Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Kêu nam chính đến tiệm bánh ngọt làm. Tiểu Ly, cô có chắc là cô đang không chỉnh người ta không đấy?”
“Ngươi không cảm thấy như vậy rất thú vị à?”
Tiểu Ác ôm cái gối nhỏ ngồi trên thảm: “Đúng là thú vị thật, hehe, nhưng lại có chút cảm giác nhân tài không được trọng dụng. Ta cảm thấy nam chính phải nên giống như trong cốt truyện, làm việc lớn kiếm nhiều tiền!”
Nguyễn Tiểu Ly: “Người như anh ta chắc chắn sẽ không ở mãi một nơi nhỏ bé thế này đâu.”
Ngày hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly đưa Nam Khải Lận đến tiệm bánh ngọt xin việc, quả nhiên khi ông chủ tiệm bánh trông thấy giá trị nhan sắc siêu cao của Nam Khải Lận thì lập tức đồng ý cho hắn vào làm.
Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Nam Khải Lận đi ngay đến tiệm cắt tóc, cắt ngắn mái tóc dài đến eo của mình đi rất nhiều.
Kiểu tóc mới rất hiện đại nhưng vẫn dài hơn so với chiều dài tóc trung bình của nam giới, nếu chỉ nhìn thoáng qua một lần thì trông Nam Khải Lận sẽ giống như một chàng lãng tử tuyệt đẹp.
Hai người đều đã có công việc, mọi chuyện coi như cũng chấm dứt ở đây. Cả hai đều ở trong nhà, việc ai người nấy làm, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Đột nhiên một ngày nọ, cửa nhà bị người ta gõ thô bạo.
Nguyễn Tiểu Ly nghe tiếng gõ cửa như vậy cảm thấy rất bực bội, cô đi ra mở cửa: “Ai?”
Cửa nhà vừa mở, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi lập tức lách vào nhà.
Cô gái ăn mặc như dân xã hội, mặt trang điểm rất đậm, không hề có chút dáng vẻ nào của học sinh.
Lâm Tiêu Tiêu vừa vào phòng đã bắt đầu đánh giá: “Đây là phòng chị thuê hả? Quá nhỏ.”
Nguyễn Tiểu Ly hơi ngây người khi đối mặt với vị khách không mời mà đến này.
Tiểu Ác nhanh chóng giải thích: “Người này là em gái cùng mẹ khác cha của cô, Lâm Tiêu Tiêu. Thành tích học tập kém, là một tiểu thái muội (*). Mỗi khi có việc là tới tìm cô đòi giúp. Trước kia nguyên chủ ngại vì người này là em gái mình nên đã giúp cô ta rất nhiều lần.”
(*) Tiểu thái muội [小太妹]: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô gái lông bông (lưu manh, hư đốn) hoặc là những cô gái chơi chung với bọn lưu manh, hư đốn.
Hôm nay Lâm Tiêu Tiêu tìm đến, xem ra là lại có chuyện gì đó phiền phức muốn cô giúp.
Lâm Tiêu Tiêu đánh giá căn phòng một chút, sau đó tự nhiên ngồi xuống ghế sofa: “Chị à, gần đây chị có tiền không? Có thể cho tôi mượn một vạn tệ không?”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly kinh ngạc.
Vừa mở miệng là đòi tận một vạn, cô nhóc này có biết kiếm tiền khó thế nào không? Nếu mình mà có một vạn thì còn phải sầu về tiền thuê nhà tháng sau như bây giờ sao?
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, lạnh nhạt hỏi lại: “Mày cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Lâm Tiêu Tiêu này thoạt nhìn cũng chỉ là một học sinh, tại sao lại cần nhiều tiền như vậy?
Lâm Tiêu Tiêu thấy vẻ mặt của cô lạnh nhạt như thế, trong lòng lập tức cảm thấy mất hứng, không kiên nhẫn nói: “Chị không cần phải quan tâm tôi cần số tiền này để làm gì, chỉ cần nói có hay không, có thì nhanh lấy ra đây cho tôi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhướng mày, trên cơ bản đã có thể xác định được thuộc tính của cô em gái này rồi.
Tra muội nha, cực phẩm.
“Mày có thể đi rồi.”
Lâm Tiêu Tiêu vẫn chưa thể theo kịp tiết tấu nói chuyện của cô. Một giây trước vẫn còn đang nói về chuyện tiền nong, sao một giây sau Cung Lâm Ly đã bảo mình đi rồi?
“Chị đuổi tôi? Tôi là em gái của chị đấy, tìm chị mượn có chút tiền thế mà chị lại đuổi tôi đi.” Lâm Tiêu Tiêu có chút kích động: “Trước đây chị không như vậy. Tôi biết lần này mượn hơi nhiều nhưng tôi là em gái của chị, tôi thật sự cần dùng gấp số tiền đó, chị đưa cho tôi nhanh đi.”
“Không có tiền.”
“Chị lừa tôi à? Tôi biết trong đám bạn chị quen có người rất giàu, nếu chị không có tiền thì chị có thể mượn bọn họ.”
“Không mượn.”
“Cung Lâm Ly, chị có ý gì đây? Có phải chị không định quan tâm tôi nữa đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly ôm cánh tay, nhàn nhạt hỏi: “Dựa vào đâu mà tao phải quan tâm mày?”
“Tôi là em gái của chị.”
“Em gái cùng mẹ khác cha, không thân.” Nguyễn Tiểu Ly không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta.
Nguyễn Tiểu Ly đứng phắt dậy, nắm quần áo của Lâm Tiêu Tiêu, nhấc cả người cô ta lên và chuẩn bị ném cô ta ra ngoài.
Bị người ta kéo quần áo, Lâm Tiêu Tiêu vừa cuống quýt vừa sợ hãi. Sao Cung Lâm Ly lại khỏe như vậy!
Cứng không được chỉ có thể đến mềm, Lâm Tiêu Tiêu lập tức khóc to, ôm tay Nguyễn Tiểu Ly: “Chị ơi, chị không thể bỏ mặc em được, em đang nợ tiền người khác. Nếu thật sự không trả thì bọn họ sẽ đánh chết em mất, huhu…”
Lâm Tiêu Tiêu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: “Em nợ tiền người ta. Họ bắt em cuối tuần này phải trả, nếu không trả thì bọn họ sẽ kiếm chuyện với em. Em không dám nói cho mẹ biết nên chỉ có thể tới tìm chị thôi. Chị ơi, chị giúp em đi…”
Nguyễn Tiểu Ly cau mày, sợ nước mũi của cô ta dính lên người mình: “Đây là chuyện của mày.”
Không liên quan gì tới tao hết.
Lâm Tiêu Tiêu không biết tại sao hôm nay Cung Lâm Ly lại lạnh lùng như vậy. Rõ ràng trước kia chỉ cần mình vừa khóc là cô ta sẽ cho mình một ít tiền, sao hôm nay mình nói mọi chuyện thành nghiêm trọng như vậy mà cô ta vẫn không cho.
Lâm Tiêu Tiêu tiếp tục khóc nháo.
Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Nam Khải Lận cau mày bước ra. Trong lúc hắn tắm đã nghe thấy âm thanh bên ngoài và đã nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại của các cô.
Nam Khải Lận đi tới: “Có cần hỗ trợ không?”
Khóe mắt Nguyễn Tiểu Ly thấp thoáng ý cười: “Có, ném nó ra ngoài giúp tôi.”
“Được.”
Nam Khải Lận vươn tay, trực tiếp giật Lâm Tiêu Tiêu trên tay Nguyễn Tiểu Ly, sau đó xách quần áo cô ta lên rồi quăng ra ngoài.
Lâm Tiêu Tiêu bị người ta ném dập mông ngồi ngoài cửa, cả cái mông đều đau ê ẩm.
Mất mặt, chưa từng bị mất mặt như vậy bao giờ, thế mà cô ta lại bị người ta ném ra ngoài.
Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa ném mình, nhưng chỉ vừa nhìn thoáng qua đã lập tức ngây ngẩn cả người.
Nam Khải Lận nhìn thấy ánh mắt của cô ta, ánh mắt của hắn tức thì tỏ vẻ chán ghét rồi lùi về sau.
Vẻ mặt chán ghét của hắn không chút che giấu, cho dù Lâm Tiêu Tiêu có ngốc thì cũng có thể nhìn ra. Đây giống như là bị nhục nhã lần thứ hai.
Lâm Tiêu Tiêu bò từ trên mặt đất dậy: “Vốn tôi còn đang khó hiểu tại sao hôm nay chị lại kỳ quái như vậy, cứ luôn vội vàng muốn đuổi tôi đi, thì ra là trong phòng chị đang giấu một tên đàn ông. Đã sớm nghe nói chị chơi rất loạn, không ngờ chị lại còn ngang nhiên sống chung với một người đàn ông. Đồ không biết xấu hổ, ghê tởm chết người.”
“Nói xong?”
Lâm Tiêu Tiêu bị cô hỏi làm cho sửng sốt.
Nguyễn Tiểu Ly cười: “Nói xong rồi thì tao đóng cửa.”
“Phanh.” Một âm thanh vang dội phát ra, cửa đóng sập lại.
Lâm Tiêu Tiêu đứng trước cửa với sắc mặt vô cùng khó coi. Vừa nãy cô ta nói nhiều như vậy mà lại giống như đấm vào bông, Cung Lâm Ly hoàn toàn không thèm để ý những lời đó.
“Chờ đấy Cung Lâm Ly, chị chờ đó cho tôi!”
Cô ta phải về nói cho mẹ biết để mẹ đến dạy dỗ Cung Lâm Ly.
Vừa mới 18 tuổi mà đã ở chung với đàn ông, đây chẳng phải là chuyện vẻ vang gì đâu!
Bên ngoài cửa là một khoảng yên tĩnh, Lâm Tiêu Tiêu đi rồi.
Nguyễn Tiểu Ly đi rót nước uống, sắc mặt bình thản không hề bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm tình.
Nam Khải Lận cẩn thận quan sát vẻ mặt cô. Thấy tâm trạng cô vẫn tốt, hắn cũng không lo lắng.
Thật ra Nam Khải Lận vừa mới lọc được một ít tin tức từ cuộc đối thoại của hai người. Nam Khải Lận vẫn luôn rất tò mò tại sao cô lại sống một mình, cha mẹ của cô đâu?
Bây giờ Nam Khải Lận đã biết, thì ra mẹ của cô đã gả cho người khác, còn sinh thêm một em gái.
Cô em gái này nhìn cũng chỉ nhỏ hơn cô một hai tuổi…
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của hắn: “Đừng dùng loại ánh mắt thương hại này nhìn tôi, tôi không thích.”
“Tôi không có thương hại, tôi chỉ cảm thấy cô thật kiên cường.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly không để ý đến hắn. Thật ra cô vẫn có chút bực bội, đây là cảm xúc của thân thể này. Mỗi lần nguyên chủ nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu thì tâm trạng đều không tốt.