Từ lúc trở thành nhân vật trang bìa trên một tờ báo quốc tế cho đến lễ quốc khánh là còn nửa tháng. Giới truyền thông trong nước thông qua những con đường khác nhau đến phỏng vấn An Tại Đào tiếp nối không dứt. Ngay từ đầu, An Tại Đào còn kiên trì tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông trung ương, nhưng sau lại cảm thấy phiền phức, cuối cùng đóng cửa làm như không thấy, cự tuyệt hết thảy những cuộc phỏng vấn, bảo thư ký Lý Bình và Bành Quân từ chối khéo hết.
Điều khiến An Tại Đào không ngờ là việc hắn xuất hiện trên tờ tạp chí Time của Mỹ đã ảnh hưởng đến cổ phiếu của tập đoàn Long Đằng trên thị trường nước Mỹ. Giá cổ phiếu không ngờ đã tăng liên tiếp chỉ trong mấy ngày.
Lễ quốc khánh, An Tại Đào đến Yên Kinh nghỉ phép. Mạnh Cúc và Lưu Ngạn cũng mang theo đứa trẻ An Lập Hiển từ Nam Dương về nước, cả nhà đoàn tụ. Trong một tuần nghỉ lễ quốc khánh này, đối với An Tại Đào và gia đình họ An mà nói đã có hai tin tức tốt.
Chuyện thứ nhất chính là Hạ Hiểu Tuyết đã thật sự mang thai. Thời gian thụ thai đại khái khoảng đầu tháng 8, hẳn là thời điểm An Tại Đào đến Yên Kinh thăm người thân. Ba cô gái sớm đã có sự ăn ý với nhau. Vì nắm trong tay một tài sản khổng lồ, nên ba người không có khả năng toàn bộ sinh con cùng một lúc. Mạnh Cúc sau khi có Lập Hiển thì Hạ Hiểu Tuyết sẽ mang thai, và sau đó chính là Lưu Ngạn.
Sự kiện quan trọng thứ hai chính là ba tập đoàn mà ba cô gái đang quản lý là tập đoàn An Hạ, tập đoàn Niệm Đào, tập đoàn An Ngạn, toàn bộ thông qua lưu chuyển tư bản, hợp thành một tập đoàn cổ phần dầu mỏ Long Đằng. Tập đoàn dầu mỏ Long Đằng đã chính thức đổi tên thành tập đoàn Nguồn năng lượng Long Đằng, trụ sở chính được thiết lập ở Yên Kinh.
Đương nhiên, việc công bố đối ngoại và thực hiện tài sản xác nhập, công ty mới được thành lập trong ngày lễ quốc khánh đã hoàn thành. Nhưng công tác chuẩn bị đã được ba cô gái tiến hành cách đây hai năm.
Từ nay về sau, tập đoàn An Hạ, tập đoàn Niệm Đào và tập đoàn An Ngạn ở Nam Dương toàn bộ đã xóa bỏ, thành một tập đoàn Năng lượng Long Đằng xếp hàng thứ nhất trong toàn bộ Châu Á về sản phẩm công nghệ cao, nguồn năng lượng, dầu mỏ, hóa chất, chế tạo máy móc, vận tải đường thủy, giải trí truyền thông, chế tạo ô tô, và các ngành sản xuất đặc biệt khác. Đối với trong nước mà nói, nó có độ lớn tương đương với Tổng công ty Dầu mỏ và Hóa chất Trung Quốc, trở thành một doanh nghiệp tư nhất lớn nhất trong khu vực Trung Hoa.
Sản nghiệp của tập đoàn Năng lượng Long Đằng chủ yếu chia thành ba khối. Một khối ở trong nước, một khối Nam Dương, còn một khối ở Mỹ. Ngoài thị trường chứng khoán trong nước còn có thị trường chứng khoán ở nước Mỹ, Nhật Bản, Singapore. Nói cách khác, tập đoàn Năng lượng Long Đằng đã trải đều cổ phiếu của mình tại Trung Quốc, Mỹ, Nam Dương, Nhật Bản, Tokyo và Singapore với khối lượng tài sản hơn một tỷ đô la.
Hạ Hiểu Tuyết đảm nhiệm chức Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Năng lượng Long Đằng. Còn Mạnh Cúc thì đảm nhiệm chức Phó chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc. Còn Lưu Ngạn thì đảm nhiệm chức Phó chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Phó tổng giám đốc. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hạ Hiểu Tuyết thì làm việc tại văn phòng trụ sở chính ở Yên Kinh. Còn Lưu Ngạn thì làm việc tại Nam Dương, Mạnh Cúc ở giữa điều hành. Trên cơ bản, ba cô gái đều phân công quản lý nghiệp vụ cho cùng một khối. Nhưng khi công ty mới thành lập thì về sau Mạnh Cúc sẽ bận rộn hơn, thường xuyên đi tới đi lui giữa nước Mỹ và Yên Kinh để xử lý công việc.
Hạ Hiểu Tuyết rất giỏi về năng lực quyết sách, giỏi về việc kết nối các mối quan hệ. Cho nên giữ chức Chủ tịch Hội đồng quản trị là rất thích hợp. Còn Mạnh Cúc thì có cái nhìn đại cục rất cao. Tố chất tổng hợp cũng vậy, giữ chức vụ Tổng giám đốc thì không ai bằng. Còn về phần Lưu Ngạn, bởi vì tính tình của cô đương đối đơn giản, không am hiểu về quyền mưu quản lý. Cho nên cô không thích hợp làm Chủ tịch, mà chỉ có thể làm Phó chủ tịch và Phó tổng giám đốc, hỗ trợ cho Mạnh Cúc và Hạ Hiểu Tuyết.
Ba cô gái không phân biệt ngươi tôi, trên danh nghĩa tài sản đều được xác nhập, thì làm sao còn so đo chức vụ nữa. Nhất là Lưu Ngạn, làm cái gì cũng không quan trọng. Quan trọng là bảo vệ sự bình an và hạnh phúc của mình. Ba cô gái đã có sự ăn ý với nhau. Khi những đứa con khôn lớn thành người, sẽ giao lại tất cả tài sản để lui về an cư. Tập đoàn Năng lượng Long Đằng thành lập ở quốc nội, Nam Dương và toàn bộ Châu Á đều là một tin tức kinh tế long trời lở đất. Từ bộ phận kinh tế đối ngoại của công ty, tin tức này đã phủ khắp mạng lưới truyenfull.vn, tạo nên một cơn gió lốc xưa nay chưa từng có.
Rất nhiều hãng truyền thông đã đưa tin, dựa theo quy mô tài sản hiện có, tập đoàn Năng lượng Long Đằng khẳng định sẽ được tạp chí Mỹ bình chọn vào hàng ngũ những công ty hùng mạnh nhất thế giới. Hơn nữa, thứ tự tuyệt đối sẽ không thấp. Thậm chí có hãng truyền thông đã đoán rằng, Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Năng lượng Long Đằng Hạ Hiểu Tuyết, của cải rốt cuộc là có bao nhiêu, có thể thay thế vị trí xếp hạng của những tỷ phú trên thế giới hay không. Còn Mạnh Cúc và Lưu Ngạn thì quốc tịch nước ngoài nên không được nằm trong phạm vi thống kê.
Hạ Hiểu Tuyết, Mạnh Cúc và Lưu Ngạn có bao nhiêu tiền? Kỳ thật đến ngay cả An Tại Đào cũng không rõ. Nhưng đối với An Tại Đào mà nói, đây chẳng qua chỉ là một đống con số mà thôi. Hắn căn bản cũng chẳng thèm hỏi qua, cũng không quan tâm. Tuy nhiên, bản thân An Tại Đào cũng không phủ nhận, ba cô gái của hắn hẳn là có rất nhiều tiền. Không cần nói gì khác, chỉ là Hạ Hiểu Tuyết sợ tiền lương của hắn thấp, không đủ chi tiêu, mỗi tháng đều sắp xếp gửi vào tài khoản của hắn ước chừng có hơn một trăm ngàn. Trải qua một thời gian, An Tại Đào trong lúc vô ý đã kiểm tra tài khoản của mình, phát hiện không ngờ bây giờ hắn có hơn mười triệu, nên không khỏi giật mình kinh hãi. Cũng may là hắn có một tài khoản riêng, nên cũng không động đến số tiền này.
Tuy rằng, đằng sau là một người vợ tỷ phú, nhưng nói thật, cuộc sống của An Tại Đào vẫn trước sau như vậy. Không thể nói là đơn giản, nhưng ít nhất là vẫn đường hoàng. Không cần nói đến việc tiêu phí xa xỉ, ba cô gái của hắn thường hay mua những trang phục sang trọng, đắt tiền, nhưng hắn hầu như rất ít mặc và cũng không mang về Phòng Sơn.
Hắn tại Phòng Sơn, quần áo mặc cũng chẳng khác gì so với các lãnh đạo thành phố khác, trang phục rất đơn giản. Ngoài trừ những lúc xã giao cá nhân bên ngoài, hắn gần như không tiêu đến tiền. Biết An Tại Đào là một người rất giàu có, nên trong quan trường Phòng Sơn cũng không ai dám đút lót lễ vật cho hắn. Như thế hoàn toàn ngăn chặn được việc hắn tham ô. Từng có người cảm thán nói, nếu An Tại Đào xảy ra vấn đề gì, thì tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ là vấn đề về kinh tế.
Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mời dự họp. Đề tài chủ yếu thảo luận lần này là nghiên cứu về vấn đề điều chỉnh cán bộ toàn bộ tỉnh. Bởi vì có một số cán bộ thuộc thành phố cấp địa sắp lui về tuyến hai, trong đó bao gồm Phó bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Tử Lâm, Bí thư Thành ủy Tân Hải Lý Vân Thu, khẳng định là phải đề bạt một số cán bộ mới. Đây đã trở thành quy luật trao đổi tất yếu trong quan trường.
Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đương nhiên đã khảo sát một số cán bộ. Những người được khảo sát lần này đều không gây nên dị nghị. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu Tác Niên chuẩn bị rời đi nên đồng ý ngay, các Ủy viên thường vụ khác đều trên cơ bản giơ tay biểu quyết thông qua. Chỉ có Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Chu Liệt đã trở thành Trưởng ban thư ký, tiến vào Ủy viên thường vụ, đối với vấn đề chọn người, đã đưa ra những ý kiến bất đồng cùng với Phó bí thư Tỉnh ủy Ma Minh Lượng, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mục Thao.
Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đề danh Phó chủ tịch thành phố Tân Hải Trương Đào. Trương Đào xuất thân là một Phó giáo sư về môn kinh tế học ở đại học Đông Sơn, nay đã đổi nghề theo chính trị. Cách đây mấy năm đã được Tỉnh ủy bổ nhiệm là Phó chủ tịch thành phố Tân Hải quản lý mảng văn hóa – giáo dục – y tế.
Ý kiến Ma Minh Lượng phản đối rất đơn giản. Ông ta cho rằng Trương Đào quá mức thư sinh, xuất thân là một học giả, ở cơ sở làm Phó chủ tịch thành phố, thậm chí là Chủ tịch thành phố thì có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng Chánh văn phòng Tỉnh ủy kiêm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy chủ yếu là quản lý cơ quan, vì lãnh đạo Tỉnh phục vụ, lấy tính cách Trương Đào căn bản là không thích hợp chủ trì công tác văn phòng Tỉnh ủy.
Còn Mục Thao và Chu Liệt ý kiến phản đối cũng tương đồng như thế.
Trương Đào này là do Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trương ban tổ chức cán bộ Tôn Gia Ung ủng hộ. Thấy ba người kia cùng nhau phản đối đề xuất của mình, Tôn Gia Ung có chút mất hứng liếc mắt nhìn ba người, nhưng không dám biểu hiện trên nét mặt. Bởi vì Ma Minh Lượng cũng vậy, Mục Thao cũng vậy đều xếp hạng trên ông ta, kinh nghiệm lý lịch đều hơn rất nhiều.
Tôn Gia Ung thở ra một cái, khoát tay nhẹ nhàng nói:
- Phó bí thư Ma, Chủ nhiệm Mục, lão Chu, về đồng chí Trương Đào, Ban tổ chức cũng đã khảo sát thời gian rất lâu. Tôi cảm thấy đồng chí này xuất thân học giả, có chút dáng vẻ thư sinh, nhưng cái nhìn về đại cục thì rất mạnh.
Ma Minh Lượng thản nhiên cười:
- Ý thức phục vụ rất mạnh? Haha, Trưởng ban Tôn, anh đại khái vẫn còn chưa hiểu biết hết về đồng chí Trương Đào này. Đồng chí này có thể nói là đồng chí tốt, tài hoa hơn người. Nhưng cái chính là dáng vẻ thư sinh quá nặng. Tôi lúc trước còn ở trường Đại học Đông Sơn làm Phó bí thư Đảng ủy, anh ta chính là thạc sĩ kinh tế trường đại học Đông Sơn rất nổi tiếng.
Mục Thao cũng gật đầu phụ họa ý kiến của Ma Minh Lượng:
- Đúng vậy, công tác ở cơ quan không thể so với công tác ở cơ sở. Đồng chí có tài hoa như Trương Đào, nên thích hợp ở cơ sở hơn. Nếu đem đồng chí ấy đến cơ quan thì sẽ ngăn chặn sự phát huy năng lực của đồng chí ấy.
Ma Minh Lượng và Mục Thao kẻ xướng người họa, Tôn Gia Ung cũng không biết nói gì. Ông ta cần phải suy xét vì sao Ma Minh Lượng lại không thích Trương Đào. Ở giữa bộ có chuyện gì hay sao? Ông ta tuy rằng rất thưởng thức Trương Đào nhưng không có nghĩa là ông ta sẽ vì Trương Đào mà đối chọi lại với Ma Minh Lượng, Mục Thao và Chu Liệt.
Tôn Gia Ung miễn cưỡng cười:
- Nếu cả ba đều phản đối thì đành thôi vậy.
Tôn Gia Ung lời còn chưa nói xong thì Tiếu Tác Niên đã cười giảng hòa:
- Được rồi, Ban tổ chức cán bộ lúc này đây khảo sát rất toàn diện. Tuy nhiên, tôi cảm thấy ý kiến của lão Ma, lão Mục và Trưởng ban thư ký Chu cũng rất có đạo lý. Như vậy đi, cứ tiếp tục để đồng chí Trương Đào ở cơ sở thêm hai năm, xem thành tích của anh ta như thế nào rồi hãy nói sau.
Tiếu Tác Niên sắp sửa rời khỏi Đông Sơn, nhưng dù sao bây giờ ông vẫn còn là Bí thư Tỉnh ủy Đông Sơn, lời nói nói ra Tôn Gia Ung đương nhiên là không dám cãi.
- Còn về phần ứng cử viên cho chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy.
Tiếu Tác Niên đột nhiên trầm ngâm. Ma Minh Lượng ngồi một bên khẽ cười nói:
- Bí thư Tiếu, tôi thật ra đã có người thích hợp. Tôi lúc này đột nhiên là nhớ đến một người. Người này rất thích hợp với công tác văn phòng Tỉnh ủy.
- Ồ, là ai vậy?
Tiếu Tác Niên khẽ mỉm cười.
- Là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn đồng chí An Tại Đào.
Ma Minh Lượng cười:
- Đồng chí Tiểu An tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Trình độ lý luận cao, ý thức phục vụ và năng lực công tác rất mạnh. Tất cả mọi người đều biết. Cậu ấy từng đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy, kinh nghiệm cơ quan cũng như công tác tại cơ sở đầu có. Tôi cảm thấy cậu ấy rất thích hợp với vị trí này.
Ma Minh Lượng lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh hãi, theo bản năng mà nhìn về phía Trần Cận Nam vẫn đang im lặng. Còn Tiếu Tác Niên thì có chút ngoài ý muốn cười, cũng quay đầu nhìn Trần Cận Nam.
Trần Cận Nam nhẹ nhàng nhíu mày, âm thầm liếc mắt nhìn Ma Minh Lượng, trong lòng có chút mất hứng. An Tại Đào trước mắt là Chủ tịch thành phố Phòng Sơn, là cán bộ cấp Giám đốc sở. Chánh văn phòng Tỉnh ủy cũng là cấp Giám đốc sở, tuy rằng tiền đồ phát triển so với một Chủ tịch thành phố thì mạnh hơn một chút, nhưng Trần Cận Nam lại rất hiểu con trai của mình. Nếu nó đồng ý ở lại cơ quan Tỉnh ủy thì còn có thể có được ngày hôm nay sao? Lúc trước hắn chọn tạm giữ chức là để có cơ hội ở lại cơ sở.
Trần Cận Nam trong lòng nghiền ngẫm tại sao Ma Minh Lượng đột nhiên lại đề danh An Tại Đào, thản nhiên nói:
- An Tại Đào vừa mới trở thành Chủ tịch thành phố Phòng Sơn chưa đến một năm. Nếu rút về Tỉnh ủy thì tôi cảm thấy có chút không thích hợp.
Trần Cận Nam ánh mắt âm trầm theo dõi sự đột ngột lóe lên của Ma Minh Lượng, rồi đột nhiên nhớ đến Ma Minh Lượng và Bí thư Thành ủy Phòng Sơn Tống Nghênh Xuân cũng có chút thân thiết, rất nhanh đã nghĩ thông.
Đúng rồi! Đúng như vậy rồi!
Nói thật, Ma Minh Lượng ở Tỉnh ủy có tư cách rất sâu. Có thể nói ông ta Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy có thâm niên sâu nhất. Nếu không phải có sự tồn tại của Trần Cận Nam, thì việc ông ta điều An Tại Đào đến văn phòng Tỉnh ủy là một đề nghị sáng suốt.
Ma Minh Lượng nghĩ rằng, An Tại Đào đến văn phòng Tỉnh ủy làm Chánh văn phòng kiêm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đã tiến vào quyền lực trung tâm, khác xa so với việc làm một Chủ tịch thành phố nhiều lắm. Trần Cận Nam vì tiền đồ chính trị của An Tại Đào, hẳn là không có lý do gì phản đối. Nhưng Ma Minh Lượng thật không ngờ, Trần Cận Nam lại phản đối lời đề nghị của ông ta. Tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng lời nói lại rất kiên quyết.
Nếu Trần Cận Nam đã nói như vậy, lời đề nghị của Ma Minh Lượng tất nhiên là không giải quyết được gì. Tiếu Tác Niên cười, khoát tay nói:
- Được rồi, vấn đề ứng cử viên này tạm thời gác lại.
- Lão Tôn, Ban tổ chức Cán bộ tiếp tục khảo sát. Chức Chánh văn phòng Tỉnh ủy giống như một đại tổng quản. Ứng cử viên nên thận trọng khảo sát một chút.
Tin tức Tỉnh ủy sẽ tiến hành điều chỉnh hàng lọa cán bộ thành phố cấp địa không biết như thế nào lại khuếch tán ra ngoài. Đầu tiên là ở Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, rồi lại rót xuống thành phố cấp địa. Khi lọt xuống thành phố Phòng Sơn thì tin tức này cũng đã có sự thay đổi nghiêm trọng.
Tin tức nói là Tỉnh ủy sẽ điều chỉnh rất nhiều cán bộ. Đề cập đến Phòng Sơn là Phó bí thư Thành ủy Tống Tử Lâm sắp phải lui về tuyến hai, còn Bí thư Thành ủy Tân Hải Lý Vân Thu cũng vậy. Chủ tịch thành phố An Tại Đào sẽ điều nhiệm làm Bí thư Thành ủy Tân Hải….
Tin tức này rơi vào tai những người bên cạnh An Tại Đào. Mọi người vốn không thể nào tin được. An Tại Đào đang làm rất tốt ở Phòng Sơn, như thế nào lại đột nhiên điều đi Tân Hải làm Bí thư Thành ủy. Nhưng nghĩ lại trong quan trường, chuyện gì ai có thể nói chính xác được.
4h chiều, An Tại Đào và Cổ Vân Lan và một số nhân viên của Ủy ban Xây dựng đến điều tra nghiên cứu thực địa ở khu lều trại phía nam. An Tại Đào đứng trên con đường giao thông duy nhất thông với bên ngoài, xi măng thì bị vỡ be bét, nhìn cách đó không xa là những căn nhà lầu được xây dựng một cách đơn sơ, im lặng không nói gì.
Ánh chiều tà càng lúc càng đậm. Những cán bộ đứng đằng sau hắn không ai dám lên tiếng quấy rầy An Tại Đào.
Tiếng chuông điện thoại di động của Cổ Vân Lan chợt vang lên. Cô có chút xấu hổ, khẩn trương chạy sang một bên nhỏ giọng nghe điện thoại. Sau khi nghe điện thoại xong, cô nhìn An Tại Đào với ánh mắt kỳ lạ.
Chủ tịch thành phố An có thể đến Tân Hải làm Bí thư Thành ủy sao? Đây là sự thật? Nghe được tin tức này, Cổ Vân Lan quả thật không tin vào lỗ tai của mình. Nếu tin tức này không phải là cấp trên của cô, Phó chủ tịch thành phố Cổ Lam nói thì cô sẽ cho nó là lời đồn. Nhưng Cổ Lam đường đường là một Phó chủ tịch thành phố, làm sao mà bịa đặt được. Cô cũng không biết rằng, Cổ Lam cũng là nghe từ người khác, vốn là lời đồn bậy không thể tin.
Trong lòng tính toán, Cổ Vân Lan âm thầm thở dài. Phương án cải tạo khu phía nam này đã được đề ra, nếu An Tại Đào rời khỏi đây thì giai đoạn công tác trước đó chẳng khác nào đổ sông đổ biển. Người kế nhiệm hắn chưa chắc là sẽ tiếp tục công việc này.