Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Easter Lily
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Mẫu hậu yên tâm, không có ai dám khi dễ con.”
Nghe được lời nói đầy tự tin của Nguyễn Tiểu Ly, Hoàng hậu dừng lại một chút, sau đó rất nhanh đã cong môi lên, trong ánh mắt còn mang vài phần ý cười.
“Ừ, con là hoàng tử, bây giờ lại được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của bổn cung. Không một ai trong cung của con có thân phận cao quý hơn con, nếu có người làm sai thì cứ trực tiếp trừng phạt là được.”
Trong lúc Hoàng hậu nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly, Tam công chúa ở bên cạnh vẫn luôn nhìn Nguyễn Tiểu Ly với ánh mắt tò mò.
Hoàng đệ… hoàng đệ thật đẹp. Trước kia nàng đã từng nhìn thấy hoàng đệ từ xa, nhưng chưa bao giờ nhìn gần thế này.
Nói xong vài câu, Hoàng hậu vẫy tay để hai đứa trẻ tự mình ra ngoài chơi, Tam công chúa lập tức vây quanh Nguyễn Tiểu Ly ríu rít không ngừng.
“Hoàng đệ, ta có thể nắm tay đệ không?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nguyễn Minh Nguyệt luống cuống: “Hoàng đệ, ta thấy đệ còn đẹp hơn nữ hài tử.”
“Không thể dùng từ đẹp để hình dung nam nhân.” “Hắn” nhíu mày.
“Hoàng đệ bây giờ là nam nhân sao?”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ nàng, chỉ đưa ánh mắt nhìn cái cây bên cạnh, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Tam công chúa không để tâm đến thái độ của Nguyễn Tiểu Ly. Nàng xoay vòng ở bên cạnh, rất nhanh đã bắt đầu một chủ đề khác.
“Mẫu thân có vẻ cực kỳ thích đệ. Bà ấy chưa bao giờ dịu dàng với ta như vậy.”
“Mẫu hậu thương tiếc ta.”
“Vậy sau này ta có thể thường xuyên tìm đệ chơi không? Trong điện chỉ có một mình ta, không có ai chơi cùng ta cả.” Trong giọng nói của Tam công chúa còn mang theo vài phần hy vọng.
“Có thể.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Nguyễn Tiểu Ly, trên gương mặt Tam công chúa mau chóng nở một nụ cười.
Mãi cho đến khi Nguyễn Tiểu Ly cáo biệt nàng để trở về điện của mình, Tam công chúa vẫn có mấy phần lưu luyến không rời.
Khoảng thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng Tam công chúa sẽ xuất hiện trước mặt Nguyễn Tiểu Ly. Mặc dù Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn giữ vẻ mặt vô cùng bình thản, tựa như sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi thái độ, thời gian ở cùng Tam công chúa cũng rất ít nói, nhưng Tam công chúa vẫn cứ không biết nản mà ghé thăm “hắn”.
Đối với thái độ và hành động của của Tam công chúa, Nguyễn Tiểu Ly cũng có thể đoán được phần nào. Dù sao thì diện mạo của thân thể này thật sự không tệ, hơn nữa vẻ ngoài cũng rất non nớt, lại còn xấp xỉ tuổi nhau nên Tam công chúa rất thích chơi với “hắn”.
Trong hậu cung hiện tại, hoàng tử và công chúa ở độ tuổi này chỉ có hai người bọn họ.
…
Tiểu Ác ngày ngày nhìn Nguyễn Minh Nguyệt đi tìm Nguyễn Tiểu Ly không biết mệt, nó nói: “Quả nhiên cùng là phản diện thì trời sinh sẽ không bài xích nhau.”
“Trước mắt ta không cảm thấy Nguyễn Minh Nguyệt có chỗ gì để chán ghét.”
“Nếu cô chán ghét cô ta thì cô đã sớm tránh mặt cô ta rồi.”
Mặc dù Nguyễn Minh Nguyệt lớn hơn vài tháng tuổi, nhưng bên trong thân xác của Nguyễn Ly Trúc là Nguyễn Tiểu Ly đã sống trăm năm có lẻ. Nguyễn Tiểu Ly xem người tiểu hoàng tỷ này như muội muội mà chịu đựng vị tiểu muội muội ríu rít bên tai.
Cuộc sống của Nguyễn Tiểu Ly trong khoảng thời gian gần đây rất bình yên. Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến lúc Tào Quý phi được hạ táng.
Tào Quý phi qua đời cũng được một thời gian. Tuy Nguyễn Tiểu Ly không có tình cảm gì với Tào Quý phi, nhưng dù sao thì nàng cũng là mẹ ruột của cơ thể này, nên dù thế nào đi nữa thì “hắn” thân là nhi tử của Tào Quý phi vẫn cần phải đi an táng mẫu thân.
Hôm nay là ngày Tào Quý phi được an táng, sáng sớm Hoàng hậu đã sai người đưa Nguyễn Tiểu Ly đến gặp mình. “Con có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Dạ biết.”
Tiểu “nam" hài vẫn lạnh nhạt như cũ mà đáp lại một câu, vẻ mặt nhìn qua dường như không có gì thay đổi.
Hoàng hậu nhìn phản ứng của Nguyễn Tiểu Ly, trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc và cảm thán không dễ gì phát hiện, nhưng nhiều hơn là hài lòng.
Mặc dù bây giờ Nguyễn Tiểu Ly dường như không có bất kỳ tình cảm gì với mẫu thân thân sinh của mình thì nhìn có chút máu lạnh, thế nhưng Hoàng hậu lại rất vui khi thấy tình cảnh này. Không có tình cảm với thân mẫu nghĩa là nàng sẽ có nhiều cơ hội hơn để kéo Nguyễn Tiểu Ly về phía mình.
Nghĩ đến đây, Hoàng hậu nhanh chóng vươn tay kéo Nguyễn Tiểu Ly về bên mình, quay đầu nhìn sang cung nhân đang cầm tang phục bên cạnh.
“Nếu con đã biết rõ thì mẫu hậu sẽ không nói nhiều nữa. Con là nhi tử của Tào muội muội, hôm nay hãy tiễn đưa nàng đoạn đường cuối cùng, sau đó đặt nàng ở đáy lòng rồi sống cho thật tốt. Mẫu hậu sẽ thay Tào muội muội chăm sóc con.”
“Vâng.”
Mặc dù câu trả lời của Nguyễn Tiểu Ly vẫn rất ngắn gọn, giọng nói dường như cũng không có gì dao động, nhưng lúc “hắn” nói chuyện, thân thể lại nhích đến gần Hoàng hậu.
Hoàng hậu nhận thấy một màn này thì càng thêm vui vẻ, lập tức quay đầu nhìn cung nhân bên cạnh: “Còn không mau giúp Tứ hoàng tử thay y phục.”
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly mặc tang phục vào, Hoàng hậu nhanh chóng dẫn “hắn” đi an táng Tào Quý phi.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly đến không bao lâu, các phi tần khác trong hậu cung cũng lần lượt đến, trên mặt của từng người đều mang theo vẻ đau buồn không nói nên lời, một người lại tiếp một người ở chỗ này trình diễn vở kịch tỷ muội tình thâm.
Một số người sau khi bái tế Tào Quý Phi xong liền chuyển sự chú ý lên người Nguyễn Tiểu Ly và bước tới an ủi “hắn”. Nhìn biểu hiện của bọn họ, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng dời tầm mắt, lạnh lùng đặt ánh mắt lên quan tài ở bên cạnh, không hề liếc nhìn mọi người lấy một cái.
Trong hậu cung lấy đâu ra tỷ muội tình thâm, Hoàng hậu luôn miệng gọi là Tào muội muội, kể rằng nàng có quan hệ tốt đẹp với Tào Quý phi như thế nào, nhưng thực tế thì chính nàng là người đã làm Tào Quý phi phải bỏ mạng.
Tất cả nữ nhân trong hậu cung đều muốn leo lên vị trí chí cao vô thượng, mỗi người đều nghĩ làm thế nào để bụng mình sinh ra nhi tử có thể kế thừa đại nghiệp. Ai cũng muốn giẫm người khác xuống dưới chân mình, những gì bọn họ thể hiện lúc này chỉ là chút xã giao bề ngoài mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly lẳng lặng thưởng thức màn kịch của các phi tần. Ở hiện đại, nếu những phi tần này gia nhập giới giải trí thì nhất định có thể trở thành ảnh hậu, dù sao thì họ rất có nhan sắc, mà kỹ thuật diễn cũng rất giỏi.
Dáng vẻ hờ hững đứng bên cạnh quan tài của Nguyễn Tiểu Ly đều bị một nam hài bảy tám tuổi đứng bên cạnh thu vào tầm mắt.
Trong đám người có một nam hài mặc áo gấm màu xanh lam, khuôn mặt non nớt, dáng vẻ thì lại như một ông cụ non, chỉ đứng ở chỗ đó thôi nhưng cũng toát lên khí thế rất mạnh.
Người này chính là Nguyễn San.
Nguyễn San nhìn Nguyễn Ly Trúc chỉ mới hơn ba tuổi, thân hình nho nhỏ đứng ở bên cạnh quan tài không nói lời nào, trên người toát ra sự cô đơn giống như cả thế giới đều không liên quan gì đến “hắn”. Hắn không nhịn được bước lên phía trước, đứng bên cạnh Nguyễn Tiểu Ly.
“Tứ hoàng đệ, người chết không thể sống lại, nén bi thương.” Nguyễn San bất giác mở miệng an ủi.
Nguyễn Tiểu Ly nãy giờ vẫn luôn lạnh lùng nhìn quan tài, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn San và nở một nụ cười âm hiểm: “Ta không buồn.”
Giọng nói tuy còn trẻ con nhưng giọng điệu lại không phù hợp với độ tuổi, cộng thêm biểu cảm trên khuôn mặt non nớt cũng khiến người ta sởn tóc gáy.
Danh Sách Chương: