Một người am hiểu sâu về ngoại giao, một người tinh thông thương mại quốc tế, lại có An Tại Đào có cách nhìn toàn cục rất mạnh mẽ, là lãnh đạo có tố chất tổng hợp cao, cũng làm công tác tổng hợp rất có hiệu quả.
Buổi sáng cuối tháng, ba người An Tại Đào cuối cùng cũng lên máy bay đi. Văn phòng Bộ Ngoại giao đặt vé thương nhân cho ba người vào ngày mốt, nhưng vì ba người cần đi gấp nên phải điều chỉnh chuyến bay, không mua được khoang thương nhân mà khoang hạng nhất lại quá đắt đỏ nên chỉ có thể ngồi khoang phổ thông giá rẻ.
Nhưng đối với An Tại Đào, chuyện này không thành vấn đề. Lãnh đạo như An Tại Đào không quan tâm, Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng càng không thể nói gì.
Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng thường xuyên xuất ngoại chung, mọi người trong nhà cũng đã quen rồi, không cần đón đưa.
Nhưng dù An Tại Đào khuyên nhủ thế nào, Hạ Hiểu Tuyết cũng nhất định đến tiễn. Cô còn đưa cả Quý Mộng Khiết đến. Cô ấy cũng là bạn tốt của An Tại Đào, không đến đưa cũng không được.
Hạ Hiểu Tuyết và Quý Mộng Khiết công khai đến sân bay tiễn. Đi theo các cô còn có vệ sĩ, thư ký, trợ lý khoảng mấy mươi người. Phái đoàn này còn vượt hơn cả tư thế siêu sao khiến đại sảnh phía sau sân bay rối loạn một trận. Vài hành khách còn tưởng diễn viên nổi tiếng nào đến liền xúm lại xem náo nhiệt.
Lúc ấy, Vương Trước Thành, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao kiêm Phó chánh văn phòng văn phòng; Hầu Hiến Thành, Vụ trưởng Vụ Châu Âu của Bộ Thương mại, hai đại diện của bộ ngoại giao và Bộ Thương mại cùng đến đưa tiễn. Hai người đang nói chuyện với mấy người An Tại Đào, đột nhiên nghe thấy phía sau không có chút động tĩnh nào, quay đầu nhìn lại, thấy hai cô gái cao gầy, quần áo cao nhã, khí chất đẹp đẽ, mang theo cả đám cả trai lẫn gái đi về phía này.
An Tại Đào nhìn thấy, âm thầm cười khổ một tiếng, thầm nghĩ hai người đến đây thôi, sao lại còn làm ầm ĩ như vậy chứ? Hắn cũng không biết, chuyện này không phải là Hạ Hiểu Tuyết cố ý phô trương, nhưng hiện giờ cô đang nắm trong tay một tập đoàn tư bản lớn vô cùng, là nữ cường nhân số một trong vòng kinh tế người Hoa. Ở Yên Kinh, vì địa vị tài sản và sức ảnh hưởng của tập đoàn Long Đằng, nhất cử nhất động của cô đều được giới truyền thông chú ý. Khi cô ra ngoài, an toàn là điều bắt buộc, trợ lý và vệ sĩ đều phải đầy đủ, trừ phi là cô lén chuồn đi.
Hiện giờ Hạ Hiểu Tuyết xem như là người nổi tiếng, nhiều lúc không thể tự chủ được.
Vương Trước Thành và Phùng Thanh không biết Hạ Hiểu Tuyết, nhưng Vụ trưởng Vụ Châu Âu của Bộ Thương mại Hầu Hiến Thành và Tôn Kế Hồng, liếc mắt một cái đã nhận ra Hạ Hiểu Tuyết. Mấy năm nay Hạ Hiểu Tuyết lãnh đạo tập đoàn An Hạ và tập đoàn dầu mỏ Long Đằng, rất khởi sắc ở trong và ngoài nước. Vì công tác, Hạ Hiểu Tuyết thường xuyên tiếp xúc với nhân viên của Bộ Thương mại.
Tập đoàn dầu mỏ Long Đằng gần đây đang muốn mở rộng nghiệp vụ nguồn năng lượng trên mảnh đất tiếp giáp giữa u và Á này, còn nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Vụ Châu Âu Bộ Thương mại, nên Hầu Hiến Thành, Tôn Kế Hồng và Quý Mộng Khiết là người quen cũ.
Hầu Hiến Thành hơi bất ngờ, nhưng vẫn tươi cười chào hỏi:
-Tổng giám đốc Hạ, sao trùng hợp vậy? Không ngờ lại gặp được Tổng giám đốc Hạ ở sân bay. Tổng giám đốc Hạ đi công tác sao?
Hạ Hiểu Tuyết khẽ mỉm cười, ngừng bước, nhiệt tình bắt tay Hầu Hiến Thành nói:
-Xin chào Vụ trưởng Hầu, tôi không có đi, tôi đến tiễn chồng tôi đi công tác.
Tôn Kế Hồng cũng mỉm cười bước qua bắt tay Quý Mộng Khiết:
-Xin chào giám đốc Quý.
Quý Mộng Khiết tao nhã mỉm cười:
-Xin chào Trưởng phòng Tôn.
-Giám đốc Quý đi cùng Tổng giám đốc Hạ sao?
Tôn Kế Hồng tùy ý hỏi một câu. Quý Mộng Khiết lắc đầu, mỉm cười chỉ vào Hạ Hiểu Tuyết, lại thuận tay chỉ An Tại Đào:
-Tôi đi cùng Tổng giám đốc Hạ đến đưa chồng của cô ấy đi công tác. Hắn chính là Phó chánh văn phòng An của các anh.
Tôn Kế Hồng giật mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn An Tại Đào, kinh ngạc nói:
-Phó chánh văn phòng An? Phó chánh văn phòng An là ông xã của Tổng giám đốc Hạ sao?
Hầu Hiến Thành cũng rất kinh ngạc. Thật ra quan hệ giữa An Tại Đào và Hạ Hiểu Tuyết cũng không phải bí mật gì. Nhưng dù sao An Tại Đào cũng mới đến Yên Kinh nhận chức, rất nhiều người không quen biết hắn. Đám người Hầu Hiến Thành tất nhiên không biết tình trạng gia đình của hắn.
Bốn người Vương Trước Thành, Phùng Thanh, Hầu Hiến Thành và Tôn Kế Hồng đứng một bên, nhìn An Tại Đào cùng hai cô Hạ Hiểu Tuyết và Quý Mộng Khiết đang cười nói tạm biệt dưới sự bảo vệ của cả đám vệ sĩ. Thậm chí Hạ Hiểu Tuyết còn tựa đầu vào ngực An Tại Đào, ôn nhu một chút. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều đọc được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Hầu Hiến Thành thở dài:
-Từ lâu đã nghe nói chồng của Tổng giám đốc Hạ của tập đoàn Long Đằng làm trong chính phủ, nhưng thật không ngờ chính là đồng chí An Tại Đào. Không ngờ, rất không ngờ!
Tôn Kế Hồng vừa mới phục hồi tinh thần. Cô ta há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào.
Thực lực tài sản của Hạ Hiểu Tuyết là bao nhiêu, trong tay số lượng tư bản lớn cỡ nào, không ai rõ hơn Tôn Kế Hồng. Cô ta vốn muốn nói rằng, giữ một mỏ vàng lớn như vậy, An Tại Đào còn muốn tìm gì trong quan trường? Về nhà giúp vợ giải quyết công việc ở Long Đằng thật tốt, so với chức vụ còn mạnh hơn gấp trăm lần. Nhưng rốt cuộc cô ta cũng không dám nói ra những lời này.
Nói thẳng ra, mục đích của chức vị hay cơ quan công tác là muốn có một cuộc sống tốt đẹp hơn, những thứ gọi là lý tưởng chính trị đều là giả dối. Nếu đã có lượng tài sản lớn như thế thì không cần phải ngồi ngây ngốc trong quan trường lãng phí thời gian. Đây là lập luận của Tôn Kế Hồng, mà thật ra cũng là lập luận của rất nhiều người.
-Được rồi, Hiểu Tuyết, Mộng Khiết, hai người mau quay về đi. Anh đi nhiều lắm vài tháng sẽ về, chỉ cần đạt được hiệp nghị với họ thì anh có thể về nước.
An Tại Đào khẽ nhéo mũi Hạ Hiểu Tuyết đầy yêu thương.
Động tác thân thiết của hai vợ chồng lại được An Tại Đào biểu lộ công khai như thế, Hạ Hiểu Tuyết liếc nhìn Quý Mộng Khiết đang đứng cạnh mỉm cười, hơi ngượng ngùng một chút, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Hiểu Tuyết đang muốn nói gì, đột nhiên mày liễu cau lại, nói nhỏ:
-Ông xã, chuyện anh ra nước ngoài có nói cho cha biết không?
Quý Mộng Khiết nghe những lời này, vốn tưởng rằng nhắc tới Hạ Thiên Nông nhưng người mà Hạ Hiểu Tuyết muốn nói chính là Trần Cận Nam.
An Tại Đào lắc đầu.
Hạ Hiểu Tuyết bước sát vào người hắn, nhẹ nhàng nói:
-Sao anh lại không thương lượng với cha một tiếng? Anh dù sao cũng còn trẻ, việc lớn như vậy…
An Tại Đào thản nhiên mỉm cười:
-Anh hiểu rõ mà. Được rồi, Hiểu Tuyết, hai người về đi. Hai người dẫn nhiều người đến đây như vậy, thấy tất cả mọi người đều nhìn không? Mau về đi!
Nói xong, An Tại Đào ôm chặt Hạ Hiểu Tuyết vào lòng, sau đó lại đẩy cô ra, vẫy tay với Quý Mộng Khiết, cười nói:
-Mộng Khiết, tôi không ở nhà, Hiểu Tuyết giao cho cô chăm sóc đó.
Quý Mộng Khiết nhìn thật sâu An Tại Đào, dịu dàng cười:
-Yên tâm đi. Anh đi đường mạnh khỏe, ở nước ngoài phải chú ý đến an toàn đó.
Phi cơ cất cánh. Trong nháy mắt, máy bay đã vọt lên trời cao. Cảm giác trên không không ảnh hưởng đến An Tại Đào. Hắn vẫn tập trung tinh thần xem quyển sách Trung văn toàn tập.
Phùng Thanh và Tôn Kế Hồng ngồi phía bên phải. An Tại Đào ngồi một mình ngoài cùng bên phải, giữa hai người cách nhau một lối đi dài, rất dễ đụng chạm, cũng không ảnh hưởng đến việc trao đổi, trò chuyện. Vì sắp tới phải bay đến bảy tám tiếng, mà sau khi đến rồi lại gặp phải công tác nặng nề, nên hai người vốn đã quen với những chuyến bay dài, bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng An Tại Đào vẫn đọc sách, hình như hơi mất bình tĩnh.
Công tác tiếp theo của hắn rất xa lạ, cũng ít nhiều có áp lực.
Vì tính nghiêm túc của công tác ngoại giao cùng với sự nhạy cảm của chính trị, hắn phải bước đi thật cẩn thận, tuyệt đối không được có chút sai lầm. Ngoại giao không có việc nhỏ, bất cứ sai lầm nhỏ bé nào cũng có thể gây ra ảnh hưởng tiêu cực rất lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến hình ảnh quốc gia. Cho nên từ lúc bắt đầu lên máy bay ngồi, tinh thần của hắn đã rất căng thẳng.
Đọc sách xong, An Tại Đào lại xoay sang đọc tờ Nhật báo kinh tế trên máy bay. Trên trang nhất, một tiêu đề đập vào mắt: Lưu Lực: Chính phủ quan tâm đến tình hình sản phẩm trong nước ở nước ngoài.
Lưu Lực hiện đang là Bộ trưởng Bộ Thương mại, là cán bộ cấp bộ khá trẻ tuổi trong Các bộ và ủy ban trung ương, rất nổi tiếng.
Rõ ràng, đây là một bài viết về Lưu Lực.
An Tại Đào nhìn lướt qua tấm ảnh kèm theo chụp Bộ trưởng Lưu, sau đó lại xem kỹ một lượt.
"Từ sự kiện đốt giày năm trước, đến nay lại có việc các nước kiểm tra và ngăn cấm giày Triết Châu, chính phủ trung ương luôn luôn chú ý đến các sản phẩm nội địa ở nước ngoài. Hôm nay, Bộ trưởng Bộ Thương mại Lưu Lực, lãnh đạo cấp cao của Hoa Hạ nói, mấy tháng gần đây, Bộ Thương mại thật sự đang nghiên cứu về vấn đề này, cũng đã áp dụng nhiều biện pháp đối phó.
Lưu Lực nói, sản phẩm trong nước luôn bị ngăn cấm ở nước ngoài có liên quan đến lượng xuất khẩu tăng nhanh trong mấy năm gần đây. Đây là kết quả của năng lực sản xuất của Hoa Hạ, đặc biệt là chế tạo sản phẩm tầm trung và thấp. Về một mặt nào đó, đây cũng là một kết quả tất yếu.
Lưu Lực nêu ra, sự kiện nước ngoài chống lại các sản phẩm Trung Quốc nhắc nhở chúng ta, trong quá trình sản phẩm trong nước hướng ra thế giới, hẳn là nên hạn chế số lượng mà nên nâng cao chất lượng sản phẩm trên thương trường quốc tế đồng thời duy trì giá cả ổn định.
Lưu Lực còn tiết lộ, từ đầu năm trước, Bộ Thương mại liên tục ra nhiều biện pháp, bao gồm miễn giảm thuế cho ngành dệt may nội địa, mở rộng cửa cho các công ty xuất khẩu, gia tăng các ngành sản xuất… Đồng thời, có chính sách đặc biệt đối với các doanh nghiệp xuất khẩu, hạn chế tài sản đầu tư cố định, hạn chế tăng trưởng số lượng. Gần nhất, Bộ Thương mại còn đồng ý thực hiện biện pháp xuất khẩu của ngành dệt may."
Đọc kỹ hết tin, An Tại Đào không nén được thở dài.
Chỉ là lời nói của quan, hắn cũng nói được. Thực tế, giờ hắn đại diện cho quốc gia đến các nước giải quyết sự việc giày Triết Châu, chỉ có thể tận lực vì quốc gia và ngành thương mại Hoa Hạ tranh thủ được lợi ích, đứng ở lập trường nhà nước để thương lượng và cố gắng hòa giải, điều này là chắc chắn.
Nhưng ý tưởng trong lòng hắn thì luôn cho rằng, sản phẩm nội địa sở dĩ luôn gặp sự ngăn cản chống đối, thậm chí là bị chống đối bằng bạo lực có hai nguyên nhân, chủ yếu là do người nước mình. Thứ nhất là chất lượng sản phẩm thường thấp, thứ hai là ý thức buôn bán của người Hoa tương đối thờ ơ. Hàng giá rẻ của Hoa Hạ tàn phá như gió lốc, trên thực tế tạo thành một loại cạnh tranh ác tính, tấn công lợi ích của thương nhân địa phương.
Nhìn xa hơn một chút, sau lưng những thứ được gọi là sản phẩm Hoa Hạ đẹp và rẻ là giá nhân công rẻ mạt trong thị trường quốc nội. Phí tổn sức lao động ở doanh nghiệp được đưa vào trưng dụng như tỉ trọng phí tổn. Thế giới rất ít có. Sức lao động ở quốc nội có giá rẻ, có nghĩa là quyền lợi của người lao động thiếu thốn nghiêm trọng. Dùng người lao động thiếu đi quyền lợi nghiêm trọng tạo ra sản phẩm "đẹp và rẻ", xuất khẩu với số lượng lớn, đổi lấy việc Hoa Hạ trở thành công xưởng của cả thế giới. Đây không thể không nói là chuyện đáng đau lòng vô cùng.
Nhưng đành bó tay, hoàn cảnh trước mặt và sau lưng của quốc gia, còn lâu mới tới phiên một cán bộ cấp phó sở có thể can thiệp. Ở một mặt nào đó, đừng nói là hắn, cho dù là lãnh đạo cấp cao ở trung ương cũng chỉ có thể bất lực trước việc này.
Đây là cái giá phải trả cho phát triển. Nếu không thì kinh tế quốc nội sẽ phát triển với tốc độ cao như thế nào? An Tại Đào không nén nổi thở dài thành tiếng. Hắn biết rõ đây là một loại lựa chọn bất đắc dĩ.
Vấn đề ở chỗ, mười năm tiếp theo, nhà nước phải hao tâm tổn trí thật nhiều để cứu chuộc và trị liệu cho "cái giá phải trả" này, đồng thời vẫn phải duy trì sự phát triển kinh tế.
An Tại Đào suy nghĩ thật lâu.
Ngồi bên cạnh hắn là một mỹ nữ tóc vàng còn khá trẻ. Mái tóc quăn rối tung ở phái sau đầu. Khuôn mặt mịn màng trắng như sữa, mũi cao và thẳng, mắt mang kính cận, đôi mắt to và sâu, ngũ quan phối hợp khéo léo vô cùng tao nhã.
Mỹ nữ tóc vàng đang xem một quyển tạp chí, nhưng phần lớn thời gian cô quay sang nhìn An Tại Đào đang ngồi cạnh, đôi mắt lam hơi lóe sáng. Nghiêm túc mà nói, từ lúc ở phòng đợi máy bay, cô đã bắt đầu chú ý đến An Tại Đào. Dù sao, Hạ Hiểu Tuyết tiễn chồng với khí thế quá lớn, gần như kinh động tất cả hành khách ở đây.
Thấy An Tại Đào nhíu mày, gương mặt anh tuấn toát ra sức hấp dẫn khiến người ta không nắm bắt được. Mỹ nữ tóc vàng càng cảm thấy tò mò về hắn. Do dự một chút, cô không kìm nổi, mỉm cười, nhẹ nhàng bắt chuyện với An Tại Đào:
-Này, xin chào, đang suy nghĩ gì mà chăm chú quá vậy?
-Hà hà..
An Tại Đào quay lại phía mỹ nữ tóc vàng lễ phép gật đầu cười.
Hắn không quan tâm đến chuyện mỹ nữ tóc vàng chủ động làm quen, nhưng lại cảm thấy tiếng Hoa của cô khá tốt, phát âm chuẩn xác, gần như không cứng nhắc như người ngoại quốc nói tiếng Hoa.
-Tôi tên là Karina, người Ucraina, xin chào!
Mỹ nữ tóc vàng vươn đôi tay trắng như tuyết, mỉm cười nhìn An Tại Đào.
-Xin chào, tôi là An Tại Đào.
An Tại Đào cũng đưa tay ra bắt tay cô. Nhìn thoáng qua tuy Karina mang gương mặt châu u, nhưng vẻ mặt cô lại không có chút mùi vị gợi cảm nóng bỏng mà lại toát ra một phong cách phương Đông tao nhã tự nhiên, trầm tĩnh truyền thống. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thấy được nét Đông phương từ một cô gái nước ngoài, trong lòng An Tại Đào nao nao, trong lúc vô tình lại cố nhớ thật kỹ cái mũi cao, đôi mắt quyến rũ và gương mặt dịu dàng này. Nói cách khác, Karina đã cho hắn một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Hai người bắt đầu khe khẽ trò chuyện. Chủ yếu là Karina hỏi, An Tại Đào trả lời. Trong lúc nói chuyện, An Tại Đào hiểu cô ấy hơn. Chuyện khiến hắn không ngờ là Karina có sự hiểu biết với văn hóa phương đông, nhất là văn hóa Hoa Hạ vượt trên mức bình thường. Thậm chí như là một học giả thật sự.
Trong câu chuyện hắn biết được, 20 tuổi cô đã đến lưu học ở Hoa Hạ. Cô sống ở Yên Kinh bảy năm. Lúc sống ở Hoa Hạ đã đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, thậm chí còn đã đi qua thành phố Tân Hải. Ngành học của cô lại là lịch sử, là nghiên cứu sinh hệ thạc sĩ ở Đại học Yên Kinh, có hứng thú sâu nặng với ngành khảo cổ. Cô thậm chí còn lấy ra một quyển sách chuyên về nghiên cứu lịch sử "Văn hóa dịu dàng" cho An Tại Đào ký tên lưu niệm. Nhìn trên trang sách, thấy chữ ký bằng chữa Hán của Karina có sắc thái vô cùng lãng mạn và tao nhã "Tư Duy Đặc Lạp Na" khiến An Tại Đào không khỏi hơi thất thần.
Có rất nhiều người ngoại quốc thích văn hóa Hoa Hạ. Nhưng có thể như Karina kiên trì bảy năm để có được thành tựu như vậy thì rất hiếm hoi. Mở sách ra, đọc thấy chữ viết của Karina tuyệt đẹp, hắn ngạc nhiên và không ngừng thán phục.
Nghe nói An Tại Đào cũng tốt nghiệp ngành thông tin của Đại học Yên Kinh, hai người là đồng học, cảm giác giữa hai nam và nữ xa lạ được thu ngắn đáng kể.
An Tại Đào lấy trong túi danh thiếp Trung văn vừa mới in ra, lại thêm một tấm danh thiếp sử dụng trong nước, mỗi thứ đưa cho Karina một tấm, cười nói:
-Cô Karina, đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ mời cô đi ăn thức ăn Hoa Hạ chính tông.
Karina mỉm cười, nhận lấy danh thiếp, xem kỹ rồi đột nhiên kinh ngạc nói:
-Anh An, anh là cán bộ ngoại giao sao? Trời! Không ngờ anh lại là cán bộ ngoại giao.
-Công sứ tham tán, phó Phó chánh văn phòng văn phòng Bộ Ngoại giao, phó Phó chánh văn phòng văn phòng Tỉnh ủy Đông Sơn.
Karina đọc nhỏ, nhớ kỹ chức vụ của An Tại Đào trong hai tấm danh thiếp, vẻ không thể tin nổi trong mắt lồ lộ.
-Cán bộ chính phủ cấp phó giám đốc sở?
Có thể nhìn thấy, Karina không chỉ quen thuộc với văn hóa Hoa Hạ, ngay cả cấp bậc chức vụ trong hệ thống quan trường Hoa Hạ cô cũng khá hiểu biết. Cô há miệng thở dốc:
-Có thể mạo muội hỏi anh một câu, năm nay anh được bao nhiêu tuổi rồi?
-Hai mươi bảy tuổi
An Tại Đào thản nhiên nói.
Tiếp đó, Karina cũng không tán gẫu với An Tại Đào nữa, hình như mơ hồ ngủ một lúc. Nhưng lúc máy bay tiến vào không phận Ucraina, Karina rõ ràng là về quê thì mất hết rụt rè, cô hào hứng giới thiệu văn hoá và phong thổ quê mình với An Tại Đào.
Nhưng tuy An Tại Đào ra vẻ lắng nghe, nhưng thật sự suy nghĩ của hắn đã đi rất xa. Khoảng cách càng gần, hắn càng lo lắng.