Editor: 2508_Ying
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Bất kể là khả năng nào thì hiện tại hai đại lão cũng đang đánh quái ở trung tâm hồ.
Đại lão đúng là đại lão, ra chiêu vô cùng nhanh gọn và dứt khoát, hoàn toàn không đặt boss của Kính Hồ vào mắt. Sau đó, cả hai chủ động khuấy động hồ nước, không sợ chết mà chọc tức lũ quái để thu hút chúng đến.
Boss của Kính Hồ là Thủy Quái có thể hoạt động tự do ở bất cứ nơi nào có nước, giỏi nhất là ẩn núp trong nước rồi tấn công người khác.
Trong lúc người vây xem còn chưa phát hiện ra quái vật đang ở chỗ nào thì hai người kia giống như có mắt thần mà nhanh chóng đổi hướng tấn công tới cùng một vị trí, làm mặt nước nổi lên gợn sóng, hiển nhiên là đã đánh trúng con boss
【Sao bọn họ phát hiện được hay vậy? Bay cao như thế mà vẫn có thể nhìn thấy tình hình ở dưới nước.】
【Điểm chú ý của tôi khác ông. Cái tôi nhìn thấy là tốc độ ra đòn vừa rồi của họ là cùng lúc. Cái người tên Tuấn này vậy mà có thể theo kịp tốc độ của đại thần Thừa Mặc.】
Mọi người xung quanh được một phen cảm thán.
Thừa Mặc cũng bị làm cho kinh ngạc, đồng thời còn có một sự phấn khích khó có thể kiềm chế như thể đã tìm được người bạn thân.
Trong quá trình đánh quái sau đó, Tuấn luôn có thể bắt kịp tiết tấu, tốc độ di chuyển và ra đòn rất nhanh, kỹ năng quan sát cũng rất mạnh. Nhưng dần dà, Thừa Mặc đã phát hiện ra khuyết điểm của anh ta. Phong cách của anh ta là tấn công dồn dập, không cho boss một cơ hội thở dốc nào, nếu đánh như vậy trong thời gian dài thì tay của anh ta sẽ rất dễ bị thương.
Mạch Thành: 【Chậm lại cũng không sao, nó không đánh được chúng ta.】
Tuấn: 【Tôi muốn giết chết nó trong vòng nửa tiếng.】
Hai người vừa có thể chú ý đến con quái đang ẩn núp dưới hồ vừa có thể trao đổi với nhau.
Giết trong vòng nửa tiếng? Vậy là muốn phá vỡ kỷ lục của đội người ta sao!
Thừa Mặc nghe vậy thì nhiệt tình cũng dâng cao, hắn liếc nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh.
【Được, nửa tiếng vừa đủ.】
Tiếp theo hai người đều ra tay rất nhanh và mạnh, rõ ràng là lũ quái vật dưới đáy hồ muốn lao ra tấn công họ nhưng kết quả lại trở thành chủ động dâng mình tới cửa để bị giết.
Người vây xem xung quanh Kính Hồ, đặc biệt là vài người chơi mới cảm thấy như đang xem một bộ phim viễn tưởng với tốc độ chiếu gấp N lần, họ đã không thể nhìn rõ được nữa.
Một số người chơi lâu năm, bình thường chơi game lúc lập đội còn cảm thấy mình rất ghê gớm, bây giờ… cuối cùng cũng hiểu ra vì sao bản thân không thể trở thành tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp.
Có thể tham gia vào đấu trường chuyên nghiệp thì nhất định đều là những người “tay to” hàng đầu.
Mà hai người kia chính là thiên tài.
Những người trong phòng huấn luyện của Hoa Lâm đều mất bình tĩnh.
Huấn luyện viên Lưu lên tiếng: “Phải kéo Tuấn về.”
Thật ra nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra Tuấn yếu hơn Thừa Mặc, nhưng chưa từng được huấn luyện mà đã đạt được trình độ như vậy thì sau khi huấn luyện không biết sẽ lợi hại đến thế nào nữa.
Hoa Lâm vốn dĩ có thể ngang sức với Hạ Trung, nhưng từ sau khi Hạ Trung có thêm Thừa Mặc, bọn họ đã bắt đầu thấy áp lực. Nhất định phải kéo Tuấn về đội. Trong giải đấu thế giới năm năm sau, hy vọng đội đại diện cho quốc gia sẽ là Hoa Lâm.
Huấn luyện viên Lưu đã nghĩ đến rất nhiều về tương lai sau này, ánh mắt ông nhìn Tuấn lúc này cũng trở nên cháy bỏng.
Cuối cùng, khi người khác còn chưa bắt kịp tình hình trong hồ thì Mạch Thành và Tuấn đã giáng cho boss đòn cuối cùng.
Trên kênh thế giới lập tức xuất hiện dòng thông báo.
【Mạch Thành, Tuấn đã đánh bại quái vật của Kính Hồ, tốn thời gian 22 phút, phá vỡ thành tích của đội Phi Lâm...】
22 phút, tất cả đều im lặng.
Phải rồi, đội ngũ trước đã mất bao nhiêu thời gian?
Nếu nhớ không nhầm thì chắc là hơn 50 phút, mà còn là thành tích của 15 người trong đội cùng hợp sức.
Những người dám đến phó bản Kính Hồ đều là những game thủ lâu năm có chút thực lực. Một đội ngũ gồm 15 người chơi lão luyện đã phải mất gần một tiếng đồng hồ mới có thể tiêu diệt được con boss này, hơn nữa đến cuối họ còn phải chịu thương vong nặng nề.
Bây giờ hai người kia chỉ dùng có 22 phút, đã vậy còn chẳng có tổn thất nào.
Đây… đại khái chính là sự khác biệt giữa thiên tài và người chơi bình thường đúng không?
Lâu rồi Thừa Mặc không đánh một trận sảng khoái như vậy, đồng thời hắn càng muốn kéo Tuấn vào đội, cho dù điều kiện là gì thì hắn vẫn muốn đưa người này về.
Mạch Thành:【Có cân nhắc tới Hạ Trung không? Tài năng của cậu thật sự rất hiếm có, nếu đánh chuyên nghiệp thì chắc chắn cậu sẽ tạo ra một vùng trời riêng. Cậu có điều kiện gì cứ nói ra, tôi đảm bảo sẽ cho cậu tài nguyên luyện tập tốt nhất.】
Một lời mời chân thành thể hiện thành ý lớn nhất.
Tuy rằng hắn không phải huấn luyện viên nhưng với tư cách là đội trưởng thì hắn vẫn có quyền kéo người vào đội.
Lúc này, điện thoại của Thừa Mặc vang lên.
“Alo.”
“Thừa Mặc, cậu quen với Tuấn à? Hai người đánh quái cùng nhau thì chắc là quen đúng không? Cậu nhất định phải giữ lấy cậu ta, không được để người khác cướp đi. Tuấn có ý định chơi chuyên nghiệp không? Chỉ cần cậu ta có thì bất kể là điều kiện gì Hạ Trung chúng ta cũng phải giành bằng được cậu ta.”
Vị huấn luyện viên nghiêm túc và lạnh lùng lúc bình thường hiện tại lại nói năng lộn xộn, rất rõ ràng huấn luyện viên cũng đã xem quá trình đánh boss Kính Hồ của bọn họ lúc nãy.
Thừa Mặc bình thản đáp lại: “Không quen lắm, nhưng em sẽ cố gắng hết sức kéo cậu ta về chiến đội.”
Huấn luyện viên nghe được câu này mới yên tâm, đồng thời còn nói thêm: “Tuấn rất tài năng, nhưng từ cách chơi của cậu ta có thể thấy cậu ta tương đối nóng vội, vậy nên dù cậu ta có đến thì cậu vẫn là đội trưởng.”
Thừa Mặc là con át chủ bài của họ.
Thừa Mặc mỉm cười. Hắn thích trò chơi này, thích đấu giải, không quan tâm đến địa vị. Trên thực tế hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc Tuấn đến sẽ cạnh tranh vị trí với mình hay gì cả.
Hắn trả lời huấn luyện viên vài câu rồi cúp máy, sau đó mới phát hiện Tuấn ở phía đối diện vẫn chưa trả lời.
Cậu ta đang online tại sao lại không trả lời? Chẳng lẽ… cậu ta không muốn đến Hạ Trung?
Trong phòng, Nguyễn Tiểu Ly đang dựa vào ghế. Cổ tay cô đang run rẩy.
Thiên phú của cô tốt là thật, nhưng để thao tác với tốc độ cao trong hơn 20 phút liên tục thật ra đều do ý chí muốn chiến thắng chống đỡ mà thôi.
Trong cốt truyện gốc, nguyên chủ là một người không muốn nhận thua, không muốn thể hiện yếu điểm của mình, đặc biệt là trước mặt Thừa Mặc.
Tiểu Ác lo lắng: “Đau cổ tay hả?”
“Ừm.”
Hiện tại tay cô đang run, nhưng sau này vào đội tuyển chuyên nghiệp và được huấn luyện rồi thì chắc chắn sẽ không như vậy nữa.
Nguyễn Tiểu Ly xoa cổ tay phải bằng tay trái: “Nguyên chủ đúng là một người miệng cọp gan thỏ mà.”
Cho đến khi cổ tay ổn hơn một chút cô mới trả lời lời mời của Thừa Mặc.
Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt và đánh máy.
Tuấn:【Anh thấy đấy, tôi cũng là một cao thủ đánh tầm xa như anh nhưng gà hơn anh. Hạ Trung của các anh đã có người đánh tầm xa rồi thì tôi vào thể hiện kiểu gì?】
Cuối cùng cũng trả lời. Thừa Mặc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trả lời lại: 【Một đội có hai người tấn công tầm xa cũng được.】
【Vậy tôi sẽ dự bị cho anh? Thật xin lỗi, tôi không muốn làm người dự bị.】Cô thể hiện toàn bộ tham vọng của mình.
Thừa Mặc không những không vui mà ngược lại còn có chút vui mừng, xem ra đối phương có ý muốn chơi chuyên nghiệp.
Mạch Thành:【Cậu sẽ không dự bị, chúng ta sẽ cùng nhau ra sân.】
Tuấn: 【Ừ.】
Thừa Mặc ngồi trước máy tính, có chút không nhìn thấu được đối phương.
Mạch Thành: 【Có cân nhắc tới Hạ Trung không?】