Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Biểu cảm của Tần Dự Thâm bỗng đơ lại một lúc, sau đó hắn nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Anh nhờ cô ấy cho Tần Bảo Bảo ăn ấy mà.”
Hắn nhẹ nhàng giải thích cho cô, không hề trách cô nghĩ nhiều, cũng không hề thấy cô phiền.
Nguyễn Tiểu Ly hơi kinh ngạc, sự bao dung anh dành cho cô…
Mấy câu mà cô nói có thể nói là rất hà khắc, thậm chí còn có chút ngang ngược.
Ví dụ như là một cô gái bình thường đang ghen, có tính chiếm hữu bạn trai mạnh thì sẽ không nói ra mấy lời như thế. Nếu như nói ra những lời này sẽ khiến hai bên không vui vẻ.
Cô và Tần Dự Thâm chỉ là quan hệ bệnh nhân và bác sĩ. Cô nói ra mấy lời hà khắc và vô lễ đến vậy mà anh không hề giận dữ, trái lại còn bao dung, dịu dàng với cô như thế. Nguyễn Tiểu Ly đã bị làm cho cảm động rồi.
Tần Dự Thâm nhìn thời gian, chút nữa thôi là bữa sáng sẽ được mang tới.
Phát hiện ra Nguyễn Tiểu Ly đang sững người, hắn đưa tay ra giúp cô chỉnh lại chăn: “Hôm qua anh đưa em đến bệnh viện mà quên đổ thức ăn cho Tần Bảo Bảo. Nó mà tỉnh lại thì chắc chắn sẽ đi tìm thức ăn. Tần Bảo Bảo là chó cưng của mẹ anh, vậy nên anh mới nhờ y tá Tằng đến nhà cho nó ăn giúp.”
Tằng Y Nhiễm và hắn ở cùng một tầng, đường về nhà hay đi lên thang máy đều rất tiện. Nếu như tìm người khác thì có thể sẽ phiền phức hơn nhiều.
“Ừm.”
Thật ra Nguyễn Tiểu Ly đã rất tin tưởng và vừa lòng với lời giải thích của Tần Dự Thâm, nhưng cô vẫn cố tỏ ra không vui.
Dì Trần đưa đồ ăn sáng tới, sau đó nói càm ràm Nguyễn Tiểu Ly một hồi đại loại là cô đã gầy đi nhiều.
Ăn sáng xong, Nguyễn Tiểu Ly nằm nghỉ ngơi, đến trưa có một y tá lạ mặt đẩy máy thẩm tách vào. Nguyễn Tiểu Ly bị đưa lên máy, cơ thể không cách nào động đậy được.
Nửa tháng nay Tần Dự Thâm đã đi cùng cô đến bệnh viện chạy thận mấy lần. Mỗi lần nhìn dáng vẻ cô yếu ớt bất lực, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh là hắn lại có chút khó chịu.
Bởi vì sức khỏe của cô không được tốt nên lúc chạy thận sẽ xảy ra một vài phản ứng khó lường. Trong suốt thời gian mấy tiếng đồng hồ chạy thận cô đều chóng mặt, buồn nôn, đau đầu, tức ngực, nhắm nghiền mắt và nhăn mày nhăn trán, đôi khi khó chịu quá thì sẽ cau mày rồi hừ mấy tiếng.
Trong lúc đó, Tần Dự Thâm chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn một cách bất lực.
Dù y thuật của hắn tốt, nhưng hiện tại có rất nhiều thứ hắn không thể giúp cô tránh được, những phản ứng khó lường mà chạy thận gây ra cũng nằm trong số đó.
Mỗi lần như thế, Tần Dự Thâm đều đặt ra rất nhiều nghi ngờ đối với bản thân. Từ nhỏ hắn đã được người ta khen là thiên tài y học, tất cả những môn khoa học hắn đều học tốt. Hắn đã từng cho rằng bản thân rất giỏi, nhưng giờ đây nhìn cô nằm đau khổ trên giường bệnh, hắn lại bó tay bất lực.
Bệnh nhân và bác sĩ quá nhỏ bé trước những căn bệnh hiểm nghèo. Nhưng trong cuộc chiến với bệnh tật, ai cũng không được quyền chùn bước và bỏ cuộc.
Ngoài lúc hôn mê ra, Nguyễn Tiểu Ly cứ luôn nhìn hắn, thời thời khắc khắc đều trông chừng hắn từ lúc cô tỉnh dậy cho đến giờ. Nếu như là người bình thường thì chắc chắn sẽ bị ánh mắt này làm cho sợ hãi.
Tần Dự Thâm đối xử với cô rất dịu dàng, càng lúc càng ấm áp, nụ cười trên mặt cũng ngày càng nhiều.
Tiểu Ác hoang mang: “Nam chính đối xử với cô tốt như vậy, có khi nào anh ta sẽ không đi tiếp xúc với nữ chính luôn không? Nếu thế thì sao cô có thể mượn cớ để cướp thận của nữ chính đây chứ.”
Hắc hóa cũng phải có lý do mà, đâu thể vô duyên vô cớ mà hắc hóa được.
“Vậy lỡ như không đợi được đến lúc đó thì sao?”
“…” Nguyễn Tiểu Ly yên lặng một lát, sau đó nghiêm túc nói: “Nếu không đợi được thì ta sẽ giả vờ là bệnh tâm thần nặng thêm nên xuất hiện ảo giác, nằm mơ thấy hai người họ bên nhau. Ta ghen tuông, sau đó liền hắc hóa.”
“Vãi chưởng!”
Tiểu Ác chẳng thể nghĩ ra được bất kỳ từ nào để trả lời.
Nó bỗng cảm thấy suy nghĩ của Nguyễn Tiểu Ly thật phong phú. Quả nhiên đối với cô không có vấn đề nào là lớn cả.
Đột nhiên Tiểu Ác không còn thấy hoảng hốt hay căng thẳng nữa. Ký chủ nhà nó quá giỏi, dù có chuyện gì cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Vì để có thể nhìn thấy nam nữ chính nói chuyện với nhau, vậy thì chắc chắn cô phải tạo cơ hội cho hai người đó ở gần nhau.
Nguyễn Tiểu Ly không hề do dự mà chọn nằm viện.
Nếu cô nằm viện thì Tăng Nhiễm Y sẽ là y tá thường xuyên tiêm thuốc cho cô, mà Tần Dự Thâm lại là bác sĩ riêng của cô, chắc chắn hai người đó sẽ có cơ hội tiếp xúc và nói chuyện với nhau.
Dì Trần: “Tiểu thư, cô thật sự muốn nằm viện sao?”
Lúc còn nhỏ tiểu thư thường hay nằm viện, dần dà cô càng chán ghét bệnh viện, sau này trường thành thì có đánh chết cũng không nằm viện. Bây giờ tiểu thư thật sự muốn nằm viện sao?
Nguyễn Tiểu Ly uống từng ngụm nước nhỏ, sắc mặt rất trắng: “Nằm viện đi, lỡ như lần sau con lại xảy ra chuyện không may thì lại mất công mọi người đưa con tới bệnh viện nữa.”
Tần Dự Thâm đứng bên cạnh không nói gì.
Cuối cùng đã làm xong thủ tục nằm viện, lần nằm viện này có thể là sẽ kéo dài rất lâu, trừ khi bệnh tình của cô chuyển biến tốt lên. Nhưng lúc này bệnh tình có thể tốt lên được sao?
Cô có thể sống đến khi xuất viện hay không cũng không ai biết..
Trừ khi có thận thay…
Nguyễn Tiểu Ly nằm trong phòng ngủ trưa, Tần Dự Thâm và dì Trần đi ra ngoài. Dì Trần phải về Nam gia, còn Tần Dự Thâm thì ngồi một mình trong phòng khách của phòng bệnh vip.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tần Dự Thâm nghe điện thoại.
“Anh Tần, chuyện anh bảo em tìm thận của nhóm máu gấu trúc đã có chút manh mối rồi, nhưng không biết người kia có muốn hiến tặng nội tạng hay không thôi.”
Đàn em bên đầu dây bên kia nói sơ qua một lần về tình hình ở bệnh viện của anh ta. Có một bệnh nhân mang nhóm máu gấu trúc mắc bệnh ở giai đoạn cuối, sống không còn được bao lâu nữa, nhiều nhất là chỉ nửa năm. Hơn nữa bệnh nhân này vẫn còn rất trẻ, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, hoàn toàn đủ điều kiện để hiến tạng.
Nhưng không biết người nhà có chịu hiến tạng hay không…
Tần Dự Thâm đã liên hệ với bạn học và cả bạn cùng trường để nhờ giúp tìm thận, và đây là tin tức duy nhất trả về.
Tần Dự Thâm: “Em điều tra bệnh nhân đó xem tình hình cụ thể thế nào.”
“Dạ, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý…”
Suy cho cùng, suy nghĩ của mỗi người là khác nhau, đâu phải ai cũng bằng lòng hiến tạng?
“Điều này anh biết. Trước tiên phiền em điều tra giúp anh tình hình cụ thể của bệnh nhân đó nhé.”
“Ok.”
Tần Dự Thâm: “Đúng rồi, anh đang có một suất đi chuyên tu ở bệnh viện lớn ở nước ngoài, nếu em có thời gian hoặc thấy cần thì anh có thể báo danh giúp em.”
Nhờ người ta giúp mình thì nhất định phải trả thù lao.
Đầu dây bên kia: “Vô công bất thụ lộc, để em đi điều tra bệnh nhân kia, đợi đến lúc hiến tạng xong rồi thì em sẽ nói chuyện này với anh sau.”
“Ừ, được.”
Tần Dự Thâm cũng không cưỡng cầu.
Cúp điện thoại xong, tâm trạng của hắn vẫn khá trầm trọng.
Thời gian tốt nhất để cô tiến hành phẫu thuật là trong vòng nửa năm đổ lại… Thật sự là sắp đợi không nổi nữa rồi.
Cửa phòng bị mở ra, Tằng Nhiễm Y đẩy xe đẩy đi vào: “Bác sĩ Tần.”
“Ừm.”
Tần Dự Thâm nhìn mấy chai thuốc trên xe đẩy. Hiện tại mỗi ngày cô phải truyền mấy chai nước thuốc, cánh tay vốn đã gầy gò giờ lại có thêm những dấu vết xanh tím.
Tằng Nhiễm Y và Tần Dự Thâm khẽ khàng đi vào phòng bệnh, Nguyễn Tiểu Ly vẫn còn đang nằm nghỉ ngơi.
Tằng Nhiễm Y: “Bác sĩ Tần, anh tiêm thuốc cho cô ấy hay là tôi tiêm?”
“Để tôi đi.”