- Ông xã, một mình em ở nhà buồn muốn chết, đêm nay anh cũng đừng đi nữa, lưu lại bồi em được không?
An Tại Đào ôm cô, thuận tay nhéo kiều đồn đẫy đà của cô một cái, cười ha ha, đi vào ngồi xuống, lấy di động mới mua từ trong túi ra, đưa qua:
- Hiểu Tuyết, anh mua ba chiếc di động ở tỉnh thành, anh một chiếc, em một chiếc, mẹ anh một chiếc, ha ha.
Hạ Hiểu Tuyết sửng sốt, lập tức liền vui vẻ nói:
- Hay quá, rốt cuộc có thể không cần tìm điện thoại khắp nơi rồi ---- ồ, ông xã, khá đắt tiền đó… mẹ, mẹ có thể chửi tiêu tiền loạn hay không…
An Tại Đào cười cười:
- Mắng thì mắng thôi, dù sao anh đã mua rồi.
Hạ Hiểu Tuyết hết sức chăm chú đùa nghịch di động, An Tại Đào thấy cô không được rõ ràng, liền ngồi qua, tay nắm tay bắt đầy dạu, giúp đỡ cô nhập vào một vài số điện thoại thường dùng, lại giúp cô đặt tiếng chuông, khiến di động phát ra tiếng chuông trong trẻo dẽ nghe, cũng để số điện thoại hạ gia ngoài màn hình, Hạ Hiểu Tuyết hơi hưng phấn mà nhận lấy, một ở phòng ngủ, một ở phòng khách, hai người thử nghiệm chất lượng trò chuyện một hồi.
Xong rồi, Hạ Hiểu Tuyết hưng phấn, lại gọi vào cuộc điện thoại, thấy sóng di động tốt lắm trò chuyện cũng rất rõ ràng, lúc này mới cảm thấy mũ màn đặt di động ở đầu giường mình. Kỳ thật, Hạ Hiểu Tuyết xuất thân gia đình quan gia, nếu cô muốn di động cũng là chuyện dễ dàng, một chiếc di động đối với cô căn bản không tính là gì. Chỉ có điều chiếc di động đầu tiên trong đời cô là quà An Tại Đào tặng, đối với cô mà nói ý nghĩa có vẻ không giống tầm thường.
An Tại Đào dùng di động của mình gọi về nhà, nói chuyện với An Nhã Chi đêm nay ở tại Hạ gia và chuyện mua di động cho bà. Quả nhiên, An Nhã Chi lầm bầm một hồi, liên tục nói bản thân không cần dùng di động, muốn An Tại Đào trả lại.
An Tại Đào cười khổ một tiếng:
- Mẹ, con mua từ tỉnh thành, trả thế nào được, hơn nữa, không có vấn đề về chất lượng, người ta đại khái không nhận lại hàng. Mẹ, chỉ là một chiếc điện thoại mà thôi, không có gì cả, qua vài năm, thứ này sẽ đầy đường, mẹ cứ cầm lấy, chúng ta cũng tiện liên lạc.
Hạ Hiểu Tuyết cướp lấy di động của An Tại Đào, cười hì hì nói:
- Mẹ, chúng ta cũng chạy theo mốt đi, mẹ yên tâm, không ai gọi điện cho mẹ, mỗi ngày con gọi cho mẹ một lần, hì hì.
Hạ Hiểu Tuyết lại cùng An Tại Đào nói chuyện liên miên qua điện thoại hơn nửa ngày. Mãi đến lúc An Tại Đào thúc giục nói chuyện qua di động rất đắt mới lưu luyến mà cúp điện thoại. Đóng điện thoại, vẻ mặt cô mờ ám mà nhìn chằm chằm An Tại Đào, tự chui vào chăn của mình, che đầu lại.
An Tại Đào cười ha ha tiến tới gần, cô thò đầu từ trong chăn ra, đỏ mặt sẵng giọng:
- Đi tắm rửa trước!
…
…
An Tại Đào vội vàng tắm xong, khoác khăn tắm lớn bước tới phòng ngủ của Hạ Hiểu Tuyết, lại thấy cô để trần thân trên ở trên giường sờ soạn một vật nhỏ, không khỏi kỳ quái hỏi một câu:
- Hiểu Tuyết, em cầm cái gì đó?
Hạ Hiểu Tuyết nghe vậy lập tức chui vào trong chăn, không thò đầu ra nữa. Chờ An Tại Đào cởi quần áo, ngọn lửa trong lòng thiêu đốt tiền vào ổ chăn nóng hầm của cô, lúc này mới phát hiện Hạ Hiểu Tuyết nắm trong tay một chiếc bao cao su.
An Tại Đào ngẩn ra, tiếp đó mỉm cười ha ha:
- Hiểu Tuyết, em lấy thứ này từ đâu?
Bị An Tại Đào ôm vào trong lòng, da thịt hai người tiếp xúc thân mật, thân thể Hạ Hiểu Tuyết sớm mềm ra như bùn, cô nằm trong lòng hắn nỉ non:
- Em trộm được từ trong ngăn kéo…
…
…
Kỳ thật trong mắt Hạ Hiểu Tuyết, hiện giờ cô và An Tại Đào đã không khác gì vợ chồng, trong lòng cô, đã sớm chờ có thể giống như bậy giờ, hai người ngủ trên giường một tối, yêu nhau một lần, sau đó buổi sáng dậy cô rời giường chuẩn bị cơm sáng cho chồng giống như người vợ nhỏ nhà bình thường, xong rồi lại rời nhà đi làm cùng chồng.
Cô rất hưởng thụ loại cảm giác thắm thiết này. Chỉ có điều trình độ nấu cơm của cô thật sự không có tiến bộ quá lớn, hai quả trứng gà tươi giống như bị tiên thuốc, cháo cũng nấu rất loãng. Nhưng An Tại Đào ăn vẫn ngon, nhìn hắn vùi đầu ăn, Hạ Hiểu Tuyết tràn đầy nhu tình trong lòng, cô nhẹ nhàng đưa một chiếc khăn giấy qua:
- Ông xã, ăn từ từ, lau mỡ ngoài miệng.
Hai người ăn cơm trưa, khoảng 7h30 ra cửa, cùng nhau ngồi xe bus đi làm. Hôm nay là thứ năm, An Tại Đào vội sáng sớm, liên hệ với Mạnh Đông Linh, phát hiện hôm nay Đỗ Canh không có gì đặc biệt, chỉ có mấy văn kiện cần phê duyệt. Đỗ Canh đóng chặt cửa phòng, trốn trong phòng làm việc gọi điện, dặn An Tại Đào không cho bất cứ ai quấy rầy ông ta.
An Tại Đào để mở cửa phòng, hễ có người tìm Đỗ Canh một mực từ chối khéo, bao gồm Chánh căn phòng UBND thành phố Chu Thanh hà tới, hắn cũng không để tiến vào. Chu Thanh Hà ít nhiều hơi mất hứng trong lòng, nhưng ngoài miệng không nói gì thêm, vẫn mang theo nụ cười như cũ rời khỏi.
Nhìn đồng hồ, đã hơn 11h sáng, biết không có người tới tìm Đỗ Canh, liền đóng chặt cửa phòng, lấy điện thoại di động ra tìm số Lộ Binh, gọi cho Lộ Binh một cuộc điện thoại.
Thấy là một số di động xa lạ, Lộ Binh căn bản không muốn tiếp, nhưng nề hà người này dường như rất chấp nhất, tiếng chuông vang liên tục 5 phút. Lộ Binh ấn nút màu lục, uể oải mà ghé sát miệng:
- Ai vậy?
- Là Lộ Tổng sao? Tôi là An Tại Đào.
Lộ Binh giật mình một cái lập tức tỉnh táo tinh thần, cười ha ha:
- Ồ, hóa ra là người anh em ---- ừ, đây là số di động của cậu à? Được, được, tôi lập tức lưu lại.
Không thể không nói, tuy rằng tuổi Lộ Binh không lớn, nhưng xử sự khéo đưa đẩy, vượt xa tuổi anh ta, anh ta biết rõ An Tại Đào sẽ không vô duyên vô cớ gọi cho, chắc chắn là có chuyện, nhưng vẫn kiên trì không hỏi cái gì, trước hàn huyên chuyện nhà với An Tại Đào.
Mãi đến khi An Tại Đào cười cười:
- Lộ Tổng, có một chuyện như này thông báo với anh, sáng thứ hai Bí thư Đỗ muốn tới Tổng bộ Tập đoàn Dân Thái các anh điều tra nghiên cứu, hành trình cụ thể cần tôi bàn bạc với các anh.
Lộ Binh ngẩn ra, tiếp đó mừng như điên, liên tục nói:
- Người anh em, tôi chỉ biết cậu không quên tôi, được được, xin chuyển lời Bí thư Đỗ, Dân Thái chúng tôi thời khắc hoan nghênh lãnh đạo quang lâm chỉ đạo công tác ---- đúng rồi, tối nay huynh đệ cậu có thời gian không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa, cũng thuận tiện gặp mặt, thương lượng chuyện Bí thư Đỗ điều tra nghiên cứu một chút chứ?
An Tại Đào vốn có lòng, thấy anh ta chủ động mời tự nhiên cầu còn không được, nhưng trong lòng muốn, ngoài miệng vẫn từ chối vài lần, lại nghe Lộ Binh nhiệt tình nói vài lời mới chậm rãi đáp ứng:
- Một khi đã như vậy, để Lộ Tổng tiêu pha rồi. Như vậy đi, buổi chiều hết giờ làm một chút tôi sẽ qua.
- Được, chúng ta không gặp không về.
Lộ Binh cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, liền trực tiếp rời khỏi văn phòng tới văn phòng Lộ Phùng Xuân cha anh ta.
====
Buổi chiều hơn 2h, văn phòng Thành ủy phái xe đưa An Tại Đào đi một trang trại nuôi cá ở ngoại ô thành phố. Ông chủ trang trại nuôi cá này là thân thích một nhân viên công tác tại văn phòng Thành ủy, nghe nói là Bí thư Thành ủy Đỗ cần mỗi ngày mang hai con cá tươi tới cho Cao Dương trước làm Bí thư Thành ủy, ông chủ trang trại nuôi cá vội vàng đáp ứng, dùng thùng nước bỏ hơn mười con cá chép tươi, mang lên xe cho An Tại Đào.
An Tại Đào cười cười:
- Ông chủ, không cần nhiều như vậy, hai ba con như vậy đủ rồi.
Ông chủ trang trại nuôi cá là một người đàn ông hơn 50, chân ông đi một đôi dép cao su thật dài, cả người đầy mũi cá tanh, cười ha ha:
- Chỗ chúng ta không có thứ gì tốt, chỉ có cá tươi, đây là mấy con cá đưa cho lãnh đạo nến thử, ngài yên tâm, ngài lưu lại địa chỉ nhà Bí thư Cao, tôi sẽ phái người mỗi ngày đưa cá tươi tới đúng hạn, tuyệt đối sẽ không hỏng việc.
An Tại Đào gật đầu:
- Cảm ơn, như vậy, mỗi tháng văn phòng Thành ủy sẽ thanh toán với ngài một lần.
Ông chủ nhún vai:
- Lãnh đạo ăn hai con cá, còn cần gì tiền? Ha ha.
An Tại Đào cười trong lòng, biết ông chủ cũng không nói sai, lãnh đạo thành phố ăn hai con cá tươi còn muốn trả tiền cái rắm. Chẳng qua, ông ta cũng sẽ không thiệt, đợi tới cuối năm, văn phòng Thành ủy tự nhiên sẽ mua từ chỗ ông ta rất nhiều cá tươi phân xuống làm phúc lợi, giá cả hơi cao một chút, ông ta chỉ có kiếm chứ không có thiệt, hơn nữa, còn có thể tạo quan hệ với cơ quan Thành ủy, đó cũng là chuyện ông ta cầu còn không được.
Cho nên An Tại Đào cũng không kiên trì nữa, mang theo cá đi bệnh viện. Trong phòng bệnh viện, Cao Dương nằm trên giường nắm một tờ báo trong tay đang đeo kính đọc, con gái Cao Lâm Lâm của ông đang ngồi một bên gọt táo, đột nhiên thấy An Tại Đào vất vả mang theo một cái thùng màu đỏ tiến vào, vội vàng đứng dậy đón:
- Thư ký An?
An Tại Đào buông thùng nước trong tay, thở hổn hển một hơi:
- Trưởng phòng Cao, ở bệnh viện bồi ông cụ sao? Bí thư Đỗ để tôi mang mấy con cá tươi đến cho Bí thư Cao ---- Bí thư Cao, thân thể ngài đã tốt rồi chứ?
Khuôn mặt quyến rũ của Cao Lâm Lâm lập tức lộ ra vài phần cảm kích, liên tục nói lời cảm tạ, thuận tay đưa quả táo vừa mới gọt xong qua:
- Thư ký An, nhìn anh mệt mỏi đầy mô hôi này, cảm ơn anh, cũng cảm ơn Bí thư Đỗ ---- ăn trái táo này đi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
An Tại Đào lắc đầu, liếc Cao Lâm Lâm một cái, thấy khuôn mặt trắng nõn quyến rũ của cô hồng hào, thân thể cao gầy, đẫy đà mà không mất thướt tha, mặc áo lông dê màu trắng hình trái soan trên người, cổ áo lộ ra một tảng tuyết trắng, trò chuyện thản nhiên, nhưng lại pha vài phần thướt tha.
Tuy rằng chỉ gặp vài lần, nhưng hiện giờ nhìn qua, trạng thái tinh thần của Cao Lâm Lâm đã thay đổi rất nhiều so với trước kia. Điều tới bộ phận thực quyển, vả lại còn giải quyết vấn đề chức vụ, hơn nữa có Bí thư Đỗ chiếu cố, cô gần như không có nhiều chuyện để làm, mỗi ngày ở bệnh viện chiếu cố Cao Dương ---- tâm tình tốt lắm, tinh thần diện mạo tự nhiên cũng có đổi mới.
An Tại Đào thở dài trong lòng một tiếng, đối với cách làm quan của Cao Dương hắn cũng không quá hiểu biết, nhưng làm một Bí thư Thành ủy chủ quản Tân hải nhiều năm, con gái ông đến nay mới kiếm được chức Phó trưởng phòng dưới sự can thiệp của Đỗ Canh, thật sự khiến người ta không thể tin được. Vì sao lại như vậy? Hai ngày này hắn nghĩ tới nghĩ lui đều không hiểu.
Sau này hắn mới biết được, cũng không phải Cao Dương không muốn trải đường cho con gái mình, chỉ có điều ông ta làm quan cẩn thận, lúc tại vị quá mức chú trọng danh tiếng làm quan của mình, sợ khi tại vị vấn đề công việc của con cái bị người ta nói này nói nọ, lại lấy kinh nghiệm lý lịch của Cao Lâm Lâm còn thấp tuổi cũng không lớn, đã ký thác con đường sau này của cô lên người Mông Hổ. Mà ông ta vốn nghĩ rằng, Mông Hổ một tay mình đề bạt lên sẽ xem mặt mũi ông, an bài tốt cho Cao Lâm Lâm, nhưng kết quả lại không như mong muốn ---- Cao Lâm Lâm trở thành vật hy sinh trong thủ đoạn gạt bỏ quyền lực Cao Dương của Mông Hổ.
Cao Dương nhẹ nhàng buông tờ báo trong tay, híp hai mắt nhìn An Tại Đào, ôn tồn nói:
- Chàng trai, cậu là thư ký của bí thư Đỗ à? Vừa mới rời khỏi văn phòng Thành ủy, tại sao tôi chưa từng thấy cậu.
An Tại Đào gật đầu, cúi người đặt thùng nước đầy cá vào trong góc phòng bệnh:
- Bí thư Cao, Bí thư Đỗ đã săp xếp tốt lắm, mỗi ngày đều để cho nông trại nuôi cá đưa hai con cá tươi tới nhà ngài... Nếu ngài còn cần gì, để Cao Trưởng phòng gọi điện cho tôi là được.
Cao Lâm Lâm ngồi bên giường bệnh, cười nói:
- Cha, Thư ký Tiểu An còn là con rể Phó Chủ tịch thành phố Hạ đó.
Đuôi mày Cao Dương nhảy dựng, khóe miệng co rúm một hồi:
- Ồ, hóa ra còn là con rể Tiểu Hạ, vài năm không gặp, đứa bé Hiểu Tuyết kia đã lớn thành cô gái --- anh chàng, trở về nói với Tiểu Hạ, cậu bảo ta nói, đã bao lâu hắn ta không tới thăm ông lão ta rồi? Năm đó, hắn luôn chơi cờ với ta.
Cao Dương nói xong, không kìm nổi mà hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, đôi mắt dường như hơi đỏ lên.
An Tại Đào xấu hổ mà xoa tay, cười gượng hai tiếng:
- Bí thư Cao, cha tôi nằm viện ở tỉnh thành, chờ ông ra viện, nhất định sẽ đến thăm Bí thư Cao.
- Ài ----
Cao Dương thở dài một tiếng, chậm rãi quay qua:
- Thôi đi, ta cũng không trách hắn, cũng không thể oán hắn... Anh chàng, trở về cảm ơn Bí thư Đỗ thay ta, cảm ơn ông ấy còn có thể nhớ rõ ông lão ta, chỉ có điều ta già rồi, không thể làm gì...
An Tại Đào lại cười cười, ngồi một hồi liền cáo từ rời khỏi. Cao Lâm Lâm đưa hắn tới lầu dưới phòng bệnh, luôn kéo tay hắn nói lời cảm tạ, nói hôm nào muốn đích thân đi cảm ơn Bí thư Đỗ quan tâm đối với cô ấy.
Phòng bệnh của Lão Cao trong bệnh viện nhân dân số 1 Tân Hải không ở lầu một giống phòng bệnh bình thường, nhưng khoảng cách cũng không xa, An Tại Đào đang muốn lên xe rời khỏi bệnh viện, lại thấy bên kia chị em Lý Tương cùng vài lãnh đạo Thần báo đang ra cửa. An Tại Đào nhìn lướt qua, thấy là Phó tổng biên Triệu Sách và Chủ tịch Công đoàn Tôn Lan, còn có Trương Cương và vài lãnh đạo Ban Tin tức.
Là lãnh đạo tòa soạn tới thăm mẹ Lý Tương. An Tại Đào đang do dự có nên đi qua chào hỏi Triệu Sách và Tôn Lan hay không, Tôn Lan đã thấy hắn, đứng ở đó lớn tiếng hô:
- Tiểu An, Thư ký An!
====
Hàn huyên một hồi với đám người Triệu Sách và Tôn Lan lại bệnh viện, An Tại Đào vốn không yên trong lòng, nhưng nghe được một tin tức hữu dụng từ chỗ Tôn Lan. Tôn Lan nói hai ngày này có rất nhiều công nhân viên chức dệt len số 2 thất nghiệp viết thư báo cáo gửi tới Thành ủy kêu oan đều không có kết quả, liền bắt đầu ký thác hy vọng vào truyền thông đưa ra ngoài ánh sáng. Rất nhiều người tìm tới Tôn Lan, muốn khẩn cầu truyền thông tham gia. Nhưng loại chuyện mẫn cảm nhưu vậy, trước khi Thành ủy và UBND thành phố không có "kết luận rõ ràng", truyền thông Tân Hải ai dám tham gia.
Tôn Lan thở dài:
- Nói thật, Tiểu An, cậu không biết, công nhân viên chức dệt len số 2 thất nghiệp này thật sự khá đáng thương... Cậu nghĩ lại xem, hơn 40 tuổi đúng là lúc trên có già dưới có trẻ, đột nhiên không còn công việc, ngay cả tiền con cái đến trường cũng không bỏ ra được... Ài, Tiểu An, có cơ hội nói với Bí thư Đỗ một chút đi, xem Thành phố có thể ra mặt hay không, cho dù để tập đoàn Mậu Nguyên trước tiếp nhận một bộ phận công nhân viên chức cũng tốt.
An Tại Đào trong lòng vừa động, khẽ mỉm cười:
- Chủ tịch Tôn, loại chuyện này hẳn là khiến cho lãnh đạo thành phố chú ý đi? Nhưng, cô cũng biết, lãnh đạo bận rộn nhiều việc, nếu muốn giải quyết chuyện này, vẫn cần thời gian và quá trình ---- gần đây Bí thư Đỗ rất chú ý một ít mâu thuẫn và vấn đề xuất hiện trong quá trình doanh nghiệp nhà nước thay đổi chế độ xã hội, sáng thứ hai Bí thư Đỗ tới tập đoàn Dân Thái điều tra nghiên cứu...
An Tại Đào có lẽ là người nói vô tâm, nhưng Tôn Lan lại là người nghe có ý, lông mày cô nhướng lên:
- Điều này đương nhiên tốt ----
Đám người Triệu Sách đi tới trước xe, thấy Tôn Lan vẫn còn đứng đó nói chuyện dông dài với An Tại Đào, mày không khỏi nhíu lại. Phó Thụy Vân nhìn lướt qua Tôn Lan, giọng điệu mang chút châm chọc cúi đầu nói với Trương Cương:
- Hiện tại Tiểu An là tâm phúc bên người Bí thư Đỗ, tất nhiên không thể giống như ngày xưa rồi, Chủ tịch Tôn xây dựng quan hệ cỡ nào a, trước kia cũng không thấy cô ta gẫn gũi bao nhiêu với Tiểu An.
Tiếng này của Phó Thụy Vân tuy rằng nhỏ, nhưng vẫn rơi vào lỗ tai Triệu Sách. Triệu Sách quay đầu trừng mắt liếc Phó Thụy Vân một cái, không kìm nổi nhướn mày hô một tiếng:
- Chủ tịch Tôn, chúng ta cần phải đi!
...
...
An Tại Đào nhìn hai chiếc xe Thần báo chạy như bay rời khỏi, lúc này mới quay đầu chào hỏi Lý Tương:
- Lý Tương, thân thể bác gái tốt hơn chưa?
Lý Tương vẫn đứng ở bậc thang cao ốc bệnh viện, si ngốc mà nhìn bóng dáng An Tại Đào nói chuyện với đám người Triệu Sách, thấy hắn quay đầu lại nói với mình, cô yên lặng gật đầu:
- Ừ, cảm ơn cậu quan tâm, mẹ tôi tốt hơn nhiều, bác sĩ nói, nằm viện quan sát vài ngày là có thể xuất viện về nhà.
Lý Kiệt cười nịnh nọt đi qua, chủ động bắt tay với An Tại Đào nói:
- Anh An.
An Tại Đào liếc gã, không biết thế nào, đối mặt với em trai quá mức nịnh bợ của Lý Tương này, trong lòng hắn có một loại chán ghét dày đặc, nếu không xem mặt mũi Lý Tương, hắn cũng chẳng muốn để ý tới gã, vươn tay nắm chặt Lý Kiệt, gật đầu, nghe được lái xe Tiểu Trương cách đó không xa nhấn còi, hắn cười cười:
- Lý Tương, tôi đi trước, trở về còn có chút việc làm. Ồ, đúng rồi, tôi mua di động, đây là số di động của tôi, có rảnh thì thường xuyên gọi cho tôi!
An Tại Đào lấy giấy ghi nhớ ra vội vàng viết số di động đưa cho Lý Tương, sau đó đi nhanh tới xe.
Lý Kiệt nhìn bóng dáng An Tại Đào, lại liếc sắc mặt chị mình vài cái, cười gượng ha ha:
- Chị, không phải hai người còn chưa xác lập quan hệ chính thức chứ? Em nói chị, chị cũng không thể kéo dài, người xuất sắc giống như anh An, không dễ tìm đâu, chắc chắn có không ít cô gái theo đuổi, nếu bỏ lỡ chị chờ hối hận đi.
Lý Tương tức giận trong lòng, hung hăng trừng mắt nhìn gã:
- Chị nói với em bao nhiêu lần rồi, chị và An Tại Đào chỉ là bạn bè bình thường ---- anh An cái rắm, em so với cậu ta còn lớn hơn mấy tháng!
Lý Tương giậm chân, quay đầu đi vào đại sảnh cao ốc bệnh viện.