Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Ánh mắt Thừa Mặc sâu thẳm, hắn trả lời: “Anh sẽ đi xin huấn luyện viên đổi cho em qua hiệp hai. Tay… tay của em bây giờ sao rồi?”
Theo lẽ thường chuyện lớn như thế này phải được báo cáo. Nhưng một khi báo cáo...
Cho dù Hạ Trung đã thực hiện giấc mộng thi đấu cho biết bao nhiêu tuyển thủ thì cũng không thay đổi được việc nó mở ra là để kiếm tiền. Một khi ông chủ đằng sau trung tâm huấn luyện vẫn là nhà tư bản thì mục tiêu đó vẫn sẽ trước sau như một.
Nếu viêm bao gân tay được xác định là khó lành thì kết quả cuối cùng chỉ có thể là chấm dứt hợp đồng sớm và bị cho “nghỉ hưu”.
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly ảm đạm: “Không lạc quan lắm, cổ tay của em chỉ có thể hoạt động nửa tiếng, nếu quá nửa tiếng thì tay sẽ cứng với bị đau.”
Tay cứng đơ, đau đớn, kém linh hoạt nếu trong thi đấu sẽ dễ bị đối thủ phát hiện, rồi coi đó là điểm đột phá mà tấn công.
Nửa tiếng.
Nửa tiếng quá ngắn, nếu đánh nhanh thắng nhanh thì vẫn có thể cố gắng được một lúc.
Với tư cách là đội trưởng, Thừa Mặc biết nhất định phải báo cáo tình huống này lên trên, tuy nhiên hắn lại không muốn báo ngay bây giờ.
Nếu báo thì bốn năm nỗ lực của cô sẽ đổ sông đổ biển.
Đối với những người mê game và thích thể thao điện tử mà nói thì đó chính là một đòn chí mạng.
Tuổi trẻ của một người chỉ có mấy năm. Nếu trong mấy năm này có thể được làm chuyện mình thích, có thể phô diễn thành quả cố gắng của mình thì tuổi trẻ sẽ không bị lãng phí.
Thừa Mặc nhỏ giọng nói: “Anh sẽ nói với huấn luyện viên sắp xếp cho em ra nửa trận sau, còn chuyện tay của em thì cứ tạm thời giấu đi. Nếu em cảm thấy có gì không thoải mái thì phải nói cho anh trước tiên.”
Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Anh muốn giấu giúp em?”
Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cô, Thừa Mặc cười cười một cách bất lực: “Ừm, giấu.”
“Nhưng mà…” Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu, ánh mắt không rõ sáng tối, toàn thân toát ra sự cô độc.
Thừa Mặc không muốn nhìn thấy cô như thế này. Cô không nên là một viên minh châu bị phủ đầy bụi, ảm đạm không ánh sáng. Cô nên được tỏa sáng rực rỡ.
“Giờ cứ giấu đi, thi đấu có anh chúng ta sẽ không thua. Hơn nữa với năng lực xuất chúng của em, đánh nửa tiếng cũng đủ rồi.”
Năng lực của cô đặc biệt vượt trội. Sự tiến bộ của cô qua bốn năm bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Tấn công tầm xa thì bắn được năm mũi tên cùng một lúc, di chuyển thì hầu như người khác không thể bắt được tốc độ.
Vậy là đủ rồi.
Mặc dù chỉ có thể chiến đấu nửa tiếng nhưng như vậy là đủ rồi.
Không đủ nữa thì vẫn còn có hắn.
Thừa Mặc: “Em không cần áy náy hay lo lắng làm gì, chỉ cần dưỡng tay cho tốt, yên tâm chuẩn bị cho giải đấu là được.”
Hết thảy đã có hắn, Hạ Trung sẽ không thua.
Nguyễn Tiểu Ly từ từ ngẩng đầu lên, hốc mắt hơi đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhẹ cười: “Thừa Mặc, nếu bị phát hiện thì anh hãy nói anh không biết chuyện em bị viêm bao gân nhé. Là do em cố tình giấu, anh không biết gì cả.”
Thừa Mặc sững người, sau đó mỉm cười: “Được.”
Cô muốn tốt cho hắn, suy nghĩ cho hắn.
“Phù, cuối cùng em cũng nói ra được chuyện trong lòng mình rồi. Thật ra thì em cũng không biết phải làm sao, nhưng giờ không hiểu sao em lại cảm thấy yên tâm. Dù tay có vấn đề nhưng em nhất định sẽ thi đấu hết sức, nhất định không làm Hạ Trung mất mặt.”
Thừa Mặc liếc nhìn cổ tay mảnh khảnh của cô: “Thi đấu đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ biểu hiện như bình thường là được, lượng sức mà làm, nhất định phải chú ý bảo vệ cổ tay. Bây giờ tay em còn đau không?”
“Vẫn ổn. Chiều nay em đã đến bệnh viện châm cứu rồi.”
Thừa Mặc cũng thấy trên cổ tay trắng nõn của cô có những đốm đỏ, hơn nữa khi đến gần còn ngửi được mùi thuốc thoang thoảng.
“Cổ tay em bị bệnh từ khi nào vậy?”
Thừa Mặc ngẫm lại và cảm thấy có lẽ tay cô đã bị từ lâu, chẳng qua do cô che giấu quá tốt thôi.
Thừa Mặc không hề trách cô việc che giấu bệnh tình. Hắn cũng là người trong nghề, có thể đồng cảm và hiểu rất rõ tâm trạng của cô.
“Có lẽ lúc mới ký hợp đồng đã xảy ra vấn đề. Lúc đó em cảm thấy hơi khó chịu ở cổ tay nhưng không thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng thôi vậy nên em không để ý lắm.”
Nguyễn Tiểu Ly xoay cổ tay một chút: “Mãi cho đến gần đây tăng cường tập luyện, ngày nào cổ tay cũng đau em mới ý thức được đã có chuyện, đi kiểm tra rồi mới biết là bị viêm bao gân.”
Viêm bao gân nói nặng thì không nặng, nhưng đối với người chơi thể thao điện tử đòi hỏi cổ tay phải có độ linh hoạt cao thì nó là một căn bệnh hiểm nghèo.
Có người sẽ bảo là với sự tiến bộ của nền y học hiện tại, bệnh này chắc sẽ trị được dễ dàng, tuy nhiên nó cũng tùy vào cơ địa của từng người. Có người không cần điều trị cũng khỏi, có người sau vài đợt điều trị sẽ dần khỏi nhưng vẫn tái phát. Nhưng cũng có nhiều người chữa mãi không khỏi, cổ tay luôn bị đau nhức và run.
Thừa Mặc: “Hôm nay em đến bệnh viện kiểm tra bác sĩ đã nói thế nào?”
“Phải chờ, có thể sẽ không sao nhưng cũng có thể sau này sẽ mãi như vậy.”
Thật là một câu trả lời tàn nhẫn và chung chung.
Thật ra bác sĩ có dặn dò là để cổ tay nghỉ ngơi nhiều nhất có thể, nhưng Nguyễn Tiểu Ly không nói ra chuyện này.
Khoảng cách tới giải đấu còn chưa đầy nửa năm, muốn nghỉ ngơi là việc không thể trừ khi có lý do chính đáng. Nhưng chuyện viêm bao gân này tuyệt đối không thể nói ra. Nói ra đồng nghĩa với việc nói lời tạm biệt với giải đấu.
Thừa Mặc dặn mấy câu rồi đưa cô ra cửa: “Khuya rồi, em về ngủ sớm đi. Luận văn thì ngày mai viết vẫn kịp.”
“Ừm, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Trở lại phòng mình, Nguyễn Tiểu Ly đặt cuốn sổ lên bàn, sau đó thở phào nhẹ nhõm mà ngồi xuống ghế.
Giờ phút này, trong mắt cô nào còn sự đau thương hay cô đơn như vừa rồi, bên trong chỉ có bình tĩnh và thậm chí là ý cười nhàn nhạt.
Việc cần làm đều đã làm xong. Nhân lúc Tiểu Ác không có ở đây, tranh thủ làm chuyện xấu cũng khá vui.
Để ý đến tiểu tiết, thừa dịp Tiểu Ác không có mặt mà chui qua lỗ hổng. Dù vậy cô vẫn có thể đạt được điểm tích lũy như thường.
Tiểu Ác đã cho cô rất nhiều cuộc sống thú vị, để cô trải nghiệm tình người ấm lạnh mà trước đây cô chưa bao giờ trải qua. Vì để trả nợ ơn nghĩa, làm một ký chủ có trách nhiệm, Nguyễn Tiểu Ly nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ và lấy được điểm.
Điểm tích lũy chỉ bị trừ khi thiết lập nhân vật bị phá vỡ và kết thúc của thế giới là cực đoan. Còn kết cục ở thế giới này tuyệt đối không thể bị mất điểm, nếu không sẽ khiến Tiểu Ác thất vọng và buồn lòng.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ xong xuôi liền đi tắm.
Lúc tắm, trong đầu cô chợt nhớ đến hình ảnh mình vừa nhìn thấy khi nãy. Bộ đồ ngủ màu xanh đậm, hai nút áo trên mở bung để lộ xương quai xanh gợi cảm, trái cổ trắng trẻo di chuyển tới lui.
Thừa Mặc mưu mô, biết quyến rũ cô. Bình thường anh giống như một người anh trai biết quan tâm săn sóc, nhưng thật ra trong lòng lại thương nhớ cô?
Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly lộ ra ý cười, cô vặn cần gạt của vòi sen qua phía nước lạnh. Một lát sau, cả phòng tắm lạnh đi, cô cũng bình tĩnh lại.
Mấy ngày huấn luyện tiếp theo, Thừa Mặc luôn đặc biệt chú ý tới tay cô, luôn lo lắng cổ tay cô sẽ bị đau.
Nguyễn Tiểu Ly dở khóc dở cười.
Mà Tiểu Ác đã im lặng nhiều ngày cuối cùng cũng mở máy.
Trong không gian tối đen như mực, một tiểu chính thái mặc âu phục đứng ở chính giữa. Nó tùy tiện phất tay một cái, tức thì mấy màn hình ánh sáng công nghệ cao liền hiện ra trước mắt.
Tiểu Ác nhìn chằm chằm dữ liệu kiểm tu trên màn hình: “Hầu như đều bình thường.”
Nếu vậy thật kỳ lạ. Nó đã từng gặp mấy trăm ký chủ nhưng chưa từng có tình huống không thể nghe được tiếng lòng của ký chủ như hiện tại.
Tuy nhiên kết quả kiểm tra tự mình làm lại nói rằng mọi thứ vẫn bình thường.
Tiểu Ác: “Nên xin trở lại trạm không gian hay không đây? Thôi vậy, dù sao vấn đề này cũng không ảnh hưởng gì.”
Hơn nữa nó xem Nguyễn Tiểu Ly như một người bạn, cô có sự riêng tư cho bản thân cũng được.
Nguyễn Tiểu Ly bị tiếng lầm bầm lầu bầu của Tiểu Ác đánh thức. Cô mở mắt ra, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm cô khó chịu mà nheo mắt lại.
“Tiểu Ác, ngươi mở máy rồi sao? Sao lần này tắt máy lâu vậy? Với lại trạm không gian mà ngươi mới nhắc là cái gì?”