Chiếc ao da đen trên người Bành Quân dính đầy vết máu, cũng không biết là máu của bọn lưu manh hay máu từ vết thương của y. Y quay đầu lại liếc nhìn về phía An Tại Đào, đã thấy hắn hướng về phía đồn công an cách đó không xa chạy đi.
Gió lùa rít gào quanh đồn công an. Một viên công an đứng tuổi đang ngồi bên lò lửa cặm cụi nướng khoai lang, đột nhiên nghe có người gõ cửa tiến vào, liền ngẩng đầu lướt nhìn An Tại Đào một cái, nhíu mày:
-Làm gì? Mau đóng cửa lại, lạnh quá!
-Bên kia xảy ra chuyện, có mấy tên côn đồ đánh người, anh mau qua xem đi!
Viên công an có mùi rất khó ngửi, vừa có mùi chân thối lại có mùi trứng thối. An Tại Đào nhíu mày, chẳng những không đóng cửa, ngược lại còn mở rộng hơn. Gió lạnh buốt ùa vào, viên công an kia đứng dậy giận dữ:
-Làm cái gì vậy? Ở đây lưu manh rất nhiều, một mình tôi không lo xuể được. Anh bớt lo chuyện người, đi ra nhanh lên đi!
Nói xong, viên công an thô bạo đẩy An Tại Đào ra khỏi phòng, sau đó "rầm" một tiếng, đóng cửa lại, lại ngồi xuống tiếp tục nướng khoai. Từ đầu đến cuối, gã ta không thèm nhìn về phía An Tại Đào nói bọn lưu manh đánh người, dường như đã quá quen thuộc với loại chuyện như thế này.
An Tại Đào cắn chặt răng, ngẫm nghĩ một chút rồi cũng đành tạm thời chịu thua. Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Bành Quân đang "sửa trị"mấy tên côn đồ kia.
Bỗng nhiên hắn rõ ràng tất cả, sở dĩ bọn côn đồ này có thể hoành hành không chút cố kỵ ở đây, chắc chắn là do có sự ngấm ngầm dung túng của cảnh sát. Nếu không phải cảnh sát mở một con mắt, nhắm một con mắt, bọn chúng cũng không dám lộng hành.
Đương nhiên, đồn công an cũng không thể đưa quá nhiều cảnh sát và tập trung sức nhiều vào nơi này, mà một hay vài cảnh sát có dám quản chuyện của bọn côn đồ này hay không, thật đúng là khó nói. Chỉ sợ, chỉ cần chúng đừng "quậy" quá mức là không công an nào "quan tâm" đến chúng.
An Tại Đào vội vàng quay lại chỗ cũ.
-Lãnh đạo, xử lý thế nào ạ? Báo cảnh sát chưa?
An Tại Đào nghiêm mặt lại, trầm giọng nói:
-Bành Quân, anh lập tức gọi điện cho Bí thư Trần của đồn công an ngoại ô và Chủ tịch thị trấn, bảo họ mang người của đồn công an tới đây. Đồng thời, bảo mấy người Mạnh Quân cũng khẩn trương tới đây. Chúng ta sẽ mở một cuộc họp ngay tại hiện trường này.
Bành Quân ngẩn ra, cũng không nói gì, vội rút di động ra gọi. Không bao lâu, Bí thư Tống Tử Hàm và Chủ tịch thị trấn Dương Đại Dũng đến nơi trên một chiếc Santana màu đen, trên xe còn có đồn trưởng đồn công an ngoại ô Tôn Quang Minh.
Tống Tử Hàm trước kia là Bí thư xã Lăng Nam. Sau khi xã Lăng Nam nhập vào Khu kinh tế mới Tư Hà, y chạy chọt "vận động" mọi cách mới được một chức vụ, điều chuyển ngang chức đến ngoại ô thị trấn làm bí thư, cũng không dễ dàng gì.
Vừa rồi, y cảm thấy buồn chán, ngồi trong văn phòng chơi bài trên máy tính, đột nhiên nhận được điện thoại của Dương Đại Dũng, nói An Tại Đào đến, muốn bọn họ dẫn theo Tôn Quang Minh theo, phải mở cuộc họp gì đó tại chỗ.
Tống Tử Hàm giật mình kinh hãi. Chiều hôm qua, thị trấn nhận được thông báo của Uỷ ban nhân dân huyện, nói là sáng ngày hôm nay An Tại Đào muốn tới ngoại ô điều tra nghiên cứu, nhưng cụ thể mấy giờ thì không xác định, thời điểm đi Uỷ ban nhân dân huyện cũng không gọi điện báo, Tống Tử Hàm nghĩ An Tại Đào không đến như dự định, cho nên cũng không để ý.
Ba người xuống xe, Tống Tử Hàm vội đi nhanh tới, cười:
-Chủ tịch huyện An, ngài đã tới. Sao không gọi điện thông báo cho chúng tôi một chút, để chúng tôi ra đón? Ngài xem, ở đây vừa bẩn, vừa lung tung bừa bãi như thế này, hay là chúng ta quay về Uỷ ban nhân dân thị trấn để chúng tôi báo cáo công tác với lãnh đạo?
-Không cần, làm việc ngay tại đây.
An Tại Đào thản nhiên cười, đưa tay ra bắt tay Tống Tử Hàm và Dương Đại Dũng. Nhưng hắn không bắt tay Tôn Quang Minh, trầm giọng nói:
-Anh chính là đồn trưởng đồn công an ngoại ô? Trước hết anh xử lý chuyện bọn côn đồ này rồi nói sau.
Tôi dạo qua một vòng chợ, rất nhiều quần chúng phản ánh là bọn lưu manh, du côn hoành hành ở chợ, ép mua ép bán quấy nhiễu trật tự thị trường, đồn công an các anh làm ăn thế nào mà không biết gì hết? Vừa rồi, tôi đến đồn công an báo cảnh sát, không ngờ nhân viên cảnh sát của các anh mặc kệ! Các anh như thế này mà duy trì trật tự an ninh xã hội sao? Là người bảo vệ an toàn sinh mạng cho quần chúng nhân dân sao? Không làm được ư? Tôn Quang Minh, nếu anh không làm được, tôi lập tức tìm phòng công an huyện nói chuyện. Xem thử thay người đến có thể làm được hay không!
Giọng An Tại Đào vô cùng gay gắt, một chút thể diện cũng không chừa cho Tôn Quang Minh. Tôn Quang Minh trong lòng hoảng hốt, mặt đỏ lên, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng, cúi đầu không dám nói một câu.
Một trưởng đồn công an nho nhỏ như y, chỉ cần An Tại Đào nói một câu, y cũng đừng mong được tiếp tục công tác. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
-Chủ tịch huyện An, tôi…tôi lập tức …lập tức đi xử lý ngay. Lập tức xử lý!
Tôn Quang Minh hơi lắp ba lắp bắp, run giọng nói.
Trong lúc Tôn Quang Minh hết sức lo sợ vì vụ mấy tên lưu manh kia tại đồn cảnh sát, xe của Uỷ ban nhân dân huyện đã tới. Vài Cục trưởng lần lượt xuống xe, cười và bắt tay chào hỏi An Tại Đào xong đều nghiêm chỉnh đứng ở phía sau lưng An Tại Đào.
Các đó không xa, viên công an kia đang đứng cách đó không xa, bị Tôn Quang Minh mắng như tát nước. thấy người lúc nãy đến báo không ngờ là Chủ tịch huyện An, trong lòng y nhảy loạn, lập tức hối hận đến chết được.
Tôn Quang Minh dẫn theo vài nhân viên cảnh sát đi tới đi lui, viên công an kia cũng đi theo, Tôn Quang Minh trừng mắt giận dữ:
-Bắt đầu từ ngày mai, anh không cần đi làm nữa! Anh gây cho ta tình cảnh khó khăn như vậy, khiến cho ta đây bị Chủ tịch huyện An mắng cho một trận nát nước! Anh giỏi lắm! Đồ ăn c**! Xéo đi! Xéo!
Trước mặt chủ tịch huyện lại phô bày ra kiểu làm việc tệ hại như vậy, bảo sao Tôn Quang Minh không nổi cơn tam bành. Đừng nhìn Tôn Quang Minh lúc ở trước mặt tập đoàn khúm na khúm núm mà lầm. Tại thị trấn ngoại ô này, y là kẻ có mặt mũi, bất kể chính quyền hay bọn lưu manh cũng đều phải nể mặt hắn vài phần.
Viên công an kia không dám hé răng, đến thở cũng không dám thở mạnh, vẻ mặt đau khổ hậm hực rời đi, trong lòng suy tính, đợi khi nào Tôn Quang Minh tiêu cơn tức, lại đến nhà y biếu mấy cây thuốc lá, có thể sẽ được quay lại làm.
An Tại Đào dẫn theo Mạnh Quân và một số lãnh đạo các ngành của huyện đi dạo một vòng cái "thị trường tự do" này, sau đó lại im lặng quay lại. Dọc đường An Tại Đào không nói gì, chỉ thỉnh thoảng trao đổi riêng vài câu với thư ký Chương Quân.
Trở lại chỗ cũ, An Tại Đào liếc Bí thư Đảng uỷ thị trấn Tống Tử Hàm, cao giọng nói:
-Đồng chí Tống, thị trấn các anh có mấy cái chợ lớn giống như vậy?
Tống Tử Hàm sửng sốt, gãi gãi đầu, suy nghĩ một lát không trả lời được, liền quay lại nhìn Chủ tịch thị trấn Dương Đại Dũng, cúi đầu nói:
-Anh Dương, anh có để ý không, có mấy cái?
Dương Đại Dũng cũng ngẩn ra, không biết rốt cuộc An Tại Đào muốn làm gì mà lại hỏi chuyện này. Anh ta lúng túng cười cười:
-Chủ tịch huyện An, có lẽ là ba, bốn cái gì đó. Mấy cái chợ đó cũng không phải do thị trấn xây dựng, mà là do nông dân và tiểu thương tự phát hình thành từ rất lâu rồi bởi nhiều nguyên nhân khác nhau. Các lãnh đạo cũng đã nhận thấy, thật sự là rất lộn xộn, thật sự rất lộn xộn, ha ha!
An Tại Đào nhíu mày:
-Hai người không xứng đáng là "quan phụ mẫu"! Ngay cả địa bàn mình quản lý mà cũng không nắm rõ là có mấy chợ! Để tôi nói cho các anh vậy, tổng cộng thị trấn ngoại ô có sáu chợ không đạt tiêu chuẩn, trong đó ba cái hơi lớn một chút, ba cái còn lại hơi nhỏ.
Bị Chủ tịch huyện phê bình thẳng mặt là "không xứng chức", mặt Tống Tử Hàm và Dương Đại Dũng đều đỏ lên vì xấu hổ.
An Tại Đào thở phào một cái, móc túi lấy ra điếu thuốc ngâm lên môi, Cục trưởng Cục quy hoạch Mạnh Quân vội bước tới mồi lửa cho hắn. An Tại Đào gật đầu, rít một hơi thuốc, sau đó cao giọng nói:
-Được, hôm nay triệu tập mọi người đến đây, chúng ta liền mở một cuộc họp ngay tại hiện trường. Chủ nhiệm Tề bên Uỷ ban xây dựng có tới không?
Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tề Đan Chi mỉm cười từ phía sau Mạnh Quân bước ra:
-Chủ tịch huyện An!
-Đồng chí Đan, anh nói xem, một ngôi chợ với quy mô như vậy, nếu là bên tài chính đầu tư xây dựng thì phải đầu tư bao nhiêu tiền?
Tề Đan Chi hơi sửng sốt, thầm nghĩ chẳng lẽ huyện muốn xây dựng chợ tai đây? Không thể nào!
Tính toán một chút, cô ta mỉm cười trả lời:
-Chủ tịch huyện An, nếu xây dựng hoàn chỉnh, tôi ước tính cần hơn một triệu tệ!
An Tại Đào gật đầu:
-Các đồng chí. Tôi với một số lãnh đạo huyện nghiên cứu một chút, quyết định đứng ra thực hiện dự án chợ nông sản đầu mối, thống nhất quy hoạch tổng thể sẽ chia làm ba giai đoạn, xong giai đoạn nào đưa vào hoạt động ngay giai đoạn đó, cố gắng biến thị trấn ngoại ô thành một trung tâm đầu mối tập hợp, phân phối và tiêu thụ nông sản cho toàn bộ huyện, thành phố và các vùng xung quanh. Sắp tới, chúng ta thành lập một tổ do tôi làm tổ trưởng, Phó chủ tịch huyện Cổ Trường Lăng làm tổ phó, các ngành xây dựng, quy hoach, tài chính, giao thông, nông nghiệp cùng với lãnh đạo Đảng uỷ và Uỷ ban nhân dân thị trấn làm thành viên của tổ. Hy vọng các đồng chí phân công hợp tác, phối hợp chặt chẽ, mau chóng triển khai điều tra, nghiên cứu dự án tiền khả thi, sau khi nắm đầy đủ luận chứng, lập tức tiến hành xây dựng dự án!
Nghe xong những lời của An Tại Đào, Tống Tử Hàm và Dương Đại Dũng lập tức hưng phấn, đầu tư xây dựng một dự án lớn như vậy ở thi trấn ngoại ô, một khi dự án được đưa vào hoạt động sẽ rrats tốt cho kinh tế thị trấn, mà như vậy, hai người cũng sẽ lập được thành tích nổi bật.
-Chủ nhiệm Tề, ngày mai tôi mời chuyên gia Viện Khoa học nông nghiệp tỉnh đến thị trấn khảo sát, điều tra nghiên cứu, cô cầm đầu việc liên hệ với họ, các đồng chí ở thị trấn phối hợp công việc, tranh thủ thời gian một chút. Cuối tuần đưa ra cho tôi một bản báo cáo, có khó khăn gì không?
An Tại Đào quay lại nhìn Tề Đan Chi, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Tề Đan Chi vuốt những sợi tóc trước trán bị gió thổi loà xoà, cười nói:
-Xin lãnh đạo yên tâm, tôi sẽ lập tức phối hợp các bộ phận liên quan của Uỷ ban xây dựng triển khai công tác, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ được giao!
An Tại Đào gật đầu, giơ tay chỉ trỏ:
-Các đồng chí, thị trấn đã có cơ sở hậu cần, tập trung và phân phối hàng hoá, điều chúng ta cần phải làm là bảo đảm nguồn vốn đầu tư, quy hoạch và quản lý một cách khoa học. Về dự án này, theo ý tôi thì trước hết chúng ta xây dựng một trung tâm tập trung và phân phối nông sản cỡ vừa, thu hút nông sản, sản phẩm hàng hoá cùng tài nguyên của huyện cũng như thành phố, sau đó từng bước mở rộng, tranh thủ trong thời gian hai đến ba năm, xây dựng trung tâm náy thành một trung tâm cung ứng nông sản hiệu suất cao lớn nhất thành phố, nổi tiếng trong tỉnh!
Các sản phẩm chăn nuôi và nông sản vùng Giang Bắc rất phát đạt, theo tôi được biết, trong cả tỉnh thậm chí vùng Giang Bắc còn chưa có dự án cung ứng nông sản phẩm đạt tiêu chuẩn, dự án này của chúng ta sẽ bổ khuyết chỗ trống này. Đồng thời, nếu tiến hành thật tốt, quản lý hợp lý, sẽ rất có tiềm lực phát triển trong tương lai.
An Tại Đào khoát tay:
-Bên trái chúng ta là Khu kinh tế mới Tư Hà, đến sang năm, khi công trình nông nghiệp sinh thái của Khu kinh tế mới Tư Hà đi vào thu hoạch, sẽ tạo nguồn nông sản ổn định tạo nền tảng để cơ sở phát triển mạnh mẽ!
Các đồng chí đừng xem thường dự án tập trung và phân phối nông sản này! Sự phát triển của nó có thể sẽ rất bất ngờ. Hiệu quả kinh tế và lợi ích của nó còn lớn hơn so với một số cdự án công nghiệp! Đồng thời, cùng lúc sẽ nâng cao cấp bậc nông sản của huyện chúng ta, tăng thu nhập cho nông dân, lôi kéo người dân địa phương vào nghề; về phương diện khác, còn có thể thúc đẩy việc xây dựng thị trấn và phát triển kinh tế toàn huyện.
Gió lạnh như cắt da, cắt thịt. An Tại Đào đứng đó trong gió lạnh phần phật thổi, chiếc áo khoác đen phanh ngực, hắn xoay người lại đi nhanh về phía trước, bước chân vững vàng, chắc chắn, dáng dấp thật cao ngạo, phóng khoáng...
Vào buổi sáng cùng ngày, tin tức An Tại Đào triệu tập các ngành liên quan trong huyện mỏ hội nghị ngay tại hiện trường, đề xuất xây dựng trung tâm tập trung và phân phối nông sản, đã đến tai Lãnh Mai.
Lãnh Mai ngồi trên chiếc ghế rộng thênh, cười lạnh, thầm nghĩ, ngươi cứ muốn phát triển nông nghiệp với lại nông sản, công trình nông nghiệp sinh thái Khu kinh tế mới chưa hoàn toàn xong đã lại muốn làm cái gì mà trung tâm phân phối nông sản này nọ, thật sự là đồ nhà quê hủ lậu!
Trước đây An Tại Đào cũng từng nói với cô về ý tưởng này, cô từ chối cho ý kiến, trong lòng lại âm thầm có chủ ý, ngươi muốn xây dựng thì cứ xây đi, nhưng tài chính huyện lại không có khả năng xuất ra nhiều tiền như vậy. Ngươi có bản lĩnh thì đi "xin xỏ" đi, nếu ngươi có thể tìm được nguồn tài chính, ta cũng có thể ngồi không mà hưởng công lao!
Lãnh Mai ngẫm nghĩ một chú, cầm điện thoại gọi cho số di động của An Tại Đào, nhưng không thấy hắn bắt máy. Cô nhíu mày, đợi một lát, mới giận dữ cúp điện thoại.
Điện thoại di động của An Tại Đào ném ở trên sô pha trong ký túc xá của Lưu Ngạn trong thành phố. Mặc cho điện thoại reo vang, hai người không ai tiếp.
Lưu Ngạn dịu dàng dán thân thể vào ngực An Tại Đào, dùng ngón tay thon nhỏ nhẹ nhàng vẽ vòng tròn lên ngực hắn. Buổi chiều An Tại Đào từ huyện tới đây, hai người đóng cửa lại, tận hưởng thế giới riêng của mình. Vừa mới điên cuồng hoan lạc hai lần, mặt Lưu Ngạn còn đỏ ửng, toàn thân toả ra mùi thơm thanh nhã mà mập mờ của cơ thể.
An Tại Đào yên lặng ôm lấy cô, chậm rãi ngồi xuống, ôm thân mình mềm mại của Lưu Ngạn trong lòng, hai tay không thành thật đặt ở chỗ mẫn cảm trên người cô nhẹ nhàng ve vuốt. Lưu Ngạn đang lẳng lặng hưởng thụ cảm giác ngọt ngào say đắm, đột nhiên cô cảm giác tay An Tại Đào lại nắm lấy nụ hoa trước ngực mình nhẹ nhàng mơn trớn, không khỏi "ưm" một tiếng, đỏ mặt, hất bàn tay đang tác quái của An Tại Đào, sẵng giọng:
-Đào, không được. Tối nay tôi còn phải đi trực, hôm nay thông tấn xã trung ương phải phát một thông cáo quan trọng. Là cuộc nói chuyện quan trọng ngày hôm qua của Tổng bí thư, tôi phải đích thân theo dõi.
-Phát triển thành thị nhỏ là chiến lược lớn phát triển kinh tế và xã hội nông thôn.
An Tại Đào cười ha hả:
-Là tinh thần cuộc nói chuyện trong chuyến đi khảo sát kinh tế và giao thông nông thôn gần đây nhất của Tổng bí thư chứ gì! Ha ha!
Lưu Ngạn ngẩn ra, dịu dàng cười nói:
-Tin tức của anh khá nhanh nhạy đấy! Thông tấn xã trung ương mới gửi telex sáng hôm nay. Tôi cũng chỉ mới biết việc trung ương chuẩn bị thúc đẩy mạnh mẽ việc xây dựng thành phố nhỏ, trong thời gian gần đây, việc này được đề cao không ít hơn một lần.
An Tại Đào nhẹ nhàng đẩy Lưu Ngạn ra, đứng dậy lấy trong túi của mình một tài liệu:
-Tiểu Ngạn, đây là bản thảo do tôi viết. Huyện chúng tôi chuẩn bị xây dựng một trung tâm tập trung và phân phối nông sản lớn ở thị trấn ngoại ô. Này, ngày mai cô phát cái bản thảo này trên báo chí! Coi như là đáp lại cuộc nói chuyện của lãnh đạo trung ương đi! Ha ha, bản thảo tôi viết cũng không tốt mấy, cô để cho các phóng viên chỉnh lại đi!
Lưu Ngạn nhận lấy, cũng không xem lại, để qua một bên.
Bản thảo do An Tại Đào viết đương nhiên là cô rất yên tâm. Với trình độ viết lách và kinh nghiệm phong phú về truyền thông, bản thảo do hắn tự tay chấp bút, không những không có vấn đề gì về mặt văn bản mà cả về sự đúng mực và chắc chắn trong tin tức và tuyên truyền cũng hơn xa so với phóng viên bình thường.
-Re..eng!
Di động của An Tại Đào lại vang lên. Lưu Ngạn nhíu mày, quơ lấy điện thoại nhìn lướt qua:
-Ai thế này, sao gọi mãi thế?
An Tại Đào cười ha hả, khoé miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy bí hiểm. Hắn cầm lấy di động, khẽ nói:
-Là Bí thư Lãnh của chúng ta.
-Lãnh Mai?
Đôi mày thanh tú của Lưu Ngạn nhướng lên:
-Đào này, tôi nghe nói quan hệ giữa hai người không tốt phải không? Ngày hôm qua tôi có gặp Bí thư Trương. Ông ấy muốn tôi khuyên anh đừng tiếp tục va chạm với Lãnh Mai, dù sao hai người cũng cùng chung bộ máy lãnh đạo, để xảy ra tình trạng như nước với lửa thế này, thật ra đối với anh cũng không tốt!
An Tại Đào cúi xuống hôn lên trán Lưu Ngạn, khẽ cười:
-Tiểu Ngạn, người phụ nữ này và Lý Vân Thu khá giống nhau, rất ham mê quyền lực. Nếu mọi chuyện tôi đều theo cô ta, cô ta sẽ càng quá quắt, làm sao tôi có thể ở chung với cô ta một cách tốt đẹp được? Chỉ khi nào tôi trở thành con bù nhìn của cô ta, sự khống chế Quy Ninh của cô ta mới hoàn thành! Cô cũng hiểu tính nết của tôi, nếu là như vậy, thà rằng tôi từ quan, quay lại xã làm một phóng viên nho nhỏ cho xong!
Được rồi, tôi phải về, sáng mai tôi còn phải họp hội nghị thường vụ, có lẽ, tôi còn có một trận đánh ác liệt nữa!
An Tại Đào thản nhiên cười:
-Tiểu Ngạn, tôi về trước nhé. Tối mai, tôi lại đến, chúng ta cùng đi ăn lẩu!