- Lão Tôn, cô chủ động liên hệ với Tả Hướng Đông của công ty Phú Thành một chút, nói với anh ta báo lại tổng bộ, sắp xếp thời gian Tổng giám đốc Hoàng đến Khu kinh tế mới chậm lại một chút. Về việc khi nào đến, tôi sẽ liên hệ với họ sau. Nói với Tả Hướng Đông, trước mắt, việc công ty Phú Thành cần làm chính là tận lực đẩy nhanh tiến độ xây dựng công trình. Cô nói với anh ta, đây là ý của tôi. Tôi mặc kệ anh ta dùng biện pháp gì, tốn bao nhiêu tiền, hạng mục công trình nông nghiệp sinh thái của công ty Phú Thành bắt buộc trước cuối năm phải đưa vào hoạt động. Tối thiểu cũng phải xong được một cái khung, bắt đầu đưa vào hoạt động một phần.
An Tại Đào trầm giọng nói:
- Tôi sẽ bớt thời gian gọi điện thoại cho Hoàng Á Long.
Tôn Hiểu Linh sửng sốt, thầm nghĩ anh mới vừa phân công nhiệm vụ, nói là muốn Tổng giám đốc Hoàng Á Long của công ty Phú Thành Hongkong đầu tháng 8 đến Khu kinh tế mới một chuyến, sau đó muốn làm một lễ mừng khởi công hạng mục công trình tại Khu kinh tế mới, nhưng như thế nào mà mới hai ngày đã lại thay đổi.
Tuy nhiên, nghi hoặc thì nghi hoặc, Tôn Hiểu Linh đối với An Tại Đào luôn luôn là "nói gì nghe nấy", thường là quán triệt chỉ thị của hắn, sau khi hoàn thành xong rồi, lúc thích hợp mới nói ra ý kiến bất đồng của chính mình. Cô chưa bao giờ trước mặt mọi người phản bác An Tại Đào, cho dù là cô trong lòng không cho là đúng. Cô không chỉ giữ gìn quyền uy nhân vật số một của An Tại Đào mà còn là bảo vệ sự tôn nghiêm cơ bản của người đàn ông trong lòng mình.
Cô không nói gì, lão Lộ và Lương Mậu Tài càng là không dám nói cái gì. Đương nhiên, cái gì nên có ý kiến thì vẫn sẽ có ý kiến.
Tuy nhiên, nói thật ra thì kể từ khi An Tại Đào đến Quy Ninh cho đến nay nhận chức ở Khu kinh tế mới Tư Hà, thời gian lâu như vậy nhưng trong quyết sách của An Tại Đào chưa từng xuất hiện sai lầm. Cho dù là sai lầm nhỏ bé nhất cũng đều chưa có.
Mỗi một lần sự thật cuối cùng luôn chứng minh Bí thư Tiểu An "Vĩ đại" anh minh và chính xác, đám người Tôn Hiểu Linh dần dần hình thành loại tín nhiệm một cách mù quáng và thói quen chấp hành vô điều kiện.
Nghe Tôn Hiểu Linh liên tục dịu dàng nói "Được, được", An Tại Đào vốn phải ngắt điện thoại đi ăn cơm, không khỏi cười khổ một tiếng:
- Lão Tôn, cô chẳng lẽ không có một ý kiến nào bất đồng hay sao? Được rồi, sau này tôi sẽ giải thích với cô chuyện này.
Ngắt điện thoại, cùng ăn sáng với Trúc Tử xong, An Tại Đào quyết định đi một vòng quanh khu kinh tế mới, sau đó mới đến Huyện ủy làm việc. Hai ngày nay, Huyện ủy có chút hỗn loạn, người đến muộn về sớm nhiều hẳn lên, người đi làm ngồi chơi không cũng nhiều lên, không khí trở nên bất bình thường, hắn cảm thấy nhất định phải chỉnh đốn lại một chút.
Hơn 8h, hắn lái xe đến trụ sở Khu kinh tế mới, kiểm tra một chút không thấy có gì bất thường liền đi đến khu công nghiệp sinh thái của công ty Dương Quang nói chuyện với Phó tổng giám đốc Mạnh về vấn đề bồi thường, dặn dò phải nhanh chóng bồi thường đến nơi đến chốn.
Thấy Phó tổng giám đốc Mạnh ít nhiều có chút "ủy khuất", An Tại Đào nhíu nhíu mày, khoát tay:
- Phó tổng giám đốc Mạnh, tôi biết trách nhiệm chủ yếu không phải của công ty Dương Quang, nhưng xuất hiện sự cố về an toàn, công ty cũng nên có chút trách nhiệm. Đương nhiên,công ty đã vì công tác của Khu kinh tế mới mà ủng hộ rất lớn, Ban quản lý luôn ghi lòng tạc dạ.
An Tại Đào chỉ nói đến thế, có thể lĩnh hội hay không là việc của Phó tổng giám đốc Mạnh. Hắn nói xong liền nghênh ngang mà đi, Bành Quân vội vàng đuổi theo sau hắn.
Mấy ngày nay, Bành Quân cũng rất là buồn bực, cảm thấy một thư ký như y chỉ như vật trang trí. An Tại Đào đến rồi đi lúc nào cũng một mình, không thích để cho người khác đi theo, việc gì cũng tự làm đến cùng. Thư ký như y chẳng có việc gì làm, chỉ có thể suốt ngày ở lại Văn phòng khu kinh tế mới, giúp Mã Hiểu Yến quản lý các công việc hàng ngày.
Hơn 9h, An Tại Đào lái xe đến tòa nhà Huyện ủy.
Đi ngang qua văn phòng làm việc của Huyện ủy, thấy mấy nhân viên bên trong đang tụ tập một chỗ bàn luận to nhỏ cái gì đó, An Tại Đào nhíu nhíu mày, hướng nữ nhân viên tiểu Lý vẫn luôn quét dọn vệ sinh cho hắn vẫy vẫy tay:
- Tiểu Lý, cô lại đây một chút.
Nhìn thấy An Tại Đào, nhóm nhân viên đều đỏ mặt lập tức giải tán, ngồi về chỗ của mình. Người thì cầm lấy tài liệu đọc đọc, người thì tùy ý gõ bàn phím máy tính, ra vẻ đang tập trung tinh thần làm việc.
Tiểu Lý chạy tới, cười nói:
- Bí thư An.
An Tại Đào vừa mở cửa vào văn phòng, vừa trầm giọng nói:
- Tiểu Lý, nói Chủ nhiệm Đồng đến phòng làm việc của tôi một chút.
Tiểu Lý vâng lời, đang muốn đi kêu Đồng Hồng Cương, đột nhiên lại nghe An Tại Đào cúi đầu nói:
- Cô tên là gì?
- Bí thư An, tôi tên là Lý Na.
Tiểu Lý hơi sửng sốt, khuôn mặt thanh tú đỏ lên một chút, vội vàng chạy đi.
Đồng Hồng Cương bước vào văn phòng của An Tại Đào, trên mặt lộ vẻ u buồn. Hai ngày nay y sống không tốt chút nào, đêm đều ngủ không yên. Tôn Cốc bị ngã, là Chánh văn phòng Huyện ủy chuyên môn phụ trợ cho Bí thư huyện ủy nên y tự nhiên cũng cảm thấy thấp thỏm lo âu. Hơn nữa, trong quan trường Quy Ninh, y luôn trưng ra bộ mặt là tâm phúc của Tôn Cốc, nay Tôn Cốc bị bắt giam, áp lực đối với y đương nhiên sẽ rất lớn.
Hơn nữa, y còn nhận được thông báo của Tổ điều tra Ủy ban Kỷ luật tỉnh, yêu cầu y sẵn sàng chờ tổ điều tra gọi đến xét hỏi.
Không chỉ có y, cả mấy người cấp dưới thân cận với Tôn Cốc như thư ký và lái xe của Tôn Cốc đều nhận được "Thông báo" của Ủy ban kỷ luật.
- Bí thư An, ngài tìm tôi?
Nghe thấy giọng nói có chút trầm thấp và mệt mỏi của Đồng Hồng Cương, An Tại Đào tự nhiên hiểu được trạng thái tinh thần và tâm lý của y hiện giờ. Những cũng chỉ cười cười, nói:
- Chủ nhiệm Đồng, tình hình trước mắt ông cũng rất rõ ràng, tôi không nói nhiều nữa. Ông giúp tôi triệu tập tất cả các người phụ trách các phòng ban của Huyện ủy đến Phòng họp Huyện ủy để họp khẩn cấp.
Đồng Hồng Cương yên lặng gật đầu:
- Được, Bí thư An, tôi lập tức gọi điện thoại thông báo.
Đồng Hồng Cương xoay người định đi, đột nhien quay lại, đi vài bước đến trước bàn làm việc của An Tại Đào, đỏ mặt cúi đầu nói:
- Bí thư An...
Thấy y muốn nói gì lại thôi, An Tại Đào quét mắt nhìn y, mỉm cười:
- Sao? Chủ nhiệm Đồng còn có việc gì à?
Kỳ thật, An Tại Đào rất rõ Đồng Hồng Cương muốn nói gì, tất nhiên là hy vọng có thể được An Tại Đào che chở thôi. Nhưng cho dù biết rõ như thế, An Tại Đào vẫn giả bộ hồ đồ.
Nói thật, đến Quy Ninh lâu như vậy, Đồng Hồng Cương luôn luôn tỏ thái độ cung kính đối với An Tại Đào. Cho dù là thời điểm Tôn Cốc cố ý chèn ép An Tại Đào, y vẫn đều duy trì thái độ nên có, kính cẩn đúng mức.
Cho nên, An Tại Đào đối với y ấn tượng không tồi, cảm thấy y là một người thông minh. Tương đối mà nói, đại khái coi như một người hiền hậu hiếm thấy trong quan trường.
Tác phong đối nhân xử thế trên cơ bản sẽ phản ánh tính cách của một người. Có người lòng lang dạ sói, có người khoan dung độ lượng. Đồng Hồng Cương chính là người thứ hai. Đương nhiên, loại người này ở quan trường tuy danh tiếng đối với quần chúng rất tốt nhưng lại rất khó thăng chức.
Trải qua hơn một năm, An Tại Đào cũng biết, Đồng Hồng Cương nghiêm khắc mà nói cũng không thể xem là tâm phúc của Tôn Cốc, chỉ có điều y là người cẩn thận, chặt chẽ, làm việc chu đáo, mà Tôn Cốc lại cần một người như vậy bên cạnh, nên y mới có thể ở vị trí Chánh văn phòng Huyện ủy nhiều năm như vậy.
Đồng Hồng Cương thở dài một tiếng:
- Thôi đi, không quấy rầy lãnh đạo. Bí thư An, ngài làm việc đi, tôi về đây.
Đồng Hồng Cương đã dần dần trở nên nản lòng thoái chí.
Y tuy rằng cảm thấy chính mình cũng không đến mức bị liên lụy vào, vì y và Tôn Cốc không hề có liên quan về kinh tế, cũng không thực sự tham dự mọi việc của Tôn Cốc. Nhưng vị trí Chánh văn phòng Huyện ủy, y đại khái là làm không nổi nữa. Bí thư Huyện ủy xảy ra vấn đề lớn, là Chánh văn phòng Huyện ủy cho dù trong sạch cũng là đi đến đường cùng rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Kỳ thực, y rất rõ ràng, kể cả An Tại Đào có đồng ý giúp y đi chăng nữa thì vị trí Chánh văn phòng Huyện ủy cũng không giữ được. Sau này, cái gọi là vua nào triều thần nấy, mặc kệ là ai làm Bí thư huyện ủy, cũng sẽ không dùng lại y. Hơn nữa, người làm quan thường khá "mê tín", dùng lại một Chánh văn phòng Huyện ủy đã từng phục vụ một Bí thư Huyện ủy đã ngã ngựa, e là sẽ "kiêng kị".
An Tại Đào khoát tay, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm Đồng, cái khác tôi không nói nhiều, chỉ nói với ông một câu: "Bất kể là lãnh đạo như thế nào, bên người đều cần một cấp dưới có năng lực làm việc, có thể san sẻ khó khăn. Nếu như bên cạnh đều là kẻ nịnh bợ, ai sẽ làm việc? Nhớ kỹ lời của tôi. Trước mắt làm tốt công việc của mình, xốc lại tinh thần.
Đồng Hồng Cương ánh mắt sáng ngời, cúi gập lưng, liên tục kính cẩn nói:
- Tôi đã biết, Bí thư An, ngài yên tâm.
An Tại Đào cười cười:
- Đi đi.
Nhìn bóng dáng rời đi của Đồng Hồng Cương, An Tại Đào khóe miệng hiện lên một chút nụ cười thản nhiên. Hắn sở dĩ che chở cho Đồng Hồng Cương, người này đối nhân xử thế tác phong kiên định, làm việc vô cùng cẩn thận, nếu dùng tốt thì một mình đảm đương một phía không có vấn đề gì. Đối với Đồng Hồng Cương, người khác có lẽ không dám dùng, không biết dùng, nhưng An Tại Đào thì dám dùng.
Ánh mắt An Tại Đào sớm đã không giới hạn trong khu kinh tế mới. Tầm nhìn của hắn đã hướng ra toàn huyện Quy Ninh, tin tưởng không bao lâu nữa, đất diễn của hắn sẽ là toàn bộ Huyện, chứ không phải một khu kinh tế Tư Hà nho nhỏ nữa. Trên thực tế, chỉ cần hắn còn tại huyện Quy Ninh lý, Khu kinh tế mới Tư Hà vẫn đang nắm giữ chặt chẽ trong tay, chiến tích của khu kinh tế mới không phải của hắn thì còn của ai nữa.
Hắn đây là đang sắp đặt cho tương lai.
Hắn trầm ngâm một chút, cân nhắc kế sách trong lòng. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên. Là Lãnh Mai gọi điện thoại đến.
- Chủ tịch huyện Lãnh, tôi là An Tại Đào.
- Bí thư An, tôi nhận được thông báo của Thành ủy, Thành ủy muốn tới huyện tuyên bố bổ nhiệm...
Lãnh Mai lời nói còn chưa nói xong, An Tại Đào liền không kìm nổi nhíu nhíu mày:
- Chủ tịch huyện Lãnh, sao lại đột ngột vậy? Dường như có chút gấp gáp. Ai sẽ làm Bí thư Huyện ủy vậy?
Lãnh Mai trầm mặc một chút, đột nhiên khanh khách cười:
- Ha ha. Anh đừng quá căng thẳng.