Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tằng Y Nhiễm rất mẫn cảm, chỉ trong nháy mắt cô đã cảm thấy cô Nam Ly có địch ý với mình.
Sao vậy?
Cô luôn giữ khuôn phép khi tiêm thuốc cho cô ấy, hình như chưa từng đắc tội với cô Nam Ly chỗ nào mà.
Vốn dĩ cho rằng Tần Dự Thâm sẽ khuyên Nguyễn Tiểu Ly đừng xuất viện, nhưng không ngờ kết quả lại là…
Tần Dự Thâm: “Không muốn ở thì xuất viện đi. Tôi còn một tin muốn báo cho cô. Tôi đã từ chức, hiện tại là bác sĩ riêng của cô.”
Hắn nói rất từ tốn và nhẹ nhàng, cả người lộ ra sự ôn hòa, rõ ràng đã bớt lạnh lùng hơn bình thường.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩn người một lúc, sau đó mới hỏi Tiểu Ác: “Tiểu Ác, trong cốt truyện có tình tiết này không?”
Tiểu Ác chết lặng… thật lâu cũng không trả lời, dứt khoát trầm mặc.
Cốt truyện có tình tiết này không? Đương nhiên là không!
Sao nam chính lại có thể làm bác sĩ riêng của nhân vật phản diện chứ? Tất nhiên là không có tình tiết này trong cốt truyện gốc rồi!
Nhưng hiện thực lại xảy ra…
Tự ti, Tiểu Ác tự ti.
“Hừ, ta không tức giận, ta không có ở đây. Chuyện này thì có cái khỉ gì, ăn thua gì đến ta…”
Trong không gian đen kịt vô tận, Tiểu Ác đưa tay ôm mái tóc xoăn mềm mại, thân thể nhỏ bé ngồi bệt dưới đất và bấu chặt tấm thảm trải sàn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Lải nhải xong, khuôn mặt của Tiểu Ác tối sầm lại: “Không được, mấy cái thế giới này đều có vấn đề. Hệ thống nào phụ trách? Ba nghìn thế giới rõ ràng đầy chỗ hở và có quá nhiều nơi đã bị phá vỡ.”
Có phải gần đây các hệ thống do trạm không gian phát minh để duy trì bình yên của ba nghìn thế giới đều lười biếng hết không?
Có lỗ hổng, chắc chắn có lỗ hổng!
Tiểu Ác mở giao diện khiếu nại trên màn hình, chọn những thế giới trước đây và thế giới này rồi gửi liên tục mấy lá thư khiếu nại.
Bàn tay nhỏ bé lướt trên màn hình gửi tin khiếu nại: Cốt truyện của thế giới này đã sụp đổ, nhân vật chính của thế giới khác thường, xin trạm không gian gửi hệ thống đến bảo trì.
Phải sửa chữa mới được. Tuy rằng thế giới này sụp đổ không ảnh hưởng tới việc nó kiếm điểm, nhưng mỗi lần bị vả mặt nó cũng tức muốn chết.
Cốt truyện đã ghi ban đầu đâu, chẳng đi theo lộ tuyến gì hết, lúc nào cũng vả mặt nó.
Tiểu Ác cảm thấy thể diện của mình đã bị mất hết, huhu.
Nguyễn Tiểu Ly không nghe được câu trả lời của Tiểu Ác, nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt, không cần Tiểu Ác nói thì cô cũng biết tại sao lại thế này, lệch rồi… haiz…
Tằng Y Nhiễm đứng bên cạnh nghe thấy những lời của Tần Dự Thâm thì vô cùng kinh ngạc.
Chuyện về gia đình của bác sĩ Tần và hàng loạt công lao to lớn của bác ấy được người trong bệnh viện truyền rất kỳ diệu, ai cũng nói người như vậy nhất định sẽ là nhân tài hàng đầu của đất nước, trở thành viện sĩ (*) được nhân dân kính trọng.
(*) viện sĩ: thành viên của viện hàn lâm khoa học.
Tại sao bác sĩ Tần lại giữa chừng trở thành bác sĩ riêng của cô Nam Ly? Điều này rất bất lợi đối với sự phát triển tương lai của bác ấy, cũng tương đương với phí thời gian.
Tằng Y Nhiễm không nghĩ ra và cũng không muốn nghĩ. Cô chỉ là người ngoài cuộc. Đây là chuyện của người ta, lựa chọn của mỗi người đều nên được tôn trọng.
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly toát lên sự nóng cháy: “Anh trở thành bác sĩ riêng của tôi?”
“Ừ.” Trong mắt Tần Dự Thâm hiện lên ý cười, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một độ cong nhu hòa.
“Vậy anh sẽ là bác sĩ diện của một mình em, không cần khám bệnh cho người khác, cũng không cần quan tâm đến người khác, đúng không?”
“Ừ.”
Về nguyên tắc là như vậy, nhưng câu của cô lại nghe quái quái.
Tằng Y Nhiễm và dì Trần ở bên cạnh hạ thấp cảm giác tồn tại.
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay nắm lấy quần áo của Tần Dự Thâm. Hắn không né tránh, để mặc Nguyễn Tiểu Ly níu chặt.
“Anh đã là bác sĩ của em thì về sau phải đối xử tốt với em, phải đi theo em, không được rời khỏi em.” Cô thản nhiên nói với vẻ bá đạo.
“Ừ.”
Không nói được là không đúng chỗ nào, nhưng giờ phút này tâm tình của Tần Dự Thâm rất vui sướng.
Thật ra học y không nhất định phải hạn chế trở thành loại bác sĩ nào, chỉ cần hắn cứu chữa cho bất kỳ một ai thì đều đáng để vui mừng.
Có thể chữa bệnh cho cô, hắn cảm thấy rất vui.
Tần Dự Thâm đang vui sướng, nhưng khi nghĩ tới vấn đề thận để thay thì tâm trạng lập tức nặng nề.
Không tìm được thận, không ai dám nói cô có thể sống…
Quay trở lại chuyện xuất viện, Tằng Y Nhiễm dẫn họ đi làm thủ tục xuất viện rồi sau đó đưa Nguyễn Tiểu Ly lên xe.
“Em không muốn về nhà. Bác sĩ Tần, em có thể đến nhà anh không?”
Nếu nam chính đã lệch vậy thì cứ để anh ta lệch đến cùng đi, cô chỉ cần bám dính anh ta thì chính là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Việc nam chính tới nhà cô và hai người ở chung so với chuyện cô tới nhà nam chính và hai người ở chung là hoàn toàn khác nhau.
Bạn đã gặp ai ngoài nữ chính đến ở nhà nam chính chưa? Đã thế người đó còn là nữ phụ độc ác, đã từng gặp chưa?
Tiểu Ác vui vẻ: “Cô mà tới nhà nam chính ở thì đảm bảo nhiệm vụ sẽ được hoàn thành ở mức cao nhất, điểm sẽ ào ào bay về.”
“Ừ.”
Tiểu Ác suy tư một hồi, đột nhiên trợn tròn mắt nghi ngờ: “Có phải cô có mục đích khác không?”
Ở nhà nam chính, nữ chính ở sát bên cạnh.
Nguyễn Tiểu Ly: “Nam chính làm bác sĩ riêng của ta, nếu ta về Nam gia thì chắc chắn nam chính sẽ theo qua kia. Khi đó, nam chính và nữ chính sẽ không thể gặp mặt nhau.”
Nhiệm vụ phía sau của cô là nhìn nam chính và nữ chính ở bên nhau, ghen, dục vọng chiếm hữu dâng trào và cuối cùng là hắc hóa.
Nếu Tần Dự Thâm tới Nam gia và không gặp mặt Tằng Y Nhiễm thì làm sao cô có thể hắc hóa được cơ chứ? Cho nên bất kể thế nào cô cũng phải dọn đến nhà Tần Dự Thâm.
Tần Dự Thâm không phản đối, gật đầu đồng ý.
Dì Trần lo lắng sốt ruột. Giờ tiểu thư còn không muốn về nhà, chắc chắn là đã cãi nhau với ông chủ.
Lúc trưa tiểu thư với ông chủ đã nói gì với nhau vậy, tại sao lại đến mức như thế này?
Nơi Tần Dự Thâm sống cũng một tiểu khu giàu sang. Bên trong các căn hộ ở đây đều rất rộng rãi và sang trọng, nhưng tuyệt nhiên không thể bì được với biệt thự của Nam gia.
Tần Dự Thâm không thiếu tiền, nhưng hắn thích sống trong kiểu căn hộ thế này. Khi vừa mới đến thành phố A làm việc, hắn đã mua nó ngay.
Nguyễn Tiểu Ly: “Dì Trần, dì về nhà trước đi, khoảng thời gian kế tiếp con sẽ sống ở nhà bác sĩ Tần. Có bác sĩ Tần ở đây thì dì không cần lo lắng cho con đâu.”
“Được… Tiểu thư có cần gì thì hãy gọi cho tôi.”
“Dạ.”
Dì Trần rời đi xong Tần Dự Thâm mới dẫn Nguyễn Tiểu Ly đi thang máy lên lầu.
Căn hộ mà Tần Dự Thâm mua nằm ở một nơi rất cao, quang cảnh nhìn từ trên đó xuống rất đẹp.
Trong thang máy chỉ có hai người. Dáng người Nguyễn Tiểu Ly rất nhỏ gầy, chỉ cao tới ngực Tần Dự Thâm, thoạt nhìn giống như một người anh trai đang dẫn theo một cô em gái.
Mũi Tần Dự Thâm rất nhạy, dường như hắn có thể ngửi thấy hương thơm và mùi thuốc thoang thoảng trên người cô.
“Bác sĩ Tần, em tùy tiện nói tới nhà anh như vậy có làm anh không vui không?”
Cô vô cùng nhạy cảm, hơi sợ hắn không vui nhưng lại cấp bách muốn chiếm địa bàn của hắn.
Tần Dự Thâm cúi đầu: “Không đâu, nhà tôi vốn dĩ chỉ có mình tôi, vẫn còn nhiều phòng trống, có cô đến sẽ náo nhiệt hơn.”
Đang nói, sắc mặt của hắn có chút thay đổi. Đột nhiên hắn nhớ tới Tần Bảo Bảo đang ở trong nhà…