Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại nhìn thoáng qua Nam Khải Lận: “Chẳng phải gần đây tao không có tiền sao, nên tao đã tìm một người chia phòng. Đây chính là người ở ghép với tao, tên là Nam Khải Lận.”
Về chuyện nhặt được Nam Khải Lận đang hôn mê, cô nhất định sẽ không nói ra ngoài.
Một cô gái lập tức nhướng mày: “May mắn ghê, được ở ghép với soái ca luôn.”
Ngay lập tức có người bắt đầu ồn ào. Nguyễn Tiểu Ly chỉ cười rồi nói sang chuyện khác: “Mua bánh kem mà còn không đốt nến cho tao à. Nhanh để tao thổi nến cầu nguyện xong rồi bọn mình chơi cược rượu đi. Gần đây tao thật sự hơi thiếu tiền, tối nay mà không thắng được ít tiền của tụi mày thì tao sẽ không về.”
Nhóm người này chỉ thích chơi trò cược rượu. Trò chơi này chơi bằng cách lấy một chai rượu rồi xoay nó, xoay trúng ai thì người đó sẽ phải uống rượu, nếu uống hết ly rượu mà không say thì tất cả mọi người tham gia đều phải chung tiền cho người đó.
Cách chơi đơn giản và dứt khoát như vậy đấy.
Nguyên chủ Cung Lâm Ly thường xuyên chơi trò này với bọn họ vào những lúc khó khăn, ít nhiều gì cũng sẽ thắng được khoảng trăm đồng về chống đỡ một thời gian. Còn phần lớn thời gian còn lại Cung Lâm Ly sẽ tìm một công việc bán thời gian để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Tiền thắng cược rượu là tiền của bạn bè, chỉ khi nào quá gấp thì đành phải chịu chứ không thể lúc nào cũng lấy tiền của bạn để sống qua ngày được.
Nhóm bạn của Nguyễn Tiểu Ly thắp nộm cây nến hồng trên chiếc bánh sinh nhật, sau đó ồn ào bảo Nguyễn Tiểu Ly cầu nguyện nhanh lên.
Nam Khải Lận ngồi ở một bên gần như không nói một lời, rất mới lạ mà cảnh tượng náo nhiệt của nhóm người.
Theo lời của những người này, Nam Khải Lận mới biết đây là chiếc bánh kem bù cho sinh nhật mười tám tuổi của Cung Lâm Ly.
Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại cầu nguyện với bánh kem.
Lúc cô cầu nguyện, nhóm người cũng yên tĩnh lại. Xung quanh chỉ còn tiếng ồn ào của sảnh lớn phía bên kia, còn bên này thì rất yên tĩnh.
Nguyễn Tiểu Ly mặc một chiếc áo cổ chữ V khoét sâu màu tím nhạt phối với quần soóc ngắn, thoạt nhìn cô khá nhỏ nhắn và gầy yếu nhưng lại xinh đẹp giống như một yêu tinh. Hình ảnh cô nhắm mắt cầu nguyện làm cho không biết bao nhiêu người nhìn đến ngây người.
Nguyễn Tiểu Ly mở mắt và thổi tắt nến: “Được rồi, đã cầu nguyện xong, mau cắt bánh kem ra ăn đi, ăn xong chúng ta uống rượu.”
“Lâm Ly, mày gấp vậy sao? Gần đây khó khăn lắm hả? Nếu khó khăn thì bọn tao có thể cho mày mượn ít tiền.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Có thể thắng được tiền của bọn mày thì sao tao phải đi mượn chứ? Mượn rồi thì tao còn phải trả. Đừng nói nhảm nữa, đã mấy ngày không uống rượu rồi, trong miệng tao đang không có vị gì đây.”
Lúc đi chơi với nhóm bạn này thì cô có thể ăn nói không cần đắn đo như vậy đấy. Thật ra rất nhiều lời nói ra đều không có ý gì cả, mọi người cũng sẽ không để trong lòng, ai cũng hiểu chỉ là nói đùa mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly trực tiếp cầm đĩa lên múc cho mỗi người một muỗng bánh kem. Bánh kem không to lắm, mỗi người ăn một muỗng lớn thì đã gần hết cái bánh.
Nguyễn Tiểu Ly đưa một miếng bánh có trái cây bên trên cho Nam Khải Lận: “Ăn đi, hưởng chút không khí vui mừng của tôi.”
Nam Khải Lận nhận lấy miếng bánh kem, đồng thời đè lại sự tò mò trong lòng xuống. Ở thế giới kia của hắn, nữ tử sau mười lăm tuổi cập kê sẽ phải gả chồng, mà bây giờ nàng đã mười tám tuổi, nếu như ở thế giới kia của hắn thì có khả năng nàng đã là mẫu thân của một hai đứa trẻ rồi.
Tuy nàng đã mười tám tuổi nhưng trông vẫn chưa hết trẻ con. Không biết nữ tử ở thế giới này gả chồng lúc mấy tuổi.
Quả nhiên là không giống, thế giới này và thế giới trong nhận thức của hắn hoàn toàn khác nhau.
Nam Khải Lận cầm muỗng nhỏ nếm một miếng bánh kem. Ngay lập tức, hắn khẽ nhíu mày. Hơi mềm mịn nhưng lại quá ngọt, hắn không thích.
Với những thứ không thích ăn, Nam Khải Lận sẽ không bao giờ ép buộc bản thân. Nhưng nghĩ đến lời vừa nãy cô nói, “hưởng chút không khí vui mừng của cô”…
Nam Khải Lận lặng lẽ dùng muỗng nhỏ nhanh chóng ăn hết miếng bánh kem. Sau khi ăn xong, hắn lập tức bưng ly rượu bên cạnh lên uống một ngụm.
Uống một ngụm này làm hắn ngây ngẩn cả người.
Cái này là rượu thật sao? Rượu không cay mà cũng gọi là rượu?
Vào lúc Nam Khải Lận đang trầm mặc, nhóm người bên kia đã bắt đầu chơi trò cược rượu.
Một chai rượu bị xoay ở trung tâm cả nhóm, xác suất quay trúng bất kỳ ai trong họ đều bằng nhau.
Nhưng không biết tại sao tối nay lại liên tục quay trúng Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Xem ra tối nay tao được Thần Tài ghé thăm rồi. Bọn mày phải chuẩn bị tiền đầy đủ, đừng có keo kiệt.”
“Lâm Ly, chỉ cần mày uống được, ví tiền của bọn tao chuẩn bị xong hết rồi. Một ly Champagne trước chứ?”
“Champagne thì có nghĩa lý gì, mang một ly Cocktail lên đây.”
Nguyễn Tiểu Ly bưng ly nhỏ lên uống một hớp, chưa nói đến ly Cocktail này mạnh lạ thường mà bên trong còn bỏ thêm đá viên, uống vào lạnh đến thấu tim.
Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly không đổi: “Đưa tiền đưa tiền.”
Mỗi người trong nhóm lấy ra hai mươi đồng, sau đó cả bọn tiếp tục xoay bình rượu.
Thỉnh thoảng cũng sẽ quay vào người khác, nhưng phần lớn đều quay vào Nguyễn Tiểu Ly, còn Nguyễn Tiểu Ly thì cứ cho một ly rồi lại một ly rượu trôi xuống bụng.
Nam Khải Lận ở bên cạnh có chút không thể nhìn nổi. Nữ tử không nên uống rượu.
Tuy trên mặt Nguyễn Tiểu Ly không có gì thay đổi nhưng ở góc độ của Nam Khải Lận, hắn có thể nhìn thấy động tác nuốt rượu của cô rõ ràng đã có chút quá sức.
Ngay lúc bình rượu tiếp tục quay vào Nguyễn Tiểu Ly, Nam Khải Lận mở miệng: “Tôi cũng muốn tham gia vào trò chơi của mọi người.”
“Soái ca sao không nói sớm, nhanh lại đây ngồi chơi đi.”
Bọn họ nhiệt tình hoan nghênh Nam Khải Lận.
Nam Khải Lận chọn một vị trí gần đó ngồi xuống. Sau khi ngồi xong hắn không hề mở miệng, nhưng không hiểu tại sao tất cả mọi người đều cảm nhận thấy áp lực, không dám tùy tiện chơi đùa giống vừa nãy.
Bầu không khí đột nhiên lạnh đi.
Nam Khải Lận cầm bình rượu qua: “Bắt đầu đi.”
“…”
“Ồ, được được, tiếp tục nào, chơi đi.”
Bầu không khí vô duyên vô cớ bị lạnh đi đã bắt đầu nóng lên.
Nam Khải Lận đưa chai rượu cho Nguyễn Tiểu Ly: “Ngươi phụ trách quay chai rượu đi. Ngươi kiếm đủ rồi, đừng uống thêm nữa.”
Tuy giọng điệu của hắn rất lạnh nhạt nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn nghe ra được một chút hương vị quan tâm.
Quả nhiên nam chính cũng có chỗ hấp dẫn, vậy nên nguyên chủ mới thích anh ta.
Không có người nào nói với Nam Khải Lận chuyện đó sao?
Đừng có tùy tiện đối xử tốt với một cô gái hoặc là quan tâm một nữ sinh nào đó, nếu không sẽ có phiền phức.
Nguyễn Tiểu Ly xoay bình rượu, kỳ diệu thay là đa số đều quay vào Nam Khải Lận, Nam Khải Lận uống một ly lại một ly rượu vào bụng nhưng sắc mặt lại không thay đổi chút nào.
Chơi hơn một tiếng, tất cả mọi người đều không thể kiên trì nổi nữa.
Có ba người là do uống say, còn có người là do túi tiền không trụ được.
“Lâm Ly, có phải mày gian lận đúng không? Tại sao bình rượu của mày lúc nào cũng quay vào soái ca cả vậy?”
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Cái này thì làm gì có cách gian lận, tao cứ quay thôi. Chắc là tối nay có Thần Tài đến thăm Nam Khải Lận rồi.”
“Được rồi, không chơi, không chơi nữa, ví tiền của tao xẹp lép rồi. Mọi người uống rượu nói chuyện phiếm đi.”
“Ừ, trò này chơi lâu cũng thấy chán, nói chuyện chơi đi.”
Lúc nói chuyện phiếm, có người nói rất lớn giọng, tiếng to đến mức có thể xốc luôn cả nóc nhà. Gần như toàn bộ quá trình Nguyễn Tiểu Ly chỉ yên lặng lắng nghe.
Nhóm người này đang nói đến những chuyện thú vị xảy ra gần đây. Nhưng trong mắt bọn họ, cái gọi là chuyện thú vị chỉ là một ít việc nhỏ sai trái chẳng hạn như chuyện suýt chút nữa bị cảnh sát bắt.
Nguyễn Tiểu Ly không tham gia cuộc đối thoại, cô nhâm nhi rượu từ đầu đến cuối.
Cả bọn chơi tới nửa đêm hơn 12 giờ mới tan cuộc. Lúc rời đi, hầu hết mọi người đều đã uống say, bước đi lung la lung lay.
Nam Khải Lận cũng uống không ít rượu nhưng không hề có chút cảm giác nào. Rượu trong phủ hắn đều là những loại rượu tinh khiết rất mạnh, một chai rượu ở đây có khi còn chẳng bằng một ly rượu mạnh mà hắn uống trước kia.
Nguyễn Tiểu Ly đứng lên, chào tạm biệt mọi người rồi m ra khỏi quán bar. Nam Khải Lận chậm rãi đi theo cô.
Trên đường về, gió đêm thổi hây hẩy. Cô gái phía trước đột nhiên mềm nhũn đôi chân, trực tiếp ngồi phịch ra đất.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi dưới đất, đầu óc mê man.
Nam Khải Lận bị biến cố này dọa sợ, nhanh chóng ngồi xổm xuống giữ chặt cánh tay cô: “Ngươi uống say?”
- --
Tiểu Tỷ Tỷ: Mình có chỉnh lại xưng hô của Tiểu Ly với nhóm bạn của cô ấy cho phù hợp với hoàn cảnh. Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.