Vì thế thừa dịp buổi chiều An Tại Đào đến thành phố họp, Lãnh Mai liền gọi hắn đến phòng làm việc của cô:
-An Tại Đào, tôi cảm thấy đôi khi anh làm việc có chút sơ suất, anh nên chú ý một chút thì tốt hơn. Dù sao anh cũng là cán bộ hậu bị được cấp trên chú ý và coi trọng, sao anh có thể tuỳ tiện như thế được? Tạm thời không nói đến anh làm như vậy sẽ khiến cho bao nhiêu người ghen tị và chú ý, chỉ nói cấp trên thôi, chưa chắc các vị đã thích vợ của anh là một người quá giàu có, làm cái gì không quan trọng, quan trọng là hai người không nên nói toạc ra như vậy!
Thật ra, anh ngẫm lại xem, vợ của anh nắm giữ số vốn to lớn như vậy, trên thực tế là bất lợi cho con đường làm quan của anh! Còn nữa, bây giờ nhất cử nhất động của anh đều trở thành tiêu điểm của giới truyền thông. Quan chức không phải là một diễn viên, nên dè dặt một chút thì tốt hơn.
Lãnh Mai thở dài:
-Tôi nói như vậy là vì muốn tốt cho anh, theo lý thì lời này tôi cũng không nên nói, nhưng toi thật sự không muốn nhìn thấy anh cứ lầm đường lạc lối như vậy, làm chậm trễ tiền đồ của bản thân mình!
An Tại Đào ngẩn ra, chợt mỉm cười. Hắn biết là Lãnh Mai có ý tốt, bèn cất tiếng với giọng rất dịu dàng:
-Lãnh Mai, cô đối với tôi coi như là có một chút hiểu biết, cô cảm thấy tôi là cái loại người thích lấy lòng mọi người sao?
Lãnh Mai lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
-Không phải vậy. Chỉ có điều anh làm việc quá thẳng tuột và hơi phô bày, điều này có lẽ do xuất thân từ giới truyền thông của anh, lúc nào cũng không quên "đầu cơ" tin tức. Anh nói xem, mấy năm nay anh ở Quy Ninh, trước sau không phải đều thường xuyên trở thành nhân vật được giới truyền thông đưa tin một cách nồng nhiệt?
An Tại Đào khẽ mỉm cười:
-Đầu tiên phải nói rõ một chút, tôi cũng không phải là người thích "đầu cơ" tin tức. Lúc đó đưa tin chỉ là bất ngờ, tôi vốn kiên quyết từ chối sự phỏng vấn của giới truyền thông, chỉ có điều, sau lại xảy ra một chút biến cố.
Thường xuyên trở thành "nhân vật thời sự" cũng không có nghĩa là gi cả. Đó chỉ là một sự trùng hợp mà thôi. Lãnh Mai, tôi không giống những người khác, tôi luôn luôn giữ quan điểm như thế này: khiêm tốn làm người, lên giọng làm việc. Làm người có thể khiêm tốn nhưng làm việc thì không thể khiêm tốn được. Lên giọng không phải để mua danh, chuộc tiếng, không phải để lấy lòng mọi người, mà là vì để làm tốt công việc. Cô không thể không thừa nhận, ở nước ta, có rất nhiều chuyện tuy không phức tạp như chúng ta tưởng tượng, nhưng cũng không đơn giản chút nào.
Chưa nói đến chuyện gì khác, chỉ cần lấy Khu kinh tế mới Tư Hà làm ví dụ, nếu không phải tôi dùng truyền thông làm phương tiện tuyên truyền, e là hiện giờ nó vẫn còn là một khu vực hoang vu, ngay cả thu hút đầu tư cũng là vấn đề nan giải.
Về phần cô nói "cấp trên", cô cũng biết "cấp trên" là chỉ cái gì? Nói trắng ra, chính là lãnh đạo cấp cao và rất cao, chủ yếu chỉ cần làm lãnh đạo thích, thoả mãn yêu cầu của lãnh đạo, còn anh có có khiêm tốn hay không, đều là vặt vãnh!
Khoé miệng An Tại Đào hiện lên một nụ cười hơi cổ quái:
-Lãnh Mai, vẫn là câu đã nói, tôi không giống với những người khác, con đường tôi đi ngay từ đầu cũng không giống với họ, có lẽ khó nói để cô hiểu rõ được, chỉ cần cô tin tưởng tôi không phải loại người thích lấy lòng người khác là được! Cám ơn cô quan tâm, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi, thật sự rất cảm tạ.
An Tại Đào mim cười, phất tay:
-Tôi đi trước họp, có thời gian tôi mời cô ăn cơm.
Lãnh Mai âm thầm thở dài, nhìn theo bóng dáng phóng khoáng của An Tại Đào nhanh chóng bước đi, ánh mắt có chút thẫn thờ. Người đàn ông này rốt cuộc là người như thế nào? Nếu nói hắn mua danh chuộc tiếng, thì cũng không giống, nói hắn ham thích tiền tài, lại càng buồn cười. Sau lưng người ta là cả một tài sản khổng lồ, nếu thích tiền thì càn gì phải lăn lộn trong chốn quan trường? Cô không thể hiểu, mà thật ra không chỉ mình cô, rất nhiều người khác cũng không hiểu nổi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chỉ có An Tại Đào hiểu rõ nhất tình trạng của mình, con đường mình muốn đi tới. Nếu trong số vốn mà ba người Hạ Hiểu Tuyết nắm giữ không có liên quan đến Triệu gia ở và một số danh gia vọng tộc ở Yên Kinh, tuyệt đối hắn sẽ không lên giọng tuyên dương như thế.
Lúc trước, Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết ở Yên Kinh đã từng tiếp xúc với hơn mười nhân vật trẻ tuổi, thậm chí còn có lần tụ họp với tất cả những người đó. Nội dung cuộc tụ họp, An Tại Đào không biết rõ, thậm chí hắn cố ý lảng tránh chuyện này không hỏi đến, nhưng trong lòng hắn hiểu được, sở dĩ Hạ Hiểu Tuyết và Mạnh Cúc dám đi liên hệ với những quyền lực như vậy, không phải là không có lý do.
Hắn càng hiểu được, công ty Long Đằng có thanh thế lớn như vậy, là có quan hệ chặt chẽ với lực lượng mạnh mẽ hậu thuẫn phía sau lưng nó. Mà sở dĩ Mạnh Cúc, Hiểu Tuyết và Lưu Ngạn xây dựng một cơ sở kinh tế to lớn như Long Đằng, nói thẳng ra là có ý "hộ tống" hắn trong quan trường.
Cho nên An Tại Đào mới nói hắn và người khác không giống nhau, con đường đi cũng không giống nhau là vậy. Dĩ nhiên, theo đó, An Tại Đào quyết định xuất hiện trên quan trường với kiểu "lên giọng", thật ra, nói thẳng ra thì đây là một loại tuyên truyền trực tiếp, chung quy là lợi lớn hơn hại.
Mục tiêu của hắn là trở thành một lãnh đạo theo phái thực tiễn và cải cách mạnh mẽ và có thực lực. Trong trí nhớ của về kiếp trước của hắn, hắn còn nhớ về một cán bộ kiểu mẫu có thành tích đã được đề bạt rất nhanh, ngay trước đêm hắn tái sinh, người đó đã giữ chức Thứ trưởng trong nhiều năm.
Thành uỷ triệu tập các Bí thư Huyện uỷ về dự họp hội nghị thường kỳ, truyền đạt tinh thần văn kiện Tỉnh uỷ, một hội nghị như vậy, cách một thời gian lại họp một lần, thật ra cũng không có nội dung gì thực tế.
Đơn giản là các Bí thư Huyện uỷ báo cáo tình hình công tác gần nhất, mà Bí thư Thành uỷ và Phó bí thư Thành uỷ Tống Tử Lâm lên phát biểu vài điều, ra một vài chỉ thị. Sau đó, lãnh đạo chủ chốt của Thành uỷ lãnh đạo huyện ngồi lại giao lưu, thậm chí có thể liên hoan.
Trong quan trường, lãnh đạo dù sao cũng vẫn là lãnh đạo. Trong những trường hợp chính thức, nhất là ở hội nghị, lãnh đạo nói chuyện không được gọi là nói chuyện, mà phải gọi là "chỉ thị", chỉ cần từ trong miệng lãnh đạo nói ra là cần kiên quyết quán triệt đầy đủ, đương nhiên có thể thật sự "quán triệt" hay không lại là chuyện khác. Nếu không thì đã chẳng có câu thành ngữ "bằng mặt không bằng lòng".
Tuy nhiên hôm nay thái độ Trương Bằng Viễn khác thường, không ngờ mang theo bản thảo, nói tràng giang đại hải đến nửa buổi, trong đó dành phần lớn thời gian cho chuyện huyện Quy Ninh nâng cấp lên thành phố.
-Đồng chí Tiểu An, việc huyện các đồng chí nâng cấp từ huyện lên thành phố là công tác quan trọng hàng đầu và khá to lớn trong năm nay của thành phố chúng ta. Trong quá trình thực hiện nếu các đồng chí có gặp những khó khăn thì có thể đề xuất với thành phố, thành phố sẽ trợ giúp các đồng chí giải quyết.
Trương Bằng Viễn khoát tay:
-Nếu đã đề xuất, thì phải nhanh chóng bắt tay thực hiện đầy đủ, không thể kéo dài, đừng giống như huyện Lai Chương của thành phố Lam Yên, đưa ra khẩu hiệu nâng cấp huyện lên thành phố đã nhiều năm, nhưng đến nay vẫn chưa thực hiện được. Tôi thấy, làm không tốt thì cũng sẽ giống như vậy, không giải quyết được gì.
An Tại Đào mỉm cười, kính cẩn trả lời:
-Bí thư Trương, trước mắt, chúng tôi đang ráo riết tiến hành, xin báo cáo là Sở dân chính Tỉnh đang trong quá trình thẩm tra và xem xét, ước chừng không bao lâu nữa là có thể báo cáo lên Bộ dân chính, chỉ cần Bộ thông qua, như vậy cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Một bản báo cáo bao gồm các số liệu chi tiết về kinh tế, xã hội và hành chính sự nghiệp đã được Cụ dân chính huyện Quy Ninh trình đến Sở dân chính Đông Sơn, tuy nhiên sự xét duyệt của Sở dân chính chỉ là vấn đề thật ra tục, không có gì trở ngại. An Tại Đào đã thông qua Trần Cận Nam làm một số việc, hẳn là vấn đề không lớn; sau đó, chính là báo cáo lên Bộ dân chính, rồi từ Bộ dân chính chuyển sang Quốc vụ viện.
Bởi vì bản thân sự phát triển của Quy Ninh đã thoả mãn được các điều kiện, công tác chuẩn bị cũng làm rất đầy đủ, chỉ cần ở tỉnh duyệt, thông thường là Trung ương cũng sẽ phê duyệt. Bởi vậy, sau khi tiến lên thuận lợi bước đầu tiên này, việc Quy Ninh nâng cấp từ huyện lên thành phố đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Trương Bằng Viễn gật đầu:
-Tốt!
Trương Bằng Viễn vừa nói xong, Tống Tử Lâm lại dài dòng thuyết giảng mười mấy phút đồng hồ, đến nỗi các Bí thư Huyện uỷ đều hơi buồn ngủ, ông ta mới thôi.
Hội nghị hoàn toàn kết thúc, An Tại Đào cũng không trở về nhà ngay mà lặng yên theo sau Trương Bằng Viễn đến văn phòng của ông ta. Thật ra Trương Bằng Viễn đã sớm thấy hắn, nhưng ông ta vờ như không thấy, đột nhiên quay lại, ra vẻ kinh ngạc nói:
-Tiểu An, cậu tìm tôi có việc gì?
An Tại Đào thầm mắng một tiếng "cáo già", nhưng miệng lại mỉm cười:
-Bí thư Trương, tôi muốn đến báo cáo công tác với lãnh đạo, không biết lãnh đạo có thể cho tôi mười phút thời gian!
Trương Bằng Viễn cười ha hả:
-Vào đi. Được, tôi cho cậu mười phút!
-Bí thư Trương, ngài xem, tình hình là như thế này, công trình Khu kinh tế mới nông nghiệp sinh thái Tư Hà coi như cũng khá nổi tiếng ở trong nước, hiện đang dần phát triển vè quy mô, từ trong nước tiến ra nước ngoài, tiến thêm một bước tạo ra thương hiệu nông nghiệp sinh thái chất lượng tốt Tư Hà, huyện chúng tôi chuẩn bị khoảng trung tuần tháng 8 tiến hành một loạt hoạt động, bao gồm hội chợ nông sản sinh thái, triển lãm sản phẩm mới trong nông nghiệp sinh thái, một liên hoan ban đêm lấy chủ đề về sinh thái… Tóm lại là tập trung lực lượng, thúc đẩy kinh tế.
An Tại Đào không ngồi xuống, mà đứng ở trước bàn làm việc của Trương Bằng Viễn, cao giọng nói.
Trương Bằng Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mỉm cười:
-Thúc đẩy hoạt động tuyên truyền là rất tốt, tuy nhiên tình hình tài chính ở huyện cậu không phải tốt lắm, còn nhiều lĩnh vực cần đến tiền, mặt khác triển lãm, hội chợ…này nọ sẽ tốn không ít tiền. Chỉ riêng chi phí mời diễn viên và các ngôi sao biểu diễn sẽ không phải là con số nhỏ.
Năm trước, thành phố Lục Đảo tổ chức một buổi biểu diễn, nghe nói tốn hết cả triệu, vì thế mà bị giới truyền thông phê bình một trận, chúng ta không thể phạm phải sai lầm như vậy.
Trương Bằng Viễn giọng điệu tuy rằng cười ha hả, nhưng kỳ thật thái độ toát ra lại không cùng nhận thức cho lắm. Chủ yếu là bởi vì tiêu tiền quá nhiều, hao phí của công, tài chính tiêu hao tới con số triệu chỉ để làm một màn này. Với con người Trương Bằng Viễn mà nói, ông không thích lãng phí tiền của cho màn biểu diễn này.
Nhưng An Tại Đào hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, hắn khẽ cười cười:
- Bí thư Trương, nếu có xí nghiệp nguyện ý tài trợ thì sao?
Trương Bằng Viễn chân mày nhảy dựng
- Lời này là thế nào? Ở huyện các cậu có doanh nghiệp nhiều tiền thế lớn vậy à? Nhà máy rượu Quy Ninh?
- Không phải, Bí thư Trương, hai doanh nghiệp tập đoàn An Hạ và Nam Dương góp vốn thành lập một công ty xăng dầu Long Đằng, bọn họ đồng ý tài trợ toàn bộ cho hoạt động diễn xuất lần này của huyện ta, chỉ là bọn họ có một yêu cầu, hy vọng độc quyền ghi hình trực tiếp hoạt động diễn xuất lần này trên CCTV. Coi như là một kiểu tuyên truyền cho công ty của họ
Trương Bằng Viễn cao giọng cười,
- Hóa ra là công ty của tiểu thư Hạ, tốt lắm, nếu đã có thần tài nguyện ý tài trợ, đây đối với ở huyện ở thành phố cũng là một chuyện tốt. Chúng ta cũng không khách khí. Ừm, bên cậu đánh một bản báo cáo lên đi
An Tại Đào cười ha hả, lập tức từ chiếc cặp tùy thân lấy ra hai phần văn kiện, đặt ở trên bàn Trương Bằng Viễn
- Bí thư Trương, đây là đơn xin của bên tôi, là hiệp nghị đạt thành bước đầu hợp tác của bên tôi và công ty Long Đằng. Ở thành phố phê duyệt cho bên tôi tổ chức hoạt động này, cá nhân tôi hy vọng có thể thông qua truyền thông công bố tin tức, cũng tiện chặn miệng một số người, đỡ phải có người lên án tô son điểm phấn rằng chúng tôi lãng phí tiền thuế người dân nộp cho chính phủ
- Thẳng nhóc nhà anh, khôn khéo ra phết
Trương Bằng Viễn trầm ngâm một chút, nâng ngón tay chỉ chỉ An Tại Đào
- Dám đùa giỡn với tôi! Được rồi, nể tình hòa thượng hoá duyên cậu đó. Tôi ký cho cậu
Đơn xin này vốn là nên báo lên Ủy ban nhân dân thành phố bên kia, nhưng An Tại Đào sợ Đông Phương Du lại lần nữa "Đắn đo" không xong, phí thời gian, liền trực tiếp đem đến bàn Trương Bằng Viễn. Trương Bằng Viễn tự nhiên đối với chuyện này là trong lòng biết rõ ràng.
Trương Bằng Viễn cúi người nhìn tài liệu, ngẩng đầu tìm bút, An Tại Đào khẩn trương đưa cây bút của mình qua, Trương Bằng Viễn nhận lấy, vung vẫy vài đường, viết lên một dòng ý kiến trên bản báo cáo của huyện Quy Ninh:
"Tuyên truyền trực tiếp có lợi cho hình tượng của Ủy ban nhân dân huyện – thành phố. Làm phong phú cuộc sống văn hóa quần chúng. Chuyển trình Chủ tịch thành phố Đông Phương thẩm duyệt. Trương Bằng Viễn"
- Cảm ơn lãnh đạo, cảm ơn lãnh đạo. Tôi sẽ không quấy rầy công việc lãnh đạo nữa. Bí thư Trương, vậy tôi đem báo cáo báo lên Ủy ban nhân dân thành phố
An Tại Đào cười rời khỏi văn phòng Trương Bằng Viễn.
Nhìn bóng dáng An Tại Đào rời đi, Trương Bằng Viễn âm thầm lắc lắc đầu. An Tại Đào và Đông Phương Du"Không qua lại", ông mặc dù không phải vô cùng rõ ràng, nhưng cũng thấy ở trong mắt. Đương nhiên ông trăm ngàn lần không ngờ chính là, giữa An Tại Đào cùng Đông Phương Du còn phát sinh quá một đoạn "Nhạc đệm"nho nhỏ
Trương Bằng Viễn trong lòng do dự một chút, quyết định dành chút thời gian nhắc nhở Đông Phương Du một chút, phía sau An Tại Đào là Trần Cận Nam kia cũng không phải là một chủ nhân dễ chọc. Nếu để Trần Cận Nam biết Đông Phương Du không ngừng làm khó dễ con trai ông ta, sợ phe cánh của Đông Phương Du cũng chịu không nổi.
Khi ông đang trầm ngâm. An Tại Đào lại quay trở lại. Hắn vào cửa liền cười cười hạ giọng nói
- Bí thư Trương, chuyện Trương Hạo đi Mỹ học đã làm xong rồi, ngài cùng cô thương lượng một chút. Phải nhanh chóng để Trương Hạo đi ra ngoài, càng sớm càng tốt, càng sớm tiếp xúc nền giáo dục nước Mĩ, càng có lợi đối với việc thi vào đại học Mĩ của em ấy
Trương Bằng Viễn hơi mỉm cười, chợt vừa nghe thấy An Tại Đào kêu vợ mình là "Cô". Ông thật là có chút không thích ứng, trước kia An Tại Đào đều là kêu chị dâu. Nhưng hiện tại không giống trước kia, Trương Hạo trở thành con nuôi của Trần Cận Nam và Âu Dương Đan. Ông liền thành bề trên của An Tại Đào.
Trương Hạo ra nước ngoài, rõ ràng là An Tại Đào tài trợ toàn bộ, sắp xếp tất cả. Nhưng để tránh Trương Bằng Viễn "lo lắng về sau", hắn thậm chí để Âu Dương Đan ra mặt, đầu tiên là nhận Trương Hạo làm con nuôi, sau đó lại vì Trương Hạo làm giấy bảo đảm ra nước ngoài. Ở mặt ngoài, việc Trương Hạo ra nước ngoài, tất cả đều là do Âu Dương Đan đến thao tác
Nghĩ tới tới An Tại Đào vì con trai mình ra nước ngoài mà tính toán chu toàn và hao tổn tâm cơ, con trai được lợi, bản thân cũng đồng thời cùng Trần Cận Nam thân phận cao quý kết thành thân gia. Trương Bằng Viễn trong lòng ấm áp. Ông vẫy tay
- Tự cậu đi mà nói với cô cậu; tôi mặc kệ chuyện này, nhưng tôi nói rõ với cậu, nếu cậu để cô cậu cũng theo ra nước ngoài, tôi đây không đáp ứng
An Tại Đào ngẩn ra, chợt cười nói
- Tôi vốn có ý tưởng này, dù sao cô cũng sắp tới tuổi về hưu, dứt khoát lui xuống cùng Trương Hạo ra nước ngoài. Tuy nhiên, nếu lãnh đạo nói như vậy, tôi cũng bỏ ý định vậy. Dù sao Trương Hạo bên ngoài cũng có người chiếu cố, ngài cứ yên tâm
- Tôi hiểu rồi, là ngài không nỡ cho cô đi, nghĩa nặng tình thâm, khiến người hâm mộ, ha ha…
An Tại Đào cười ha hả, vội vã chuồn khỏi văn phòng Trương Bằng Viễn
- Thằng quỷ con!
Trương Bằng Viễn khóe miệng nổi lên vẻ tươi cười ôn hòa. Làm quan nhiều năm, trên quan trường đây là lần đầu tiên có người khiến ông cảm thấy được sự cảm động và chân thành. Chàng thanh niên này, xem ra chắn chắc không phải là người trẻ tuổi bình thường
Ngẫm nghĩ một chút, ánh mắt Trương Bằng Viễn hướng về một bảng danh sách cán bộ trên bàn, trong lòng chợt nảy lên một ý niệm trong đầu: thằng nhóc này cũng ở huyện đã nhiều năm, chiến tích đều đủ rồi, đợi sau khi chuyện giải thể huyện đổi thị thành công, đề cử hắn một lần
Ở thành phố có Phó Chủ tịch thành phố phải lùi về tuyến hai
An Tại Đào đuổi tới Ủy ban nhân dân thành phố, đem đơn xin đã được Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn ký tên giao vào tay Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Lãnh Mai
Lãnh Mai nhìn lướt qua đơn xin trên tay, không khỏi cười cười
- An Tại Đào, đại bí thư An, anh đúng là bút tích thật lớn, xem ý tứ này của anh, là muốn vợ anh ra tiền đem CCTV xuống cơ sở, mời cả đoàn nghệ thuật, để lừa dối cho qua?
- Ha hả, xí nghiệp toàn bộ tài trợ chúng tôi, tài chính huyện không cần ra một xu, sẽ không có một ai đứng ra ăn nói lung tung. Tập đoàn An Hạ có mấy công ty giải trí, một số diễn viên nổi tiếng trong nước cũng có thể mời qua đây, về phần CCTV, phỏng chừng vấn đề không lớn lắm. Nếu hoạt động này thành công, đối với hình tượng ở thành phố cũng là một lần tuyên truyền
An Tại Đào cười. Từ túi lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa
Lãnh Mai nhíu nhíu mày
- Ở chỗ tôi, không được hút thuốc
An Tại Đào ha hả cười, liền cất thuốc vào. Lãnh Mai liếc nhìn hắn, đột nhiên mặt đỏ lên, cúi người mở một ngăn kéo bàn làm việc mình ra, từ bên trong lấy ra hai cây thuốc cực kỳ tinh xảo, ra vẻ thản nhiên nói
- Đây là hai cây thuốc được người từ nơi khác mang nghe nói là bên trong có thành phần đông trùng hạ thảo, đối với cơ thể rất tốt, để chỗ tôi cũng không được gì, anh cầm đi hút đi
An Tại Đào ngẩn ra, thầm nghĩ một nữ lãnh đạo như cô, lại không hút thuốc, sao có người tặng thuốc cho cô chứ? Nhưng hắn chợt hiểu ra, đây tất nhiên là chính Lãnh Mai mua để chuẩn bị tặng cho mình
Trong lòng liền có chút cảm động, nhưng dù sao hắn tự cảm thấy quan hệ cùng Lãnh Mai rất là tế nhị, nhận quà của cô như vậy, dường như có chút gì đó, vì thế liền cười cười
- Đây không tiện lắm, Lãnh Mai, cô cứ giữ lấy tặng người khác kết nối quan trọng đi. Tôi…
- Anh với tôi có gì không tiện? Anh đối với tôi…
Lãnh Mai thấy hắn già mồm cãi láo, lập tức trong lòng có chút bực bội và thương cảm, đôi mắt đỏ lên, vội xoay đầu về phía khác.
An Tại Đào thở dài, gật gật đầu,
- Được, tôi nhận, cảm ơn
Lãnh Mai đột nhiên cúi đầu làm bộ như xem báo cáo, bình ổn cảm xúc rối loạn và mê ly của mình. Biết rõ mình cùng người đàn ông này đã không còn khả năng hôn nhân, nhưng trong lòng cô lại cứ không buông xuống được. Vốn nghĩ mình rời khỏi Quy Ninh, sẽ dần dần phai nhạt một phần "Nghiệt duyên" này. Nhưng sự thật chứng minh, cố gắng của cô là phí công
- An Tại Đào, không phải tôi nói anh, anh làm như vậy… ôi, không thích hợp lắm. Anh tới xin Bí thư Trương phê trước, rồi trở về báo cho Chủ tịch thành phố Đông Phương. Đây…
Lãnh Mai thở dài
- Chủ tịch thành phố Đông Phương sẽ mất hứng, anh như vậy là không tôn trọng lãnh đạo
Lãnh Mai ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, đôi mày đẹp nhẹ nhàng chau lại
An Tại Đào thản nhiên cười
- Đây không sao. Không tồn tại cái gì không tôn trọng lãnh đạo, làm gì phải nâng cao quan điểm như vậy chứ? Chỉ có điều chuyện này, trước đây đã được Bí thư Trương đồng ý, lúc đó Chủ tịch thành phố Đông Phương còn chưa tới đảm nhiệm, Bí thư Trương đề chuyện này trước, tôi không thể không hướng Bí thư Trương báo cáo trước…
An Tại Đào còn chưa nói xong, Lãnh Mai liền bĩu bĩu miệng, ung dung nói
- Dối trá! Xé cờ làm da hổ, anh chơi một chiêu này có phải chuẩn bị chính thức tuyên bố sự tình huyện Quy Ninh giải thể huyện đổi thị ở hoạt động, sau đó mượn cơ hội làm một phen đầu cơ bốn phía hay không? Tháng 8 làm hoạt động, tới thời điểm kia giải thể huyện đổi thị đại khái cũng đã được phê xuống. An Tại Đào, anh tính toán quả là không tồi.
- Nhưng, tôi vẫn phải khuyên anh một câu. Tôi biết Bí thư Trương đối với anh rất tốt rất coi trọng, thậm chí có thể nói, cán bộ cấp khu huyện ở thành phố không ai có thể so sánh với anh. Nhưng, Chủ tịch thành phố Đông Phương dù sao cũng là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân thành phố, tương lai anh còn phải công tác ở thành phố, cùng cô ta làm quá căng, , đối với anh không phảilà chuyện tốt
An Tại Đào không cho là đúng liền cười cười
- Như cô nói, tôi chỉ là một Bí thư huyện ủy nho nhỏ. Làm sao dám đá động với Chủ tịch thành phố đại nhân? Cô nói quá rồi, ha ha
- Báo cáo đặt chỗ cô, phiền cô chuyển cho Chủ tịch thành phố Đông Phương thẩm duyệt, tôi về trước, huyện phải họp nghiên cứu chuẩn bị hoạt động vào tháng 8.
An Tại Đào nói xong, do dự một chút, cầm lấy thuốc Lãnh Mai cho, rời khỏi văn phòng. Cô ta
An Tại Đào đi rồi, Lãnh Mai ngồi trong phòng làm việc châm chước một chút, cảm thấy vẫn là nhanh chóng nói chuyện này với Đông Phương Du. Cô thậm chí muốn ám chỉ với Đông Phương Du… Nhưng…
Lãnh Mai cầm lấy đơn xin đã được Bí thư Thành ủy Trương Bằng Viễn phê chỉ thị mà An Tại Đào đưa tới, đưa đến trước mặt Đông Phương Du. Đông Phương Du đang xem một văn kiện, nhìn thấy phần đơn xin Lãnh Mai đưa tới, lúc ấy sắc mặt liền thay đổi.