Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly nằm xuống, dù có hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ để tiếp tục trò chuyện với Tần Dự Thâm.
“Bác sĩ Tần, ngoại trừ cha tôi ra thì anh là người duy nhất gọi thẳng tên của tôi đó, như vậy chúng ta được xem là bạn bè đúng không?”
Xem ra cô thật sự rất khát khao có bạn bè.
Thật ra xung quanh Tần Dự Thâm cũng rất ít bạn bè, người có thể xem như bạn bè chân chính gần như chẳng lấy nổi một mống.
“Ừ, chỉ cần cô đồng ý thì chúng ta sẽ là bạn bè.” Tần Dự Thâm nói.
Hắn cũng không biết lời mình nói là thật hay giả, nhưng hắn biết nói ra câu này thì hai bên đều sẽ vui vẻ.
Mí mắt Nguyễn Tiểu Ly sụp xuống, cô càng lúc càng buồn ngủ nhưng mà vẫn cố chấp muốn nhìn Tần Dự Thâm.
“Bác sĩ Tần, chúng ta đã là bạn bè rồi vậy thì anh đừng mãi không để ý đến tôi, anh phải điều trị thật tốt cho tôi…” Nguyễn Tiểu Ly nói một tràng, rất nhanh đã không còn âm thanh gì.
Quá mệt nhọc, mí mắt đã mở không lên nữa rồi.
Tần Dự Thâm thấy biểu hiện của cô thì trong lòng hiểu rõ, thuốc mà lúc nãy hắn đã tiêm cho cô có tác dụng an thần, sau khi tiêm thì cơ thể sẽ mệt rã rời.
Hắn không rời đi ngay mà ngồi bên cạnh lắng nghe cô nói chuyện.
“…Là bạn bè, vậy… anh nhất định phải… cố gắng chữa trị cho tôi… Tôi không muốn chết…”
Vốn dĩ sống không có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ cô đã có bạn bè, hơn nữa Tần Dự Thâm thật sự rất đẹp trai, anh ta rất thú vị. Thế giới vốn u ám của cô giờ đã phiếm một màu sắc, nhất kiến chung tình…
Một khi đã như vậy, cô phải nỗ lực sống tiếp.
Tần Dự Thâm, anh phải nghiêm túc cứu tôi, tôi không muốn chết, tôi muốn anh.
Cô gái đã ngủ, Tần Dự Thâm vẫn giữ thái độ thản nhiên, đứng lên định rời đi. Nhưng nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên quay lại đắp chăn cho cô.
Tần Dự Thâm rời khỏi Nam gia.
Trong căn phòng yên tĩnh, cô gái vừa ngủ thiếp đi đã mở mắt.
Đúng là Nguyễn Tiểu Ly rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn chưa buồn ngủ đến mức mất khống chế mà hoàn toàn chìm vào giấc nồng.
Tiểu Ác: “Lần này được cộng rất nhiều điểm nha, tuân thủ thiết lập nhân vật siêu đạt.”
“Nam Ly yêu Tần Dự Thâm ngay từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu có ý chí sống tiếp, nhưng Tần Dự Thâm lại không đáp lại cô ấy dù chỉ một chút, cô ấy không thương tâm sao?” Nguyễn Tiểu Ly gãi gãi đầu tóc, trở người.
“Không biết, nhưng nguyên chủ vẫn luôn cố gắng đến gần Tần Dự Thâm, mãi cho đến khi bắt gặp Tần Dự Thâm đi cùng với nữ chính thì nguyên chủ đã lập tức hắc hóa.” Tiểu Ác trả lời nhưng tâm trí lại không tập trung, hiện tại nó chỉ đang mải tính lại điểm tích lũy. Quả nhiên bảo trì thiết lập nhân vật thì điểm sẽ không bị trừ.
“Tiểu Ly, xin cô hãy cố gắng tiếp cận Tần Dự Thâm, nắm chắc điểm đặc trưng của bệnh tâm thần!”
Duy trì thiết lập nhân vật không chỉ ở lời nói và hành động mà cả hoạt động tâm lý đều có thể được cộng thêm điểm.
Tiểu Ác hưng phấn không thôi, đến khi nó đếm từng ngón tay tính xong điểm tích lũy của thế giới này và nhìn hình ảnh ở bên ngoài thì mới phát hiện Nguyễn Tiểu Ly đã ngủ.
Tiểu chính thái sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói một câu: “Tiểu Ly, ngủ ngon.”
Ngủ ngon, vất vả rồi.
…
Từ đêm qua khi Tần Dự Thâm tới khám bệnh và nói về vấn đề ăn uống, Nguyễn Tiểu Ly lại càng thêm kén ăn…
Hương vị của thực dưỡng thật sự không thể nói là ngon, thậm chí có đôi khi còn khó ăn.
Chủ yếu là ăn kiêng, rất nhiều món không được phép ăn. Đối với cái đồ tham ăn mà nói thì việc này chắc chắn là tai họa ngập đầu, nhưng may mắn thay Nguyễn Tiểu Ly lại không phải là một tín đồ của ăn uống.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên giường chơi điện thoại. Cô vừa mới hỏi dì Trần số điện thoại của Tần Dự Thâm. Bây giờ cô sẽ thử thêm WeChat của Tần Dự Thâm, không biết hắn có đồng ý hay không nữa.
Tiếp cận một người thì đương nhiên phải tiếp cận 360 độ không góc chết, mạng xã hội là thứ tuyệt đối không thể bỏ qua.
Lời mời kết bạn đã được gửi đi, nhưng rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì…
Cảm xúc trong mắt Nguyễn Tiểu Ly càng thêm âm u, cuối cùng cô ném điện thoại qua một bên, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh.
Lúc dì Trần bưng thuốc và nước đi vào đã cảm giác được tâm tình hôm nay của tiểu thư không tốt lắm, có chuyện gì vậy?
Trong bệnh viện, hôm nay Tần Dự Thâm còn đang trực. Bệnh nhân thì liên tục đi vào khám bệnh, còn Tần Dự Thâm thì nghiêm túc vùi đầu vào công việc.
Đến giờ nghỉ trưa, Tần Dự Thâm mới mở điện thoại ra xem, vừa mở lên đã nhìn thấy một lời mời kết bạn.
Nam Ly.
Tần Dự Thâm suy nghĩ một chút rồi chọn đồng ý. Thật ra trong WeChat của hắn ngoại trừ người nhà thì chỉ có vài người bạn trong nghề, trên cơ bản là không có ai khác.
Bình thường, bệnh nhân đều nhắn tin hoặc gọi điện cho hắn, nhưng hắn sẽ không dễ dàng để người khác thêm WeChat của mình.
Ở bên kia, Nguyễn Tiểu Ly đang uống nước thì điện thoại ở bên cạnh phát ra thông báo. Sau khi cầm điện thoại lên và đọc thông báo, khóe miệng cô lập tức cong lên tạo thành một nụ cười.
Tiểu Ác cũng tuyên bố nhiệm vụ: “Do cả ngày không nhìn thấy nam chính nên cô giả vờ không khỏe để lừa nam chính đến nhà.”
Giả vờ bị bệnh sao? Như vậy không tốt lắm đâu…
Đương nhiên là không được tốt cho lắm, nhưng đây là chuyện cô bắt buộc phải làm.
Nguyễn Tiểu Ly soạn một tin nhắn rồi gửi đi: “Bác sĩ Tần, hai chúng ta đã kết bạn với nhau, sau này sẽ tiện trò chuyện hơn. Nếu tôi có chỗ nào không khỏe thì có thể lập tức nói cho anh.”
“Ừ.”
Tần Dự Thâm trả lời tin nhắn gần như chỉ trong một giây, thế nhưng câu trả lời lại vô cùng ngắn gọn, có vẻ cực kỳ lạnh nhạt.
Cô vốn đang tươi cười vui vẻ nhưng nhìn đến một chữ “ừ” lạnh nhạt thì nụ cười lập tức tắt ngúm.
“Bác sĩ Tần, bây giờ anh đang làm việc à? Có phải là rất bận hay không?”
“Hiện tại tôi đang nghỉ trưa, không bận.”
Không bận sao? Không bận thì tốt.
“Bác sĩ Tần, thật ra bây giờ tôi đang cảm thấy rất khó chịu, anh có thể tới nhà của tôi một chuyến không? Tôi rất chóng mặt, cả người vô lực…”
Tần Dự Thâm nhìn chăm chú vào tin nhắn trên điện thoại. Hôm qua cô mới chạy thận xong thì đáng lẽ ra phải dễ chịu hơn một ít mới phải, nhưng hiện tại lại liên tiếp phát bệnh, e rằng tình hình đang ngày càng chuyển biến xấu đi rồi.
Thân thể không khỏe thì tốt nhất là không nên cử động.
Tần Dự Thâm nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, hiện tại đang là giờ nghỉ trưa nên hắn hoàn toàn có thể đủ thời gian để đến nhà khám bệnh cho cô.
“Bây giờ tôi sẽ đến ngay.”
Gửi tin nhắn xong, Tần Dự Thâm cởi áo blouse trắng ra, cầm một chiếc áo khoác khác lên rồi nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Tiểu Ly ném điện thoại qua một bên: “Thời gian chiều nay của anh ta đều thuộc về ta.”
Cô không thích anh ta ngồi trong văn phòng khám bệnh cho người ta, bởi vì khi đó ánh mắt của anh ta luôn đặt trên những người đó, quan tâm đến họ. Nếu Tần Dự Thâm là bác sĩ riêng của cô thì tốt rồi.
Nguyễn Tiểu Ly muốn làm bản thân mình trông thật sự không khỏe. Cô xốc chăn lên, bước xuống giường và sau đó điên cuồng chạy tới lui ở trong phòng.
Căn phòng rất lớn, Nguyễn Tiểu Ly chạy nhảy kịch liệt, chuyện này đối với thân thể cô là một gánh nặng rất lớn.
Người bị suy thận thì không thể vận động kịch liệt, cùng lắm chỉ có thể tản bộ một chút.
Nguyễn Tiểu Ly nhảy liên tục mười mấy cái, sau đó cô từ từ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mắt từng chút từng chút trở nên tối đen, tay chân cũng bắt đầu lạnh run, trên lưng đổ đầy mồ hôi.
Giống như vận động quá sức…
Không phải giống như mà là chắc chắn, bởi vì tiếp đó Nguyễn Tiểu Ly liền hụt hơi, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, sau đó ý thức mơ hồ.
Dì Trần ở dưới lầu nên hoàn toàn không biết bên trong phòng đã xảy ra chuyện gì. Bà đang dọn vệ sinh, đột nhiên thấy quản gia dẫn theo một người đàn ông bước vào.
Dì Trần kinh ngạc: “Bác sĩ Tần, sao bác lại tới đây?”