Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Ta mới mười lăm tuổi, vậy có phải nam nữ chính của thế giới này cũng đều không lớn tuổi không?” Nguyễn Tiểu Ly vừa soi gương vừa vuốt vuốt tóc.
Tiểu Ác: “Ừ, đều còn nhỏ, nhưng cô là nhỏ nhất.” Tiểu Ác cố tình nhấn mạnh câu cuối “cô là nhỏ nhất”.
“…Nam chính bao nhiêu tuổi? Nữ chính bao nhiêu tuổi?”
“Một người mười tám, người kia mười bảy, cô mười lăm.”
Thông thường tuyển thủ esport đều tương đối nhỏ tuổi. Tài năng là một chuyện, độ tuổi thích hợp cũng rất quan trọng. Tốc độ tay của người trẻ luôn nhanh hơn so với người trưởng thành, vì thế mà thi đấu thể thao điện tử chuyên nghiệp được xem là lĩnh vực mà người trẻ sẽ có được ưu thế lớn.
“Tiểu Ly, canh sườn ba đang hầm. Công ty đột nhiên gọi ba về làm việc, lát nữa con ăn một mình nhé.”
Thời điểm Nguyễn An thình lình đi vào phòng thông báo, Nguyễn Tiểu Ly có thể cảm nhận được thân thể này thất vọng như thế nào khi nghe được câu nói của ông. Tuy rằng nguyên chủ ít biểu đạt cảm xúc nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy là người lạnh nhạt.
“Dạ.” Giọng nói của thân thể này rất khó phân biệt là nam hay nữ, vừa nghe qua thì có vẻ là giọng của một thiếu niên nhưng dường như lại pha lẫn đôi chút mềm mại.
Nguyễn An vốn đang chuẩn bị đi, nhưng trông thấy con gái đứng ở cửa phòng không nói gì ông lại cảm thấy hơi chột dạ: “Tiểu Ly, xin lỗi con, ba đã hứa cùng con ăn trưa nhưng đột nhiên lại nhận thông báo phải trở về làm việc. Con đừng giận ba nhé. Kỳ nghỉ của học kỳ sau nếu ba có rảnh sẽ đến đây thăm con.”
Dù sao Nguyễn Tuấn Ly cũng là đứa con gái do ông nuôi lớn, dĩ nhiên Nguyễn An rất yêu thương cô.
Nguyễn An đã mang xong giày, ông lấy điện thoại ra: “Ba chuyển cho con một ngàn, con thích gì cứ mua. Ở trường nhớ phải chuyên tâm học tập đấy. Bố đi làm đây.”
“Dạ, ba đi đường cẩn thận.” Nguyễn Tiểu Ly dựa vào cửa nói.
Nguyễn An nghe cô nói thế thì cực kỳ ấm lòng, ông dặn dò thêm vài câu rồi mới đi.
Người đi rồi, trong phòng lập tức trở nên đặc biệt yên tĩnh.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống sofa, ở chỗ này cô có thể nghe được tiếng sôi ùng ục ùng ục và mùi hương của nồi canh sườn đang được hầm.
Thiếu niên xinh đẹp dựa vào sofa, ngón tay thon dài di chuyển, mở ví tiền trong điện thoại ra nhìn xem bên trong có bao nhiêu tiền.
Một ngàn lẻ mấy đồng…
Tiểu Ác cười trộm: “Tiền của nguyên chủ đều bị nạp mua trang bị, một đống tiền đã bị tiêu vào game rồi.”
Thật ra chơi game cũng không cần phải nạp, nhưng tiêu tiền vào game sẽ tạo ra cảm giác vui sướng mà những người không nạp tiền sẽ không thể hiểu được. Nguyên chủ thích chơi game và thỉnh thoảng cũng thích tiêu tiền vào đó.
Canh sườn vẫn đang được hầm trên bếp, nhưng Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy bụng vẫn chưa đói nên cô quyết định trở về phòng.
Căn phòng của nguyên chủ rất giản dị, chỉ có một giường, một tủ quần áo và một bàn học, đơn giản đến sơ sài, hoàn toàn không giống phòng của một thiếu nữ.
Trên bàn học không có một quyển sách nào mà chỉ đặt một chiếc máy tính, chẳng trách việc học tập của nguyên chủ không tốt.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi vào trước bàn, thành thạo khởi động máy tính rồi mang tai nghe lên.
Tiểu Ác chần chừ hỏi: “Tiểu Ly, cô biết chơi game không?”
“Biết.”
“Chắc biết không?”
“Thắng đội vô địch esport của thế giới này cũng không có gì khó khăn.” Nguyễn Tiểu Ly dùng giọng điệu bình thản nhất để nói ra lời nói kiêu ngạo nhất, nhưng lời này lại là sự thật.
Không có gì là cô làm không được.
Tiểu Ác không biết đây là lần thứ mấy nó cảm thấy chính mình như nhặt được bảo vật, bản thân vị ký chủ này chính là một bug, căn bản không cần nó phải hỗ trợ gì cả.
Tiểu Ác: “Vậy cô phải kiềm chế một chút nha, làm sao mà vừa thể hiện ra năng lực khiến cho nam chính chú ý lại không được quá lợi hại. Cô phải thua nam chính và thắng sít sao nữ chính đấy.”
Đây là nhân vật phụ, lại còn là phản diện, tất cả đều làm nền cho các nhân vật chính nổi bật.
“Ừm.”
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh, Nguyễn Tiểu Ly mang tai nghe mở game lên. Việc đầu tiên cô làm là kiểm tra tài khoản. Trang bị rất đầy đủ, còn có cả một số trang bị cao cấp được tặng thưởng sau khi giết boss.
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn tên ID của mình. “Tuấn”, trực tiếp một chữ trong tên của mình đặt thành tên ID.
Nguyễn Tiểu Ly không định sửa lại tên này, dù sao việc nghĩ tên mới rất đau đầu, để tên này cũng được.
Nguyễn Tiểu Ly đi thẳng vào làm nhiệm vụ diệt boss. Lần đầu chơi trò chơi cô có chút lạ lẫm, nhưng cơ thể của nguyên chủ rõ ràng vô cùng quen thuộc với trò chơi này, vừa chơi game thì tinh thần và thể xác đều cực kỳ thoải mái.
Rừng trúc trong game được thiết kế trông rất thật. Nguyễn Tiểu Ly vừa giết xong một con boss, vốn định dạo quanh một vòng nhưng ngờ đâu mới đi đến khu rừng này đã lập tức trông thấy một đội ngũ đang đánh boss.
Nguyễn Tiểu Ly vừa định rời khỏi thì Tiểu Ác chớp thời cơ thông báo nhiệm vụ.
“Đội ngũ đằng trước là của đội của nữ chính, bọn họ dự tính sẽ để cho nữ chính đánh đòn kết liễu quái, lát nữa cô phải cướp.”
Cướp quái của nữ chính?
Không quân tử cho lắm, nhưng rất thú vị.
Có thể dễ dàng nhìn ra nhóm người kia là đội ngũ chuyên nghiệp. Nguyên chủ cố đi cướp làm gì, cô ấy lại không thiếu con quái này?
Tiểu Ác: “Khụ khụ, vì Nguyễn Tuấn Ly muốn gây chú ý với đội ngũ chuyên nghiệp, để xem có thể gia nhập hay được họ xem trọng hay không.”
“Nhưng kiểu gây chú ý như thế này…”
Tiểu Ác: “Nguyên chủ là một tuyển thủ tài năng nhưng lại không may mắn có được cơ hội thể hiện mình. Cô ấy muốn gặp người của đội chuyên nghiệp, đồng thời cũng tò mò kỹ thuật của những người đó thế nào nên đã không do dự mà dùng cách khiêu khích đối phương khiến cho họ chú ý, nhân tiện thăm dò trình độ của họ.”
Thật ra suy nghĩ này của nguyên chủ hoàn toàn có thể lý giải được. Vấn đề là hầu hết các game thủ chuyên nghiệp đều khá kiêu ngạo, nếu bạn đánh bại họ thì trước hết họ sẽ tức giận.
Nguyễn Tiểu Ly thao tác nhân vật của mình trốn sau rừng trúc, quan sát kỹ lưỡng quá trình đánh boss của đội ngũ kia.
Trong đội có người chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của boss, có người phụ trách đánh đòn sát thương làm giảm thanh máu của boss, mà có một nhân vật nữ luôn ở đằng sau đánh đấm giả vờ cho có khí thế, rõ ràng là đang chờ cơ hội tung đòn trí mạng tiêu diệt boss.
Tiểu Ác bắt đầu giới thiệu về nữ chính: “Nữ chính Lưu Vũ Kỳ, 17 tuổi, con gái của huấn luyện viên trưởng đội tuyển luyện Hoa Lâm, ngay từ nhỏ đã bộc lộ tài năng. Trong cốt truyện gốc, cô ấy và nam chính là đối thủ một mất một còn, yêu nhau lắm cắn nhau đau.”
Nữ chính và nam chính không cùng một đội tuyển nên khi thi đấu chắc chắn sẽ là đối thủ của nhau.
Liên tục tranh đua rồi cuối cùng nảy sinh tình cảm.
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục cẩn thận theo dõi trận chiến. Con boss kia có năng lực phòng ngự rất mạnh, muốn giết nó khá phiền phức.
【 Vũ Kỳ, chúng ta đổi vị trí.】
【Không cần, ở khoảng cách này em vẫn có khả năng cho nó một kích trí mạng được.】
Tốc độ tấn công của họ rõ ràng đã nhanh hơn.
Ngay ở thời khắc cuối cùng, khi nhân vật nữ cuối đội ngũ mang theo vũ khí bay lên trời chuẩn bị ra đòn quyết định, khi mọi người đều cho rằng đòn này của Lưu Vũ Kỳ sẽ thuận lợi suôn sẻ thì đột nhiên có một tia sáng lóe lên.
Chỉ lát sau, boss ngã xuống.
Kỹ năng của Lưu Vũ Kỳ phóng vào khoảng không.
【Sao lại như vậy?】
【Ai phóng chiêu?】
【Mẹ nó, ai dám cướp boss của đội Hoa Lâm chúng ta?】
Rõ ràng tia sáng lóe lên vừa nãy là chiêu thức của kẻ khác, con boss mà bọn họ đánh nửa ngày bị người ta cướp?
Trong phòng huấn luyện của Hoa Lâm, một nhóm thiếu niên đang đeo tai nghe nhìn qua lại các đồng đội của mình.
Trong dãy ghế chỉ có một cô gái duy nhất. Cô gái cực kỳ xinh đẹp, mặc một chiếc váy ngắn, vóc dáng cực đỉnh.
Nhưng lúc này khuôn mặt cô gái cũng đang nhíu lại.
Đồng đội đánh boss nửa ngày, lại bởi vì cô ra đòn chậm mà bị kẻ khác cướp mất.
Boss bị cướp ngay trong tay cô.
Lưu Vũ Kỳ thao tác nhân vật của cô quay đầu lại, ra đòn liên tục đánh vào rừng trúc.
Lưu Vũ Kỳ mở mic: 【Ra đây, dám cướp boss nhưng lại không dám ra có đúng không?】