Mục lục
Quan Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Tại Đào nói một cách điềm tĩnh mà nhiệt thành, khiến Lương Mậu Tài nóng cả mặt, cảm thấy hơi xấu hổ vì biểu hiện ngây thơ vừa rồi. Y đứng thẳng lưng:

- Đa tạ lãnh đạo, Lão Lương nguyện vì lãnh đạo cúc cung tận tụy cho đến chết!

Những lời xu nịnh tuy biết là giả nhưng người nghe vẫn cảm thấy thoải mái. Bình thường ai cũng thích nghe nịnh hót, huống chi là lãnh đạo. Đó cũnglà lý do khiến bên người lãnh đạo lúc nào cũng có những giỏi kẻ xu nịnh. Đương nhiên, lãnh đạo không phải là thằng ngốc, không phải không nhận ra đó là nịnh hót. Chỉ là vì làm lãnh đạo, nghe riết thành thói quen, dần sa vào đó không thoát ra được.

An Tại Đào cười ha hả, dùng sức vỗ vào bả vai Lương Mậu Tài:

- Anh không cần vì tôi cúc cung tận tụy đến chết đâu, lúc đó bà xã và con của anh tha cho tôi à? Được rồi, nhanh về làm việc. Ừ, việc khác sao cũng được, nhưng công tác thì không được hàm hồ, tính tôi anh còn lạ gì. Lão Lương, từ nay về sau phải nhớ kỹ điểm này.

Lương Mậu Tài trong lòng rùng mình, trịnh trọng gật đầu.

Tính tình An Tại Đào y có hiểu biết nhất định. An Tại Đào không phải là típ lãnh đạo bảo thủ, mà tư duy linh hoạt, không thích cấp dưới xu nịnh, chỉ coi trọng thành tích và năng lực công tác.

Nói cách khác, nếu anh san sẻ công việc với hắn, mới được hắn tín nhiệm và trọng dụng. Nếu không thể san sẻ công việc, thì cho dù công phu theo hầu nịnh nọt cũng chỉ là dã tràng xe cát. Mà những người cùng hắn lo việc, hắn thậm chí có thể dễ dàng tha thứ cho bệnh lãng đãng quên cả…. lãnh đạo, đây là nguyên tắc làm quan của An Tại Đào, cũng là nguyên tắc mà cấp dưới của hắn phải nhớ kỹ.

Ở điểm này, Lương Mậu Tài nắm vững hơn so với Lão Lộ. Lão Lộ chỉ biết cắm đầu làm việc, cũng không biết nhiều lúc lãnh đạo muốn thể hiện chút quyền uy của mình.

Cho nên, dẫu biết con người của Lão Lộ đáng trọng hơn Lương Mậu Tài, nhưng hắn vẫn thích Lão Lương hơn, bởi vì Lão Lương đem lại cho hắn cảm giác thoải mái. Loại cảm giác này là một dạng hiểu mà không thể diễn tả.

Lương Mậu Tài tâm tình tốt hẳn lên, bước chân nhẹ nhàng mà đi, nhìn bóng dáng hắn rời khỏi, An Tại Đào trong lòng cười cười.

Chuẩn bị xây dựng khu kinh tế mới, không phải bất cứ vấn đề gì hắn cũng để ý. Từ Tôn Hiểu Linh đến vài người phụ trách, trên cơ bản hắn không cần quan tâm, cần hắn hao tâm tổn sức trước mắt có ba vấn đề. Nhất là xây dựng bộ máy, ngoài việc sắp xếp bộ máy của ba xã, thị đã gộp lại thành một, còn phải xác định cấp bậc của khu kinh tế mới. Những việc đó đều cần hắn định đoạt, đề xuất phương án báo cáo Thành ủy phê duyệt.

Theo gợi ý của Trương Bằng Viễn và căn cứ vào tình trạng các địa phương khác trong nước, khu kinh tế mới này phân nửa xác định là cấp Cục phó, hành chính thì thuộc Ủy ban nhân dân huyện. Nhưng vấn đề này cũng không rõ ràng, ở thành phố hiện tại rất mơ hồ, chỉ sợ Trương Bằng Viễn không muốn có sự thay đổi quá lớn trongđội ngũ cán bộ.

Trầm ngâm một hồi, hắn cúi người tự mình thảo phương án. Viết vài chữ, cảm thấy không có máy tính thật sự là rất bất tiện, liền âm thầm quyết định bảo văn phòng cấp cho mình một cái máy tính. Đáng tiếc là thị trấn Tư Hà chưa có mạng truyenfull.vn, có máy tính cũng không chát được, làm sao có thể lên mạng tám chuyện phiếm với Hạ Hiểu Tuyết?

Về cơ cấu tổ chức, không cần quá phí công suy nghĩ. Dù sao, có được thông tin và sự từng trải của kiếp trước, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể lấy thực tiễn làm cơ sở. Cơ cấu hành chính quản lý khu kinh tế mới, tuy rằng có thể lý giải là một tiểu chính quyền nhưng chức năng Ban quản lý lại khác hẳn với các ban ngành của chính quyền, cho nên ban ngành quản lý cũng không giống vậy.

Mất chừng một giờ, hắn đã thảo xong một phương án, chủ yếu sắp xếp thành 4 mảng:

Đảng ủy, hành chính tổng hợp lại thành một phòng, phụ trách tổng hợp bao gồm tuyên truyền, nhân sự, chức danh, khảo hạch, tài vụ, văn thư, hồ sơ, tiếp đãi, hậu cần và công tác Đảng.

Đầu tư phục vụ và kỹ thuật nông nghiệp là trung tâm, chủ yếu phục vụ kỹ thuật và chức năng kinh tế. Cụ thể phụ trách hạng mục ký ước của khu kinh tế mới, phụ trách thảo các văn bản hợp đồng. Tất cả các công việc thủ tục nhập khu, phụ trách kiến thiết khu kinh tế mới, chế định kế hoạch phát triển tổng thể và trung dài hạn, sắp tới sẽ lập kế hoạch từng năm, quản lý tình trạng vận hành kinh tế, định kỳ tập hợp các hạng mục tổng hợp làm báo cáo lên các ban ngành phía trên.

Phòng xúc tiến đầu tư: phụ trách toàn diện công tác thu hút đầu tư của khu kinh tế mới, phụ trách đối ngoại, đàm phán…

Phòng quy hoạch bảo vệ môi trường: phụ trách tổng thể quy hoạch khu kinh tế mới, lập kế hoạch bảo vệ môi trường, phụ trách các đường xá trực thuộc khu kinh tế mới, bảo vệ các công vụ bảo vệ môi trường và giữ gìn vệ sinh, phụ trách quan hệ với các huyện thị…

Ngoài ra, khu kinh tế mới còn có hẳn một phòng có chức trách "điều quản", giống như cục công án có cơ cấu phân cục, hay như phân cục của cục đất đai, công thương, thuế vụ, tài chính, nông nghiệp… . Những tổ chức này đều trực tiếp nhận sự lãnh đạo của Ban quản lý khu kinh tế mới.

Đương nhiên, đây chỉ là phương án đề xuất của hắn, còn phải trải qua khâu hoàn thiện của Tôn Hiểu Linh, đề cập người nào nên làm việc gì, cương vị gì, bao nhiêu nhân viên, … những việc cụ thể hắn không cần quan tâm.

Về phần sắp xếp nhân sự, An Tại Đào hiểu, xuất phát từ vấn đề ổn định, ở thành phố cũng thế, ở huyện cũng thế, khẳng định sẽ theo nguyên tắc an trí tại chỗ. Nói cách khác, một ít cán bộ của ba xã thị ban đầu không có bất kỳ xáo trộn gì lớn.

Bộ máy lãnh đạo khu kinh tế mới, Chủ nhiệm Ban quản lý sẽ kiêm Bí thư, điều này xác định không thể nghi ngờ. Còn lại, đơn giản là thiết lập vài Chủ nhiệm Phó chủ nhiệm cấp trưởng phòng, An Tại Đào đã sớm quyết định. Vì đảm bảo nắm trong tay quyền quản lý khu kinh tế mới, Tôn Hiểu Linh, Lương Mậu Tài, Lão Lộ ba người này hắn khẳng định không tiếc giá nào cũng phải là nòng cốt. Đây là những tâm phúc và trợ thủ đắc lực hắn vất vả gieo trồng làm sao có thể không dùng đến?

Đem phương án phác thảo giao cho Tôn Hiểu Linh, An Tại Đào chuẩn bị lái xe quay về huyện, ngày mai là thứ bảy ngày 18 tháng 9, hắn đã nhận lời Trần gia lên bệnh viện tỉnh cho tủy cứu Trần Duệ.

(hihi, em nhớ nhầm ngày, chap 205 là mới thử tủy thôi, chưa ghép, mai mới ghép ạ, sr các bác, em đính chính để các bác tiện theo dõi)

Lúc hắn định lên xe rời khỏi thị trấn, đã hơn 5h chiều, hiện tại đường rất tốt, từ thị trấn đến huyện mất không đến nửa giờ, hắn thật ra cũng không vội tan tầm.

Đang lúc định lên xe, thì đột nhiên nhận được điện thoai, số điện thoại nhà riêng hắn ở huyện, hắn miễn cưỡng bắt máy, không ngờ là Trúc Tử.

- Anh, anh nhanh về… có chuyện rồi

Giọng Trúc Tử gấp gáp.

An Tại Đào kinh ngạc:

- Trúc Tử, có chuyện gì vậy?

- Anh, chị Lưu Ngạn đi gặp mặt…

Gặp mặt? Lưu Ngạn? Hắn đột nhiên ngẩn ra, cả người chấn động, sắc mặt có chút đỏ lên, trong đầu cũng không hiểu là cảm giác gì.

Cô làm sao lại đi gặp mặt? Sao lại thế này? Hắn đứng ở đó, kinh ngạc mà ngây ngốc một hồi, tâm tình đột nhiên bấn loạn. Nhưng nghĩ đến việc Lưu Ngạn là một thiếu nữ trưởng thành, đã đến lúc bàn chuyện hôn nhận, cũng là chuyện bình thường.

Lưu Ngạn gặp mặt, có liên quan gì đến mình chứ?

Hắn tâm tư chuyển động, có chút bàng hoàng, quên cả việc tiếp tục nói chuyện với Trúc Tử, cho đến khi Trúc Tử ở trong điện thoại liên tục gọi anh nhưng không nghe hắn đáp lời, mới bất đắc dĩ cúp máy.

Làm sao có chuyện như thế? Vì sao?

An Tại Đào đứng ở sân cơ quan, thật lâu không hề động đậy, cán bộ cơ quan tan tầm thấy sắc mặt hắn bất ổn, cũng không dám đến chào hỏi.

Đốt một điếu thuốc, hít hai hơi thật sâu, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, đem tàn thuốc ném xuống đất, lấy chân chà mạnh, hắn lên xe, lái như bay mà đi.

Dọc theo đường đi, tinh thần của hắn không ổn định, có những lúc còn vượt cả đèn đỏ.

Vào tiểu khu đem xe dựng dưới lầu, Trúc Tử đã chạy xuống đón. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Trúc Tử hơi có chút ửng đỏ. Cô kéo tay An Tại Đào, cúi đầu nói:

- Anh, em dẫn anh đi, em biết chị Lưu Ngạn ở đâu. Ngay quán cà phê trong nhà khách Quy Ninh.

An Tại Đào thở dài, nhẹ nhàng gỡ tay Trúc Tử ra:

- Đừng làm phiền, Trúc Tử, chúng ta về thôi.

An Tại Đào giọng lạnh băng, và cứng nhắc, hắn chưa từng nói chuyện với Trúc Tử bằng giọng đó. Trúc Tử sợ hãi buông tay ra, yên lặng đi theo hắn lên lầu, vào nhà, sau đó rón rén đi làm bài tập.

Làm xong một bài, cô đứng ở cửa phòng ngủ liếc mắt nhìn An Tại Đào vẫn buồn bã ngồi hút thuốc ở phòng khách, cũng âm thầm thở dài, không nói gì thêm về chỗ ngồi tiếp tục làm bài tập.

Cô cũng đã 14 tuổi, tuổi bắt đầu chớm rung động đầu đời, hơn nữa, già dặn hơn tuổi, đối với tình cảm nam nữ cũng có chút hiểu biết. Chưa kể cô cùng An Tại Đào và Lưu Ngạn sống cùng nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy, một đứa trẻ thông minh lanh lợi như Trúc Tử sao không đoán ra giữa hai người mơ hồ nảy sinh tình cảm như gần như xa nào đó.

Ban đầu, Trúc Tử đối với Lưu Ngạn bởi vì Hạ Hiểu Tuyết nên cũng có chút cảnh giác. Nhưng dù sao cô cũng chỉ là một cô bé, chỉ cần một thời gian ngắn, sống cùng Lưu Ngạn, được Lưu Ngạn đối xử rất tốt, dần dần đã thay thế những trống trải trong lòng cô sau khi An Nhã Chi xuất ngoại. Đối với cô, Lưu Ngạn dần dần đã có một vị trí ngang với Hạ Hiểu Tuyết.

An Tại Đào tâm phiền ý loạn mà ngồi ở đó, liên tục hút hết bốn điếu thuốc khiến trong phòng khói mù mịt. Trong lòng hắn ngổn ngang tan nát.

Có chút ngỡ ngàng, có chút hồi hộp, không ngờ còn có cả cảm giác ghen tuông và lòng đố kỵ.

Cho đến lúc này, hắn bỗng nhiên phát hiện, cũng không biết khi nào, bóng hình xinh đẹp của Lưu Ngạn đã bắt đầu ẩn hiện trong lòng hắn, bất kể hắn giả vờ không biết, cô cũng đã vững vàng mà ở yên ở đó, muốn rũ bỏ cũng không thể, hoặc là hắn, tận trong tiềm thức, cũng không muốn rũ bỏ.

(chậc, phân tích tâm lý khó dịch thật, mí lại, em cũng không phải đàn ông đa tình yêu được hai cô một lúc, ba cô thì còn được, hi)

Trước mắt hắn, là gương mặt thanh tao quý phái như công chúa của Lưu Ngạn, nhưng chợt, lại thấy Hạ Huyết Tuyết hiền thục quyến rũ chập chờn ẩn hiện, trên mặt vẫn còn lưu nụ cười tươi, rất đỗi nhìn hắn khiến lòng hắn trong nháy mắt như bị dao cắt.

Hai tính cách khác hẳn nhau nhưng đều là những cô gái không giống với nữ nhi phàm tục, hoặc dịu dàng trong trẻo hoặc thông minh cao ngạo **** phiên đan nhau, hắn thống khổ vò đầu bứt tai, bất lực nằm vật xuống ghế sô pha.

Hắn đối với Hạ Hiểu Tuyết không chỉ có tình mà còn có cả trách nhiệm, lòng ăn năn của kiếp trước, quyết không thể tái diễn ở kiếp này, điểm đó không thể nghi ngờ.

Nhưng đồng thời, hắn lại không rũ bỏ được Lưu Ngạn. Trước đây, hắn có thể lảng tránh hoặc giả vờ nhưng hiện tại, bởi vì Lưu Ngạn đi gặp mặt người khác mà cảm xúc như cuộn sóng, chẳng khác nào đấm thẳng vào trái tim hắn, lột bỏ mặt nạ của hắn, bắt hắn phải nhìn thẳng vào sự thật.

Đột nhiên, lòng hắn dâng lên cảm giác phạm tội, lúc này, hắn không ngờ sinh ra một ý niệm đáng sợ trong đầu: khiến Lưu Ngạn suốt đời không lấy chồng, ở lại bên cạnh mình.

" Tôi làm sao có thể có quyền làm như vậy? Là tôi quá vô sỉ, hay là tôi đã trở thành kẻ lăng nhăng đa tình". Hắn thì thào tự hỏi, thần sắc biến ảo không ngừng, hết xấu hổ lại sang đau đớn vì cảm giác mất mát không tài nào diễn tả nổi.

Trên vách tường, đồng hồ thạch anh tích tắc tích tắc như tiếng đập của trái tim hắn đang dồn dập thổn thức, đang rối bời giằng xé.

Vào lúc này, hắn rốt cuộc thừa nhận đối với Lưu Ngạn hắn không chỉ có tình, mà còn tiềm tàng sâu trong tâm thức một cảm giác sở hữu rất đàn ông, hắn tuyệt không muốn cô lọt vào tay kẻ khác, để cho kẻ khác ôm ấm âu yếm.

Hắn đột nhiên phát hiện, hắn thực sự không thể chấp nhận điều đó.

Đây là thói ích kỷ của con người sao?

Miệng hắn mím chặt, trong lòng đã rõ ràng dứt khoát, thậm chí, như còn có chút ác nghiệt.

Lưu Ngạn đích thực là đi gặp mặt.

Cô là một cô gái độc thân công tác ở Huyện ủy, dung nhan rực rỡ trí tuệ phi phàm lại thêm gia cảnh quyền thế, tất nhiên khiến cho các nam nhân trẻ tuổi của Phòng Sơn không khỏi ngưỡng mộ. Ủy ban Ngoại thương thành phố Phòng Sơn Hoàng Thắng là một trong số đó.

Hoàng Thắng là một thanh niên có tài, tốt nghiệp thạc sĩ ở nước ngoài, là công tử của Tập đoàn dược Tân Dân, năm nay 26 tuổi, tướng mạo cũng ổn.

Tân Dân y dược là một doanh nghiệp nhà nước, trụ sở tập đoàn đóng tại huyện Quy Ninh. Gia thế không tồi, lại có bằng cấp, còn có cái mác du học sinh, tại địa bàn Phòng Sơn mà nói, Hoàng Thắng cũng được cho là một nhân tài kiệt xuất. Từ lúc ở thành phố thoáng thấy dung nhan Lưu Ngạn, Hoàng Thắng đúng là như gặp tiếng sét ái tình, liền tìm người quen nhờ giới thiệu. Đó là Tôn Hiểu Mẫn, Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân kiêm Chủ tịch công đoàn huyện Quy Ninh.

Tôn Hiểu Mẫn quan hệ với Lưu Ngạn rất tốt, chủ yếu là vì Tôn Hiểu Mẫn cố ý kết giao với cô, luôn lấy thân phận chị gái quan tâm Lưu Ngạn. Lưu Ngạn lần đó bị thương, cô tự mình đến chăm sóc một ngày một đêm. Lưu Ngạn tuy rằng cao ngạo, nhưng đối với một bà chị dịu dàng như vậy, cũng không lạnh nhạt. Hơn nữa, ở huyện lãnh đạo nữ rất ít, chơi thân với nhau càng ít, nên một thời gian sau, hai người đã là bạn bè tốt của nhau.

Tôn Hiễu Mẫn cùng bố Hoàng Thắng là đồng nghiệp cũ. Thấy con của đồng nghiệp tới tận cửa nhờ, cô muốn tìm cớ chối từ cũng không xong, đành miễn cưỡng nhận lời. Nhưng cô cũng biết Lưu Ngạn cực kỳ cao ngạo, nam nhân bình thường cơ bản là không coi vào mắt, cho nên cũng không dám nói thẳng mà khi đến chơi nhà chỉ dám nửa đùa nửa thật rằng đã đến lúc tìm một ý trung nhân rồi.

Kỳ thật, Tôn Hiểu Mẫn cũng muốn thăm dò. Lưu Ngạn quan hệ thân thiết với An Tại Đào, lãnh đạo huyện không ai không biết, nhưng thời gian dài như vậy không thấy hai người có chuyện tình cảm gì, có hỏi Lưu Ngạn cũng chỉ cười cười nên Tôn Hiểu Mẫn mới âm thầm quyết định.

Nhưng cô nào biết, trong lòng Lưu Ngạn đã sớm có một bóng hình thủy chung son sắt. Cô càng không thể biết, giữa An Tại Đào và Lưu Ngạn đã nảy sinh thứ tình cảm tri âm tri kỷ, tinh tế và sâu sắc, nhạy cảm và phức tạp.

Người nói có lòng, người nghe tuy không cố ý, nhưng Trúc Tử ngồi một bên nghe thấy liền ghi tạc trong lòng. Phàm là con người thì ai cũng có tính ích kỷ, có lẽ sâu trong tiềm thức của cô bé, cũng đã đem Lưu Ngạn trở thành người yêu của anh trai, không cho phép bất cứ người nào khác xen ngang.

Buổi chiều, Trúc Tử tan học, trên đường về đi ngang qua nhà khách Quy Ninh, vô ý nhìn qua cửa sổ thấy Lưu Ngạn ngồi cùng Tôn Hiểu Mẫn và một người thanh niên uống cà phê, liền lập tức nhớ đến chuyện hôm nọ nghe lén được, vội vàng chạy về nhà gọi điện thoại cho An Tại Đào.

Tỉnh thành, Bệnh viện tỉnh, phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp.

Trần Cận Nam vội vàng bước ra từ thang máy, phía sau là thư ký. Trần Cận Nam sắc mặt có chút âm trầm, tuy rằng bệnh viện luôn cam đoan ca mổ có đến 9 phần là thành công. Dựa theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, khả năng Trần Duệ khỏi bệnh là rất cao. Nhưng ông ta vẫn không thật an tâm.

Viện trưởng Lão Triệu từ phòng bệnh đi lên, cười nói:

- Trần Trưởng ban!

Từ lúc Trần Duệ nhập viện, Lão Triệu gần như đem văn phòng của mình chuyển đến phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp này, mỗi ngày đều tới thăm bệnh vài lần, chỉ bảo thầy thuốc cẩn thận. Nói thế chứ công tử của Tỉnh ủy viên, Trưởng ban tổ chức cán bộ nằm viện, lão sao dám chậm chạp? Nếu có một chút sơ sót, khiến cho Trần Trưởng ban thét ra lửa này trong lòng không thoải mái, cái ghế Viện trưởng của lão e rằng sẽ bay khỏi người.

- Ừ, đến đây, Triệu Viện trưởng!

Trần Cận Nam nghiêm nghị có tiếng, lãnh đạo lớn cỡ ông ta, bình thường mà gặp những người như Lão Triệu chào hỏi ông ta chỉ ừ tiếng trong miệng là hết. Nhưng mấy ngày nay Trần Duệ nằm viện, Lão Triệu đi theo phục vụ chu đáo, Trần Cận Nam đối với lão cũng có chút thiện cảm. Nên cũng cố gắng tươi cười hơn chút.

Tuy rằng tươi cười có vẻ miễn cưỡng, nhưng đối với Lão Triệu mà nói cũng đã đủ. Tính của Trần Cận Nam ở cả tỉnh này ai mà không biết, cực kỳ phách lối, ngông nghênh.

- Trần Trưởng ban, trong viện đều đã chuẩn bị tốt, không biết ngày mai khi nào thì…

Lão Triệu cười nịnh bợ đi theo sau Trần Cận Nam như cái đuôi.

Đối mặt với Trần Cận Nam, một cán bộ quan trọng của tỉnh, Lão Triệu căn bản là theo bản năng mà lộ ra nụ cười bợ đỡ, cho thấy lão cũng không phải người giỏi về xu nịnh.

Nghe vậy, Trần Cận Nam hơi dừng chân, nhưng lại tiếp tục đi nhanh về phía trước, khoát tay áo, trầm giọng nói:

- Triệu Viện trưởng, anh đợi chút, lát nữa tôi sẽ điện thoại thông báo cho anh!

- Vâng, Trần Trưởng ban, tôi biết rồi!

Lão Triệu cười cười, dừng bước chân, vì lão vừa nhìn thấy phu nhân Trần Trưởng ban Âu Dương Đan đang đi ra đón, cặp mày thanh trên gương mặt quyến rũ nhíu lại.

Trần Cận Nam cũng nhíu mày, hạ giọng:

- Có chuyện, đi vào nói!

Nói xong, bước vào gian ngoài phòng bệnh. Khu phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp của Bệnh viện tỉnh có hai gian, bên trong là phòng bệnh, bên ngoài dành cho người nhà hằng ngày tiếp khách nghỉ ngơi. Kỳ thật, ở bệnh viện tỉnh lập này, không chỉ có phòng bệnh dành cho cán bộ cao cấp mà còn có một tầng lầu dành cho VIP. Cách bố trí và tiện nghi cũng không thua kém gì phòng bệnh cán bộ cao cấp.

Đang là thời đại dịch vụ, chỉ cần có tiền, hạng người nào nếu có tiền cũng có thể VIP hóa, từ cách ăn mặc, sinh sống, đi lại, đều được hưởng thụ những dịch vụ cao cấp. Không biết lúc nào thì ngay cả bệnh viện công lập cũng ngang nhiên đi theo con đường VIP hóa. Một ít bệnh viện trong nước đều linh hoạt xây dựng thêm những phòng bệnh VIP. Phương tiện có thể ngang khách sạn 5 sao, mỗi ngày nằm viện ngắn thì mất cả nghìn, bét cũng tám trăm tệ, ở lâu thì trên vạn tệ, nên những người có thể trụ được giá cả như thế không nhiều.

Kiếp trước, An Tại Đào cũng từng viết bài phê phán các bệnh viện thành lập phòng VIP. Bài viết có tiêu đề: "Bệnh viện công lập không phải thuộc về VIP", vẫn còn nhớ hồi đó bài viết khiến Sở y tế phải để ý, tỉnh cũng phải can thiệp xong, bệnh viện tỉnh lập cuối cùng phải hủy bỏ khu VIP.

Ngồi ở ghế sô pha, Trần Cận Nam thở dài:

- Em đừng giục anh, chờ một chút, chờ một chút. Đến tối, anh sẽ goi điện cho nó. Kỳ thật, anh cũng cảm thấy, nó nếu đã đáp ứng, chắc chắn ngày mai sẽ đến. Đứa nhỏ này, ài, rất biết giữ lời.

Mai là ngày An Tại Đào hẹn đến bệnh viện hiến tủy, nhưng Âu Dương Đan vẫn không tự tin, từ buổi sáng đã giục Trần Cần Nam gọi điện xác nhận. Nhưng, đối với Trần Cận Nam mà nói, cú điện thoại này thực sự là không nên.

Một là đứa con hợp pháp đang nằm trên giường bệnh chờ cứu. Một là đứa con tư sinh đã bị vứt bỏ, đều là cốt nhục của ông ta nhưng cảnh ngộ hai người đúng là một trời một vực. Mấy ngày nay, mỗi giờ qua đi, tim ông ta như bị dao cắt. Trong lòng sự ăn năn càng lúc càng đậm thậm chí đối với bệnh tật của Trần Duệ càng thêm lo lắng.

Ông càng ngày không biết nên đối mặt An Tại Đào như thế nào, dùng tình cảm nói với nó, công khai thừa nhận con, tận dụng hết khả năng để được nó tha thứ, đền bù tốt nhất mọi khả năng cho những thiệt thòi của nó bấy lâu nay? Nhưng lý trí cứng rắn của một cán bộ lão thành cho ông ta biết, điều đó tuyệt không có khả năng. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Lão Trần, em quyết định rồi, phải đối mặt sự thật. Chỉ cần nó đồng ý cứu Tiểu Duệ, em sẽ không phản đối anh nhận nó, dù sao nó cũng là cốt nhục của anh, việc này, em dù muốn phủ nhận cũng không được.

Âu Dương Đan sâu kín thở dài:

- Chúng ta tận lực bù đắp cho nó vậy..

Trần Cận Nam cau mày.

- Đền bù a? Nó sẽ nhận sao?

Trần Cận Nam cũng thở dài.

Trúc Tử chậm rãi đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh An Tại Đào.

An Tại Đào im lặng đứng dậy, cúi đầu nói:

- Đi, Trúc Tử, chúng ta ra ngoài ăn cơm.

Tôn Hiểu Mẫn hẹn Lưu Ngạn uống cà phê vào buổi chiều, cũng không nói có thêm một người nam tham gia. Nhưng khi hai người đi vào quán cà phê trong nhà khách Quy Ninh, lại phát hiện một nam thanh niên mặc Tây phục đi giày da đứng trước chiếc xe màu lam, đang nhìn xung quanh.

Nhìn thấy hai người đi tới, nam thanh niên vội vàng cười đón, từ thật xa liền hô:

- Dì Tôn!

Tôn Hiểu Mẫn cười giòn tan, liếc mắt thăm dò thái độ của Lưu Ngạn, vui vẻ nói:

- Tiểu Hoàng à, Tiểu Ngạn, hắn tên là Hoàng Thắng, thạc sĩ, công tác ở Ủy ban Ngoại thương, con một đồng nghiệp cũ của chị.

Lưu Ngạn mày liễu dướn lên, cô là người thông minh, lập tức hiểu, đây là Tôn Hiểu Mẫn cố ý mai mối. Cô trong lòng có chút căm tức, thần sắc không cố ý mà khôi phục vẻ cao ngạo kiêu kỳ, cũng không thèm để ý tới Hoàng Thắng, quay đầu nhìn Tôn Hiểu Mẫn.

Tôn Hiểu Mẫn nhẹ nhàng kéo tay Lưu Ngạn năn nỉ:

- Tiểu Ngạn, ít nhiều cũng nể mặt chị chút, cùng nhau uống cà phê đi, dù sao cũng cần phải ăn tối nữa, được chứ?

Lưu Ngạn thở ra, biết không thể lập tức trở mặt, miễn cưỡng gật đầu:

- Chị Tôn, về sau đừng làm vậy nữa, em không thích gặp mặt người lạ. Em hy vọng, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng.

Ba người cùng nhau vào quán cà phê. Hoàng Thắng vốn đã đặt phòng riêng, nhưng Lưu Ngạn đời nào chịu vào, rơi vào đường cùng, Hoàng Thắng đành lùi bước, tìm một chỗ ngồi yên tĩnh trong đại sảnh.

Ngồi đối diện ngắm Lưu Ngạn diễm lệ cao quý như tiên tử trên trời, Hoàng Thắng càng lúc càng mê, anh ta liên tục gợi chuyện, nhưng Lưu Ngạn dường như không coi anh ta vào mắt, điều này khiến anh ta trong lòng hơi khó chịu.

Ngày ấy, ở ký túc xá cơ quan thành ủy, anh ta trong lúc vô tình gặp Lưu Ngạn trên hành lang, đã như bị sét đánh. Sau lại nghe nói cô gái này con nhà gia thế, càng nổi lên ý niệm chinh phục cô.

Để đỡ xấu hổ, anh ta vội kêu nhân viên phục vụ đến, chuẩn bị một ít đồ ăn điểm tâm tương đối sang, ba ly cà phê, mà một chai rượu nhẹ.

Khi đồ ăn điểm tâm, cà phê được mang lên, Hoàng Thắng tự mình đứng dậy rót rượu:

- Dì Tôn, Lưu Trưởng ban, chúng ta gặp nhau cũng là có duyên phận, uống chút rượu vang, rượu nơi này không tệ lắm.

Thấy Lưu Ngạn vẫn hờ hững lạnh nhạt, Tôn Hiểu Mẫn vội vàng giảng hòa:

- Đúng vậy, Tiểu Ngạn, uống chút rượu nhẹ, rượu vang cũng có tác dụng dưỡng da.

Hoàng Thắng cúi người rót rượu, đã thấy một ngón tay thonn dài đưa ra khẽ che chén rượu, lãnh đạm nói:

- Tôi chưa bao giờ uống rươu, cám ơn, chị Tôn, hai người uống đi.

Hoàng Thắng xấu hổ mà ngồi xuống.

Nữ nhân này thực là kiêu ngạo. Hoàng Thắng cười lạnh. "Càng thế, càng thêm kích thích".

Anh ta cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, làm ra vẻ là một quân tử nho nhã, thoải mái khoát tay:

- Nếu Lưu Trưởng ban không uống rượu, tôi cũng không ép. Ha ha, ăn cái gì đi, ăn đi nào.

Lưu Ngạn ngồi ở đó, yên lặng ăn một chút đồ ăn, thỉnh thoảng quay qua Tôn Hiểu Mẫn nói vài câu, về phần Hoàng Thắng, nói mười câu cô cũng không trả lời một câu. Ngay tại khi Lưu Ngạn gần như mất hết kiên nhẫn, cô đột nhiên nhìn qua cánh cửa kính trong suốt phát hiện ra dưới ánh đèn đường, trên đường cái, An Tại Đào và Trúc Tử đang chậm rãi đi đến.

An Tại Đào nắm tay Trúc Tử, hai cái bóng một dài một ngắn đang đi đến gần. Dưới ánh đèn bên ngoài quán cà phê, gương mặt trầm tĩnh của An Tại Đào dường như có chút âm trầm. Lưu Ngạn giật nảy mình, mặt bắt đầu đỏ lên.

Không hiểu sao mà đột nhiên cô thấy hoảng hốt.

Mà bên cạnh cô, Tôn Hiểu Mẫn và Hoàng Thắng trao đổi ánh mắt, Hoàng Thắng lập tức gọi nhân viên phục vụ đến, nói:

- Cho tôi một lẵng hoa.

Quán cà phê này cũng là nơi hẹn hò của các nam thanh nữ tú huyện Quy Ninh, nên quán lúc nào cũng chuẩn bị sẵn một ít hoa tươi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ nhu cầu của khách.

Tôn Hiểu Mẫn lập tức mượn cớ đi vào nhà vệ sinh.

Nhân viên phục vụ rất nhanh đã mang ra một lẵng hoa được bó rất đẹp. Trên lẵng hoa còn cài môt hộp chocolate. Hoàng Thắng nhẹ nhàng đặt lẵng hoa lên bàn, cười nói:

- Lưu Trưởng ban, lần đầu gặp mặt, cũng không biết nên tặng gì, lẵng hoa này là chút tâm ý của tôi, chúng ta làm quen nhé!

Sinh ra trong gia đình quyền quý ở thủ đô, trong mắt Lưu Ngạn, cách tán tỉnh của Hoàng Thắng chẳng những không tinh tế mà còn cực kỳ quê mùa. Không cần nói trong lòng cô đã có ý trung nhân, cho dù hiện giờ cô chưa có ai, loại hành vi rất nông dân này của Hoàng Thắng cơ bản không khiến cô chớp mắt.

Lanh lùng cười, Lưu Ngạn cũng không nói gì thêm, khóe mặt như có dư quang phát hiện ra An Tại Đào nắm tay Trúc Tử đang chậm rãi đi đến.

Trúc Tử buông tay An Tại Đào, chạy nhanh tới, gọi:

- Chị Lưu Ngạn!

Lưu Ngạn chậm rãi đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, khẽ cười:

- Trúc Tử, hai anh em sao lại đến đây?

Lưu Ngạn tuy rằng kéo tay Trúc Tử, nhưng đầu lại hướng về phía An Tại Đào, thấy trong đôi mắt hắn dường như có chút cáu giận, cô trong lòng run lên, không kìm nổi cúi đầu xuống, giống như chính mình đang làm sai việc gì.

- Sao anh lại tới đây?

Lưu Ngạn nhẹ nhàng nói, thái độ trong nháy mắt chuyển từ cao ngạo lạnh lùng thành dịu dàng tươi cười.

- Hi hi, anh cùng Trúc Tử chuẩn bị đi ăn cơm chiều, ở bên ngoài thấy em, Trúc Tử nói muốn gặp em, nên mới tới.

An Tại Đào bình thản nói, nhìn lướt qua Hoàng Thắng ngồi đối diện.

Hoàng Thắng đứng dậy, cười nói:

- Lưu Trưởng ban, vị này là…

Thấy cô gái cao quý kiêu ngạo này luôn tỏ ra khinh khi mình, đột nhiên trước mặt nam tử kia lại cực kỳ dịu dàng, Hoàng Thắng thốt nhiên có cảm giác bất an, kèm theo chút ghen tức không biết vì sao càng lúc càng dâng cao lên trong lòng.

Lưu Ngạn không để ý Hoàng Thắng, chỉ nhìn An Tại Đào:

- Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn.

Thấy Lưu Ngạn cùng An Tại Đào định đi, Hoàng Thắng nhíu mày, liền chắn trước mặt:

- Lưu Trưởng ban, dì Tôn còn chưa về, vị này là bằng hữu của cô à, đến đây, chúng ta cũng nhau ăn đi. Phục vụ, cho xin thêm hai cái ghế.

Nhìn Hoàng Thắng, An Tại Đào càng bực tức, hắn liếc Lưu Ngạn một cái:

- Hai người tiếp tục đi, kệ tôi và Trúc Tử.

Nói xong, An Tại Đào kéo Trúc Tử sang bàn khác, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho Trúc Tử gọi một chút bánh ngọt, một ly nước trái cây, còn mình thì kêu hai chai bia.

Lưu Ngạn đứng đó, ngượng ngập xoắn tay vào nhau, rồi cầm áo khoác đến ngồi bên người Trúc Tử, yên lặng nhìn An Tại Đào. Cũng biết nên nói gì nữa. Với sự hòa hợp giữa hai người, cô tất nhiên hiểu, An Tại Đào vì sao đến đây, An Tại Đào dường như… dường như nam nhân này còn có chút ghen tỵ. Ừ, còn có chút tức giận.

Đọc được điều đó, Lưu Ngạn bỗng nhiên thấy vui mừng.

Hoàng Thắng ngồi bên kia, thấy nữ thần trong lòng mình đối với nam nhân kia có chút e thẹn, có chút dịu dàng, lòng đố kỵ lại càng nồng đậm. Anh ta giống như bị ma xui quỷ khiến cầm theo lẵng hoa đi tới, đặt trên bàn:

- Lưu Trưởng ban, đây là chút tâm ý của tôi, xin hãy nhận lấy.

An Tại Đào nhíu mày, nhưng không nói gì. Lưu Ngạn đứng dậy, lạnh lùng:

- Anh cầm về đi!

Trúc Tử lập tức đặt ly trái cây xuống, đứng dậy, hai mắt mở lớn, cao giọng nói:

- Người này rõ là đáng ghét. Chị Lưu Ngạn không muốn quen anh, anh đưa hoa lại làm gì?

Hoàng Thắng trong lòng run giận, sắc mặt ửng đỏ. Anh ta cũng là một thanh niên thế gia nên cũng có phần ngạo khí, từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện khó chịu như vậy. Lại thấy rất nhiều khách hàng đang nhìn mình, không kìm nổi trầm giọng nói:

- Lưu Trưởng ban, tôi là thành tâm, cô có thể không nhận, nhưng cô không thể làm nhục tôi.

- Tránh ra.

Lưu Ngạn ngồi phịch xuống, nghiến răng nói.

An Tại Đào khóe miệng nhếch lên, chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn Hoàng Thắng, thản nhiên:

- Này vị bằng hữu, tặng hoa không đúng lúc rồi.

Chợt hắn cúi đầu nhìn Lưu Ngạn:

- Lưu Ngạn, xem thích hoa sao? Nếu em thích, toàn bộ hoa nơi này anh mua tặng em. Nhân viên phục vụ!

Một nữ nhân viên chạy vội tới, độngtĩnh bên này sớm đã kinhđộng các nhân viên phục vụ trong đại sảnh:

- Ngài có gì chỉ bảo?

- Đem tất cả các lẵng hoa các cô có ra cho tôi, tôi mua hết.

An Tại Đào khoát tay.

Nữ nhan viên phục vụ do dự một chút:

- Ngài… trong quán bây giờ có hơn mười lẵng hoa, ngài mua hết sao?

- Mua hết!

An Tại Đào uống một ngụm bia, lạnh lùng nói.

Thấy bảy tám nhân viên vội vàng chạy đến mang theo mấy cái giỏ hoa, Tôn Hiểu Mẫn liền từ trong nhà vệ sinh đi ra. Đột nhiên thoáng thấy Lưu Ngạn ngồi cùng An Tại Đào và Trúc Tử, mặt Lưu Ngạn đỏ bừng. Mà Hoàng Thắng thì bối rối khó xử đứng đó, tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Tôn Hiểu Mẫn giật mình: sao lại thế này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK