Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Thích?

Thích cái đầu anh ấy!

Trong lòng Tiểu Ác hùng hùng hổ hổ.

Mọi chuyện đều bị nam chính xáo trộn. Anh bế quan thêm mấy tháng không được sao? Như thế thì nhiệm phản diện của bọn họ sẽ hoàn thành!

Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly vô cảm mà rúc vào bên trong áo choàng, bởi vì giờ phút này nàng cũng không biết nên có phản ứng gì, biểu cảm thế nào. Thế nên, nàng dứt khoát rúc vào áo choàng, ra vẻ như đã bị đả kích rất lớn.

Điều duy nhất nàng quan tâm bây giờ là phải thay đổi kế hoạch của mình thế nào.

“Tiểu Ác, ra khỏi hoàng cung chưa chắc không phải là chuyện tốt, dù sao ta cũng chỉ cần ám sát mấy đại thần kia thôi mà.”

Bên ngoài hoàng cung còn dễ ám sát hơn.

Ở trong hoàng cung, ban đêm nàng phải chạy ra để ám sát rồi sau đó lại phải quay ngược về. Đường đi và về quanh co khúc khuỷu, chỗ tối trong hoàng cung nơi nơi đều có cao thủ, khó tránh khỏi sẽ không bị phát hiện.

Tiểu Ác: “Nghĩ vậy thì xuất cung đúng là một chuyện có lợi. Nhưng ở chỗ của nam chính thì cô nhất định phải có tự do, tự do ra vào Thần Điện, như thế cô mới có thể tìm được cơ hội đi ám sát…”

Đúng rồi… Căn cứ vào sự yêu thích của nam chính dành cho Tiểu Ly, cô ấy muốn tự do ra vào Thần Điện là chuyện dễ như trở bàn tay.

“Tiểu Ly này, cô giả vờ phục tùng anh ta, làm tốt vị trí Thánh Nữ của cô, đạt được sự tín nhiệm và tự do ra vào Thần Điện, từ đó nhiệm vụ ám sát đại thần sẽ dễ như trở bàn tay ngay.”

Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười: “Ta cũng nghĩ vậy, còn về chuyện mê hoặc Hoàng đế và hạ độc ông ta thì giao cho Bích Thanh và Bích Ngọc đi.”

Tiểu Ác: “Ha, chỉ cần biết xoay sở linh hoạt thì đi đâu cũng có đường.”

Xem ra chuyện nam chính xuất quan cũng không tạo nên ảnh hưởng gì.

Tiểu Ác: “Hehe, cô cũng sẽ không phải tiếp tục giằng co với Hoàng đế nữa. Quá tốt!” Tiểu Ác suy nghĩ cho Nguyễn Tiểu Ly.

Sau khi một người và một hệ thống nghĩ thông suốt, Nguyễn Tiểu Ly liền yên lặng để Nam Vũ Thiên Lê che chở ra khỏi hoàng cung.

Mãi đến khi ngồi vào trong xe ngựa, nhịp tim của Nam Vũ Thiên Lê vẫn chưa bình ổn lại. Thật ra hắn cũng cảm thấy mình làm chuyện này là rất hoang đường. Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ hắn làm chuyện bốc đồng như thế, nhưng mà đời người ai cũng nên có vài lần xúc động. Hắn không hối hận vì mình đã kích động như vậy, đã thế lại còn rất vui sướng.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, trên người khoác hờ xiêm y, còn chiếc áo choàng thì được đắp trên đùi, nàng nói: “Cử chỉ hôm nay của Quốc sư đại nhân thật kỳ quái, ngài vừa mới xuất quan đã tiến cung làm ra hành động này, có phải có vị đại thần nào đó đã đến xin ngài hàng phục yêu phi là ta không?”

Cạnh chỗ ngồi có gối mềm, Nguyễn Tiểu Ly nghiêng người dựa vào: “Nhưng mà hàng phục yêu phi không phải là nên cầm dao nhỏ kề lên cổ ta sao? Hành động của Quốc sư nhìn không giống như đang hàng phục ta lắm.”

Nữ tử trước mặt hắn đã không còn hoảng loạn như khi ở trong hoàng cung, bây giờ nàng còn có tâm trạng trêu đùa mình.

Khuôn mặt tuấn tú của Nam Thiên Vũ Lê nhướng lên: “Mạng của ngươi chưa đến lúc tận, hơn nữa ngươi và Thần Điện của ta có duyên, cho nên…”

“Quốc sư đại nhân, đã có ai từng nói bộ dạng nghiêm túc nói bừa của ngài làm cho người khác nhìn vào rất muốn bật cười chưa?”

Sau lưng Nguyễn Tiểu Ly có hai cái gối mềm, nàng dựa đến vô cùng thoải mái.

Trên mặt Nam Vũ Thiên Lê bình thản, nhưng trong lòng hắn đã nổi lên sóng gió.

Bây giờ hắn nên trả lời thế nào? Thổ lộ nỗi lòng của mình ư?

Thình thịch, thình thịch…

Sống nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ khẩn trương đến thế. Nhưng cho dù hắn có bày tỏ tâm ý, chắc nàng cũng sẽ không tin…

Nam Vũ Thiên Lê nhìn dáng vẻ giễu cợt và tùy tiện của nữ tử xinh đẹp ở phía đối diện. Hiện tại xem như hắn đã thấy rõ, những lần quyến rũ và nịnh nọt mình trên đường đi của Nguyễn Vũ Thường đều là hư tình giả ý.

Nàng chưa bao giờ có nửa phần thật lòng, còn lý do lúc trước câu dẫn hắn chắc cũng là muốn mưu cầu tiền tài. Nàng cũng chưa từng thật lòng với Hoàng đế, nàng chỉ muốn đạt được những thứ mình muốn. Nàng chính là một tiểu yêu tinh không có tim, khắp nơi đều muốn quyến rũ người khác.

“Quốc sư đại nhân, lúc ngài xuất quan có lẽ đã có không ít đại thần nói xấu ta ở trước mặt ngài. Giờ ngài cứ đưa ta về Thần Điện như vậy, chỉ sợ không thể phục chúng (*) được.”

(*) phục chúng: làm người khác tin phục.

Nam Vũ Thiên Lê dằn xuống cảm xúc trong lòng. Bây giờ, hắn đã nghĩ thông suốt. Nàng giả tình giả nghĩa, không thích ai cũng không sao, hắn mang nàng ra khỏi cung, để nàng ở bên người là được rồi.

Nam Vũ Thiên Lê: “Những chuyện còn lại ta đã có cách.”

“Ừm…” Nguyễn Tiểu Ly gật đầu qua loa: “Quốc sư đại nhân, lời vừa rồi ngài nói ở tẩm điện, ngài vẫn còn giữ lời chứ?”

Nhìn nàng hiện tại không chút nào lo lắng, Nam Vũ Thiên Lê nổi lên ý xấu xa muốn trêu đùa.

“Vừa nãy ta chỉ nóng lòng răn dạy Hoàng đế nên những lời nói ra là gì ta cũng không nhớ rõ.”

“…”

Tiểu Ác: “…Nhanh, lừa tiền hắn, bẫy chết hắn!”

Nguyễn Tiểu Ly quấn lấy một lọn tóc, cầm trong tay thưởng thức: “Quốc sư đại nhân à, quý nhân tuổi cao ngài hay quên quá, vậy để ta nhắc ngài nhé. Vừa nãy ngài nói cho ta trở thành Thánh Nữ của Thần Điện, có thể tùy ý sử dụng tiền tài của Thần Điện và hưởng thụ địa vị. Mấy lời này ngài vẫn còn giữ chứ?”

Nam Vũ Thiên Lê mở miệng định nói, Nguyễn Tiểu Ly đã lập tức nói tiếp: “Không giữ lời thì chính là ngài đang lừa ta. Từ trước đến nay, ta ghét nhất là bị lừa.”

“…Giữ lời.”

Nam Vũ Thiên Lê bất đắc dĩ cực kỳ. Tiểu yêu tinh này còn dám nói ghét nhất là bị lừa? Nàng lừa người ta còn ít sao?

Chính nàng đã lừa đi tâm của hắn, vậy mà nàng còn không tự biết!

Nam Vũ Thiên Lê vô cùng phiền muộn, trên đường đi không nói một lời. 

Sủng phi một thời cứ thế bị phế đi, sau đó liền lắc mình trở thành Thánh Nữ Thần Điện, được Quốc sư tự mình ôm về Thần Điện.

Diện tích của Thần Điện rất lớn, sân viện bị bỏ trống vô số.

Nam Vũ Thiên Lê sắp xếp cho Nguyễn Tiểu Ly vào ở tại Nam Uyển của Thần Điện.

Tiểu Ác: “Nam Uyển cách chủ viện rất gần. Cô hãy chọn một cái thật xa đi, ở cách nam chính xa một chút thì buổi tối cô ra ngoài sẽ thuận lợi hơn.”

Nguyễn Tiểu Ly bước lên hỏi: “Quốc sư đại nhân, ta có thể lựa chọn viện mình thích không?”

Nam Vũ Thiên Lê khó hiểu: “Nam Uyển lớn, trong hoa viên trồng đầy hoa, còn có đình hồ, những cái đó không phải thứ ngươi yêu thích sao?”

“Quốc sư hiểu rõ sở thích của ta như vậy sao? Đó đều là sở thích nông cạn thôi.”

“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết lý do vì sao ngươi không thích Nam Uyển không?” Nam Vũ Thiên Lê hơi cúi đầu, hỏi.

“Không thích chính là không thích, không vì cái gì cả. Thánh Nữ của Thần Điện không có quyền lựa chọn sao?”

Đôi con ngươi đen nhánh của Nam Vũ Thiên Lê sâu như nước đầm. Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng mở miệng: “Sơ Nhất, dẫn nàng đi khắp phủ nhìn xem, nàng thích viện nào thì ở viện đó.”

Những ngày gần đây, Sơ Nhất đã chứng kiến quá nhiều thứ kích thích. Cho đến bây giờ, cảm xúc của hắn đã chai sạn.

Hắn dẫn Nguyễn Tiểu Ly đi, “Thánh Nữ, mời đi bên này.”

Dạo quanh toàn bộ Thần Điện mất không ít thời gian, cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly đã chọn nơi xa nhất là Bắc Uyển.

Lúc Sơ Nhất bẩm báo với Nam Vũ Thiên Lê, Nam Vũ Thiên Lê ngồi trầm tư trước bàn.

Chẳng lẽ hắn đã đắc tội với nàng chỗ nào sao?

Nàng muốn tránh hắn?

Bất luận thế nào, hắn cũng đã mang nàng xuất cung và đưa đến bên cạnh mình. Chỉ cần chờ vận số của Đông Dữ sắp đi về không, hắn sẽ lập tức đưa nàng rời khỏi đây.

“Vậy thì số phận đoản mệnh của nàng có lẽ sẽ tránh được…”

Sơ Nhất: “Chủ tử, người đang nói gì vậy?”

“Không có gì, ngươi lui ra đi.” Nam Vũ Thiên Lê lại nói: “Khoan đã, dặn dò toàn bộ Thần Điện phải hầu hạ nàng giống như hầu hạ chủ tử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK