Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Vũ Thiên Lê nhìn gương mặt nàng nhưng không nói một lời, vẻ mặt cũng không tốt lắm.
Nguyễn Tiểu Ly khẩn trương hỏi: “Sao vậy? Ta không có phúc sao?”
“Không…”
“Nếu không phải vậy vẻ mặt hiện tại của ngài là có ý gì? Ngài có biết cái gì gọi là người dọa người sẽ hù chết người không?” Nguyễn Tiểu Ly cũng không nhìn ra rốt cuộc người trước mặt có biết đoán mệnh hay không.
Nam Vũ Thiên Lê thu hồi ánh mắt, nói: “Ngươi rất có phúc.”
Nhưng cũng có số đoản mệnh.
Vừa rồi hắn đã nhìn kỹ số mệnh của nàng và phát hiện nàng vốn là người có vận mệnh nhiều chông gai, cả đời chịu nhiều đau khổ. Tiếp tục nhìn kỹ thì phát hiện ra mệnh cách của nàng thế mà lại biến thành phục khí đỉnh thiên (*), cũng có nghĩa là có số đoản mệnh.
(*) phục khí đỉnh thiên: phục - tang, khí - khí, đỉnh thiên - cực độ → cực độ tang tóc.
“Có phúc thì tốt.”
Nguyễn Tiểu Ly đang dự định chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nàng còn muốn đi phiêu bạt giang hồ, sao có thể không có phúc được chứ, nàng còn nửa đời sau tiêu sái kia mà.
Nam Vũ Thiên Lê âm thầm bấm tay tính toán, tính xem vận số đoản mệnh của nàng là từ đâu mà ra. Nhưng hắn tính tới tính lui cũng tính không ra nguyên nhân vì sao.
Hắn cụp mắt, trong mắt lộ ra vẻ suy tư. Đây là lần đầu tiên hắn không tính được mệnh cách của một người. Nhưng hắn có thể khẳng định vận số đoản mệnh của nàng có liên quan mật thiết đến tòa hoàng cung này.
“Quốc sư đại nhân, nếu ngài đã châm cứu xong rồi thì thần thiếp cũng không làm trì hoãn thời gian của đại nhân nữa. Đại nhân nên về đi.”
Nàng lại quay trở về bộ dáng làm ra vẻ kia, sửa giọng xưng thần thiếp, trịnh trọng đuổi người.
Sau mấy ngày, Nam Vũ Thiên coi như cũng đã hiểu phần nào tính tình của nàng, đơn giản là một người lười nhác.
Nguyễn Tiểu Ly đánh ngáp một cái. Nàng muốn ngủ, lười thức rồi.
Nam Vũ Thiên Lê không hề đứng dậy, vẫn ngồi trên mép trường kỷ, nói: “Ngươi tới Đông Dữ rốt cuộc là vì mục đích gì?”
Động tác ngáp của Nguyễn Tiểu Ly bị ấn nút tạm ngừng. Nàng chống cằm, mềm yếu nói: “Ngài hoài nghi ta có mưu đồ gì đó sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Nam Vũ Thiên Lê nhìn thẳng vào nàng. Từ lúc ban đầu, bất kể nàng bày ra dáng vẻ yêu kiều thế nào hắn cũng đều không sinh ra cảm giác chán ghét, thay vào đó hắn cảm thấy nàng như vậy mới không phải là chính nàng.
“Quốc sư đại nhân không cần nhìn thần thiếp như vậy đâu.” Nguyễn Tiểu Ly cười khẽ.
“Hiện tại ngươi là phế phi.” Hắn đột nhiên mở miệng.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày, sau đó sửa lời: “Nô gia…”
“Ngươi cũng không còn là vũ nữ.”
“…”
“Thích nghe xưng là ta sao?”
Hắn gật đầu: “Không chướng tai.”
Nam nhân này rất thành thật.
“Nguyễn Vũ Thường, tại sao ngươi tới Đông Dữ?”
“Tại sao ta tới? Ta không được lựa chọn mà. Ta bị Hoàng đế Nam Dữ đưa tới, không phải là bản thân ta tự nguyện muốn tới.”
“Hoàng đế Nam Dữ phái ngươi tới đây làm gì?”
Nam Vũ Thiên Lê không muốn để nàng trả lời qua loa. Vận số đoản mệnh của nàng có liên quan đến hoàng cung, lại càng có liên quan đến bản thân nàng. Có lẽ hắn có thể giúp nàng vượt qua kiếp nạn này.
“Quốc sư đại nhân, câu hỏi của ngài quá thẳng thắn rồi, ngài đang hoài nghi ta là… mật thám?”
Hắn nhìn chằm chằm vào nàng, không đáp một lời.
Bích Thanh bên cạnh đang căng thẳng muốn chết. Mới một giây trước còn yên lành, sao giây tiếp theo hai người đã nói đến chủ đề này rồi?
Quốc sư thật sự hoài nghi cô nương sao? Nếu cô nương bị chú ý thì hành động sau này của các nàng sẽ bị hạn chế.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi dậy, cầm chén trà hoa bên cạnh lên uống một ngụm, nói: “Ta không phải là do ai phái tới cả. Chỉ là vì ta có dung mạo quá mức xinh đẹp nên bất đắc dĩ bị chọn trúng rồi đưa tới Đông Dữ mà thôi.”
Với ánh mắt chẳng có gì khác thường, nàng cứ thế thốt ra những lời tự luyến.
“Thật như vậy sao?”
“Đương nhiên…”
“Nguyễn Vũ Thường, nhìn thẳng vào mắt ta trả lời, những lời ngươi vừa nói là thật sao?”
Hắn có lòng muốn giúp nàng vượt qua kiếp số đoản mệnh kia, nhưng với điều kiện tiên quyết là nàng phải phối hợp.
Nam Vũ Thiên Lê tính toán trong lòng như thế, tuy nhiên hắn lại quên mất một chuyện. Trong tình huống hắn không nói ra những suy nghĩ trong lòng của mình, nếu Nguyễn Vũ Thường thật sự là mật thám thì chỉ khi đầu óc của nàng có vấn đề thì mới lựa chọn nói mục đích cho hắn nghe.
Nói dối mà phải nhìn thẳng vào mắt của người khác, lại còn không để đối phương phát hiện ra thì đúng thật là khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất và định lực của diễn viên mà.
Nguyễn Tiểu Ly buông chén trà, cười khẽ, đưa mắt chống lại ánh mắt của hắn: “Những lời ta nói đều là sự thật.”
Nam Vũ Thiên Lê không nhìn ra được điều gì. Hắn không xác định được nàng có nói dối hay không, nếu thế thì cứ tạm tin trước vậy.
Nếu là bị bắt ép tới Đông Dữ, vậy nàng có nghĩ tới chuyện rời đi không?
“Nguyễn Vũ Thường, ngươi muốn rời khỏi hoàng cung không?”
Không khí trong điện chợt thay đổi, nụ cười trên khóe miệng của Nguyễn Tiểu Ly càng lúc càng lớn. Sau đó, nàng áp sát gương mặt thêm vài phần, hỏi: “Quốc sư đại nhân, ngài muốn hỏi cái gì? Ngài không cảm thấy lời nói hôm nay của ngài rất kỳ lạ sao?”
Dựa sát như vậy làm hơi thở và hương thơm nhè nhẹ trên cơ thể nàng cũng bay đến chỗ hắn. Dường như là mùi hoa, một mùi hương thoang thoảng, không nồng và rất thơm.
Sắc mặt của Nam Vũ Thiên Lê bất biến: “Mệnh cách của ngươi tương khắc với hoàng cung, ngươi không hợp với nơi này. Vả lại ngươi cũng không có cảm tình gì với Đông Dữ, vậy ngươi có từng nghĩ đến chuyện rời đi chưa?”
Nếu muốn rời đi thì ta có thể giúp ngươi.
Câu này hắn không nói ra, bởi hắn cảm thấy nếu nói nó ra thì bầu không khí sẽ thay đổi, cũng sẽ khiến hắn lâm vào hoảng loạn.
“Có… Bây giờ không có.”
“Vì sao?”
Nguyễn Tiểu Ly mệt khi phải ngồi thẳng, nàng bèn tiếp tục dựa lưng: “Quốc sư đại nhân không thấy hiện tại ta sống rất tốt sao? Làm sủng phi của Hoàng đế sướng hơn làm vũ nữ nhiều, ít nhất bây giờ ta là chủ tử, không bị người ta chà đạp. Hơn nữa, nữ nhân trong thiên hạ có ai không muốn gả cho người quyền cao chức trọng đâu? Có ai lại không muốn được Hoàng thượng sủng ái, làm nữ nhân có một không hai trong hậu cung?”
Ánh mắt tham lam được nàng thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, cứ như thể nàng thật sự là một nữ tử như vậy.
Tiểu Ác: “Cô đang cố tình đẩy nam chính đi?”
“Nhân lúc anh ta còn chưa lệch hoàn toàn, ta muốn thử xem có thể uốn nắn lại, làm anh ta tỉnh ngộ mà đi yêu đương với nữ chính hay không.”
Một nữ tử thiển cận, tham lam và ích kỷ thì ai thích cho được?
Nam Vũ Thiên Lê không cho rằng nàng không tốt hay sai lầm chỗ nào. Chỉ là khi nghe nàng nói như vậy, khí huyết của hắn vẫn dâng trào: “Ngươi thích quyền vị?”
“Có ai mà không thích? Ta thích tiền, thích quyền uy. Hiện tại, những thứ đó ta đều đã có hết, vì thế ta không muốn rời hoàng cung nữa.”
“Ngươi đã bị phế.”
“Quốc sư đại nhân, ta đã ra được lãnh cung rồi, ngài cho rằng ta không có cơ hội trở lại vị trí cũ sao? Ngài cảm thấy bằng vào tư sắc và thủ đoạn của ta thì việc quay lại vị trí cũ, hay thậm chí là phong phi sẽ mất bao lâu?”
Nàng thể hiện ra toàn bộ sự tham lam của mình, hơn nữa còn thể một cách vô cùng thẳng thắn.
Nam Vũ Thiên Lê thất vọng. Hắn thất vọng về nữ tử trước mặt. Có lẽ hắn không nên quản chuyện của nàng.
Vận số đoản mệnh là do nàng gieo gió gặt bão.
“Quốc sư đại nhân, ngài đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta là một người bình thường, không cao thượng được như ngài đâu.” Nguyễn Tiểu Ly thu lại nụ cười, thái độ mang theo một chút xa cách: “Đại nhân, những gì ngài hỏi ta đều đã trả lời, ngài đã hài lòng chưa?”
Rõ ràng hắn đang hoài nghi nàng có mục đích không thuần khiết. Với sự nghi ngờ và tra hỏi như vậy, sao nàng còn có thể nói chuyện hòa hợp với hắn được nữa?
Cứ xem như sự hòa hợp của mấy ngày nay đã chấm dứt tại đây đi.
Nam Vũ Thiên Lê nhìn Nguyễn Tiểu Ly một cái thật sâu, sau đó đứng dậy, phất tay áo: “Đây là sự lựa chọn của ngươi, hy vọng một ngày nào đó ngươi sẽ không hối hận.”
“Ta sẽ không bao giờ hối hận.”
Bước chân rời đi của hắn khựng lại một giây, sau đó hắn liền nện bước nhanh chóng rời khỏi.
Coi như hôm nay hắn đã xen vào việc của người khác đi, sau này sẽ không thế nữa.
Bướng bỉnh và ngu xuẩn đại khái là nói về nàng. Nàng bằng lòng sống trong thâm cung cũng là lựa chọn của chính bản thân nàng.