Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Ừ.” Cô gái trẻ ngoan ngoãn gật đầu, cười nói: “Chỗ nào cũng không khỏe.”
Bị suy thận mà khỏe thì mới là lạ, ngày nào cũng có cảm giác giống như bị tảng đá to đè nặng.
Tần Dự Thâm lấy vở với bút ra, vừa ngồi xuống chuẩn bị viết đơn thuốc thì nghe thấy cô gái đang ngồi trên sofa mở miệng nói: “Bác sĩ Tần, thuốc mà hôm qua anh kê cho tôi tôi chỉ vừa mới bắt đầu dùng, vậy mà hôm nay đã lại cho thêm thuốc rồi sao?”
Tần Dự Thâm không ngẩng đầu: “Thêm một loại thuốc nữa để cô dễ chịu hơn một chút.”
Đêm qua, hắn vừa về nhà liền tìm đọc rất nhiều sách y học nói về suy thận nên đã tìm ra được một phương thuốc mới.
Với tình huống hiện nay của Nam Ly thì cũng chỉ có thể dùng thuốc kiểm soát triệu chứng, có thể làm cho cô thoải mái được bao nhiêu thì hắn sẽ cố gắng khiến cô dễ chịu bấy nhiêu.
Nếu hôm nay Nam Ly không tới văn phòng của hắn thì hắn cũng sẽ đi qua tìm cô để thêm thuốc này cho cô.
Thời điểm hắn viết chữ và nói chuyện đều không ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly một chút, ý cười trong mắt cô hơi nhạt đi: “Bác sĩ Tần, tôi rất sợ đắng, anh có thể kê cho tôi thuốc có vỏ bọc đường được không?”
Tần Dự Thâm buông bút xuống: “Không phải thuốc nào cũng có vỏ bọc đường, thuốc tây thì chỉ cần nuốt vào là sẽ không có gì. Nếu cô sợ đắng thì sau khi uống thuốc xong cứ uống thêm mấy ngụm nước là được.”
Lời nói vô tình, toàn bộ quá trình đều mang tâm thái của một bác sĩ tận chức tận trách.
Quả nhiên không hổ là nam chính, chắc có lẽ chỉ có nữ chính đứng trước mặt hắn thì hắn mới bộc lộ cảm xúc.
Tần Dự Thâm đưa đơn thuốc cho dì Trần, tuy nhiên Nguyễn Tiểu Ly vẫn còn ngồi bất động trên sofa.
Dì Trần nói: “Tiểu thư, tôi đi lấy thuốc trước, cô ngồi đợi ở đây một lát nhé.”
“Dạ.”
Dì Trần đi ra, bốn vệ sĩ thì đứng ở bên ngoài, trong văn phòng lúc này chỉ có Tần Dự Thâm và Nguyễn Tiểu Ly.
Tần Dự Thâm nhìn cô một cái: “Cô Nam, tôi đã kê xong thuốc cho cô, cô có thể đi được rồi.”
Tâm tình của Tiểu Ác bây giờ phải gọi là vô cùng vui sướng, đây mới đúng là bộ dạng nên có của nam chính chứ. Nào giống như các nam chính ở mấy thế giới trước mà vừa mới bắt đầu đã không đúng, rồi sau đó từ từ đi lệch triệt để luôn đâu.
Ở thế giới này nam chính lạnh nhạt với Tiểu Ly như thế, hoàn toàn xem Tiểu Ly là một bệnh nhân, không hề có bất kỳ dấu hiệu kỳ quái nào. Xem ra thế giới này không cần phải lo lắng chuyện nam chính sẽ lệch nữa rồi ~
“Tôi không muốn đi lọc máu sớm như vậy, tôi có thể ngồi ở đây một lát được không?”
“Bên ngoài còn có bệnh nhân đang xếp hàng chờ, cô Nam vẫn nên đi trước thì hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly dựa ra ghế sofa giống như một con mèo lười biếng: “Thế thì sáng nay tôi đặt lịch hẹn với anh, vậy là cả buổi sáng sẽ không còn người nào đến xếp hàng nữa.”
Tần Dự Thâm nhíu mày: “Cho dù cô Nam đặt hẹn trước với tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý. Cô muốn ngồi ở chỗ này thì cứ ngồi đi.”
Đại tiểu thư bị chiều hư, hắn sẽ không thèm đuổi cô đi, chờ chút nữa có bệnh nhân khác vào khám thì có lẽ cô sẽ tự cảm thấy không chịu nổi rồi bỏ đi thôi.
Tần Dự Thâm hướng về phía cửa gọi: “Bệnh nhân tiếp theo.”
Một người đàn ông trẻ tuổi đỡ một người phụ nữ đang ho khan đi vào, vừa nhìn đã biết đó là hai mẹ con. Sắc mặt của người phụ nữ khô vàng lại còn đang ho khan dữ dội.
“Bác sĩ, mẹ tôi vừa mới đi chụp x-quang, nhờ bác sĩ xem một chút.”
Tần Dự Thâm cầm lấy phim chụp nhìn cẩn thận.
Không thể không nói, thời điểm một người đàn ông nghiêm túc làm việc là lúc anh ta đặc biệt cuốn hút, ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly cứ mải nhìn chán chú vào Tần Dự Thâm.
“Tiểu Ác… thật ra ta rất muốn ngã ra sofa ngủ.”
Tiểu Ác: “Nhìn nam chính đi! Ngày hôm qua cô vừa mới yêu từ cái nhìn đầu tiên với anh ta đấy. Ánh mắt cô lúc nào cũng phải đặt trên người anh, cô thích anh ta, biết chưa?”
Nguyễn Tiểu Ly: “…À.”
Người phụ nữ kia ho khan liên tục, hình như còn ho ra cả máu, âm thanh kia tựa như tiếng sáo xé gió khiến cho người nghe tê hết cả da đầu.
Nguyễn Tiểu Ly hơi nhíu mày, im lặng dựa vào sofa. Mãi cho đến khi người phụ nữ kia cùng với con trai của bà ấy đi ra ngoài rồi thì Nguyễn Tiểu Ly mới ngồi thẳng người dậy: “Bác sĩ Tần, đã có ai từng nói với anh là bộ dạng lúc nghiêm túc làm việc của anh rất đẹp trai hay chưa?”
Ngày hôm qua thì khen vẻ ngoài của hắn đẹp, bây giờ lại nói bộ dạng lúc hắn nghiêm túc làm việc đẹp. Cô luôn thích khen người khác như vậy sao?
Tần Dự Thâm thờ ơ nói: “Chưa có người nào nói thế cả.”
Nguyễn Tiểu Ly tươi cười rạng rỡ: “Thế thì coi như tôi là người đầu tiên phát hiện ra lúc anh nghiêm túc làm việc rất đẹp rồi.”
“Ừ.” Tần Dự Thâm lật xem hồ sơ bệnh án, ngoài cửa lại có người tiến vào.
Ý cười trên mặt Nguyễn Tiểu Ly từ từ nhạt đi, chỉ có thể nhìn Tần Dự Thâm đối xử nghiêm túc với mỗi một bệnh nhân làm cô có chút buồn bực.
Cô ngồi trong văn phòng được nửa tiếng thì dì Trần mới quay lại: “Tiểu thư, chúng ta phải đi làm thẩm tách máu rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu, đi theo dì Trần ra ngoài.
Đợi đến khi cô rời đi rồi, Tần Dự Thâm mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc Nam Ly ngồi ở chỗ này luôn làm cho có hắn cảm giác rất không thoải mái, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào mình…
…
Trong phòng bệnh vip, Nguyễn Tiểu Ly nằm trên giường bệnh trắng tinh, bên cạnh là y tá đang chuẩn bị các loại máy cần dùng cho thẩm tách máu.
Một vài y tá đang phục vụ cho cô, đẩy các loại máy móc đến bên giường, sắp xếp từng cái một.
Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại mặc kệ bọn họ làm việc. Chờ đến khi lên máy thẩm tách, Nguyễn Tiểu Ly mới từ từ cảm nhận được cảm giác tim đập nhanh, lồng ngực khó chịu.
Đây đều là những phản ứng bình thường khi làm thẩm tách, chỉ cần không xuất hiện biến chứng nghiêm trọng như suy tim là được.
Nguyễn Tiểu Ly mê man ngủ thiếp đi.
Các y tá đều đi hết ra ngoài, chỉ còn một mình dì Trần trông coi bên cạnh. Bà cầm dao gọt hoa quả gọt vỏ trái cây, chờ tiểu thư tỉnh lại sẽ có cái để ăn ngay.
Trên hành lang bệnh viện có một y tá đang đẩy xe con đi ngang qua cửa của phòng bệnh vip kia, cô liếc mắt nhìn thoáng qua căn phòng đó một chút cái, trong mắt hiện lên hận ý chôn sâu.
Tằng Y Nhiễm đẩy chiếc xe đi đến một cái cầu thang không người, sau đó kéo khẩu trang trên mặt xuống, hít thở gấp gáp.
Vừa rồi suýt chút cô đã không nhịn được mà xông vào trong đó!
Tằng Y Nhiễm vĩnh viễn không bao giờ quên được kiếp trước bản thân bị cặp cha con kia lừa đi cắt thận như thế nào, và còn cả chuyện cô phải chết trên bàn giải phẫu vì xảy ra vấn đề ngoài ý muốn.
Không sai, là kiếp trước, bởi vì Tằng Y Nhiễm cô là người trọng sinh.
Đời trước, trên đường tan tầm về nhà, cô đột nhiên bị người ta bịt miệng rồi ngất đi. Thời điểm cô mở mắt ra lần nữa thì đã thấy bản thân đang ở trong một phòng bệnh.
Thông qua cuộc trò chuyện của những người đó, Tằng Y Nhiễm mới biết được bản thân bị tay sai của một kẻ có tiền bắt đi, hơn nữa bọn họ còn muốn cắt một quả thận của cô để cứu con gái của kẻ có tiền kia.
Tại sao lại chọn cô? Đương nhiên là bởi vì cô và con gái của kẻ có tiền đó có cùng nhóm máu gấu trúc.
Tằng Y Nhiễm cứ thế nhìn thận của mình bị lấy ra rồi cấy vào thân thể của cô gái kia, còn cô thì chết trên bàn giải phẫu ngay sau đó vì bị xuất huyết quá nhiều.
Nhưng may thay ông trời không đối xử tệ với cô mà để cô được trọng sinh, trọng sinh đến thời điểm hai tháng trước khi bị người ta bắt cóc.
Đó cũng là thời điểm mà Tằng Y Nhiễm vừa mới chuyển tới bệnh viện này không lâu, việc đầu tiên cô làm sau khi trọng sinh chính là tìm đọc bệnh án.
Quả nhiên cô đã tìm ra cái người muốn lấy thận của mình trong danh sách bệnh án được ghi chép của bệnh viện. Tên cô ta là Nam Ly, 21 tuổi, bị suy thận giai đoạn cuối.
“Cho dù cô có sắp chết thì cũng không thể tùy tiện lấy đi thận của người khác… Sống lại một đời, tôi nhất định sẽ không để cho cha con hai người thực hiện được điều đó.” Tằng Y Nhiễm lại đeo khẩu trang, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, sau đó mới đẩy xe con đi làm việc tiếp tục.