- Ba đương nhiên sẽ không ngây thơ mà tin tưởng vào lời Đỗ Canh hứa hẹn. Chẳng qua, Đỗ Canh chỉ có thể dùng ba, tâm phúc của ông ta ở Tân Hải không nhiều lắm, vài người ông ta vừa mới kéo vào ủy viên thường vụ kinh nghiệm lý lịct còn chưa đủ... Nếu Mông Hổ ngã, rời khỏi ba, ông ta căn bản không đè được cục diện Tân Hải. Hơn nữa, ba...
Hạ Thiên Nông liếc An Tại Đào, lời cuối cùng vẫn không thể nói ra. Ông ta vốn muốn nói:
- Ba đã làm việc với Trần Cận Nam ba con, thời điểm thích hợp ông ta sẽ nói chuyện cho ba.
Nhưng nhớ tới An Tại Đào "không qua lại" với Trần Cận Nam, ông liền biết điều mà tránh.
Nhưng ông không nói, An Tại Đào sao có thể đoán không ra. Nói trong lòng, hắn ít nhiều hơi phản cảm cách làm này của Hạ Thiên Nông, bởi vì hắn không có bất luận liên quan gì với Trần Cận Nam. Nhưng hắn cũng biết, quan trường giống như chiến trường, đặt mình trong đó, đối với hết thảy rơm rạ có thể nắm lấy cứu mạng, không ai lại thả tay không để ý, Hạ Thiên Nông tự nhiên không thể ngoại lệ.
Thôi đi ---- liền do ông ta. Kỳ thật, An Tại Đào rất rõ ràng trong lòng. Nếu hắn có một ba ruột quyền cao chức trọng không thể ra ngoài sáng, muốn để Hạ Thiên Nông không "sử dụng" tầng quan hệ này, đó cũng là chuyện không có khả năng.
Trước mắt hắn hiện ra gương mặt xinh đẹp của Hiểu Tuyết, một chút khúc mắc trong lòng chợt tan thành mây khói, hắn không kìm nổi thở dài, liếc Hạ Thiên Nông một cái, lạnh nhạt nói:
- Ba, con hiểu được, con cũng rất hiểu, nhưng ----
- Ba, thật ra con cảm thấy, tạm thời Mông Hổ không xuống đài, đối với ba có chỗ tốt nhất định. Ba nghĩ lại xem, thời gian ba làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố còn ít, khả năng tiếp theo thăng lên Chủ tịch thành phố có phải hơi thấp hay không? Mà ngay cả tỉnh đồng ý đề nghị của Đỗ Canh, để ba thay Chủ tịch thành phố, nhưng không biết chừng sẽ uổng công vô ích...
An Tại Đào lấy thuốc ra vội đưa cho Hạ Thiên Nông một điếu, sau đó tự mình châm thuốc, hít một hơi thật sâu.
Mày Hạ Thiên Nông nhíu lại, trầm ngâm.
Thật lâu sau, ông ta có chút không cam lòng mà cúi đầu nói:
- Tiểu Đào, ý của con là buông tay như vậy? Để chuyện này không giải quyết được gì?
An Tại Đào xoay người nhìn qua non xanh nước biếc xa xa, giọng nói hơi mờ ảo trong tiếng gió gào thét thổi tới:
- Không, ba. Hiện giờ không phải chúng ta nói dừng tay là có thể dừng tay. Trước mắt, là tên đã trên dây không thể không bắn ---- dựa theo dự đoán của con, ngay cả ta không ra tay, Đỗ Canh cũng sẽ làm việc này, tóm lại, chỉ trong hay ngày này, ông ta sẽ xuống tay với Mông Hổ.
- Ba, con đề nghị ba vẫn nên trở về thành phố đi thôi, chỉ cần ba vừa về, tất cả lời đồn sẽ tự động biến mất...
An Tại Đào đột nhiên vung tay:
- Mông Hổ nhất định phải ngã, nhất định sẽ ngã! Nhưng quá trình ngã, ba vẫn không nên quan tâm tới thì tốt, tránh cho một số lãnh đạo ở tỉnh nghi kỵ... Ba, ba yên tâm, chỉ cần Đỗ Canh làm rơi Mông Hổ, con sẽ nghĩ biện pháp... Có lẽ ba có mấy phần nắm chắc tạm thời thay thế Chủ tịch thành phố!
- Nhưng, Đỗ Canh bên kia ----
Hạ Thiên Nông do dự một chút, đuôi mày nhảy dựng.
- Đỗ Canh bên này ba không cần xen vào, con sẽ tìm Bí thư Đỗ nói chuyện.
An Tại Đào âm thầm cười lạnh một tiếng trong lòng: "Muốn lấy tôi làm quân cờ? Ha ha, Đỗ Canh, lần này tôi liền chơi với ông, xem ai mới là quân cờ thật sự!
====
Tống Lương tâm trạng nặng nề mà bước trên hành lang tầng 2 của tòa nhà thường vụ tĩnh lặng, chân mày dựng ngược lên. Y đứng ở cửa văn phòng của Đỗ Canh, do dự một chút rồi gõ cửa đi vào. Sau khi bước vào, gặp Đỗ Canh đang cúi người xem tờ báo, không khỏi thở dài, nhẹ nhàng nói:
- Ông chủ, Tiểu An bên kia vẫn chưa có động tĩnh gì, ngài thấy tôi có nên thúc giục hắn một chút không?
Tuy rằng đã là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban thư ký Thành ủy, nhưng những lúc không có ai, Tống Lượng vẫn có thói quen xưng hô với lãnh đạo cũ của mình là "Ông chủ". Kiểu xưng hô này có chứa một chút sắc thái nịnh nọt.
Y biết, Đỗ Canh có lẽ cũng không có cảm giác gì bất thường, bởi vì Tống Lượng vẫn là thư ký kiêm tâm phúc của ông ta, nghe xưng hô như vậy đã quen rồi. Nhưng nếu sau khi Tống Lượng được đề bạt làm Trưởng ban thư ký Thành ủy mà lại thay đổi cách xưng hô, Đỗ Canh kia rất nhanh sẽ phát giác ra. Tuy rằng có thể không nói gì, nhưng sẽ cho rằng Tống Lượng là kẻ vong ân.
Loại tâm tính như thế này, trong quan trường mọi người thường truyền tai nhau một câu chuyện cười: ví dụ như lãnh đạo sinh bệnh nằm viện, tất cả mọi người đều đến thăm và biếu quà. Ai đến thăm, ai biếu quà nhiều hay ít, lãnh đạo chưa chắc đã nhớ hết, nhưng ai không đến, ai không biếu quà thì lãnh đạo trong lòng lại rất rõ ràng. Trên cơ bản chính là đạo lý này.
Đỗ Canh chậm rãi ngẩng đầu lên, thần sắc hơi có chút lo lắng, ông ta lắc lắc đầu:
- Lão Tống, đừng vội, cứ chờ một chút.
- Ông chủ, nhưng Ủy ban Kỷ luật bên kia luôn luôn thúc giục mời dự họp Hội nghị thường vụ nghiên cứu về sự việc của Trương Phượng Dương và lão Hạ. Cao Đại Sơn hôm nay gọi điện thoại cho tôi cũng là hỏi về việc này.
Tống Lượng thở dài một tiếng:
- Hay là tôi lại nghĩ cách kéo dài một chút?
- Kéo dài cái gì? Không cần kéo dài. Nếu bọn họ đợi không nổi mà muốn nhảy xuống thì chúng ta sẽ chiều. Lão Tống, lập tức thông báo vài vị lãnh đạo, sáng mai liền mời dự họp hội nghị thường vụ.
Đỗ Canh hừ lạnh một tiếng, trong mắt một tia hào quang chợt lóe rồi biến mất.
Mặt trời chói chang trên đầu, thiên kim Mông Na Na của Chủ tịch thành phố Tân Hải Mông Hổ lái một chiếc xe thể thao màu vàng, chạy như bay trên đường quốc lộ. Cô vừa mới ở tỉnh vội vàng về, trên đường liền nhận được điện thoại của Lộ Binh. Lộ Binh nói muốn mời cô ăn cơm, điều này khiến cô thấy có chút kỳ quái.
Nhóm các thiên kim tiểu thư ở thành phố Tân Hải vốn dĩ quan hệ với Lộ Binh khá thân thiết, kể cả Lưu Bằng con trai của Lưu Khắc. Nhưng thời gian gần đây, Lộ Binh đột nhiên cùng với An Tại Đào, con rể của Hạ Thiên Nông qua lại rất gần gũi. Nhóm mấy đứa con cán bộ do Mông Na Na cầm đầu đều tự động tự giác tránh xa Lộ Binh.
Mông Na Na là giáo viên môn vũ đạo của Học viện nghệ thuật Tỉnh, hai ngày nay không có giờ lên lớp, cô định quay về Tân Hải ở vài ngày. Nếu so sánh với Thiên Nam thì Tân Hải ven biển khí hậu mát mẻ, là một nơi rất đáng để giải trí trong mùa hè.
Hơn 11 giờ sáng, tại cửa Khách sạn Hải Thiên. Nhìn thấy chiếc xe thể thao màu vàng của Mông Na Na hiện ra trong tầm mắt, Lộ Binh cười ha ha, khóe miệng hiện lên một nụ cười gian xảo:
- Bạn hữu à, tôi đã mang người trong mộng của anh đến đây, có thể thu phục cô ta hay không phải dựa vào bản lĩnh của cậu. Tuy nhiên, đừng trách tôi huynh đệ không cảnh báo trước, cô bé này khá đáo để đấy. Cậu phải chuẩn bị tư tưởng, đừng ăn không được thì đạp đổ, làm mọi việc rối rắm lên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
An Tại Đào trừng mắt nhìn gã, hung hăng đấm vào bả vai gã:
- Nói linh tinh, anh khẩn trương lượn đi, tôi là tìm cô ấy có việc. Được rồi, anh đi làm việc của anh đi, chuyện còn lại tôi sẽ xử lý.
Lộ Binh ngửa mặt lên trời cười ha ha, sau đó liền chuồn mất. Cũng không biết là trốn ở xó xỉnh nào cùng với Văn Hà anh anh em em.
Chiếc xe thể thao của Mông Na Na chạy như bay tới rồi đột ngột dừng lại, một vòng bụi mù cuốn lên. Cô đẩy cửa xe bước xuống. Bộ thể thao màu trắng đã bị nhuộm màu bụi đất, mái tóc dài rối tung, đeo một chiếc kính râm, dáng người thanh mảnh, chậm rãi đi tới.
Cô đứng ở cửa nhìn xung quanh một chút, nhíu nhíu mày, liền lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, định gọi điện thoại cho Lộ Binh. An Tại Đào thản nhiên cười rồi bước đến:
- Mông Na Na tiểu thư, xin chào.
Mông Na Na lúc này mới thấy An Tại Đào, mày liễu càng thêm nhíu lại, cô không để ý đến cánh tay đang vươn ra của An Tại Đào, trầm giọng hỏi:
- Lộ Binh đâu?
An Tại Đào chậm rãi thu tay về, thản nhiên nói:
- Cô không cần tìm anh ta, là tôi nhờ anh ta hẹn cô. Tôi có một số việc muốn tìm cô nói chuyện.
Mông Na Na khinh thường liếc nhìn An Tại Đào một cái, thầm nghĩ: "Anh là muốn tính cái gì vậy? Không phải là ỷ vào Hạ Thiên Nông chứ". Mông Hổ cùng Đỗ Canh hiện tại gần như là xung khắc như nước với lửa, Hạ Thiên Nông lại là tâm phúc của Đỗ Canh, Mông Na Na tự nhiên không có cảm tình gì với con rể của Hạ Thiên Nông.
Mông Na Na xoay người bước đi, ngay lúc cô chuẩn bị bước lên xe rời đi, thình lình nghe An Tại Đào trầm giọng nói:
- Cô xem xem đây là cái gì?
An Tại Đào không biết đến gần từ lúc nào, đưa ra một tờ giấy sao chép và một tấm ảnh. Mông Na Na vừa cầm lấy, vai chợt rung động, sắc mặt trở nên đỏ bừng, cô đột nhiên quay đầu lại, cúi đầu mắng:
- Cái này anh lấy ở đâu ra? Rốt cuộc là anh muốn gì?
- Tôi muốn gì, cô tốt nhất là đi theo tôi, chúng ta nói chuyện một chút.
An Tại Đào nói xong, xoay người bước vào khách sạn Hải Thiên, sau đó bước lên cầu thang vào một gian phòng ở tầng ba. Hắn mở rộng cửa. Hắn biết, Mông Na Na sẽ đi theo, không sợ cô không vào.
-Nói cho tôi biết, những thứ này anh lấy ở đâu? Anh rốt cuộc muốn làm gì?
Bộ ngực cao ngất của Mông Na Na không kìm được phập phồng, khuôn mặt kiều mỵ có chút tái nhợt, cô đứng trước mặt An Tại Đào, thân hình có chút run rẩy.
Người này, người này sao lại có được những thứ đó?
-Tôi không muốn làm gì cả. Tôi chỉ là muốn nói với Mông tiểu thư, muốn cô bình tĩnh hòa nhã mà nói chuyện. Nếu cô còn cả vú lấp miệng em như thế này, vậy thì cô có thể đi rồi, chúng ta không có gì phải nói nữa cả.
An Tại Đào ung dung châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, sau đó phun ra một vòng khói. Vòng khói luẩn quẩn trước mặt Mông Na Na, sắc mặt Mông Na Na liền giật giật một chút.
-Anh nói đi, rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Anh muốn cái gì từ nhà chúng tôi?
Mông Na Na tự lấy lại bình tĩnh:
-Anh ra giá đi.
-Đầu tiên, tôi nếu đã đến tìm Mông tiểu thư, chắc chắn là không muốn giao mấy thứ này cho Ủy ban Kỷ luật. Điểm này không hề nghi ngờ. Về phần làm sao mà tôi có được những thứ này, cô không cần phải bận tâm. Đương nhiên, tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, đây chỉ là một phần rất, rất nhỏ. Nếu tất cả đều được trưng ra, bản thân Chủ tịch thành phố Mông, thậm chí là cả nhà cô, đều khó có thể trốn thoát khỏi sự nghiêm trị của pháp luật. Điểm này cũng là không hề nghi ngờ.
An Tại Đào quét mắt nhìn Mông Na Na một cái, thấy trong mắt cô hiện lên vẻ nghiêm nghị, không khỏi cười lạnh nói:
-Không cần phải nảy sinh ý nghĩ gì không tốt về tôi. Tôi nếu đã dám tìm cô đàm phán thì khắc có biện pháp của mình. Không tin thì cô có thể thử xem, tôi biết thế lực Mông gia các người ở Tân Hải thế nào mà.
Mông Na Na giật mình, cắn chặt răng, nói:
-Rốt cuộc anh muốn gì?
-Tôi muốn cùng với ba cô hoặc là với cô làm một vụ giao dịch.
An Tại Đào ngửa mặt cười ha ha một tiếng:
-Chỉ cần các người đồng ý, tôi có thể giao toàn bộ chứng cớ cho các người. Đương nhiên chỉ là bản sao. Tuy rằng mấy thứ này tác dụng không lớn, nhưng cũng có thể làm cho Mông gia tạm yên lòng, tránh cho đến lúc đó cửa nát nhà tan.
-Anh ít vênh váo thôi. Họ An kia, nếu anh thức thời thì khẩn trương giao toàn bộ cho tôi, nếu không tôi sẽ làm cho anh không sống yên ổn được ở Tân Hải. Không tin thì cứ chờ xem.
Mông Na Nan gay gắt nói:
-Nói mau, những thứ này từ đâu anh có được?
-Cô uy hiếp tôi sao?
An Tại Đào hung hăng bóp điếu thuốc trong tay, để vào gạt tàn thuốc lá, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, một phen xô ngã Mông Na Na xuống sofa:
-Cô dám uy hiếp tôi? Được. Một khi đã như vậy, chúng ta không còn gì để nói. Tôi chờ xem cô sẽ làm gì.
Nói xong, An Tại Đào lấy tay nâng cái cằm trắng mịn của Mông Na Na lên, nhẹ nhàng mơn man một chút. Không để ý sắc mặt đang tái nhợt của cô chợt trở nên ửng đỏ, khóe miệng giật giật, cố gắng quay đầu tránh né.
-Anh...Anh...Dừng lại ngay.
Mông Na Na run giọng nói. Lớp vỏ bọc kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư con gái Chủ tịch thành phố cuối cùng cũng rớt xuống, nhìn bản sao chép đáng sợ lấp lóa ở trước mặt, trong giọng nói không ngờ mang vài phần nức nở.
Nhìn Mông Na Na thần sắc thê lương mà lái xe rời đi, An Tại Đào trong lòng ha hả cười thầm: "Mình hành động cũng không tệ lắm". Khuôn miệng của hắn nhếch lên một nụ cười gian xảo. Tiếp theo, có thể dễ dàng đứng một bên quan sát trò hay rồi, làm Lã Vọng buông cần là được.
Đang muốn quay về phòng khách sạn ngủ một giấc, từ trưa ngày hôm qua đến giờ, hắn luôn trong trạng thái khẩn trương, vốn không chợp mắt được chút nào. Ý nghĩ muốn đi ngủ vừa nổi lên, cả người lập tức không có tinh thần, mí mắt đều có điểm không mở ra được, cảm thấy bên ngoài ánh mặt trời hết sức chói mắt.
Vừa mới trở về phòng nằm ngã vào trên giường, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Tuyết.
-Ông xã, thế nào, có nhớ em không?
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc mà mềm mại của Hiểu Tuyết, An Tại Đào trong lòng trở nên yên bình lạ lùng, hắn cười ha ha nói:
-Em yêu, nhớ chứ, ngày nào cũng nhớ. Anh đang nghĩ hay là đi nước ngoài thăm em.
-Ngoan. Hì hì. Được rồi, không nói đùa với anh nữa. Ông xã, em có một chuyện quan trọng cần bàn bạc với anh.
Giọng nói của Hạ Hiểu Tuyết bỗng trở nên trịnh trọng. Cô rất ít dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với An Tại Đào, khiến hắn chợt ngẩn ra, kinh ngạc nói:
-Hiểu Tuyết, nói đi, anh đang nghe đây.
-Ông xã, em có một người bạn chuyên nghiên cứu làm phần mềm diệt virus máy tính. Chính là...
Hạ Hiểu Tuyết còn muốn giải thích, lại nghe An Tại Đào ha hả cười:
-Hiểu Tuyết, em cứ nói tiếp đi, không cần phổ cập khoa học cho anh, anh biết đó là gì rồi.
-Hả?
Hạ Hiểu Tuyết có chút không ngờ, nhưng cô đang có việc quan trọng nên cũng không muốn lãng phí thời gian với An Tại Đào bởi những tiểu tiết đó, tiếp tục nói:
-Ông xã, lưu học sinh Nga này dẫn đầu một vài người thành lập một phòng làm việc, nghiên cứu ra một loại phần mềm diệt virus, đặt tên là kst.web. Nhưng sản phẩm đã nghiên cứu ra lại không có ai hỏi đến. Ông xã, cái thứ đồ chuyên nghiệp đó, em cũng không nói rõ với anh được, hì hì, nói anh cũng không hiểu. Dù sao phòng làm việc của anh ta cũng mở không nổi nữa, em dự định thế này, về sau khẳng định là thời đại của truyenfull.vn, hiện tại truyenfull.vn trong nước vừa mới phát triển, có truyenfull.vn tồn tại sẽ có virus máy tính truyền bá, thị trường rất rộng rãi. Nếu chúng ta có thể độc quyền sản phẩm này và thu mua phòng làm việc, em có thể đăng ký thành lập một công ty tại Mỹ, sau đó tiến quân vào thị trường trong nước.
-Hiểu Tuyết, anh không hiểu lắm về cái này. Tính chuyên nghiệp quá mạnh. Rốt cuộc anh ta đang biểu diễn cái trò gì?
-Hì hì, em đã tìm một người bạn là chuyên gia máy tính Mỹ phân tích qua, anh ấy nói...
Hạ Hiểu Tuyết vốn đang chuẩn bị giảng giải cho An Tại Đào những đặc tính cụ thể của sản phẩm diệt virus này, lại nghe An Tại Đào trực tiếp hỏi:
-Được rồi, Hiểu Tuyết, em không cần nói nữa. Anh tin tưởng tầm nhìn của em. Hiểu Tuyết, một khi đã như vậy, bao nhiêu tiền có thể thu mua anh ta?
-Ông xã, anh đồng ý ý kiến của em sao?
Hạ Hiểu Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng:
-Kỹ thuật của anh ra rất tiên tiến. Chỉ có điều người này không biết khai phá thị trường, làm cho Phòng làm việc phải tạm thời đóng cửa, khó có thể duy trì. Giá cả để mở lại tương đối thấp, em chính là vì nhìn vào điểm này mà động tâm. Em cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có, nếu bỏ lỡ...
-Bao nhiêu tiền? Hiểu Tuyết, em nói thẳng đi. Nếu giá cả thích hợp, anh sẽ nhanh chóng chuẩn bị tài chính cho em, em ở Mỹ tiến hành. Ha ha, đây là việc tốt, việc rất tốt, rất có triển vọng thị trường. Anh rất, rất đồng ý.
An Tại Đào ha ha phá lên cười:
-Nói mau, phải bao nhiêu tiền?
-Tám trăm ngàn. Nếu mặc cả có thể chỉ bảy trăm ngàn. Á, ông xã, là Đô la Mỹ đấy.
Hạ Hiểu Tuyết hì hì cười:
-Tuy nói là rất rẻ, nhưng cũng là một khoản tương đối lớn. Em nghĩ, có nên tìm Lộ Binh nghĩ biện pháp gì đó, chúng ta có thể cùng anh ta góp vốn thu mua.
An Tại Đào trầm ngâm một chút. Dựa theo tỷ giá hối đoái lúc này, tám trăm ngàn đô la Mỹ tương đương hơn sáu triệu bốn trăm ngàn tệ. Chính mình có thể xuất ra hơn ba triệu tệ, sau đó...Nghĩ đến đây, hắn lập tức như đinh đóng cột nói một câu đã hoàn toàn thay đổi vận mệnh cả đời của Hạ Hiểu Tuyết:
-Hiểu Tuyết, em đến đàm phán với anh ta, chúng ta thu mua toàn bộ. Tài chính em không cần lo lắng, anh sẽ gom góp. Trong vòng mười ngày anh sẽ gửi tiền đến Mỹ cho em, em yên tâm đi.
Sau khi dặn dò Hạ Hiểu Tuyết khẩn trương đi đàm phán thu mua, hắn gác máy trong tâm trạng hưng phấn. Hắn kiếp trước tuy rằng không phải chuyên gia máy tính, nhưng đại thể cũng hiểu được tình trạng phát triển của thị trường phần mềm diệt virus trong nước. Hiện tại, thị trường phần mềm diệt virus quốc nội đang ở giai đoạn bắt đầu, một số ít các công ty trong nước trên cơ bản đều không có kỹ thuật độc quyền của chính mình, đều dựa vào việc mua các phát minh của nước ngoài để đưa vào hoạt động.
Vào lúc này, Hạ Hiểu Tuyết nếu mang theo một sản phẩm tiên tiến độc quyền và một đội ngũ chuyên viên tiến vào thị trưởng quốc nội, nói không chừng sẽ tạo ra một ảnh hưởng lớn. An Tại Đào vẫn cho rằng, Hạ Hiểu Tuyết là một nhà kinh doanh thiên tài, ánh mắt của cô hẳn là sẽ không sai.
Trước mắt An Tại Đào hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Hiểu Tuyết, không kìm được hơi mỉm cười, thầm nghĩ: "Nói không chừng Hiểu Tuyết sẽ trở thành một nữ doanh nhân thành đạt tiếng tăm lẫy lừng trong giới kinh doanh".
Về phần tài chính, An Tại Đào cũng không muốn tìm nhà họ Lộ. Về chuyện này, hắn không muốn Lộ gia can thiệp vào. Hắn chuẩn bị ngày mai lên tỉnh một chuyến, đến nói chuyện với ba nuôi một chút. Dù sao, chuyến đi này từ trước đến nay hắn vẫn luôn muốn đi.