Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly hơi nghiêng đầu, cười haha: “Cậu thấy tôi hiền lành thế này mà lại tùy tiện giết người vô tội sao?”
Thẩm Tử Hoài đưa tay đẩy mắt kính. Chiếc kính này là pháp bảo của hắn.
Sinh ra trong một gia tộc bắt ma, hầu hết mọi người đều có đôi mắt âm dương bẩm sinh. Thế nhưng mẹ hắn là người bình thường nên hắn không có được nó. Cha hắn không liên hôn với gia tộc khác mà lại lựa chọn kết hôn với một người phụ nữ bình thường có tính tình hiền dịu. Hai người đã sinh ra một người con là hắn.
Chiếc mắt kính này có tác dụng tương tự với mắt âm dương, nhờ nó mà hắn mới có thể nhìn thấy cô.
Lúc trước, khi Thẩm Tử Hoài đứng ở bên ngoài trường đã nhìn thấy ngôi trường này bị bao phủ bởi một đám sương đen dày đặc.
Lúc được giáo viên đưa tới lớp và tiến vào phòng học, ánh mắt đầu tiên của hắn đã chú ý đến cô gái hiền lành mặc đồng phục, ngũ quan tinh xảo đang ngồi cạnh cửa sổ.
Có đôi khi, gương mặt và ánh mắt sẽ không lừa người. Cô rất hiền nhưng lại bị người ta hại.
“Tớ tin cậu, ngoan.” Thẩm Tử Hoài cười.
Hắn tin cô sẽ không hại người vô tội.
“Khuya rồi, bạn học Thẩm Tử Hoài nên về ngủ đi.”
“Bỏ hai chữ “bạn học” đi, gọi tên là được rồi, hoặc gọi tớ là Tử Hoài.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tô Tiểu Thanh” lùi về sau một bước: “Thẩm Tử Hoài, chúng ta không thân quen cho lắm.”
Gọi cả tên họ của cậu thì được, chúng ta có thân đâu. Hơn nữa cũng không thể thân được, cậu còn phải yêu đương với nữ chính.
“Tô Tiểu Thanh” vượt qua Thẩm Tử Hoài, từng bước từng bước chậm rãi đi về phía khu dạy học.
Thẩm Tử Hoài bước tới nửa bước, nhưng nghĩ tới điều gì đó bèn thu chân, xoay người đi đến khu dạy học.
Hắn rất tò mò Nguyễn Ly Ly sẽ làm gì.
Thẩm Tử Hoài đi cách khá xa. Nguyễn Tiểu Ly biết có người theo sau nhưng cũng không quay đầu lại nhìn.
Thẩm Tử Hoài nhìn Tô Tiểu Thanh đi vào tòa nhà dạy học. Hắn không vào theo mà chỉ đứng dưới lầu xem các cô định làm gì.
Mười phút sau, trên tầng thượng xuất hiện một thân hình mảnh khảnh.
Tiếp theo, bóng hình đó nhảy xuống!
Cạnh tòa dạy học có trồng vài cây đại thụ xanh um, thân thể kia va chạm với các nhánh cây rồi vụt qua, sau đó nặng nề rơi xuống đất và vang lên một tiếng thật mạnh…
Khoảnh khắc Tô Tiểu Thanh nhảy xuống, Thẩm Tử Hoài có chút giật mình, đồng tử co lại.
Thi thể của Tô Tiểu Thanh nằm trước mặt Thẩm Tử Hoài, cách hắn chưa tới 5 mét.
Hắn nhìn thấy rất rõ thi thể kia thê thảm thế nào.
“Đây là có phải là gậy ông đập lưng ông không? Lúc trước cậu cũng ngã ở chỗ này à?” Thẩm Tử Hoài hỏi.
Đằng sau bỗng có tiếng nói vọng tới: “Đây là chỗ tôi ngã chết.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở đằng sau, khuôn mặt nhỏ xinh nở một nụ cười khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Cô muốn Tô Tiểu Thanh chết ở cùng một chỗ để những người kia biết rằng cô đã trở về.
Để có thể trả thù một cách sảng khoái thì không gì bằng khiến những người kia luôn bị tra tấn tinh thần.
Tiếp theo đây, từng người, từng người một sẽ không chết dễ dàng thế này đâu.
Thẩm Tử Hoài vừa quay đầu thì nhìn thấy nụ cười của cô, trong thời gian ngắn hắn không biết nên nói cái gì mới đúng, vì thế hắn bèn nhận xét: “Quá xấu.”
Hắn không thích bộ dạng kinh dị của cô, rất xấu.
Có lẽ trước đây cô cũng đã từng là một cô gái sạch sẽ, ngoan ngoãn, và nghe lời.
Nguyễn Tiểu Ly không chế cảm xúc của mình, thu lại nụ cười khủng bố, mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Còn chưa về ngủ à? Đúng rồi, người khác không nhìn thấy tôi đâu, đến khi kiểm tra camera thì chỉ nhìn thấy cô ta với cậu thôi.”
Đợi trời sáng, người ta phát hiện ra thi thể của Tô Tiểu Thanh thì chắc chắn sẽ đi kiểm tra camera.
Cô là ma, camera không soi được.
Đến lúc đó, họ chỉ nhìn thấy Thẩm Tử Hoài và Tô Tiểu Thanh. Mà Tô Tiểu Thanh còn chết trước mặt Thẩm Tử Hoài chưa đến 5 mét, haha.
Nguyễn Tiểu Ly biến mất. Cô chờ đến ngày mai xem kịch hay.
Thẩm Tử Hoài liếc nhìn trên đất một cái rồi cũng quay người rời đi.
Ngày mai đã được định sẵn là một ngày không yên bình. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mới sáng sớm, cả trường đã bị kinh động. Lúc 6 giờ rưỡi, một bảo vệ đi tuần tra và nhân tiện mở hết cửa sắt ở cầu thang của dãy nhà dạy học. Nhưng vừa mới đi đến trước tòa nhà thì đã nhìn thấy một thi thể nằm trong vũng máu, ông ta sợ hãi đến mức lên cơn đau tim, lớn tiếng gọi người tới.
Tiếp theo đó, những bảo vệ khác, còn có một vài giáo viên ở lại trường và một vài học sinh chuẩn bị rời giường để tập hợp chạy bộ ở sân thể dục cũng đều nghe thấy tiếng la.
Họ nghe thấy rằng đã chuyện lớn xảy ra, theo như lời ông lão bảo vệ nói thì trước tòa nhà dạy học có người chết.
Các giáo viên đều muốn che đậy, còn những học sinh nghe tin cũng đi ra xem náo nhiệt.
Vương Vân Vân, người hay thích tưởng tượng, lúc đi ra có chút hoảng hốt: “Trương Hiểu, cậu nói xem có phải Tô Tiểu Thanh…”
Trương Hiểu: “Không thể nào.”
“Nhưng mà sáng sớm dậy đã không thấy cậu ấy ở trên giường rồi.”
Trương Hiểu: “Có thể là ra ngoài thôi…”
Lời nói ra mà đến chính bản thân cô còn không tin, mới sáng sớm Tô Tiểu Thanh đi đâu được chứ?
Khi đến trước dãy nhà dạy học, có người nhìn thấy thi thể thì lập tức nôn thốc nôn tháo.
Tòa nhà dạy học cao 7 tầng, ngã xuống thì chỉ có thể thịt nát xương tan.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là trước tòa nhà dạy học còn có hàng cây cao lớn. Bởi vì suốt kỳ nghỉ không được cắt tỉa nên cành lá xum xuê, nhánh cây đã vươn tới các phòng học.
Trước khi khai giảng mấy ngày, nhà trường mới gọi người đến cắt tỉa bớt. Rất nhiều nhánh cây bị chặt đi, những chỗ bị chặt khá sắc nhọn.
Nữ sinh đó nhảy từ tầng thượng xuống, nhào người lên cây, bị những những nhánh cây sắc nhọn đó đâm vào bụng…
Bên cạnh thi thể còn có nội tạng rớt ra ngoài, máu thịt lẫn lộn, vô cùng buồn nôn.
Giáo viên dẫn học sinh chạy bộ sững sờ, sắc mặt trắng bệch, nhưng dù sao cũng giáo viên nên cần phải quản lý hiện trường.
“Tất cả các học sinh quay về ký túc xá ngay lập tức, không cho phép bàn tán. Chuyện hôm nay sẽ có các lãnh đạo xử lý.”
Các học sinh thảo luận sôi nổi, không nghe thấy lời giáo viên nói.
“Rốt cuộc đó là ai nhỉ? Khuôn mặt úp xuống… Tớ nghĩ có lẽ gương mặt của của cậu ấy nát bấy rồi.”
“Mẹ ơi, thảm quá đi mất, bụng thì rách, cái màu trắng đó là gì…”
“Ọe, cậu đừng nói nữa.”
“Các cậu không phát hiện cảnh tượng này rất giống một bình luận chế truyện trên diễn đàn sao?”
Điều đáng nói là bình luận đó là đáng sợ nhất, có nhiều lượt thích và nằm trong top bình luận của bài.
Nhảy từ tầng thượng xuống, bị nhánh cây đâm rách bụng, giống hệt trong bình luận!
Bầu không khí kinh hoàng dần lan ra khắp nơi.
Sắc mặt của Vương Vân Vân và Trương Hiểu đều trắng bệch. Quả thật trên diễn đàn có bình luận đó.
Trâu Thục Vũ rất buồn nôn và sợ hãi, bởi vì xung quanh toàn là mùi máu, hơn nữa cô còn nhớ rõ ràng rằng cách đây một năm, người nằm ở đây là một người khác…
Vị trí giống y hệt, người đó cũng úp mặt như thế này, toàn thân cũng máu thịt lẫn lộn. Trâu Thục Vũ nghĩ đến cảnh tượng đó liền rét run cả người.
Mọi người bắt đầu bàn tán về chuyện khung cảnh này giống như đúc với những gì được mô tả trong bình luận trên diễn đàn.
Giáo viên lên tiếng lần nữa: “Có nghe thấy không? Các lớp xếp thành hàng quay về ký túc xá! Ai rời khỏi ký túc xá thì ghi thành lỗi lớn!”
Nghe thấy ghi lỗi, các học sinh mới biết sợ hãi, từng người một ngoan ngoãn xếp thành hàng.
Cả sân trường chỉ còn lại giáo viên và bảo vệ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giáo viên: “Lập tức đến phòng điều khiển kiểm tra camera, chỗ này không được dịch chuyển bất kỳ một thứ gì. Mau đi báo cảnh sát.”