Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Đúng vậy, tiểu thư đã lọc máu mấy tiếng liền rồi, đến bây giờ chắc chắn là rất đói.”
“Vậy dì đi nhanh đi, ăn xong rồi thì cho cô ấy nghỉ ngơi một lát, không cần gấp gáp về nhà. Trước khi về tôi sẽ đến kiểm tra tình hình của cô ấy một chút.” Tần Dự Thâm nói.
Dì Trần gật đầu, sau đó cầm mấy hộp thức ăn rời đi.
Tần Dự Thâm siết chặt chiếc hộp trong tay. Hắn vừa mới nói gì vậy?
Nhưng cũng đúng thôi, trên cương vị là bác sĩ chủ trị của cô, hắn đến xem tình hình của cô nhiều hơn cũng tốt.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Tần Dự Thâm đóng cửa văn phòng của mình và đi thẳng lên khu nằm viện ở tầng cao nhất.
Điều kiện của tầng cao nhất rất tốt, lại yên tĩnh, tất cả các phòng bệnh vip đều nằm trên tầng này. Những người nằm trên đây đều có thân phận cao quý và hiển hách.
Tần Dự Thâm đi đến căn phòng có không gian yên tĩnh ở cuối hành lang, lúc hắn định vươn tay gõ cửa thì đột nhiên cửa bị mở ra.
Tằng Y Nhiễm vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên ngoài.
Khuôn mặt của người đàn ông đẹp đẽ khiến người khác không thể rời mắt. Anh ta mặc áo blouse trắng, trước ngực còn đeo thẻ tên. Người này chắc là bác sĩ Tần mà các y tá thường hay bàn tán gần đây.
“Bác sĩ Tần.” Tằng Y Nhiễm chào hỏi.
Tần Dự Thâm liếc mắt nhìn xe đẩy một cái, đây là y tá tới thu dọn dụng cụ trong phòng bệnh.
“Ừ.”
Hắn lạnh nhạt “ừ” một tiếng, sau đó bước sang một bên tránh đường.
Tằng Y Nhiễm cúi đầu đẩy xe đi.
Bác sĩ Tần này quả thật đẹp trai như trong lời đồn của các y tá, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Cô còn có rất nhiều công việc nên không thể ở chỗ này lâu được. Tằng Y Nhiễm đẩy xe nhanh chóng rời đi.
Tần Dự Thâm bước vào phòng bệnh, Nguyễn Tiểu Ly đang dựa lưng vào gối mềm và cầm sách đọc.
Nhìn thấy Tần Dự Thâm, ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly liền sáng lên, cô buông sách xuống: “Nghe nói anh sẽ đến kiểm tra nên tôi không ngủ trưa mà chờ anh tới đó.” Giọng nói nói của cô có hơi khàn khàn, nghe rất yếu ớt.
Tần Dự Thâm cầm ống nghe đi tới: “Không cần phải chờ, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ đi, thân thể của cô cần phải được ngủ đủ.”
Nguyễn Tiểu Ly thấy hắn cầm ống nghe thì lập tức xốc chăn lên, để lộ ra nửa người trên.
Tần Dự Thâm đi đến mép giường rồi ngồi xuống, đặt ống nghe lên ngực cô, sau đó hỏi: “Lúc lọc máu có xảy ra phản ứng mạnh nào không?”
“Vẫn còn chóng mặt và khó chịu như mọi khi.”
Lúc cô nói chuyện, Tần Dự Thâm cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền đến ống nghe. Hô hấp của cô hơi yếu.
Thận bị suy kiệt đã ảnh hưởng đến chức năng của các bộ phận khác, thân thể của cô bây giờ vô cùng ốm yếu.
Có lẽ so với tưởng tượng của hắn thì thân thể của cô còn bết bát hơn. Tuy vậy nhưng trong vòng một năm này mà làm phẫu thuật ghép thận thì cũng không thành vấn đề, nhưng cốt lõi vẫn là không thể dễ dàng tìm được một quả thận có nhóm máu gấu trúc. Nhà họ Nam có quyền có thế cũng không chắc sẽ tìm được thận trong khoảng thời gian này.
Tần Dự Thâm dường như có thể nhìn ra cuối cùng cô gái này vẫn sẽ chết đi trong đau đớn vì không tìm được quả thận phù hợp…
Ống nghe vẫn luôn đặt trên ngực của Nguyễn Tiểu Ly, bàn tay hắn cứ giữ nguyên tư thế ấn xuống. Nguyễn Tiểu Ly mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn.
“Bác sĩ Tần?” Cô đến gần rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tần Dự Thâm bỗng nhiên tỉnh táo lại, lúc này hắn mới phát hiện mặt của mình đang cách mặt cô rất gần. Hắn bình tĩnh thu ống nghe lại, sau đó đứng thẳng dậy, bảo: “Hệ hô hấp của cô có chút không thông, ngày thường nhất định không được vận động mạnh, cùng lắm chỉ có thể tản bộ nhẹ nhàng thôi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu qua loa cho có lệ, đôi mắt cô cứ mải đặt trên người hắn.
Tần Dự Thâm phát hiện ra cô rất thích nhìn mình.
Tại sao nhỉ? Là do hắn đẹp sao?
“Bác sĩ Tần, từ khi bước vào căn phòng này, anh chưa gọi tên tôi một lần nào hết, anh có thể gọi tên tôi một lần không?” Cô hỏi với vẻ tràn đầy chờ mong.
Gọi tên cô, việc này có gì khó đâu.
“Nam Ly.” Tần Dự Thâm cố hết sức bày ra biểu cảm dịu dàng hơn.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn vẫn luôn phàn nàn rằng hắn mặt đơ, còn nói là như vậy sẽ dọa đến người bệnh, có lẽ hắn nên dịu dàng một chút sẽ tốt hơn.
Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ vui vẻ, cười tươi như hoa.
Cô quá gầy, mỗi lần cười rộ lên sẽ trông khá mất tự nhiên, nếu để ý kĩ gương mặt cô thì sẽ thấy đôi mắt của cô rất to, mà mặt quá gầy sẽ khiến đôi mắt trông to hơn.
Hơn nữa, do mang bệnh triền miên nên đôi mắt cô còn phiếm chút tử khí âm u, mỗi khi thấy hắn đến thì nó mới sáng sủa hơn một ít.
“Dì Trần, sau này chuẩn bị đồ ăn cho cô ấy thì hãy tập trung vào dinh dưỡng, cố gắng bổ sung nhiều chất dinh dưỡng cho cô ấy nhất có thể.”
Dì Trần gật đầu.
Thật ra từ trước tới giờ, toàn bộ thức ăn của tiểu thư đều đặt dinh dưỡng lên hàng đầu, nhưng cho dù tiểu thư có ăn như thế nào thì cũng vẫn gầy nhom khiến người ta nhìn mà đau lòng.
Tần Dự Thâm hỏi thêm tình hình cụ thể hàng ngày, nghiêm túc ghi chép lại tình huống thân thể gần đây của cô, sau khi làm xong liền chuẩn bị rời đi.
Nguyễn Tiểu Ly xốc chăn lên: “Từ từ, tôi đến văn phòng của anh được không?”
Tần Dự Thâm quay đầu lại: “Văn phòng của tôi không thoải mái bằng ở đây, cô vẫn nên nghỉ ngơi ở đây đi.”
Đây là sự thật. Tuy rằng văn phòng của hắn được trang hoàng rất đẹp nhưng đó cũng chỉ là một nơi để làm việc, chỗ thoải mái duy nhất có lẽ là cái sofa kia. Văn phòng thì làm sao có thể so sánh được với phòng bệnh.
“Tôi vẫn muốn đến văn phòng của anh.” Nguyễn Tiểu Ly bướng bỉnh nói.
Dì Trần thấy tiểu thư nhà mình hiếm khi có việc muốn làm, cũng ít khi cô có sức sống như vậy, bà mở miệng thương lượng: “Bác sĩ Tần, bình thường tiểu thư chỉ nằm yên một chỗ, hiếm khi muốn đi đến một nơi nào đó. Bác cho cô ấy đến văn phòng của bác đi, cô ấy sẽ không quấy rầy bác làm việc đâu.”
“Tôi rất yên lặng, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh làm việc.” Nguyễn Tiểu Ly phụ họa.
Dưới tình huống này còn có thể từ chối được sao?
Cuối cùng Tần Dự Thâm vẫn dẫn Nguyễn Tiểu Ly đến văn phòng của mình, còn dì Trần về nhà trước, bởi vì Nguyễn Tiểu Ly nói không muốn bà đi theo. Hiện giờ cô đang ở chung với bác sĩ Tần, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Dì Trần rất yên tâm với bác sĩ Tần, ở bên cạnh bác sĩ thì sẽ an toàn hơn ở cạnh bất kỳ ai rất nhiều. Vì vậy, bà đồng ý đi về trước.
Tiểu Ác: “Tâm của dì Trần cũng thật lớn, trai đơn gái chiếc đó, bà ấy không sợ nam chính nổi lên thú tính mà sàm sỡ cô sao?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ngươi thấy nam chính thuộc kiểu người cho người khác cảm giác anh ta là một người không kiểm soát được thú tính sao?”
Cả người Tần Dự Thâm đều toát lên vẻ bác sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa tính cách còn lãnh đạm. Ở trong lòng dì Trần, Tần Dự Thâm là một bác sĩ đường hoàng, hoàn toàn sẽ không nghĩ tới phương diện kia.
Vả lại nguyên tắc nuôi dưỡng con gái của Nam Hạo chính là chỉ cần con gái vui vẻ là được, con gái muốn cái gì thì sẽ có cái đó.
Cô đang ở một nơi an toàn, vậy nên khi cô bảo dì Trần trở về thì bà ấy cũng yên tâm mà đi.
Sau lưng Nguyễn Tiểu Ly có lót một cái gối, cô rất ngoan ngoãn và yên tĩnh ngồi ở trên chiếc sofa trong văn phòng. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh để một bình nước ấm, ngoài ra không còn cái gì khác.
Là vì cô không ăn được gì cả…
Tần Dự Thâm ngồi vào chỗ của mình, trên tay cầm danh sách bệnh nhân, sau đó rất nhiều người bệnh lần lượt tiến vào.
Nguyễn Tiểu Ly nghe hắn hỏi bệnh tình của từng người, sau đó đưa ra chẩn đoán một cách nhanh chóng. Một số bệnh nhân thì cần phải đi siêu âm, làm xét nghiệm các kiểu, một số người thì có thể đoán ra bệnh ngay lập tức mà không cần thêm bước gì. Tiếp theo, Tần Dự Thâm sẽ gõ đơn thuốc của họ ra trên máy tính.
Cô im lặng ngồi ở chỗ kia, ánh mắt càng lúc càng tối…