Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nghe được các kết luận của cảnh sát, rất nhiều học sinh tin rằng Tô Tiểu Thanh tự tử vì trầm cảm.
Nhưng vẫn còn một số học sinh tin là có ma. Tuy nhiên, thực tế thì cũng không có nhiều người thật sự tin vào chuyện đó, chẳng qua chỉ là ồn ào nói vậy thôi.
Người ta tập trung sự tò mò vào việc đêm nay ai sẽ chết vào lúc mười hai giờ hơn.
Thật sự sẽ có người chết sao?
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, tất cả học sinh trở về ký túc xá.
Ngay khi vừa trở về phòng, Trâu Thục Vũ, Trương Hiểu và Vương Vân Vân liền đóng chặt cửa lại.
“Làm sao bây giờ, tớ không muốn chết, tớ muốn về nhà…” Vương Vân Vân bật khóc thành tiếng.
Trương Hiểu cũng rất sợ hãi.
Trâu Thục Vũ tuy sợ nhưng cũng rất cáu kỉnh: “Khóc cái gì mà khóc, cậu muốn cho phòng bên cạnh nghe thấy rồi nghi ngờ chúng ta à?”
Vương Vân Vân bịt kín miệng để tiếng khóc của mình nhỏ lại một chút.
Trâu Thục Vũ cầm gối của mình ném lên giường Trương Hiểu: “Đêm nay ba chúng ta ngủ chung, hoặc là không ngủ luôn. Tớ không tin ba người sống chúng ta mà không đấu lại cái thứ ma quỷ đó.”
Nghe được lời này, Vương Vân Vân vội vàng cầm gối của mình tới: “Tớ, tớ ngủ chung.”
Ba người cùng ngồi trên một chiếc giường.
“Cốc, cốc.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ đã dọa các cô gái nhảy dựng.
Trương Hiểu: “Ai… Ai đó?”
“Là tớ, Nam Âm Niểu.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của lớp trưởng, Trương Hiểu xuống giường mở cửa ra.
Nam Âm Niểu vừa bước vào đã thấy ba cái gối nằm cùng trên một cái giường, Vương Vân Vân và Trâu Thục Vũ đều đang ngồi ở đó.
Nam Âm Niểu nhíu mày: “Tối nay các cậu định ngủ chung à?”
“Ừ…”
“Sao các cậu lại sợ hãi như vậy? Có thể bình luận đó chỉ là một trò đùa dai thôi, không phải tối hôm nay thầy chủ nhiệm đã giải thích cái chết của Tô Hiểu Thanh rồi sao, thông tin của công an sẽ không sai đâu.”
Nếu là trước đây, chắc chắn Nam Âm Niểu sẽ tin tưởng những lời cô vừa nói. Nhưng bây giờ nói như vậy, đến cả chính bản thân cô cũng khó mà tin được.
Đầu tiên là chuyện kỳ quái trên diễn đàn không có cách nào để giải thích…
Trâu Thục Vũ ngẩng đầu: “Lá gan của bọn tớ hơi nhỏ nên muốn ngủ chung giường, lớp trưởng có ý kiến gì sao?”
Nam Âm Niểu mỉm cười: “Không, tớ không có ý kiến gì. Tớ biết các cậu đang sợ hãi cho nên tớ mới đến đây với các cậu, tối nay tớ ngủ giường của các cậu nhé?”
Có người đến ở cùng, tất nhiên là ba người các cô không ngại rồi, thậm chí còn mừng nữa là đằng khác.
Giường của Vương Vân Vân nằm ngay bên cạnh giường Trương Hiểu, cả ba người hiện đang chen nhau trên giường của Trương Hiểu. Vương Vân Vân xốc chăn trên giường mình lên, nói: “Nếu không ngại thì tối nay cậu ngủ trên giường tớ đi, ở ngay bên cạnh bọn tớ nè.”
“Được.”
Hiện tại Nam Âm Niểu đang mặc đồ ngủ, cô trực tiếp ngồi xuống giường của Vương Vân Vân.
Cô nghi ngờ ba nữ sinh này có vấn đề. Muốn khám phá trên đời này có ma hay không, có thể nhìn thấy con ma đó hay không và tìm ra được chân tướng năm xưa thì phải bắt đầu từ ba người này.
Bất kể bình luận kia có xảy ra hay không xảy ra thì cô cũng phải thử một lần.
Các cô gái trò chuyện vài câu rồi lần lượt đi ngủ.
Thật ra chẳng có ai ngủ nổi, mọi người đều nằm im lặng đợi đến 12 giờ, thỉnh thoảng lại nhìn giờ trên điện thoại.
Lúc sắp đến 12 giờ, không khí dường như trở nên loãng hơn, cũng đặc biệt lạnh lẽo. Cả nhóm người túm tụm lại với nhau.
Nam Âm Niểu nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 11 giờ 50 phút, cô cẩn thận quan sát phòng ngủ.
Trong phòng không tắt đèn, tuy nhiên ánh đèn hôm nay dường như lại tối hơn bình thường.
Đã gần 12 giờ.
“Tí tách…”
Đột nhiên có tiếng nước nhỏ giọt của vòi nước trong nhà vệ sinh truyền ra, vô cùng rõ ràng.
Cả ba người lập tức run lên vì sợ hãi.
Vương Vân Vân bịt chặt miệng mình.
Nam Âm Niểu nhíu mày nhìn xung quanh, vòi nước trong nhà vệ sinh không biết tại sao lại tự mở ra, cứ chảy tí tách mãi.
Cuối cùng, 12 giờ cũng trôi qua.
Nam Âm Niểu nhìn giờ một cái rồi thông báo: “Đã qua 12 giờ rồi, mọi người đều không có chuyện gì.”
Trâu Thục Vũ, Trương Hiểu và Vương Vân Vân thò đầu ra khỏi chăn, nhìn tới nhìn lui: “Chúng ta chưa chết…”
Nam Âm Niểu nhìn họ đầy nghi ngờ. Giọng điệu nhẹ nhõm kia là thế nào, tại sao họ lại nghĩ rằng mình sẽ chết?
Có một câu nói rất đúng, không làm chuyện trái với lương tâm thì không sợ ma gõ cửa…
“Chậc, cái bình luận kia chắc là trò đùa của bạn nào đó thôi. Các cậu đi ngủ sớm đi, tớ về đây.”
“A… lớp trưởng đừng đi. Hay là cậu ngủ lại đây với bọn tớ đi, ở với bọn tớ qua đêm nay được không?”
“Đúng vậy, đừng đi mà.”
Trâu Thục Vũ: “Dù sao cậu cũng đã đến rồi, vậy thì ngủ cùng chúng tớ một đêm đi.”
Lời mời chân thành khó có thể từ chối, vì thế Nam Âm Niểu đã ở lại.
…
Đêm khuya, gió đêm thổi qua mái nhà.
Một nam sinh đi lên mái nhà và đi thẳng đến bồn chứa nước. Nam sinh ngờ nghệch gỡ những tấm ván chắn trên bồn nước xuống, sau đó cúi người lao thẳng xuống bồn.
“Ầm…”
Giọt nước bắn lên tung tóe, mặt bồn gợn sóng dữ dội. Sau đó, tất cả từ từ chìm vào tĩnh lặng.
Ở toà nhà bên cạnh có một nữ sinh mảnh khảnh mặc đồng phục học sinh đang ngồi đung đưa chân trên mái nhà.
Nguyễn Tiểu Ly đang hóng gió đêm, tâm trạng rất vui vẻ.
Tâm trạng của Tiểu Ác hiện tại cũng rất tốt: “Chết đuối rồi, điểm tích lũy về tay.”
Hóng gió được một lúc, Nguyễn Tiểu Ly lao đầu thẳng xuống dưới. Sau cái va chạm mạnh với nền đất, đầu cổ và chân tay của cô đều bị gãy thành từng khúc.
“Tiểu Ly Ly, nửa đêm cậu thích chơi trò này à?”
Hắn đã nhìn thấy cô ngồi trên mái nhà từ đằng xa, nhưng không ngờ cô sẽ nhảy xuống.
Thân thể gãy lìa trên mặt đất chậm rãi đứng dậy. Cổ của Nguyễn Tiểu Ly đã bị gãy, cô từ từ quay đầu lại: “Cậu thường mất ngủ lúc nửa đêm à?”
“Thầy bắt ma thường ra ngoài lúc nửa đêm.” Thẩm Tử Hoài nghiêm túc trả lời, hắn đánh giá Nguyễn Tiểu Ly: “Biến thân lại đi, con gái thì nên xinh đẹp.”
Cô luôn thích biến mặt mình trở nên kinh dị, bây giờ lại còn chơi nhảy lầu đêm khuya để cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo nữa.
Nguyễn Tiểu Ly giơ cánh tay bị gãy lên, lắc lắc trước mặt hắn: “Cậu không thấy thế này rất đẹp sao? Vậy mới có dáng vẻ của ma chứ.”
“Bản thân cậu đã là ma rồi.” Thẩm Tử Hoài vươn tay nắm lấy cánh tay của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly có chút ngạc nhiên: “Cậu có thể chạm vào tôi?”
“Tớ muốn là được, giống như chỉ cần cậu muốn thì cậu sẽ chạm vào con người được vậy đó.”
Nguyễn Tiểu Ly cũng không quen với cơ thể xiêu vẹo gãy xương này. Cô nhanh chóng biến lại về dáng vẻ bình thường.
Thẩm Tử Hoài buông lỏng tay ra: “Nửa đêm thì đừng ở đây chơi nhảy lầu, đừng có hành hạ linh hồn của mình.”
“Tôi…” Nguyễn Tiểu Ly ngừng một chút rồi lại nói: “Liên quan gì đến cậu?”
Cô muốn chơi như thế nào thì chơi, liên quan gì đến cậu ta.
“Ngoan nào.” Thẩm Tử Hoài vươn tay xoa đầu Nguyễn Tiểu Ly.
Mái tóc của cô vốn đã dài và được xõa tự do, giờ lại bị người ta xoa đến rối tung rối mù, trông cô lúc này thật ngu ngốc.
“Bỏ tay ra.” Nguyễn Tiểu Ly trừng hắn một cái.
Thẩm Tử Hoài lại xoa tiếp: “Tối nay cậu lại làm chuyện xấu rồi phải không?”