Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không nghe hắn nói gì, trong ánh mắt cô chứa hàm ý sâu xa, cô hỏi ẩn ý: “Bác sĩ Tần vừa mới ra ngoài một mình à?”
“Đúng vậy.”
Anh ta ra ngoài một mình.
Dối trá…
Nguyễn Tiểu Ly bắt chéo chân trên sofa, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Vừa rồi tôi nhìn thấy bác sĩ Tần đứng cùng với một cô gái, hai người đi lên cùng nhau, hình như cô gái kia là y tá của bệnh viện.”
Tần Dự Thâm mở miệng: “Cô nói y tá Tằng phải không? Cô ấy sống ở bên cạnh, tôi gặp cô ấy trên đường nên có nhờ cô ấy giúp chút việc.”
Tiểu Ác mở to đôi mắt nhỏ để xem trò hay. Nam chính đính là một trực nam chính hiệu, sao đến giờ còn không ngửi được mùi thuốc súng nữa chứ?
“Chẳng phải một mình anh ra ngoài sao? Sao cả hai người lại lên cùng nhau?”
“Gặp nhau trên đường. Cô ấy giúp tôi chút việc nên cả hai chúng tôi cùng quay về.”
Nhưng trong suy nghĩ của Tần Dự Thâm thì quả thật là hắn ra ngoài một mình.
Nam Ly đang nghĩ cái gì thế? Lại là cái cách nói khó hiểu và ánh mắt kỳ quái này nữa.
Trong mắt của cô chỉ có bản thân mình, và dường như cũng chỉ có một mình cô mà thôi.
“Nam Ly, cô đi tắm rồi thử đồ xem có hợp không đi.” Tần Thâm Dự muốn đổi đề tài.
Nguyễn Tiểu Ly không đưa tay ra lấy túi đồ mà hỏi tiếp: “Y tá Tằng xinh không?”
“…”
Tần Thâm Dự mơ hồ cảm nhận được có gì đó sai sai, hắn cẩn thận quan sát cô: “Không nhìn rõ mặt của cô ấy lắm.”
Câu nói này vừa thốt ra thì trong mắt Nguyễn Tiểu Ly lập tức có ý cười, sau đó cô nhận lấy túi đồ, nói: “Lúc nãy anh đứng ngoài cửa nói chuyện với cô ấy một phút đồng hồ làm em có chút không vui đấy.”
Vì cửa mở nên cô ở trong phòng có thể nghe rõ ràng cuộc đối thoại giữa hai người. Giọng nói của Tần Dự Thâm khi nói chuyện với Tằng Y Nhiễm không có chút lạnh nhạt nào cả.
Hai người đó đã thân quen đến vậy rồi à?
Thật không vui, rất muốn đặt Tần Dự Thâm bên cạnh mình mãi và làm cho anh vĩnh viễn chỉ nói chuyện với một mình cô.
Mặc dù chuyên khoa của Tần Dự Thâm là tim mạch nhưng những ngành khác hắn cũng từng học qua. Đến giờ phút này rồi mà hắn vẫn không nhìn ra chỗ nào không ổn thì thật hổ thẹn với chức danh bác sĩ của mình.
Tính cách của cô khác thường có thể là do tâm lý méo mó.
Cô đã ngầm xem hắn là vật sở hữu của mình. Chẳng trách cô hay nói mấy lời kỳ lạ, tất cả đều là vì để hạn chế hắn nói chuyện với người khác hoặc gì đó tương tự.
Đây vốn không phải là biểu hiện của việc không biết kết giao với bạn bè mà là tính cách cố chấp.
Phát hiện chuyện này làm hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng dường như nó cũng không có khó tiếp nhận đến vậy.
Một cô gái từ nhỏ đã bị bệnh, chưa từng tiếp xúc với nhiều người, thậm chí còn không có sở thích và hứng thú riêng, vậy nên đến lúc gặp được thứ khiến mình hứng thú thì cô sẽ trở nên đặc biệt cố chấp, thậm chí có thể biến thành một căn bệnh. Những hoạt động tâm lý này đều có dấu hiệu nhưng hắn lại không nhận ra sớm.
Tần Dự Thâm che giấu nét mặt của mình, sau đó nhanh chóng nhận ra vấn đề đang khiến cô không vui.
“Tôi xuống lầu mua đồ cho cô thay, nhưng dù gì tôi cũng là đàn ông, đồ dùng của phụ nữ lại khá tế nhị, hơn nữa tôi cũng không biết rõ lắm. Trong lúc tôi đang phát rầu không biết nên mua thế nào thì gặp được y tá Tăng đang chạy bộ ở công viên dưới lầu, vậy nên tôi đã nhờ cô ấy giúp. Ở bệnh viện cô ấy từng chăm sóc cô nên rất hiểu về cơ thể cô, mua kích thước thế nào cô ấy đều rõ cả…”
Tần Dự Thâm mau chóng nói ra toàn bộ sự việc. Hắn chịu giải thích là vì hy vọng cô sẽ không nghĩ linh tinh nữa, không cần vì những chuyện không cần thiết mà không vui.
Nghe xong lời giải thích, Nguyễn Tiểu Ly ngây ra, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng nghĩ đến việc hai người họ cùng nhau đi dạo siêu thị rồi trò chuyện suốt cả quãng đường… cô vẫn thấy không được vui.
Quả nhiên những thứ đồ hút mắt thì nên khóa kín trong phòng để không ai có thể nhìn thấy.
“Bác sĩ Tần, sau này khi đi mua đồ em đi với anh có được không?”
“Được.”
“Sau này chỉ có em đi siêu thị mua đồ với anh có được không?” Cô bắt đầu được voi đòi tiên.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo ngước lên, trong đôi mắt chỉ toàn là Tần Dự Thâm. Nguyễn Tiểu Ly thế này thật khó để người ta rời mắt.
Rõ ràng hắn biết tính cách cô không bình thường, không nên khiến cô mơ mộng hão huyền và giờ phải uốn nắn lại cô, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Tần Dự Thâm lại gật đầu: “Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly vui vẻ vô cùng: “Đây là anh nói đấy nhé. Sau này chỉ có em mới được phép đi mua đồ với anh thôi. Bác sĩ Tần à, đừng có để em nhìn thấy anh đi cùng người khác đấy, nếu không em sẽ rất không vui.”
Càng không vui thì cô càng có suy nghĩ muốn nhốt bác sĩ Tần lại.
Tiểu Ác lạnh run cả người, không rét mà run: “Quả nhiên loại người mắc bệnh cuồng chiếm hữu này trong đời thực đều khiến người ta sởn tóc gáy.”
Bình thường lúc xem phim hay anime gì đó mà thấy kiểu người này thì người ta sẽ hưng phấn biết bao nhiêu, nhưng trong thực tế thì… Chạy nhanh đi! Biến thái!
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta thế này rất đáng sợ à?”
Tiểu Ác gật đầu: “Đáng sợ, nhưng ta thích dáng vẻ này của Tiểu Ly.”
Bộ dáng nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ để kiếm điểm tích lũy, nó cực kỳ thích!
Nguyễn Tiểu Ly cầm túi đồ mới mua về phòng thử.
Nào là áo lót, quần lót, còn có thêm mấy bộ đồ ngủ. Đồ ngủ đều là quần dài áo tay dài, bên trên không những không có mấy cái hoa văn con nít ấu trĩ mà màu sắc còn rất nền nã.
Những thứ này đều được chọn dựa theo phong cách váy vóc của Nam Ly những lúc đến bệnh viện, không trẻ con, không gợi cảm và rất dịu dàng.
Tiểu Ác: “Đây là đồ do nữ chính chọn, cô ấy đã tỉ mỉ quan sát những thứ cô hay dùng thường ngày đó.”
Tỉ mỉ quan sát sở thích của Nam Ly, sau đó dựa vào sở thích đó mà lựa đồ.
“Ừ.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn số size là đã biết bản thân có thể mặc được, sau đó cô cầm quần áo đi giặt và sấy khô, khoảng hơn một tiếng sau là có thể thử.
Quần áo mới mua nhất định phải giặt trước, đây là thói quen của cô.
Tần Dự Thâm đi vào đổ cho Tần Bảo Bảo ít thức ăn cho chó, tiếp đó đến phòng làm việc ngồi.
Bình thường những lúc thế này hắn sẽ lấy sách y học ra xem, nhưng hôm nay hắn ngồi đọc nhưng lại đọc không vào.
Ánh sáng trong phòng làm việc ấm áp. Dưới ánh đèn màu lam, có một chàng trai đang ngồi trước bàn, đầu cúi thấp, tóc mái trước trán đã che khuất đi đôi mắt.
Hắn đã ngồi trong căn phòng này rất lâu nhưng một chữ trong sách y cũng không vào đầu.
Cho đến khi chàng trai ấy ra ngoài thì đã sắp đến mười một giờ đêm. Tần Dự Thâm đi đến trước cửa phòng cho khách và chần chừ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định quay về phòng mình.
Muộn vậy rồi, chắc cô cũng đã ngủ.
Cô đã ngủ, còn hắn thì lại rối bời…
Đêm khuya, cả tòa chung cư rơi vào sự tĩnh lặng. Thời gian ban đêm trôi thật nhanh. Sáng sớm tinh mơ khi trời vừa sáng, Tần Dự Thâm đã rời giường ngay.
Sau khi tỉnh dậy hắn mới chợt nhớ ra là mình đã từ chức.
Tần Dự Thâm cười gượng, cuối cùng thong thả vệ sinh cá nhân, sau đó đi chuẩn bị bữa sáng.
Cô đã ở nhà hắn vậy thì hắn phải chăm sóc cô thật tốt. Chăm sóc chu đáo mọi mặt cho cô, đó mới là ý nghĩa của việc hắn chấp nhận làm bác sĩ riêng ở bên cạnh cô.
Vì lạ chỗ nên tối qua Nguyễn Tiểu Ly ngủ rất muộn, buổi sáng cũng dậy rất sớm. Cô mặc đồ ngủ, mơ màng đi ra ngoài: “Dì Trần…”