Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nguyễn Tiểu Ly vừa tới gần Thừa Mặc đã ngửi thấy mùi thơm dễ chịu của sữa tắm trên người hắn.

Vừa nãy lúc chào hỏi  Thừa Mặc còn mặc đồ thường ngày, mới có bao lâu đâu mà anh ta đã tắm xong rồi. Tuy nhiên đầu không gội, có lẽ đã gấp rút tắm cho xong.

Tiểu Ác không nhịn được: “Nam chính có thể kéo áo lên được không? Trai đơn gái chiếc, khoe xương quai xanh làm cái gì?”

Nguyễn Tiểu Ly cầm cuốn sổ, ngồi xuống trước máy tính của Thừa Mặc. Sau khi nghe những gì Tiểu Ác nói, cô lại liếc qua ngực của Thừa Mặc.

Chậc, lại dụ dỗ à?

Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên nghĩ tới tên nào đó đã dụ dỗ mình uống máu.

Thừa Mặc không mảy may có ý định cài lại nút áo. Hắn kéo một cái ghế dựa tới và ngồi xuống. Lúc cúi người, bộ đồ ngủ càng lỏng lẻo, càng nhiều da thịt bị phơi ra.

Nguyễn Tiểu Ly đã thu hết mọi thứ vào mắt, ánh mắt cô chuyển từ trước ngực lên tới khuôn mặt hắn.

Không thể không nói, thật sự có chút tương tự.

Thân phận bất đồng, khuôn mặt không giống, thậm chí là thế giới cũng khác nhau, nhưng luôn xuất hiện một cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Vừa rồi, dường như cô đã nhìn thấy Lucerne Morris.

Tiểu Ác nhìn thấy vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly thay đổi nhưng lại không nghe được trong lòng cô đang suy nghĩ chuyện gì.

Thật kỳ lạ, khế ước linh hồn thì linh hồn của ký chủ phải nên ràng buộc với hệ thống, ký chủ nghĩ gì nó cũng có thể biết, nhưng vậy mà có đôi khi Tiểu Ác lại không nghe được tiếng lòng của cô.

Tiểu Ác lướt màn hình, mày nhỏ cau lại.

Chẳng lẽ mình xảy ra vấn đề?

Tiểu Ác suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Nguyễn Tiểu Ly: “Tiểu Ly, ta muốn tắt máy mấy ngày. Mấy ngày tới ta sẽ không có mặt.”

“Ừm.”

Thỉnh thoảng Tiểu Ác sẽ tắt máy vài ngày, đối với chuyện này Nguyễn Tiểu Ly đã không còn lạ lẫm gì nữa.

Lần này Tiểu Ác tắt máy không giống như mọi lần mà là tắt rồi khởi động lại để kiểm tra xem có vấn đề gì không. Nếu có vấn đề thì phải xin trở về trạm không gian để tìm cha đẻ phát minh ra nó để kiểm tu.

Đây là một chuyện rất rắc rối. Nó không phải là hệ thống bình thường mà là sản phẩm thử nghiệm của dự án hệ thống biến thành người.

Nói một cách đơn giản chính là nghiên cứu thực tế biến hệ thống thành người. Nghiên cứu này đã thành công một nửa, dù nó không lập tức trở thành người nhưng chỉ cần điểm tích lũy đầy đủ thì sẽ được.

Chỉ là không biết khi nào điểm tích lũy mới đầy. Đây quả thực là một cái vực sâu không đáy.

Bây giờ nó là một hệ thống, nhưng so với hệ thống bình thường ở trạm không gian thì nó mạnh hơn không chỉ gấp trăm lần.

Vì sự đặc biệt này mà không phải ai cũng có thể mở Tiểu Ác ra để kiểm tra, cần phải tìm được cha đẻ đã nghiên cứu phát minh ra nó.

Trước khi tắt máy, khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ác tỏ vẻ trầm ngâm, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm.

Từ khi đi vào 3000 thế giới với mấy trăm ký chủ, đã lâu rất lâu rồi nó không quay trở lại nơi sinh ra. Nếu không phải hệ thống có trí nhớ tốt thì có lẽ nó cũng đã quên nơi đó trông như thế nào.

Tiểu Ác bỗng nhiên có chút hy vọng bản thân thật sự xảy ra vấn đề, bởi vì như vậy nó có thể xin trở về thăm nơi đó.

Haiz, không nghĩ nữa. Nó là hệ thống, sứ mệnh của nó là thế. Nó không phải con người, không có quyền lựa chọn và nhớ nhung.

Nguyễn Tiểu Ly nghe tiếng tích tích trong đầu thì biết Tiểu Ác đã tắt máy. Bình thường Tiểu Ác nói muốn tắt máy thì sẽ tắt ngay lập tức, lần này lại chậm hơn một chút.

Sao vậy?

Nguyễn Tiểu Ly chắc chắn Tiểu Ác có gì đó không bình thường.

Chờ nó mở máy rồi hỏi vậy.

Bên này, Thừa Mặc đang thu hẹp khoảng cách: “Cho anh xem nào, là vấn đề gì?”

Hắn vừa tới gần cô liền ngửi được mùi sữa tắm dễ chịu. Cái mũi của Nguyễn Tiểu Ly tương đối nhạy cảm, cô còn ngửi được mùi hương đặc trưng của hắn.

Hắn cao hơn cô, lại đang kề sát đến mức Nguyễn Tiểu Ly chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của ai kia.

Rõ ràng bây giờ cô không phải là ma cà rồng, nhưng nhìn chiếc cổ và trái cổ đang lăn lộn kia, vậy mà cô lại có xúc động muốn cắn hoặc bóp nó.

Không phải cô chưa từng trải qua chuyện đó. Cô biết rất rõ là trái cổ của đàn ông không thể đụng vào, nếu không ngày hôm sau sẽ đau eo nhức lưng.

Nhưng khi Thừa Mặc nói, yết hầu của hắn sẽ chuyển động theo, Nguyễn Tiểu Ly muốn bỏ qua cũng khó.

Từ khi nào cô cũng có dục vọng?

Thừa Mặc nhìn một cái, hóa ra là luận văn. Luận văn về học thuật khá khó viết. Hắn nói: “Chắc em đã tìm kiếm rất nhiều kiến thức về chủ đề này nhưng cảm thấy không có mục tiêu, không biết bắt đầu như thế nào phải không?”

“Ừm.”

Thật ra cô biết viết.

Chỉ là muốn tìm anh.

Mấy năm nay anh và nữ chính không có phát triển tuyến tình cảm. Hàng dâng tận cửa, Nguyễn Tiểu Ly sẽ không đẩy đi.

Thừa Mặc mở trình duyệt máy tính, tìm kiếm tài liệu liên quan đến luận văn mà cô muốn viết, sau đó nói cho cô biết nên bắt đầu luận văn từ đâu.

Nguyễn Tiểu Ly vừa nghe vừa phân tâm ngắm nhìn Thừa Mặc.

Phải nói là anh lớn lên rất đẹp, nói chuyện thì dịu dàng hòa nhã, không nói thì lạnh lùng khó gần. Sau bốn năm ở chung, khuôn mặt này càng nhìn càng đẹp. Giọng nói của anh đã mất đi đặc điểm của tuổi mới lớn, trầm khàn hơn, chứng tỏ anh đã là thành một người đàn ông, không phải là một thiếu niên nữa.

Trưởng thành, khắp người là hơi thở của sự trưởng thành.

Hai mươi hai tuổi, đã có thể kết hôn.

Đầu óc của Nguyễn Tiểu Ly rất tốt, ngay cả khi cô phân tâm cũng có thể nghe thấy Thừa Mặc đang nói gì, sau đó thoải mái trả lời.

Một tràng về luận văn. Vốn dĩ Thừa Mặc chính là học bá, hắn chỉ cần nói mấy câu đơn giản đã truyền đạt được điểm mấu chốt cho Nguyễn Tiểu Ly.

Thừa Mặc: “Được rồi, em cứ viết theo hướng anh vừa nói, bài luận văn của em nhất định sẽ rất xuất sắc.”

“Ừm, cám ơn anh.”

“Tiểu Ly, em không cần phải nói cảm ơn với anh.” Giọng nói của Thừa Mặc trầm thấp, ánh mắt rất nghiêm túc.

Hắn không thích nghe cô cảm ơn mình vì nó tạo cảm giác xa cách. Hắn không thích có khoảng cách với cô.

Khóe miệng Nguyễn Tiểu Ly cong lên: “Được, vậy sau này em sẽ không nói cảm ơn với anh nữa.”

“Ừm.” Tâm trạng của Thừa Mặc lập tức tốt lên.

Nguyễn Tiểu Ly đóng bút, gấp sổ lại định đi về. Khi chuẩn bị đứng dậy, cô đột nhiên nhớ đến một cột mốc quan trọng.

Dù sao bây giờ Tiểu Ác không có ở đây, không thể nghe thấy được gì. Cô làm như vậy cũng không tính là phạm quy, điểm tích lũy vẫn có thể về tay.

Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, nụ cười trên mặt đã biến mất, vừa nghiêm túc vừa có chút bất lực mà nhìn Thừa Mặc: “Thừa Mặc, em có một chuyện muốn nói với anh.”

“Có chuyện gì?”

Thấy vẻ mặt của cô không đúng, trong lòng Thừa Mặc lập tức căng thẳng. Hắn chưa từng nhìn thấy biểu cảm bất lực trong mắt cô.

“Thừa Mặc, vào giải có thể xếp cho em ra sân ở hiệp hai được không? Hiệp một em không chơi được.”

Còn không đến nửa năm nữa là đến giải đấu, bọn họ đã sắp xếp xong lúc đó nên ra sân như thế nào từ lâu, xếp ai sẽ thi đấu để biết cách huấn luyện cho hợp lý.

“Sao đột nhiên em muốn đổi? Xảy ra chuyện gì?”

Hạ Trung định để Tuấn ra sân trong hiệp một, không che giấu, giết thẳng tay làm người ta trở tay không kịp.

Nguyễn Tiểu Ly buồn bã, đưa tay phải ra: “Viêm bao gân.”

Ba chữ này khiến Thừa Mặc lập tức kinh ngạc, đồng thời ánh mắt hắn ảm đạm đi, trong mắt tràn đầy đau lòng, trái tim như bị bóp nghẹt. Hắn không biết nên an ủi cô thế nào.

Viêm bao gân đối với người chơi thể thao điện tử mà nói chính là một tai họa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK