Hơn 9h tối, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chó sủa, mơ hồ có tiếng bước chân vội vã của người đi đường. Nhưng sau đó hắn mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm, khi hắn vừa mới rời khỏi giường, một chành thanh niên chấc phác trạc tuổi hắn mang một chậu nước ấm đến, cười nói:
- Bí thư An, anh rửa mặt trước đi rồi ăn chút gì đó. Hôm nay, Chủ nhiệm Lộ sắp xếp tôi xuống giúp anh.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, vừa rửa mặt vừa hỏi:
- Cậu là…?
- Tôi là thư ký bên Đảng ủy xử lý. Tôi tên là Lộ Khánh Tường.
Tiểu Lộ gãi đầu nói:
- Chủ nhiệm Lộ nói, Bí thư An trước kia là phóng viên nổi tiếng ở tỉnh, muốn tôi đến đây để học hỏi anh.
- Ồ!
An Tại Đào cười, tính bưng chậu nước đem ra ngoài thì Tiểu Lộ đã khẩn trương đoạt lấy.
An Tại Đào ra khỏi văn phòng, đi xuống lầu. Ánh mắt trời rực rỡ cùng với một làn không khí ập vào mặt hắn khiến hắn hít một hơi thật sâu.
Sau khi ăn vội mấy cái bánh quẩy và một chén cháo bắp, An Tại Đào yêu cầu Tiểu Lộ đi chung với hắn ra khỏi tòa nhà cơ quan, dọc theo đường nhựa hướng đến ngọn núi. Thời điểm hắn rời khỏi, đa số các cán bộ khác vẫn còn chưa đi làm. Nhà của Tiêu Hoàng ở huyện, mỗi ngày đều ngồi xe jeep đến thị trấn. 9h sáng mỗi ngày mới đến cơ quan. Khi đến văn phòng của An Tại Đào để chính thức nói chuyện thì thấy cửa phòng đã khóa chặt.
Hỏi vài người nhưng ai cũng không rõ. Y liền xông vào văn phòng xử lý Đảng ủy, vẫy tay gọi lão Lộ:
- Lão Lộ, Bí thư An đến chưa?
Lão Lộ cười rất bình thản. Ông ta đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Chủ tịch thị trấn Tiêu, Bí thư An sáng sớm nay đã xuống nông thôn rồi. Cậu ấy nói muốn đi khảo sát một chút. Tôi đã bảo Tiểu Lộ đi theo cậu ấy rồi.
Tiêu Hoàng nhíu mày, không nói gì, quay đầu bước ra ngoài.
Con đường trải nhựa càng đi càng hẹp. Sau hơn nửa tiếng, liền hiện ra con đường đất. Đây cũng không hẳn là hình dáng con đường, là do dấu chân lâu ngày của con người tạo thành mà thôi.
Đồng hành với nhau cả nửa ngày, An Tại Đào mới biết được, hóa ra, Tiểu Lộ không ngờ là con trai của Chủ nhiệm Đảng ủy xử lý lão Lộ, tốt nghiệp trường đại học Phòng Sơn. Sau khi tốt nghiệp đã dạy học ở trường trung học thị trấn. Lão Lộ đã mất không ít công sức mới mang được cậu ta về đây.
- Bí thư An, thôn này gọi là thôn Tư Hà. Trước thôn này là thôn Hà Đầu. Anh xem, chúng ta vào thôn này trước hay là….
Tiểu Lộ cởi bình nước đeo bên hông đưa cho An Tại Đào.
An Tại Đào tiếp nhận, uống một ngụm, sau đó chỉ vào con đường mòn trước mặt:
- Không cần vào trong làm phiền cán bộ thôn đâu. Chúng ta lên núi đi. Mặt trời đã lên cao, phía trước ruộng dốc đều có người làm việc. Chúng ta đến đó xem đi.
An Tại Đào đưa bình nước cho Tiểu Lộ rồi bước nhanh đi. Nhìn theo bóng dáng của hắn, Tiểu Lộ âm thầm thở dài. Người ta nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng hiện tại đã là lãnh đạo cấp phó huyện. Điều này quả thật làm người khác ngạc nhiên rất nhiều.
Nhưng y liền lập tức khôi phục lại tinh thần, rồi đuổi theo An Tại Đào.
Hai bên đường mòn là những cánh đồng mọc không theo luật lệ gì cả. Trong các cánh đồng là những cây nông nghiệp thấp bé xanh mướt, đã nở rộ những cánh hoa nho nhỏ màu xanh nhạt, đung đưa trong gió nhẹ. An Tại Đào dừng lại, cúi xuống nhìn một khối ven đường, rồi quay đầu cười nói:
- Tiểu Lộ, đây là cây cát cánh?
Tiểu Lộ cười đáp:
- Đúng vậy, Bí thư An, đây là cây cát cánh.
- Tôi nghe nói thị trấn có không ít loại cây cát cánh này? Hiện tại thu hoạch như thế nào?
An Tại Đào ngồi xổm xuống, tùy tay ngắt một chiếc lá ngắm nghía.
Tiểu Lộ thở dài, rồi ngồi xổm bên cạnh An Tại Đào:
- Bí thư An, anh không biết đâu, hiện tại giá thị trường không tốt. Cây cát cánh bán không được. Chỉ có thể bán vãi, miễn cưỡng sống tạm qua ngày. Ở đây chúng ta chỉ có thể trồng loại cây cát cánh, còn loại cây lương thực khác căn bản không trồng được.
- Hiện tại, đại đa số rẫy ở trấn trên đều trồng cây cát cánh. Dù sao thì đây cũng là kế sinh nhai của bà con thôn dân trong một năm gần đây.
Tiểu Lộ cười khổ:
- Nhà của tôi cũng trồng được hai mẫu loại cây này.
An Tại Đào ồ lên một tiếng. Hắn biết rất nhiều gia đình cán bộ xã, thị trấn đều làm nông cả. Đàn ông thì làm việc ở trấn trên, còn phụ nữ thì ở nhà làm nông. Loại tình huống này rất phổ biến. Cha con Tiểu Lộ tuy rằng ăn lương nhà nước nhưng cũng vẫn là hộ nông dân.
Hắn đứng dậy, châm một điếu thuốc, nhìn những rẫy cây cát cánh một màu xanh mướt, rồi dần dần lâm vào trầm tư.
Cách đó không xa, một vài nông phu vác cuốc nói nói cười cười, không bao lâu thì đến bên cạnh ruộng dốc, bắt đầu làm cỏ cho đám cát cánh của mình, rồi cúi người xuống tỉa cây.
An Tại Đào khoát tay:
- Tiểu Lộ, chúng ta đi giúp họ đi.
- Chuyện này?
Tiểu Lộ do dự một chút, dự định nói điều gì thì đã thấy An Tại Đào rảo bước tiến đến một cánh đồng cây cát cánh, giẫm lên đống bùn, cúi người nhổ từng đám cỏ thì liền lập tức khẩn trương đuổi theo.
Một người nông dân hơn bốn mươi tuổi mặc bộ quần áo cũ nát, đang lúc cúi người giẫy cỏ, thấy hai chàng thanh niên chủ động đến giúp mình thì không khỏi kỳ lạ liếc mắt nhìn hai người, rồi ánh mắt dừng lại trên người Tiểu Lộ. Bà đứng thẳng dậy, cười hỏi:
- Chà, có phải là con nhà họ Lộ không? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay sao mà chạy lại đây giúp đỡ tôi thế? A, còn cậu này là....
Tiểu Lộ cười cười:
- Thím ba, cháu....
Anh ta muốn nói gì thì nhìn thấy An Tại Đào nhìn mình nên không khỏi nuốt trôi lời nói xuống:
- Thím ba, đây là bạn học của cháu, đến ngọn núi này để dạo chơi. Dù sao bọn cháu cũng không có chuyện gì làm nên giúp cô làm cỏ cho sạch.
Người phụ nữ nông dân chậc chậc vài cái rồi tiếp tục cúi người giẫy cỏ, ngẫu nhiên quay lại nhìn hai người một cái rồi nói:
- Đừng có nhổ cây cát cánh của tôi là được rồi.
Mặt trời càng lên cao, người nông dân làm việc trên sườn núi ngày càng nhiều. An Tại Đào đứng thẳng dậy lau mồ hôi, trong lòng có chút kỳ quái, liền nhỏ giọng hỏi Tiểu Lộ đang ở đằng sau:
- Tiểu Lộ, tại sao chỉ toàn là phụ nữ, còn đàn ông ở trấn trên đâu?
Tiểu Lộ nhanh tay nhổ một đám cỏ, thấp giọng nói:
- Bí thư An, những lao động cường tráng ở trấn trên nếu không đi làm việc cho các mỏ khai thác than lậu thì cũng ra ngoài làm công. Nếu cả nhà đều xúm vào mấy công đất này thì có mà chết đói.
An Tại Đào tuy rằng từ nhỏ cũng đã chịu qua cực khổ nhưng chưa từng trải qua việc nhà nông. Vốn nghĩ rằng việc nhổ cỏ là việc đơn giản nhưng chỉ được hơn nửa tiếng thì thắt lưng và chân của hắn đã mỏi không chịu nổi.
Thấy An Tại Đào đang cố hết sức, Tiểu Lộ cười nói:
- Bí thư An, chúng ta hay là thôi đi...
An Tại Đào cười khổ một tiếng, nhìn thấy sắp đến đám cây cát cánh cuối cùng, liền khoát tay nói:
- Cố làm cho xong đi. Tiểu Lộ, tôi nhổ đám này, cậu nhổ đám đằng kia nhé. Sau đó chúng ta sẽ đi.
Trong khi hai người nói chuyện thì đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói trong trẻo:
- Bí thư An?
An Tại Đào ngẩn ra, thẳng người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Phó chủ tịch thị trấn Tôn Hiểu Linh đang cùng một số người khác chậm rãi bước đến.
An Tại Đào cười, buông đám cỏ trong tay ra, ra khỏi cánh đồng cát cánh:
- Hóa ra là Phó chủ tịch thị trấn Tôn, còn các người đây là...?
Tôn Hiểu Linh mặc một chiếc áo tay dài màu hồng bỏ vào trong cùng với chiếc quần tây màu đen, chân mang đôi giày vải màu xanh, nhìn qua rất bình dị. Cô còn cầm trong tay một chiếc giỏ trúc, không biết bên trong đựng gì.
Khóe mắt cô hiện lên một sự ngạc nhiên, vừa bắt tay An Tại Đào vừa nghĩ thầm trong bụng. Anh ta không ở trong phòng làm việc mà chạy đến nơi đồng ruộng này làm gì? Để dạo chơi à?
- Bí thư An, tôi cùng với người của trạm kỹ thuật nông nghiệp đến xem cây cát cánh. Mùa này là mùa cây cát cánh nở hoa nhiều nhất. Ngàn vạn lần không thể bỏ qua việc giẫy cỏ và bón phân. Hai ngày trước tôi đã mời một vài chuyên gia của huyện đến đây để chỉ đạo việc gieo trồng cây cát cánh.
Tôn Hiểu Linh buông giỏ trúc trong tay, nhân viên công tác tại trạm kỹ thuật nông nghiệp tiến lên bắt tay An Tại Đào.
- Ha ha, chuyện này tôi cũng không hiểu lắm. Phó chủ tịch Tôn cứ tự xử lý đi. Tuy nhiên, không phải là giá cây cát cánh trên thị trường không cao sao? Sao không khiến quần chúng chuyển sang một loại cây trồng khác?
An Tại Đào bật cười.
Tôn Hiểu Linh ánh mắt lóe lên sự khinh thường nhưng nhanh chóng biến mất. Cô cúi người xuống, bứt một cọng cỏ ven đường nói:
- Bí thư An, kỳ thật không phải giá của cây cát cánh trên thị trường không tốt, mà hiện tại đã có sự thay đổi. Tôi từ đầu năm đã bắt đầu thu thập tin tức. Một người bạn học ở tỉnh của tôi đã nói rằng, giá cả đang có sự khôi phục trở lại.
- Bí thư An, thị trấn chúng ta phát triển cây cát cánh là rất thích hợp. Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, lại không có quy mô lớn chứ không phải tại bản thân cây cát cánh có vấn đề.
Tôn Hiểu Linh thở dài, ngắt đứt cọng cỏ trong tay.
An Tại Đào thấy Tôn Hiểu Linh muốn nói gì nhưng lại thôi nên cũng không nói gì thêm. Hắn mới đến, trước mắt chỉ nên nghiên cứu để hiểu biết tình hình là chính. Bất luận công tác nào ở thị trấn hắn cũng sẽ không phát biểu bất cứ quan điểm hay ý kiến nào.
Do dự một chút, Tôn Hiểu Linh lại đem tính toán trong lòng mình nói ra:
- Bí thư An, vấn đề lớn nhất của chúng ta là tình trạng giao thông. Tình trạng giao thông không tốt, thì ngọn núi này cũng sẽ không khai thác tốt được. Vấn đề giao thông đã kìm hãm sự phát triển kinh tế của thị trấn và sự làm giàu của người nông dân. Giống như cây cát cánh này, bởi vì giao thông không tốt nên có bao nhiêu sản phẩm cũng đành phải tồn đọng lại trong núi mà thôi.
- Tôi vốn nghĩ dựa vào mối quan hệ bạn bè, tìm mấy công ty lớn, liên hợp với thị trấn mở rộng quy mô gieo trồng cây cát cánh. Nhưng bởi vì vấn đề giao thông nên không có một nhà đầu tư nào chịu đến đây cả. Bí thư An, ngài là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, lại là cán bộ ở tỉnh đến, ngài có thể nghĩ biện pháp để tu sửa đường hay không?
Tôn Hiểu Linh ánh mắt chờ mong dừng lại trên gương mặt anh tuấn của An Tại Đào, nhưng sau đó chợt bỏ qua, trong lòng thở dài một tiếng, oán giận mình lắm mồm. Loại công tử bột đến khu vực miền núi này để làm cảnh mà thôi, làm thế nào mà đồng ý vì thị trấn làm điều gì đó chứ. Quả thật mình đã có ý nghĩ vô cùng kỳ lạ.
Nhìn thấy An Tại Đào chỉ biết cười, cô trong lòng càng thêm thất vọng, không buồn nói chuyện tiếp với An Tại Đào, cùng với mấy người bên trạm kỹ thuật nông nghiệp đi xuống cánh đồng mà thôi.
Nhìn mặt trời đã lên quá cao, An Tại Đào liền cùng với Tiểu Lộ chậm rãi quay về. Trên đường, hắn dăm ba câu trò chuyện với Tiểu Lộ, trong lúc làm như vô tình cũng nhắc đến Tôn Hiểu Linh.
Nghe An Tại Đào đề cập đến Tôn Hiểu Linh, Tiểu Lộ cũng không dám nói gì thêm, chỉ nói rằng Phó chủ tịch thị trấn Tôn là một lãnh đạo tốt, ngoài ra không nói gì thêm.
An Tại Đào cười thầm trong lòng, thầm nghĩ tên Tiểu Lộ này dường như cũng thành thật như vẻ bề ngoài, trong lòng vẫn có vài phần biết tôn ti trật tự.
Hắn dừng bước, nhìn Tôn Hiểu Linh cùng với những người kia đang bận rộn, trên đầu chẳng che chắn bất cứ cái gì. Ánh nắng chiếu trực tiếp lên trên người, cả người nóng bức cả lên. Vừa rồi, hắn phụ nhổ cổ nên cả người đầy mồ hôi. Hắn nhún vai, rồi bước nhanh chân xuống núi.
Con đường nhựa đến thị trấn bắt đầu hiện ra, nhưng cách đó không xa là một đám người đang xúm lại, dường như đang tranh chấp cái gì đó. Không bao lâu sau, đám người bắt đầu hỗn loạn, rồi tản ra. Hai gã thanh niên khoảng hai mươi tuổi lao vào đánh nhau, và gần như cùng một lúc cả hai bên ùa vào nhau tạo thành trận ẩu đả. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chửi rủa, tiếng la hét vang lên ầm ĩ.
- Sao lại thế này?
An Tại Đào móc điện thoại di động ra, nhấn số 110 nhưng mãi vẫn không thấy ai tiếp máy.
Tiểu Lộ cười khổ một tiếng:
- Bí thư An, đừng động vào đám người đó. Loại đánh nhau như thế này diễn ra hàng ngày. Những bọn thanh niên trẻ tuổi này không có văn hóa, chẳng tìm được công ăn việc làm, ở nhà lại chẳng chịu trồng trọt gì cả, suốt ngày lêu lổng ngoài đường. Uống rượu nói mấy câu không thích hợp thì bắt đầu kéo bè, kéo lũ đánh nhau.
An Tại Đào liếc mắt nhìn Tiểu Lộ, rồi tiếp tục gọi 110. Lúc này đã có người nhấc máy, nhưng thái độ không được thiện cảm cho lắm:
- Có chuyện gì vậy? Đang trưa nắng lại không để người ta ăn cơm. Có chuyện gì nói mau?
An Tại Đào tức giận lên nhưng vẫn cố kìm lại, nói:
- Thôn Hà Đầu có người đánh nhau. Đồn công an các người mau khẩn trương đến đây.
- Bọn chúng muốn đánh nhau thì cứ để bọn chúng đánh. Đánh chết thì có người đến nhặt xác.
Đầu dây bên kia không chút để ý, sau đó đột nhiên cúp điện thoại.
An Tại Đào chậm rãi cúp điện thoại, sắc mặt có chút khó coi, rồi đưa điện thoại cho Tiểu Lộ:
- Lập tức gọi điện cho Tôn Thắng Lợi.
Tôn Thắng Lợi mang theo một số dân phòng chạy ba cái xe máy đến. Đám thanh niên ẩu đả vừa nghe tiếng xe máy của đồn công an thì nhanh chóng tản ra, chỉ để lại vài tên đầu rơi máu chảy, nằm tê liệt trên mặt đất không dậy nổi mà thôi.
An Tại Đào sắc mặt sa sầm, ra hiệu Tiểu Lộ đi tiếp, cũng không để ý đến Tôn Thắng Lợi và những đội viên dân phòng khác, cứ hiên ngang bước qua. Tôn Thắng Lợi hơi chút xấu hổ, quay lại trừng mắt nhìn mấy đội viên dân phòng:
- Nhìn cái gì, khẩn trương xử lý hiện trường đi. Vừa rồi là ai tiếp điện thoại, khi nào quay trở về, bố mày sẽ thu thập mày.
Việc ẩu đả đánh nhau gần như phát sinh hàng ngày ở đây. Mấy ngày liền nhìn thấy cảnh này khiến An Tại Đào cảm thấy có chút bực bội trong lòng. Quả nhiên bọn tội phạm thường hay xuất thân từ những vùng khỉ ho cò gáy như thế này.
Vấn đề ở thị trấn Tư Hà này thật không phải bình thường.
Nói là quan mới nhậm chức thường đốt lên ba đống lửa. Nhưng từ trên xuống dưới ở cơ quan này trong mấy ngày liền vẫn không thấy An Tại Đào "nổi lửa" lên gì cả. Sau khi nhậm chức được vài ngày, hắn gần như không có làm gì, không có họp, cũng không chỉnh đốn, cũng không phát ra bất cứ một chỉ thị mới nào. Chỉ có điều mỗi ngày đều cùng Tiểu Lộ ra ngoài. Ngay cả Tiêu Hoàng muốn nói chuyện chính thức với An Tại Đào cũng không có cơ hội.
Tuy nhiên, khi gặp An Tại Đào thì Tiêu Hoàng lại lười nói chuyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Các cán bộ thị trấn cũng không rõ lắm. Bí thư Tiểu An trẻ tuổi trong mắt bọn họ, mấy ngày này đều ra ngoài không phải để du sơn ngoạn thủy. Hắn cùng với Tiểu Lộ đến từng tấc đất của thị trấn, chạy đến từng ngọn núi. Những người dân thị trấn không hề nhận ra Bí thư Tiểu An, nhưng rất nhiều thôn dân cứ mỗi ngày lại thấy một Bí thư Đảng uy chân mang đôi giày thể thao, mặc chiếc áo phông màu vàng nhạt thường xuyên đến sườn núi. Có vài người thậm chí đã quen mặt hắn, khi thấy thì liền mỉm cười chào hỏi.
Buổi chiều ngày thứ sáu, An Tại Đào ngồi trên xe jeep màu lục trở về thị trấn.
Hơn năm giờ, khi vừa mới tan tầm, Lưu Ngạn đi lên lầu, theo thói quen liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đối diện, bắt gặp đôi giày thể thao bẩn trước cửa thì ánh mắt sáng lên, nhẹ nhàng bước đến gõ cửa.
An Tại Đào đang tắm nên không có nghe thấy tiếng người gõ cửa. Lưu Ngạn gõ cửa một hồi, không thấy ai ra mở cửa, cũng đoán được An Tại Đào hẳn là vừa mới từ thị trấn trở về và đang tắm rửa. Cô nhẹ nhàng quay ra, mở cửa căn phòng của mình.
Sau khi tắm rửa xong, An Tại Đào gọi đến nhà Hạ gia ở Tân Hải.
Hóa ra là thành phố Tân Hải tổ chức một đoàn khảo sát ra nước ngoài. Hạ Thiên Nông dẫn đầu đoàn, xuất phát vào ngày chủ nhật và nơi đến là nước Mỹ. Hạ Thiên Nông nhìn lịch trình, thấy có đi ngang qua nơi Hạ Hiểu Tuyết đang ở nên cũng muốn ghé thăm con gái. Ông ta nhớ đến An Nhã Chi cũng muốn xuất ngoại nên đã nghĩ đến việc cho An Nhã Chi đi cùng.
Cơ hội tốt như vậy, An Tại Đào đương nhiên là cao hứng rồi. Mẹ hắn đi với cha vợ ra ngoài thì hắn yên tâm vô cùng. Cho nên, sau khi nói chuyện với Hạ Thiên Nông xong, hắn lập tức gọi cho mẹ đề cập đến chuyện này. An Nhã Chi cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều là không yên lòng về Trúc Tử mà thôi.
An Tại Đào ngẫm nghĩ một chút, liền quyết định sáng mai quay trở về nhà sắp xếp cho Trúc Tử. Hai ngày nay, hắn trong lòng đang cân nhắc chuyện để Trúc Tử chuyển trường đến Quy Ninh để mình có thể chiếu cố cô bé tốt hơn.
An Tại Đào bật TV, ngồi trên ghế sofa chuẩn bị xem tin tức, rồi sau đó sẽ ra ngoài ăn cơm. Nhưng vừa mới nằm xuống thì bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa.
An Tại Đào đứng dậy mở cửa, thấy người vừa đến là Lưu Ngạn.
Lưu Ngạn mặc chiếc áo thun màu xanh da trời, khoác chiếc tạp dề, chân mang dép lê, ra bộ dạng của một người phụ nữ nội trợ. Cô nhìn An Tại Đào, nói:
- Qua phòng tôi ăn cơm nhé, tôi chuẩn bị xong rồi.
Nói xong, cô quay đầu đi, che giấu khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ bừng lên. An Tại Đào do dự một chút rồi đóng cửa phòng mình lại, bước vào phòng của Lưu Ngạn.
Trên bàn ăn đã bày sẵn mấy món, còn có một tô canh nóng hổi. Lưu Ngạn cởi chiếc tạp dề, múc hai chén cơm đặt lên trên bàn, rồi mang từ trong bếp ra hai chiếc đũa, thần thái dịu dàng khác thường.
- Ngồi xuống ăn cơm đi, đứng ngốc ra đó làm gì.
Lưu Ngạn trừng mắt nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào kinh ngạc nói:
- Lưu Ngạn, không ngờ cô cũng biết nấu ăn đấy. Thật không thể tin được, những món này đều là do cô làm?
Lưu Ngạn không để ý đến hắn, đi thẳng vào phòng khách. Trong phòng khách, cô mở một bản nhạc lên, là một bài hát của Phan An "Em gái dịu dàng".
Một ngày nào đó.
Khó có thể mở miệng nói gặp lại.
Mọi việc đã đi quá xa.
Đây không phải là chuyện dễ dàng.
Chúng ta đều không khóc.
Cứ để nó tự nhiên đến.
Và để nó tự nhiên đi.
Ca từ, giai điệu của bài hát rất dịu dàng, lại còn mang theo hương vị da diết.