Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149. Thế giới 3: Nguyễn San tới đưa thuốc
 
“Thân thể của ta thế nào, trong lòng ta tự có cân nhắc.” Nguyễn San nhìn thị vệ ngăn trước mặt mình, lại nhớ tới thương thế của Nguyễn Ly Trúc, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, quát lớn một câu.
Nói xong, Nguyễn San cũng không cho người bên cạnh có cơ hội mở miệng, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Những người khác còn muốn tiếp tục khuyên can, nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của Nguyễn San, cuối cùng chỉ có thể há miệng, nuốt lời muốn nói trở vào.
Hoàng thượng đã sớm biết tin Tần Vương bị đâm và trọng thương lâm vào hôn mê. Từ khi Nguyễn San tỉnh dậy, Hoàng thượng vẫn luôn phái người hỏi thăm tin tức.
Tuy rằng Nguyễn San nhớ Nguyễn Tiểu Ly, thế nhưng lúc hắn tiến cung vẫn đi gặp Hoàng thượng trước tiên.
“Tham kiến phụ hoàng.”
“Mau đứng lên đi, lại đây ngồi cạnh phụ hoàng. Con còn đang bị thương, thời gian này đừng đi lung tung, phải dưỡng thương thật tốt mới đúng.”
Hoàng thượng thấy Nguyễn San sau khi tỉnh lại đã lập tức tiến cung báo bình an với mình không thể không gật đầu hài lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng dặn dò.

“Phụ hoàng yên tâm, thân thể nhi thần không có gì đáng lo ngại. Lần này nhi thần bị thương đã khiến người lo lắng rồi.”
“Con không sao là tốt. Chỉ là có tìm ra hung thủ ám sát lần này là ai không?”
Nguyễn San nghe vậy, giả vờ bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Không có, lần ám sát này đều là tử sĩ, sau khi bị bắt tất cả đều tự sát.”
Hai phụ tử bọn họ ở Ngự Thư Phòng hàn huyên trong chốc lát. Sau khi nói chuyện được một lúc, trên mặt Nguyễn San toát lên vẻ mệt mỏi, nhìn vào còn có mấy phần đau đớn.
Hoàng thượng thấy vậy lập tức xua tay: “Được rồi được rồi, thương thế của con còn chưa tốt thì đừng chạy loạn. Trở về tĩnh dưỡng thật tốt đi.”
“Vâng phụ hoàng, nhi thần cáo lui!”
Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Nguyễn San lại không xuất cung ngay mà trực tiếp đi đến tẩm cung của Tứ hoàng tử.
“Tứ điện hạ, Tần Vương tới.”
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly đang dựa vào giường uống trà. Đột nhiên nghe cung nữ báo rằng Tần Vương đã đến, “hắn” không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên sự ngờ vực.
Nguyễn San tới đây làm gì? Chẳng lẽ đến bắt thích khách là “hắn”?
Nhưng vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Tiểu Ly đã lập tức gạt bỏ ý tưởng này.
Lúc ám sát “hắn” vẫn luôn mặc hắc y và che mặt, ngoài một tiếng rên thì không hề phát ra âm thanh nào khác, có lẽ Nguyễn San cũng không phát hiện thêm điều gì, sẽ không có nhược điểm nào.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là nếu Nguyễn San muốn tới bắt thích khách thì từ lúc tỉnh dậy đã sớm có hành động, chứ không phải là chờ đến bây giờ mới đơn độc một mình tới đây.
Nhưng bất luận Nguyễn San đến tìm “hắn” là vì nguyên nhân gì thì tình huống hiện tại của “hắn” cũng không thích hợp để gặp mặt Nguyễn San. Hơn nữa “hắn” cũng không muốn gặp mặt Nguyễn San.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ tới đây, trực tiếp vung tay lên, lạnh lùng ném ra một câu: “Không gặp.”
Chẳng qua không lâu sau khi Nguyễn Tiểu Ly nói xong câu này, “hắn” đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào truyền vào từ bên ngoài.
“Tần Vương, ngài làm vậy không thích hợp.”
“Thân thể Tứ điện hạ không thoải mái, hiện tại còn đang nghỉ ngơi nên không tiện để gặp người khác.”
Những âm thanh này cách Nguyễn Tiểu Ly càng lúc càng gần, “hắn” còn nghe được tiếng bước chân gấp gáp  của những người đó.
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly đang nhíu mày, chuẩn bị gọi người tới hỏi chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên Nguyễn San đẩy cửa ra, tiến lên một bước xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Tiểu Ly. Phía sau Nguyễn San còn có một vài cung nữ mang vẻ mặt bối rối, tâm trạng thấp thỏm không yên đi theo.

“Tứ điện hạ, Tần Vương một hai phải gặp người, chúng nô tì không ngăn được.” Cung nữ nói chuyện cúi đầu hổ thẹn.
Nhìn biểu hiện của bọn họ, Nguyễn Tiểu Ly lạnh mặt phất tay: “Tội thất trách của các ngươi sau này ta sẽ tính sổ sau, bây giờ lui xuống trước đi.”
Chờ các cung nữ khom người rời đi rồi, lúc này Nguyễn Tiểu Ly mới phóng tầm mắt tới trên người Nguyễn San.
“Mới sáng tinh mơ Tần Vương điện hạ đã xông vào tẩm cung của ta là muốn làm gì đây?”
Nguyễn Tiểu Ly móc mỉa một câu, sau đó dời ánh mắt khỏi người Nguyễn San, chậm rãi đứng dậy ngồi vào bàn cờ bên cạnh, bắt đầu tự mình đánh cờ.
Hiện tại Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy khá may mắn. May mà hôm nay “hắn” ăn mặc rất dày, vả lại vết thương bị đâm ở bụng cũng được quấn rất nhiều băng, trải qua một ngày tĩnh dưỡng đã không còn thấm máu ra bên ngoài nữa.
Từ lúc Nguyễn San tiến vào, hắn vẫn luôn âm thầm thăm dò Nguyễn Tiểu Ly.
Nhìn sắc mặt đang nói chuyện với mình có mấy phần tái nhợt của hắn, lại nhìn thấy trên mặt hắn vẫn tràn đầy địch ý như cũ, đồng thời vẻ mặt còn có mấy phần u ám cộng thêm động tác chậm rãi chuyển đến bàn cờ của hắn, tất cả những thứ này giống như đều chứng minh hắn không bị thương.
Tuy nhiên, Nguyễn San rất chắc chắn với phán đoán của mình. Hơn nữa một tiếng kia của Nguyễn Ly Trúc hắn tuyệt đối sẽ không nghe nhầm.
Dù sao khuôn mặt và giọng nói của Nguyễn Ly Trúc đã ăn sâu bén rễ trong lòng hắn, cho dù Nguyễn San muốn quên cũng không quên được.
Vừa nghĩ tới Nguyễn Ly Trúc vẫn đang kiên trì chịu đựng đau đớn, bày ra dáng vẻ không có chuyện gì ở trước mặt mình, Nguyễn San vô thức nhíu nhíu mày, trong lòng bỗng có đôi chút tức giận. Nhưng kỳ lạ là sự tức giận đó không phải bởi vì chuyện Nguyễn Ly Trúc ám sát hắn mà là vì Nguyễn Ly Trúc không coi trọng thân thể của bản thân.
Nguyễn San thăm dò Nguyễn Tiểu Ly thật lâu cho đến khi xác định thương thế của Nguyễn Tiểu Ly không quá nặng. Hắn đã đứng đây một thời gian dài như vậy nhưng cũng không ngửi thấy mùi máu, đến lúc này sự tức giận trong lòng hắn mới vơi đi chút ít.
“Hai ngày trước, bổn vương bị ám sát.”
“Vậy sao, chẳng lẽ Tần Vương tới đây là vì nghi ngờ ta?” Nguyễn Tiểu Ly vừa nói chuyện vừa đặt quân cờ trong tay ở một bên, sau đó quay đầu về phía Nguyễn San lộ ra một nụ cười tà ác: “Nếu ta động thủ thì tuyệt đối sẽ không để huynh còn sống mà xuất hiện trước mặt ta.”
Thấy dáng vẻ này của Nguyễn Tiểu Ly lại nghe thấy lời nói thật lòng của “hắn”, trong lòng Nguyễn San không khỏi cảm thấy có vài phần bất đắc dĩ.

Đã qua nhiều năm thế, hắn vẫn không hiểu địch ý của Nguyễn Ly Trúc đối với hắn là từ đâu mà đến. Chẳng lẽ là vì vị trí kia?
Nghĩ đến đây, Nguyễn San rất nhanh thu lại cảm xúc nơi đáy mắt rồi đứng lên.
“Ta không có hoài nghi đệ. Ta chỉ lo lắng đệ sẽ bị thương.”
Nguyễn San nói xong, lấy ra một cái bình sứ từ bên hông và đặt ở trên bàn trước mặt Nguyễn Tiểu Ly, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn nhìn theo bóng dáng Nguyễn San đi tới cửa tẩm cung, còn chưa kịp hiểu lời nói vừa rồi của Nguyễn San là có ý gì.
Chẳng lẽ hai người bọn họ không phải kẻ thù sao? Chẳng lẽ không phải là kẻ thù ngươi chết ta sống sao? Tại sao Nguyễn San lại biểu hiện thế này?
Đúng lúc này, giọng nói của Nguyễn San đã đi gần đến cửa tẩm cung lại truyền vào lần nữa.
“Đây là thuốc ta lấy từ Thái Y Viện, rất có tác dụng trong việc chữa trị ngoại thương.”
Lúc Nguyễn San nói lời này, bước chân cũng không hề dừng lại, rất nhanh đã biến mất trước mặt mọi người.
Từ khi Nguyễn San tiến vào, Nguyễn Tiểu Ly đã cho tất cả cung nữ lui xuống, hiện tại trong điện không có một bóng người. Nguyễn Tiểu Ly nhìn thuốc mỡ trên bàn, chớp chớp hai mắt ra vẻ khó hiểu.
Tiểu Ác: “Hắn đột nhiên xuất hiện rồi đưa cho cô thuốc mỡ là có ý gì?”


Chương 150. Thế giới 3: Bức vua thoái vị tạo phản

“Làm sao ta biết, có thể là tới thăm dò ta chăng?”

Nói xong lời này, Nguyễn Tiểu Ly cầm lấy thuốc mỡ trên bàn lên nhìn nhìn, tiếp đó ném qua một bên, móc khăn ra xoa xoa tay.

“Hắn” vô cùng hoài nghi trong cái bình này là thuốc độc, nói không chừng cái bình này cũng có độc đó.

Tiểu Ác: “Sao ta cảm thấy chuyện này hình như có cái gì đó không đúng, vừa rồi hắn còn nói lo lắng cho cô.”

“Cảm giác của ngươi sai rồi.”

Ném bình thuốc ra xa rồi, Nguyễn Tiểu Ly bưng nước trà trước mặt lên uống một hớp.

Không tệ, rất thơm.

Tiểu Ác vẫn cảm thấy không ổn: “Cô cũng đã muốn mạng của hắn, sao hắn còn bình tĩnh như vậy, đã thế đưa thuốc mỡ cho cô nữa chứ?”

“Có khả năng thứ hắn đưa chính là thuốc độc, hắn muốn mạng của ta.”

Nghe Nguyễn Tiểu Ly nói vậy, không biết Tiểu Ác đang suy nghĩ cái gì mà không nói nữa. Nó cũng cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly nói có lý.

Nhưng từ hôm Nguyễn San xuất hiện trước mặt Nguyễn Tiểu Ly và tặng thuốc mỡ cho “hắn”, đoạn thời gian kế tiếp hai người vẫn luôn không chạm mặt nhau. Tận dụng khoảng thời gian này, Nguyễn Tiểu Ly cứ ở lì trong tẩm cung để dưỡng thương thật tốt.

Trong lúc mọi thứ đang diễn ra vô cùng yên ổn, bỗng dưng trong triều truyền ra một chuyện lớn, đó là Hoàng thượng đột nhiên bệnh nặng.

Tin tức này truyền ra đã dẫn đến một trận xôn xao. Kinh thành vốn đang bình yên nháy mắt trở nên gió giục mây vần, đông đảo các thế lực trong kinh thành bắt đầu có hành động.

Các quan viên đang duy trì trung lập bắt đầu lựa chọn phe phái, bắt đầu đặt mắt nhắm vào Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tuy Nguyễn Tiểu Ly chưa được phong Vương cũng không có thực quyền, nhưng bất luận thế nào thì hiện tại “hắn” cũng là hoàng tử, vẫn là đích tử được nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu, hơn nữa còn có Tào gia và mẫu tộc của Hoàng hậu làm hậu thuẫn, tiếng nói của Nguyễn Tiểu Ly ở trong triều cũng không thể khinh thường.

Lúc mới bắt đầu, đích đến của chúng đại thần còn có thể xem là bí ẩn. Thế nhưng sau khi bệnh tình Hoàng thượng càng ngày càng nặng, thậm chí đã lâm vào hôn mê không thể thượng triều khiến tất cả mọi người đứng ngồi không yên, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu của mình.

Nói thế nào Nguyễn San cũng đã được phong làm Tần Vương, trong tay cũng có thực quyền, vả lại thế lực của Giai Hoàng quý phi cũng không nhỏ. Theo thời gian trôi qua, số đại thần lựa chọn đứng về Nguyễn San ngày càng nhiều.

Có rất nhiều đại thần bắt đầu trong tối ngoài sáng chạy đến Phủ Tần Vương, thậm chí lúc thượng triều cũng có không ít người dựa vào Nguyễn San.

Nguyễn Tiểu Ly đứng bên cạnh thấy một màn như vậy thì chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi. Nhưng mỗi lần Nguyễn San nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly như thế, hắn sẽ nhíu mày, trong ánh mắt còn hiện lên một tia u ám.

Lựa chọn đứng về phía Nguyễn San của đám đại thần khiến Nguyễn Tiểu Ly rất bất mãn, trực tiếp thể hiện ra ngoài mặt. Cuối cùng, tình cảm giữa “hắn” và Nguyễn San càng thêm xa cách, địch ý cũng càng lúc càng lớn.

Nhưng trên thực tế, đối với tình thế trong triều hiện nay Nguyễn Tiểu Ly cũng không quá sốt ruột. Dù sao kết cục cuối cùng “hắn” đã biết rõ, người kế vị tất nhiên là Nguyễn San, “hắn” chỉ cần sắm vai một nhân vật phản diện thật tốt là được.

Theo sự thay đổi của thế cục trên triều, Hoàng hậu lại không thể ngồi yên, không được bao lâu nàng đã cho người gọi Nguyễn Tiểu Ly đến trước mặt mình.

Lúc Hoàng hậu gọi “hắn” đến thì Nguyễn Tiểu Ly đã có mấy phần suy đoán. Đến lúc bước vào cung điện, Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy ở đây không chỉ có Hoàng hậu mà còn có Trấn Quốc Đại tướng quân.

“Tham kiến mẫu hậu, bái kiến cữu cữu.” Nguyễn Tiểu Ly vừa đến liền hành lễ với Hoàng hậu và Đại tướng quân.

“Đều là người một nhà, không cần đa lễ.”

Hoàng hậu nói xong nhanh chóng phất phất tay: “Các ngươi lui xuống trước đi. Ta và Tứ điện hạ có chuyện muốn nói, không được để bất cứ kẻ nào xông vào.”

Đợi đến lúc trong đại điện không còn ai khác, lúc này Hoàng hậu mới đặt lực chú ý lên người Nguyễn Tiểu Ly.

“Chuyện xảy ra trên triều trong khoảng thời gian gần đây có lẽ con đều biết cả phải không?” Hoàng hậu không tỏ vẻ thân thiết với Nguyễn Tiểu Ly giống như trước đây mà là trực tiếp dò hỏi, thoạt nhìn vẻ mặt nàng hết sức nghiêm túc.

“Vâng, chuyện trong triều nhi thần đều rõ ràng.” Nguyễn Tiểu Ly không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời một câu, sau đó lại chắp tay đứng ở một bên.

Trong khi đó, Đại tướng quân vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly, phát hiện biểu cảm trên mặt của Nguyễn Tiểu Ly đều rất bình tĩnh từ lúc “hắn” xuất hiện cho đến hiện tại, giống như chuyện trên triều không hề ảnh hưởng đến tâm tình của “hắn”.

Nhìn bộ dáng này của Nguyễn Tiểu Ly, Đại tướng quân không thể không hài lòng, hắn âm thầm gật nhẹ đầu với Hoàng hậu. Hoàng hậu thấy Đại tướng quân như thế, lại nhìn sang dáng vẻ của Nguyễn Tiểu Ly rồi thở phào một hơi.

Từ lúc Nguyễn Ly Trúc được đưa về nuôi bên cạnh nàng khi mới hơn ba tuổi, nàng luôn ký thác kỳ vọng rất cao lên người hắn nên dạy dỗ cũng vô cùng nghiêm khắc. Thấy kế hoạch đã đến lúc thành bại, bất kể thế nào nàng cũng tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Hơn nữa Nguyễn Ly Trúc cũng không khiến nàng thất vọng. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn đứng về phía nàng và đối đầu với Giai Hoàng quý phi cùng với Nguyễn San, làm cho mỗi lần nhìn thấy Giai Hoàng quý phi chịu thiệt thòi, tâm trạng của nàng đều rất tốt.

“Nếu con đã biết thì cũng nên hiểu rõ bây giờ thời gian rất cấp bách. Hiện tại người trong triều lựa chọn đứng về phía Tần Vương ngày càng nhiều, hơn nữa phụ hoàng con còn đang hôn mê. Chúng ta không để tình thế cứ từng bước phát triển như vậy, càng không thể chờ phụ hoàng con tỉnh dậy tuyên bố ai kế vị, như thế quá nguy hiểm.”

Nói đến đây, Hoàng hậu lại quay đầu liếc nhìn Đại tướng quân bên cạnh. Đại tướng quân thấy thế lập tức tiến lên tiếp lời: “Ly Trúc, mẫu hậu con nói không sai. Bây giờ tình thế trong triều có chút nguy cấp, đa số mọi người đều lựa chọn đứng về phía Tần Vương. Nếu cứ mặc kệ mọi chuyện như vậy thì người kế vị chắc chắn sẽ là hắn. Đợi đến lúc hắn kế vị rồi thì hắn sẽ tính sổ với chúng ta. Chi bằng bây giờ chúng ta đọ sức một phen.” Khi nói chuyện, trên gương mặt của Đại tướng quân còn lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Nghe đến đây, Nguyễn Tiểu Ly không chút do dự ngẩng đầu nhìn Đại tướng quân: “Vậy ý của mẫu hậu và cữu cữu là gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Hoàng hậu lập tức lộ ra vẻ mặt âm trầm, ném ra một câu như chém đinh chặt sắt: “Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng.  Cứ trực tiếp bức vua thoái vị đi. Có cữu cữu con ở đây, lần bức vua thoái vị này nhất định có thể thành công.”

Trước khi Nguyễn Tiểu Ly tới tẩm cung Hoàng hậu, “hắn” đã nhận được tuyên bố của Tiểu Ác về nhiệm vụ cuối cùng của nhân vật phản diện, đó là muốn mưu phản bức vua thoái vị, cuối cùng là chết dưới tay của thuộc hạ nam chính thì coi như nhiệm vụ hoàn thành.

Hiện tại Hoàng hậu và Đại tướng quân nói ra kiến nghị này rất đúng với ý của “hắn” cho nên Nguyễn Tiểu Ly không có bất kỳ do dự nào, trong ánh mắt hiện lên một tia ngoan độc, cứ thế gật đầu.

“Nếu như mẫu hậu và cữu cữu đã quyết định như vậy, tất nhiên nhi thần sẽ tận lực làm theo.”

Hoàng hậu và Đại tướng quân thấy Nguyễn Tiểu Ly không có bất kỳ dị nghị gì đối với chuyện này, lập tức thương lượng tỉ mỉ xem chuyện này nên làm như thế nào.

Từ khi Hoàng hậu và Nguyễn Tiểu Ly xác định muốn tạo phản bức vua thoái vị, động tác của thuộc hạ dưới trướng họ cũng nhanh hơn so với lúc trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK