Tại Đào khoát tay:

-Được rồi, không cần nói về chuyện này nữa, hãy cho biết ý kiến của các anh.

Mã Tuấn do dự một chút, mỉm cười hạ giọng nói:

-Chủ tịch thành phố An, Cục bảo vệ môi trường chúng tôi cho rằng nhà máy thuốc trừ sâu có gây ô nhiễm môi trường với mức độ nhất định, bước tiếp theo, chúng tôi sẽ tăng cường giám thị, thúc đẩy việc lắp đặt đồng bộ các phương tiện bảo vệ môi trường…Đồng thời, chúng tôi sẽ phối hợp với nhà máy để bồi thường thiệt hại cho nông dân quanh vùng.

Khương Khôn nghe Mã Tuấn nói xong cũng vội xen vào:

-Đúng vậy, Chủ tịch thành phố An, Phòng bảo vệ môi trường khu kinh tế mới nhất định sẽ phối hợp với Cục bảo vệ môi trường thành phố tiến hành công tác tăng cường giám sát, tranh thủ…

-Tranh thủ cái gì?

Đột nhiên An Tại Đào lạnh nhạt nói:

-Vốn nhà máy này không nên hiện diện ở đây. Khu kinh tế mới Tư Hà không cho phép có bất kỳ công trình hoá chất gây ô nhiễm nào tồn tại, đây là quy định bằng văn bản rõ ràng của thành phố. Các anh vi phạm quy định, làm cho môi trường bị ô nhiễm. Đây là một vấn đề hết sức nghiêm trọng!

An Tại Đào đi trước, Cổ Trường Lăng, Mã Hiểu Yến và các cán bộ vội vàng theo sau. An Tại Đào chỉ vào khu vực nhà xưởng đơn sơ của nhà máy thuốc trừ sâu cách đó không xa, khoát tay lớn tiếng nói:

-Không có bất kỳ nhân nhượng nào, đây là công trình vi phạm quy định, phải căn cứ theo quy định của thành phố lập tức kiên quyết ngừng sản xuất đóng cửa nhà máy, khôi phục lại việc canh tác cho nông dân. Lão Cổ, đồng chí Hiểu Yến, các vị ở thành phố phải làm tốt công tác này!

Đồng thời, cần phải nhắc lại lần nữa, khu kinh tế mới không được tiếp nhận bất cứ hạng mục hoá chất gây ô nhiễm nào. Ban quản lý Khu kinh tế mới Tư Hà vi phạm quy định, gây hậu quả nghiêm trọng, không làm tròn trách nhiệm, cần phải xử lý nghiêm khắc.

An Tại Đào xoay người lại, thản nhiên nhìn lướt qua Khương Khôn đang lo sợ không yên:

-Chuyện này ngày mai trong cuộc họp của Chủ tịch thành phố, tôi sẽ đề xuất. Bước tiếp theo, thành phố sẽ chỉnh sửa lại quy phạm về phát triển kinh tế Khu kinh tế mới Tư Hà và các vấn đề có liên quan đến bảo vệ môi trường.

Lời nói của An Tại Đào đanh thép, mọi người đều không khỏi trở nên nghiêm nghị.

Bởi vì vấn đề ô nhiễm của nhà máy thuốc trừ sâu Đằng Long, lúc này chuyến đi đến Khu kinh tế mới Tư Hà của An Tại Đào đã bị gián đoạn nửa chừng. Sau khi rời khỏi nhà máy thuốc trừ sâu Đằng Long, An Tại Đào không quay lại cơ quan Khu kinh tế mới Tư Hà mà lên xe về thẳng thành phố.

Nhìn theo xe của An Tại Đào cuốn bụi mà đi, vẻ mặt Khương Khôn và một số thành viên bộ máy Khu kinh tế mới Tư Hà hết sức khó coi, cứ như bị bắt phải ăn cám vậy. Thật lâu sau, Khương Khôn tức giận phất tay:

-Thôi đi về! Đứng ở đây làm cái gì? Mẹ nó chứ, vô duyên vô cớ bị chó cắn một cái, thật xui xẻo!

Sáng hôm sau, An Tại Đào chủ trì cuộc họp đầu tiên của Chủ tịch thành phố, cuộc họp này vốn là hai ngày nữa mới tiến hành, nhưng theo ý của An Tại Đào nên diễn ra sớm hơn.

An Tại Đào vội vàng đi vào phòng họp, thấy vài Phó chủ tịch thành phố đã có mặt, ngồi vào chỗ của mình, mỉm cười:

-Tốt lắm, các đồng chí, hôm nay chúng ta mở một cuộc họp ngắn thôi, chủ yếu có ba vấn đề. Một là chọn lựa Trợ lý chủ tịch thành phố, hai là chuyện Khu kinh tế mới Tư Hà thăng cấp, ba là Khu kinh tế mới Tư Hà vi phạm quy định, cho nhà máy thuốc trừ sâu dời vào khu vực của mình. Ba đề tài thảo luận này đều đã được văn phòng Uỷ ban nhân dân thành phố soạn lại. Trưởng ban Thư ký Chu, anh phát tài liệu cho mọi người đi.

Rõ ràng phong cách xử lý của An Tại Đào khác hẳn Đông Phương Du. Khi Đông Phương Du đưa ra một vấn đề để thảo luận, trước đó đều đã bàn bạc trước với các cấp phó của mình, để họ nắm rõ trước. An Tại Đào thì ngược lại, hắn đột nhiên đề xuất nhiều vấn đề một lúc. Nói là đề xuất để mọi người nghiên cứu, thật ra ẩn chứa vài phần mạnh mẽ và cứng rắn.

Đó là thói quen làm việc của An Tại Đào, khiến lúc đầu một vài Phó chủ tịch thành phố cảm thấy hơi khó thích ứng, nhưng một thời gian sau rồi họ cũng quen dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK