- Tiểu Đào, hôm nay mẹ muốn đi tỉnh thành một chuyến, chỗ mẹ xuống nông thôn gặp gỡ thanh niên trí thức, nếu buổi tối mẹ không về mà nói, thì sẽ ở lại tỉnh thành, con hãy nấu cơm cho Trúc Tử, hiện giờ Trúc Tử đang học bù tại trường học.
Vừa nói tỉnh thành, An Tại Đào bật người lên ngồi dậy từ trên giường, cả kinh nói:
- Mẹ, mẹ không có việc đi Thiên Nam làm gì? Cuộc gặp gỡ gì vậy, không đi không được sao?
An Nhã Chi cười mắng một câu:
- Mẹ thì không có hoạt động nào sao? Được rồi, nhiều nhất sáng mai mẹ sẽ trở lại, con nhớ nấu cơm cho Trúc Tử, Trúc Tử giao cho con, thật sự không được, con hãy mang theo Trúc Tử đi ăn cơm hàng.
Nói xong, An Nhã Chi cũng không đợi An Tại Đào phản ứng lại, vội vàng mang theo túi rời cửa. Cuộc gặp giữa trưa, cô phải nhanh chóng gọi xe tới Thiên Nam, nếu không sẽ không kịp thời gian rồi. Nếu trước kia, An Nhã Chi chắc chắn sẽ không tham gia loại gặp gỡ này, nhưng mấy ngày nay, tâm tình cô bắt đầu dần dần vui tươi, cuộc sống lo âu dĩ vãng đều dần tiêu tan đi, cũng bắt đầu có tâm tư xã giao.
An Tại Đào ngẩn ra, nghe thấy tiếng An Nhã Chi đóng cửa, trong lòng cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Đúng vậy, cần gì khẩn trương nhưu vậy, mẹ cũng có cuộc sống của bản thân, nếu vận mệnh đã thay đổi, bản thân mình cần gì phải mẫn cảm như thế, thuần túy là tự tìm phiền não.
Ngồi trên giường suy nghĩ một hồi, rốt cuộc không còn buồn ngủ, vì thế liền rời giường đi tắm một hồi, tiến vào phòng bếp xem, chuẩn bị làm cơm trưa cho Trúc Tử. Nhưng nhìn phòng bếp một vòng, cũng không làm được cái gì, dường như còn phải ra ngoài mua đồ ăn. Suy nghĩ một lát, hắn quyết định không làm cơm, chờ Trúc Tử tan học về nhà, mang Trúc Tử cùng ra tiệm cơm bên ngoài ăn một chút.
Xem TV, đến hơn 11h, cửa nhẹ nhàng vang lên, Trúc Tử lưng đeo cặp sách tiến tới:
- Anh, có phải mẹ đi rồi không?
An Tại Đào gật đầu:
- Ừ, Trúc Tử, em cất cặp đi, rửa tay, anh mang em ra ngoài ăn cơm.
...
..
.
Ra cửa, kỳ thật An Tại Đào cũng chưa nghĩ đến chỗ nào ăn cơm. Đi một lát, hắn dừng bước chân, hỏi Trúc Tử:
- Trúc Tử, chúng ta đi ăn McDonald được không?
Trong mắt Trúc Tử phát ra một chút hướng tới, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng lên, hơi ngượng ngùng cúi đầu vâng một tiếng:
- Em ăn cái gì cũng được.
An Tại Đào cười cười, kéo tay Trúc Tử ngăn một chiếc xe taxi, liền đi thẳng tới một gian hàng McDonald ở gần cao ốc bách hóa nội thành Tân Hải. Bởi vì là cuối tuần, trong McDonald kín người hết chỗ, ngoại trừ trẻ con ra, còn có không ít thanh niên nam nữ đang yêu. Nếu không phải vì Trúc Tử, An Tại Đào chắc chắn không muốn ăn thứ này, hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, McDonald chẳng qua là một loại đồ ăn nhanh nước ngoài, Hamburger chân gà cũng giống như hộp cơm trong nước, nhưng không biết vì sao trong nước lại lưu hành như vậy, trở thành đồ ăn thanh thiếu niên thích nhất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hương vị rất tốt? Lúc ở kiếp trước, An Tại Đào ăn qua vài lần, cảm thấy cũng không có hương vị đặc biệt gì.
An Tại Đào mang theo Trúc Tử vào McDonald, nhìn thấy chỗ đều đầy, có lòng muốn rời khỏi, nhưng thấy trong ánh mắt sợ hãi của Trúc Tử tràn đầy thần sắc hâm mộ, không khỏi mang theo Trúc Tử đứng ở bên đợi một lát, thấy bàn hài người bên cạnh có một cặp mẹ con ăn xong đứng dậy, An Tại Đào vội vàng để Trúc Tử chiếm chỗ trước, tự mình đi mua vài món ăn.
Nhưng chờ hắn mua mấy phần Hamburger chân gà khoai tây chiên chùng hai chén Cocacola trở về, đã thấy Trúc Tử chân tay luống cuống đứng một bên, dường như trên khuôn mặt xinh đẹp còn hơi sợ hãi, tựa như lại hơi kinh hoảng. Mà hai chỗ ngồi kia đã bị một đứa nhỏ chiếm lấy, bộ dáng cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, mặc một bộ đồ cao bồi, trên mũi là một cặp mắt kính nhỏ, chân đi một đôi giày thể thao hàng hiệu màu trắng, vừa thấy chính là con của nhà có tiền.
An Tại Đào nhíu mày, bưng chén đĩa trong tay, cúi đầu hỏi một câu:
- Trúc Tử, chỗ này không phải chúng ta chiếm trước sao? Tại sao ---
Trúc Tử ngẩng đầu nhìn An Tại Đào, đôi mắt đỏ lên, môi động vài cái, cũng không nói ra được gì.
An Tại Đào vừa thấy liền hiểu được, chắc chắn đứa bé trước mắt này cướp chỗ của Trúc Tử, chẳng những cướp, còn đuổi Trúc Tử ra. Trúc Tử luôn sống tại nông thôn, tính tình lại nhu nhược, nào dám cãi cọ với người này, thấy thiếu niên này hung hăng liền sợ hãi mà đứng lên.
An Tại Đào căm tức liếc nhìn thiếu niên này, nhưng chung quy chẳng qua là một đứa bé, hắn kìm nén lửa giận, cúi người đặt chén đĩa trên bàn, trầm giọng nói:
- Làm việc đều có thứ tự trước sau, cậu một đứa con trai ức hiếp con gái như vậy sao được?
Thiếu niên kia nghiêng mắt liếc An Tại Đào một cái, ngông nghênh ngồi đó không chuyển chỗ, chỉ lớn tiếng nói:
- Chính tôi chiếm chỗ ngồi trước, làm sao vậy?
An Tại Đào nhăn mày lại, nhìn thiếu niên kiêu ngạo này, hắn hơi muốn phát hỏa nhưng lại không muốn chấp nhặt với một đứa bé. Đúng lúc này một phụ nữ trung niên uốn tóc mặc áo màu tím bưng chén đĩa tới, thấy An Tại Đào dường như muốn cướp chỗ con mình, không khỏi tiến tới nổi giận đùng đùng mà kêu lên:
- Cậu muốn làm gì? Ức hiếp đứa bé à? Tôi nói cho cậu...
Nước bọt của người phụ nữ uốn tóc này văng khắp nới, hung hãn giống như người đàn bà chanh chua mà đứng đó kêu gào, An Tại Đào một bụng lửa giận rốt cục không kìm nổi, rống giận một tiếng:
- Câm mồm!
Giọng An Tại Đào rất lớn, toàn bộ trẻ con hoặc người lớn trong quán đều giật mình, đều ngẩng đầu nhìn qua bên này. Người phụ nữ uốn tóc kia lập tức giận không thể át, chẳng những không có ý nhượng bộ, còn ngang ngược hơn, hung hăng ném chén đĩa trong tay xuống đất, cocacola văng khắp nơi, cũng may An Tại Đào tránh kịp mới không bị bắn tung tóe đầy quần.
Trúc Tử hơi sợ hãi, kéo cánh tay An Tại Đào, dùng sức kéo hắn ra sau, gần như muốn khóc thành tiếng:
- Anh, chúng ta không ăn, Trúc Tử không ăn, chúng ta đi thôi!
An Tại Đào thấy Trúc Tử như vậy, cũng không lý luận tới người phụ nữ uốn tóc kia, vội vàng cúi người xuống dịu dàng an ủi Trúc Tử:
- Trúc Tử, không sợ, không có gì phải sợ, rõ ràng bọn họ không đúng, có phải hay không?
Vài nhân viên phục vụ trong McDonald chạy lại đây, vừa khuyên người phụ nữ uốn tóc, vừa thu thập đồ vật rơi trên mặt đất. Một người đàn ông trang phục cảnh sát nắm chìa khóa xe trong tay đi nhanh tới, thiếu niên kia thấy vậy vội vàng đứng dây cao giọng hô:
- Cha, mau tới, có người ức hiếp con và mẹ!
Người đàn ông trang phục cảnh sát kia lập tức giận tím mặt, vài bước liền đẩy đám người vây xem chạy tới, người này thân cao lớn vô cùng cường tráng, vẻ mặt hung hãn, mấy phụ huynh có con nhỏ lo lắng liếc An Tại Đào một cái, trong lòng nói chàng trai này hôm nay phải thiệt thòi.
An Tại Đào chậm rãi kéo Trúc Tử ra sau mình, chậm rãi đứng dậy, căm tức chỉ người đàn ông trang phục cảnh sát kia:
- Mấy người còn nói đạo lý hay không? Rõ ràng mấy người cướp chỗ của chúng tôi...
Người đàn ông kia vốn khuôn mặt giận dữ, nhưng khi hắn thấy rõ ràng mặt An Tại Đào, tay vươn ra chuẩn bị đẩy An Tại Đào cứng ngắc dừng giữa không trung, thần sắc nổi giận của gã chợt trở nên xấu hổ, khóe miệng co rúm vài cái, chậm rãi thu tay trở về.
Người phụ nữ uốn tóc vợ gã cũng không chú ý thần sắc chồng mình, một bên hùng hùng hổ hổ, đứa nhỏ kia cũng đứng dậy hùng hổ trừng mắt với Trúc Tử.
Người đàn ông trang phục cảnh sát quay đầu lại trách mắng:
- Đều câm mồm cho ta!
Người kia là Lão Mạnh Chủ nhiệm Văn phòng Cục Công an thành phố, An Tại Đào không có ấn tượng gì với gã, nhưng gã lại nhận được An Tại Đào. Trước khi An Tại Đào cạnh tranh vị trí tại Thần báo bị đồng công an nhà ga "bắt" trở về, chuyện Hoàng Thao tự mình mang theo gã tiến đến đồn công an gã vẫn nhớ chứ không quên. Vào lúc đó, An Tại Đào chỉ là một phóng viên nhỏ, nhưng hôm nay hắn đã là thư ký của Bí thư Thành ủy.
Lão Mạnh xoa tay, thần sắc hơi thay đổi, đuổi vợ và con mình qua một bên, miễn cưỡng cười cười:
- Thư ký An, ngài ngồi, ngài ngồi đi, đứa bé này không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với nó!
An Tại Đào ngẩn ra, liếc nhìn gã một cái thật sâu. Có một câu "Thư ký An" này, gã liền cận thận đánh gia cảnh sát thân hình cao lớn bắt mắt này. Vốn định tiếp tục lý luận với gã một phen, đã thấy Trúc Tử thần sắc bất an mà kéo vạt áo hắn, biết cô bé không chịu được kinh hãi, liền mạnh mẽ áp chế cơn tức, vừa lúc khóe mắt nhìn thấy bên kia có một bàn ăn xong rời khỏi, liền bưng chén đĩa trên bàn, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Náo loạn như vậy, sự hưng trí và thèm ăn của Trúc Tử tự nhiên bị ảnh hưởng rất lớn. Cho dù An Tại Đào an ủi cô mãi, cô vẫn sợ hãi mà cắn từng miếng hamburger nhỏ, sắc mặt hơi tái nhợt.
...
...
An Tại Đào uống cocacola, nhỏ giọng cười nói với Trúc Tử, thấy vẻ mặt Trúc Tử dần bình tĩnh trở lại, con tức trong lòng hắn đã sớm tan thành mây khỏi. Cách đó không xa, Lão Mạnh mang theo con trai mình, đứa bé vừa rồi, cầm một búp bê vải xinh đẹp mới mua, nhanh chóng bước về phía hai người.
Lão Mạnh cười gượng hai tiếng:
- Thư ký An, tôi là Lão Mạnh Cục Công an thành phố, lần trước cùng Hoàng Cục ở đồn công an nhà ga... Thư ký An, con trai tôi quá hồ đồ rồi, tôi đặc biệt để nó tới đây xin lỗi cô bé này ----
Nói xong, Lão Mạnh cúi đầu trách mắng:
- Thằng nhóc thối, còn không nhanh chóng tới nhận lỗi với người ta!
Đứa bé kia hơi không tình nguyện mà cúi đầu đi tới, khom người qua loa:
- Rất xin lỗi, là tôi đã sai, xin tha thứ!
Trúc Tử chân tay hơi luống cuống mà đứng dậy, dường như ngây người vậy. An Tại Đào cũng chậm rãi đứng dậy, liếc Lão Mạnh vẻ mặt nịnh nọt một cái, thản nhiên cười:
- Lão Mạnh à, thật ra cũng là đứa bé, chúng ta cũng không để ở trong lòng ---- chỉ có điều, đứa bé không hiểu chuyện thì có thể, nếu ngay cả người lớn cũng không hiểu chuyện, vậy không tốt.
Sắc mặt Lão Mạnh xấu hổ mà đỏ lên, biết An Tại Đào nói chính là vợ mình, lại cười khan một tiếng, không trả lời hắn, cầm búp bê trong tay đưa qua, ra vẻ thân thiết mà vỗ bả vai Trúc Tử, ôn tồn nói:
- Cô bé, chú mua một lễ vật nhỏ bồi tội với cháu, ừ, rất ngoan, cầm lấy!
Trúc Tử lập tức lùi ra sau mấy bước, liên tục xua tay, nhỏ giọng nói:
- Không, không, cháu không thê.
...
...
An Tại Đào hiểu được, nếu mình hoặc Trúc Tử không nhận búp bê này, chẳng khác nào không chấp nhận lời xin lỗi của Lão Mạnh, trong lòng gã chắc chắn sẽ bất an, sẽ "không từ bỏ ý đồ". Gã đương nhiên là e sợ đắc tội An Tại Đào, sợ An Tại Đào sẽ "ngáng chân" gã, lại không biết An Tại Đào căn bản không để chuyện này trong lòng, đi qua còn chưa tính, còn không ngừng tính toán chi li vì chút việc nhỏ đó?
Nhưng Lão Mạnh hiển nhiên sẽ không nghĩ vậy. Từ lúc nhận ra An Tại Đào, trong lòng gã vẫn không yên, đối với vợ và con mình vốn không có thần sắc tốt. Nguyên bản, tuy rằng Chánh văn phòng Cục Công an không phải quan lớn, nhưng là một bộ phận có thực quyền, vợ con Lão Mãnh quen cao ngạo, không nghĩ tới cuối tuần đi ra ăn McDonald một lần lại đụng phải "cái đinh" An Tại Đào này.
Lão Mạnh càng nghĩ càng bất an, rốt cục vẫn đứng dậy đến cao ốc bách hoa bên cạnh mua búp bê hơn 100 đồng này, liền mang theo con trai mình tới đây nhận lỗi. So sánh với tiền đồ và chức vị của mình, nói lời xin lỗi tính là cái gì?
An Tại Đào cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài. Hắn cười cười, trầm ngâm một chút, liền nhận lấy búp bê trong tay Lão Mạnh:
- Tốt lắm, Trúc Tử, nếu chú này thành tâm tặng em món đồ, anh liền nhận thay em.
Lão Mạnh thấy An Tại Đào nhận búp bê, lúc này mới thở phào trong lòng một cái. Gã xoa tay:
- Ha ha, như vậy chúng tôi đi về trước ---- đúng rồi, Thư ký An, nếu không để tôi dùng xe chở hai người?
- Không cần, Chủ nhiệm Mạnh, em tôi còn chưa ăn xong, xin ngài cứ tự nhiên.
An Tại Đào chậm rãi ngồi trở về, thuận tay đặt búp bê kia lên một bên ghế.
====
Hơn 10h sáng, Lưu Ngạn ra cửa khách sạn hải Thiên, lên chiếc Santana màu trắng của Văn Hà.
Văn Hà khởi động xe, ở một bên hỏi:
- Phóng viên Lưu, chúng ta đi đâu đây?
Lưu Ngạn thần sắc lãnh đạm, lấy từ liệu An Tại Đào đưa cho cô tối qua từ trong bao ra, nhìn lướt qua, tay ngọc dài và nhỏ dùng bút hồng vẽ vòng tròn lên tên, cúi đầu nói:
- Đi khu ký túc xã cũ nhà máy dệt len số 2 Tân Hải của mấy người.
Văn Hà lên tiếng, nhấn ga, chiếc Santana màu trắng chạy đi như bay. Ước chừng hơn nửa giờ sau, Văn Hà liền lái xe đưa Lưu Ngạn tới cửa chính khu ký túc xá cũ của dệt len số 2. Lưu Ngạn xuống xe:
- Cô chờ tôi ở trong xe.
Lưu Ngạn đi vào khu ký túc xá cực kỳ cũ nát này. Khu ký túc xá hiển nhiên là khu nhỏ được xây dựng những năm đầu thành lập đất nước, nhà lầu bốn tầng cũ nát không có bất luận cột đá quy hoạch gì, thậm chí có mấy nhà ngang đơn lẻ. Trong khu nhỏ không có bất luận màu xanh nào, chỉ có một khoảng sân bẩn thỉu, vài đứa bé đang chơi đẩy vòng tròn.
Ở cửa có bà lão bán bánh mỳ, Lưu Ngạn nhẹ nhàng bước tới, khẽ mỉm cười:
- Bác gái, xin hỏi nhà của Trương Khánh Húc ở trên lầu nào?
Bà lão tò mò liếc Lưu Ngạn một cái, bà bán bánh mỳ ở đây vài năm, chưa từng thấy cô gái xinh đẹp lại thời thượng giống như Lưu Ngạn. Bà lấy tay chỉ vào tòa nhà thứ ba:
- Lầu 3, hộ số 1 phía đông chính là nhà Trương Khánh Húc, vừa rồi tôi còn nhìn thấy Lão Trương mua cá về nhà.
- Cảm ơn bác gãi.
Lưu Ngạn gật đầu, chậm rãi đi tới lầu số 3.
Lầu 1 cũng có sân nhỏ, Lưu Ngạn đến trước cửa, thấy cửa sân mở rộng, trong sân nhỏ chật chội chất đầy củi gỗ và than đá, mà một ông lão mặc áo da dê cộc tay đang cúi người dùng chổi quét rác, khiến cho bụi đất bay lên.
Lưu Ngạn nhíu mày, lấy tay che mũi lại, lùi ra sau mấy bước, ho khan hai tiếng, mới la lớn:
- Trương Khánh Húc có nhà không?
Ông lão kia nghe vậy, lập tức dựng thẳng người, ném chổi trong tay xuống, xoay người đánh giá Lưu Ngạn, đi ra cửa:
- Tôi chính là Trương Khánh Húc, cô là ai?
Trương Khánh Húc là công nhân viên chức cũ của dệt len số 2, là nhóm công nhân viên chức đầu tiên sau khi xây dựng nhà máy, năm nay 64 tuổi, còn là chiến sĩ thi đua và Đảng viên. Ở niên đại này, công nhiên viên chức doanh nghiệp nhà nước như Trương Khánh Húc, bình thường con cái vẫn vào làm ở nhà máy, cho nên, một trai một gái của Trương Khánh Trúc đều đi làm ở dệt len số 2. Chỉ có điều sau khi Tập đoàn Mậu Nguyên thu mua dệt len số 2, con trai lão mất việc, ngay sau đó, năm thứ hai, con gái lão cũng mất việc.
Người có tình huống giống lão, còn có rất nhiều. Tuy rằng trước kia hiệu quả và lợi ích của dệt len số 2 không tốt, tiền lương không cao, nhưng dù sao cũng có một khoản thu nhập. Đột nhiên mất việc như vậy, nhất là một số vợ chồng công nhân viên chức gần như cùng mất việc, kế sinh nhai của gia đình liền trở nên khó khăn. Con trai và con gái Trương Khánh Húc coi như tư tưởng linh hoạt, sau khi thất nghiệp tìm người quen mua cửa hàng mặt tiền mở cửa hàng nhỏ, cuộc sống cũng không khó khăn.
Trương Khánh Trúc này là nổi danh là lão cứng đầu của dệt len số 2, lại từng là chiến sĩ thi đua và Đảng viên, trước khi về hưu đã làm chủ nhiệm phân xưởng. Tuy rằng cuộc sống trước mắt của con cái mình không có vấn đề, nhưng lão vẫn tức giận, liền đứng ra mang theo một đám công nhân viên chức cũ của dệt len số 2 bắt đầu tìm lãnh đạo Tập đoàn Mậu Nguyên, thấy Tập đoàn Mậu Nguyên bỏ mặc, bọn họ bắt đầu liên kết viết thư tố cáo kêu oan.
Lưu Ngạn cười cười, đưa thẻ phóng viên của mình qua:
- Ông cụ, tôi là phóng viên Nhật báo kinh tế thủ đô, tôi gọi là Lưu Ngạn, nghe nói...
Trương Khánh Húc vừa nghe nói là phóng viên lớn ở thủ đô đến phỏng vấn mình, cẩn thận xem thẻ phóng viên của Lưu Ngạn, thấy không có giả dối liền mở miệng kêu. Mà rất nhiều công nhân viên chức cũ của dệt len số 2 nghe được tin tức đều nghe gió mà đến, không bao lâu, Lưu Ngạn liền phát hiện, không ngờ có một đám người đông nghìn nghịt vây quanh mình.
- Đồng chí phóng viên...
- Trương Kế Cương tham ô công quỹ bán vãi tài sản quốc hữu, nếu không kiểm tra hắn, thiên lý khó dung!
- Vị đồng chí phóng viên này, cô tới từ thủ đô, cần phải nói chuyện thay những công nhân chúng tôi đó...
...
...
Người quanh mình mồm năm miệng mười mà ồn ào, thậm chí có người còn xô đẩy, muốn chen vào bắt tay với Lưu Ngạn. Lưu Ngạn nhíu mày, cúi đầu nói với Trương Khánh Húc:
- Ông Trương, như vậy không thể được, rất rối loạn, mọi người nói từng chuyện, có được hay không?
Nói xong, Lưu Ngạn quay đầu liếc mắt nhìn mọi người:
- Mọi người không nên gấp gáp, từng người phỏng vấn, tôi phỏng vấn đến là được.
Trương Khánh Húc hô một tiếng:
- Đều tản, tản, ông Trương, ông Vương, ông Lý, lớn tuổi nhất, bốn người lưu lại, những người khác đều về nhà chờ tin tức!
Đám người chợt huyên náo túm năm tụm ba mà rời đi. Trương Khánh Húc này quả thật có chút lực kêu gọi, nhìn ra được, trong khu nhỏ này, lão vẫn có uy vọng nhất định. Kỳ thật, thư báo cáo này cũng tốt, cáo trạng cũng thế, đều cần phải có người đi đầu, nếu không phải có Trương Khánh Húc dẫn đầu, công nhân viên chức cũ dệt len số 2 này cũng tuyệt đối không làm ầm ĩ nổi.
Trương Khánh Húc nhìn bốn ông lão lưu lại, mỉm cười với Lưu Ngạn:
- Đồng chí phóng viên Lưu, chúng ta vào nhà nói chuyện ---- ông Vương, chỗ tôi không có trà ngon, ông về nhà mang trà ngon của con rể ông tới đây!