Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lâm Dục kéo tay Nguyễn Tiểu Ly qua và rút một ống máu. Máu của người bình thường đều là màu đỏ, còn máu của cô lại biến thành màu đen. Đây là màu máu của người bị nhiễm virus zombie và đã tử vong. Trong mắt Lâm Dục hiện lên vẻ đau lòng.
Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên nhớ lại một sự kiện nhỏ: “Tiểu Ác, không phải ngươi đã nói nam chính sẽ lấy được một mẩu máu đặc biệt từ trên người một con zombie ở lần zombie vây thành này sao…”
Tiểu Ác gật đầu: “Cốt truyện ban đầu thì là như vậy, nhưng cô đã làm zombie rút lui nên cốt truyện đã bị thay đổi, lấy máu của người ta cũng biến thành lấy máu của cô. Mà máu của cô thì đặc biệt hơn nữa, có lẽ nam chính sẽ càng thuận lợi để nghiên cứu thành công hơn, thuốc cũng sẽ càng mạnh.” Tiểu Ác bình tĩnh phân tích.
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong thì cảm xúc nửa vời, nhưng cũng có thể coi như là bình tĩnh.
Lâm Dục cho cô vài viên tinh hạch rồi rời đi. Bây giờ cô giống hệt một con thú cưng bị nuôi nhốt trong lồng, aiz…
…
Gần đây tất cả mọi người đều biết tâm trạng của Lâm Dục không tốt, tốt nhất là đừng chọc đến hắn.
Hiện tại hắn đang say mê nghiên cứu thuốc. Trong nửa năm qua đã có rất nhiều người của thành phố An Toàn nghiên cứu loại thuốc này nhưng đều thất bại, vậy nên trong lòng mọi người đã không còn ôm quá nhiều hy vọng về nó.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Lâm Dục vùi mình vào nghiên cứu như thế đã khiến cho một vài người tìm lại được lòng tin.
Có một chuyện rất kỳ lạ là từ sau lần zombie rút lui kia, mấy ngày qua chúng nó đều không có một chút động tĩnh nào. Bọn chúng không tấn công thành phố An Toàn nữa, vậy đám zombie đó đang muốn làm gì?
Vì thế, thành phố hoàn toàn không dám thả lỏng, lúc nào cũng nơm nớp đề phòng.
Đồng thời thành phố cũng ráo riết nghị luận về việc phải chăng có thật sự tồn tại vua zombie hay không.
Lúc mở họp, rất nhiều lãnh đạo cấp cao đều cho rằng có vua zombie tồn tại, hơn nữa còn đề nghị truy tìm vua zombie, bắt giặc phải bắt vua trước, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (*).
(*) hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu (挟天子以令诸侯): là sách lược sử dụng "thiên tử" như "con rối" để hiệu triệu và sai khiến các "chư hầu".
Cửa phòng họp mở ra, Lâm Dục mặc đồ bảo hộ đi đến: “Không có vua zombie.”
Cho dù Lâm Dục lại lần nữa đến họp muộn, nhưng mọi người đều biết gần đây hắn đang làm gì nên không một ai trách tội hắn.
Lâm Dục vừa đến đã nói thẳng rằng không có vua zombie, lời nói ngắn gọn này hoàn toàn không đủ sức thuyết phục mọi người.
“Tiến sĩ Lâm, sao anh lại chắc chắn không có vua zombie tồn tại chứ?”
Một lãnh đạo cấp cao nói: “Tiến sĩ Lâm à, có lẽ vua zombie thật sự tồn tại đấy. Xét về quy mô và hành vi của đám zombie, nếu nói không có ai lãnh đạo thì quá không hợp lý rồi.”
Lâm Dục ngồi xuống, bày ra sắc mặt nghiêm túc: “Không có vua zombie, sở dĩ zombie tấn công thành phố An Toàn là vì ở đây có quá nhiều người, mùi vị quá nồng.
Càng nhiều người tập trung thì mùi vị sẽ càng nồng, mà zombie thì lại là giống loài không có ý thức, chỉ cần là mùi hương của con người thì chúng nó sẽ điên cuồng công kích. Vậy nên thành phố An Toàn xảy ra zombie triều cũng không phải là chuyện gì lạ, chẳng qua là lần này zombie triều có quy mô lớn quá mà thôi.
99% zombie đều không có ý thức, chỉ có nhóm zombie biến dị mới có. Thế nhưng nghiên cứu đã chứng minh rằng chỉ số thông minh của zombie biến dị chỉ nằm ở mức thiểu năng.”
“Nếu vậy thì Tiến sĩ Lâm giải thích thế nào về việc lần này bầy zombie lại đột nhiên rút lui?”
Lâm Dục: “Zombie biến dị thiểu năng cũng biết sợ hãi chứ, thấy đánh không lại thì đương nhiên sẽ bỏ đi rồi. Mà zombie cấp thấp sẽ đi theo zombie cấp cao, do đó zombie biến dị đi thì các zombie cấp thấp cũng sẽ đi.
Nếu thật sự có vua zombie vậy thì số lượng zombie tấn công vào thành phố An Toàn sẽ không chỉ dừng lại ở mức đó. Mọi người chẳng lẽ đã quên, trên thế giới này hiện nay, thứ không thiếu nhất chính là zombie. Nếu có vua zombie, mà vua zombie lại biết tổ chức kế hoạch công kích và tập hợp các zombie thì các người cảm thấy thành phố An Toàn sẽ kiên trì nổi một giờ sao?”
Lâm Dục thẳng thừng dùng một câu hỏi chí mạng để hỏi ngược lại khiến tất cả mọi người trong phòng đều phải á khẩu và nghẹn họng.
Trong tận thế, nhân loại trên Trái Đất còn lại không tới 10%, còn số lượng zombie thì lại đáng sợ đến dọa người. Nếu thật sự có vua zombie và nó có ý muốn tấn công thành phố An Toàn, khi đó nó chỉ cần triệu tập zombie đến vây công thì chỉ sợ không đến mười phút là thành phố An Toàn sẽ thất thủ.
Với cách lập luận như vậy, Lâm Dục đã thành công làm mọi người bác bỏ phỏng đoán có vua zombie ngay lập tức.
Tuy nhiên, bọn họ không phải bị Lâm Dục thuyết phục mà là sợ hãi. Ai cũng không dám tưởng tượng đến viễn cảnh có vua zombie, bởi vì khi đó, bọn họ căn bản chẳng còn đường sống nào nữa.
Nhóm người này không biết, trên thế giới quả thật có vua zombie, nhưng con zombie này lại rất phật hệ, nó không hề có ý muốn tấn công con người ở thành phố An Toàn, chẳng qua nó cũng chỉ là một kẻ bất hạnh trong thời kỳ tận thế mà thôi.
Sau khi xóa bỏ băn khoăn của nhóm lãnh đạo thành phố An Toàn, Lâm Dục nói thẳng vào mục đích hôm nay mình đến họp.
“Nghiên cứu thuốc diệt zombie đã có bước đầu thành công.”
“Bước đầu thành công?”
Tất cả mọi người đều trưng ra vẻ mặt tò mò và chờ mong.
Lâm Dục: “Có thể khiến zombie bất động.”
Bất động!
Ánh mắt của mọi người đều sáng lên: “Có nghĩa là thuốc tác dụng lên cơ thể của zombie khiến chúng sẽ mãi bất động sao?”
Lâm Dục: “Chúng nó bị dính thuốc lên da thì sẽ bất động.”
Chỉ cần dính vào da là có thể đạt được hiệu quả này?
Nói vậy thì nếu dùng thuốc tạo ra một cơn mưa thì sẽ khiến một lượng lớn zombie bị cứng đơ lại đúng không? Khi đó con người chỉ cần dùng dao bổ đầu chúng nó là được rồi!
Thành công thế này vậy mà chỉ gọi là bước đầu, vậy thành công cuối cùng của Tiến sĩ Lâm sẽ là gì?
Lâm Dục lấy ra bảng số liệu của mình rồi truyền đi cho những người kia xem: “Mục đích cuối cùng của thí nghiệm thuốc là giết chết zombie ngay lập tức. Hơn nữa thuốc còn có tính lây lan, để zombie lây cho zombie rồi khiến chúng nó bị tiêu diệt toàn bộ.”
Lúc trước zombie phát triển thế nào? Chẳng phải chỉ là một đợt lây lan virus zombie thôi sao?
Vậy mà chỉ trong lần đó, hầu như toàn bộ thế giới đều bị nhiễm bệnh. Có người chết đi và biến thành zombie, còn có người thì cố chống chọi qua được và có được dị năng.
Đến như thế nào thì về như thế ấy đi.
Virus zombie chết đi sẽ lây lan, từ đó zombie sẽ lây bệnh cho zombie rồi nhanh chóng lan ra cho đến khi tất cả các zombie đều bị diệt sạch. Con người còn có thể dùng mưa thuốc để nhổ cỏ tận gốc.
Lâm Dục: “Thuốc vẫn còn đang được tiếp tục nghiên cứu. Tôi sẽ bảo đảm thuốc này chỉ có tác dụng với zombie mà vô hại với con người.”
Tất cả các lãnh đạo cùng đứng dậy và khom lưng với Lâm Dục: “Nhiệm vụ cứu vớt nhân loại phải dựa vào anh rồi.”
“Ừ.”
Vẻ mặt của Lâm Dục lạnh nhạt nhưng không một ai quở trách hắn có thái độ như vậy. Có lẽ tính cách của thiên tài, chúa cứu thế là như vậy.
Lâm Dục vừa ra khỏi phòng họp liền đi thay quần áo, sau đó nhanh chân về nhà. Trong lồng sắt cực lớn trong phòng có lót tấm thảm mà Tiểu Zombie yêu thích nhất.
Sau khi trở lại nơi này và nhìn đến bóng dáng kia, trên mặt Lâm Dục mới xuất hiện nụ cười: “Tiểu Zombie, anh về với em rồi đây.”
Nguyễn Tiểu Ly nhích lại gần hắn và vươn tay, Lâm Dục lập tức nắm lấy tay cô.
Lâm Dục biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng hắn thật sự rất sợ Tiểu Zombie sẽ ra khỏi thành và rời đi, rồi từ đó hắn sẽ không tìm được cô nữa.
Chờ đến khi tận thế kết thúc thì hắn sẽ thả cô ra, nhưng có lẽ lúc ấy cô chỉ còn lại một mình hắn mà thôi.
Dường như Tiểu Zombie cũng không tức giận vì bản thân bị nhốt cho lắm. Điều này khiến Lâm Dục cảm thấy có chút vui mừng.
Lâm Dục lấy ra một ống thuốc.
Nguyễn Tiểu Ly rụt tay một cái: “Tại sao anh cứ luôn chích tôi?”
Lâm Dục vẫn giống như những lần trước đây là không giải đáp cho cô vì đâu.
Nguyễn Tiểu Ly nghiêng đầu dựa vào thanh sắt và nhìn bản thân bị bơm vào nước thuốc mà mình không biết, sau đó cô nói một cách thờ ơ: “Anh đang dùng tôi làm vật thí nghiệm. Nước thuốc này sẽ giết chết zombie, đúng không?”
Tiếng nói của cô rất bình tĩnh, không chút nào thèm quan tâm xem bản thân sẽ chết hay không. Thế nhưng nếu nghe cẩn thận thì hình như có thể nghe ra một tia uất ức trong giọng điệu ấy.