Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Trong phòng khách sạn vừa bẩn vừa bừa, Nam Khải Lận chẳng có tâm tình tắm rửa, hắn chỉ rửa mặt đơn giản rồi chuẩn bị đi ngủ.
Ngay khi vừa định nằm xuống, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ.
Nam Khải Lận cau mày đứng dậy, nghe tiếng hít thở ngoài cửa thì liền biết là ai. Hắn giả vờ đã ngủ, không trả lời.
Bên ngoài, Khổng Tinh mặc một chiếc váy dài đứng trước cửa, cổ áo bị kéo xuống một chút làm lộ ra non nửa bờ vai ngọc ngà.
Sắc mặt cô ửng hồng, ôm tâm trạng hồi hộp mà đứng đó.
Tại sao vẫn chưa mở cửa? Anh ấy sẽ không đi ngủ sớm vậy chứ?
“Cốc cốc cốc…” Khổng Tinh tiếp tục gõ cửa nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.
Ngủ rồi?
“Anh Nam, anh ngủ rồi ạ?”
“…”
Trực giác nói cho Khổng Tinh rằng người đàn ông bên trong vẫn chưa ngủ, thế nhưng anh ấy lại không trả lời.
Anh ấy không muốn để ý đến mình sao? Đã quay lại tìm mình chứng tỏ đã không còn tức giận nữa, vậy sao bây giờ lại không quan tâm tới mình?
Khổng Tinh vô cùng tủi thân.
Cửa mở ra.
Nam Khải Lận sa sầm mặt nhìn người đang đứng trước cửa, trong ánh mắt không giấu được sự chán ghét: “Có chuyện gì không?”
Khổng Tinh: “Em… em hơi sợ, em có thể ở chung phòng với anh được không?”
“Không.”
Đời này Nam Khải Lận chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy, chẳng những trong ngoài bất nhất mà còn to gan.
Lần đầu tiên gặp cô ta, Nam Khải Lận còn tưởng rằng đây là một cô gái ngoan ngoãn, nào biết đâu lại là một người trong ngoài bất nhất khiến người ta ghê tởm như vậy. Đến gần là lập tức bám lấy người ta cho bằng được.
Nam Khải Lận bỗng dưng vô cùng nhớ Cung Lâm Ly. Tuy rằng lần đầu tiên thấy cô trông cô rất giống một cô gái ăn chơi quậy phá, thế nhưng cô lại rất phóng khoáng và chân thành, mặt nào cũng tốt hơn cái người tên Khổng Tinh này.
Nam Khải Lận không muốn có chút liên quan gì đến Khổng Tinh, hắn nói thẳng: “Cho dù sợ thì tối nay cô cũng cứ chấp nhận tạm vậy đi, tôi không muốn ở chung phòng với cô. Một là vì chúng ta không thân nhau, hai là do tôi không muốn ở chung với người mình ghét. Nếu không có gì thì cô về phòng mình đi.”
Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh, ý cự tuyệt rất rõ ràng, đặc biệt là mấy chữ “người mình ghét” kia, hiển nhiên là đang muốn nhấn mạnh để nhắc nhở Khổng Tinh.
Vốn dĩ gương mặt Khổng Tinh còn đang mang vẻ nhu nhược đáng thương, đến khi nghe thấy câu trả lời của Nam Khải Lận thì gương mặt ấy lập tức cứng đờ.
“Anh… anh nói gì? Anh ghét em?”
“Tôi không thích nói lần thứ hai. Cô về đi.” Nam Khải Lận đóng sập cửa lại.
Cánh cửa này đóng lại cũng có nghĩa là sau này hắn sẽ cách xa người tên Khổng Tinh này.
Khổng Tinh ngơ ngác đứng ở cửa. Khách sạn này đã cũ nên khi cửa đóng đã làm bay bụi khắp nơi. Lúc này trên mặt cô đang bị phủ một lớp bụi mỏng.
Anh ấy ghét mình? Tại sao lại ghét?
Cô xinh đẹp, dáng người tốt, gia thế tốt, thành tích tốt, từ nhỏ đến lớn có biết bao nhiêu người theo đuôi cô cơ chứ, vậy mà Nam Khải Lận lại nói nói ghét mình? Vì sao?
Khổng Tinh hoàn toàn chẳng thể nghĩ ra đáp án.
…
Trời tờ mờ sáng, đi trên đường đều là những người phải làm việc sớm.
Nguyễn Tiểu Ly bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức. Cô mở mắt ra liền cảm thấy ánh sáng bên ngoài có chút chói.
Tối qua đã quên kéo màn.
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy mang dép lê ra khỏi phòng, tiện thể liếc mắt xem chiếc sofa ngoài phòng khách một cái.
Quả nhiên… anh ta không về.
Nguyễn Tiểu Ly đứng trước cửa phòng, nhìn cái sofa bằng ánh mắt thâm thúy, sau đó trên môi từ từ câu lên một nụ cười.
Tiểu Ác thấy cô cười thì biết ngay nam chính sắp gặp xui xẻo.
Tiểu Ác chê chuyện vui chưa đủ lớn, bồi thêm vài câu: “Ồ nhìn kìa, nam chính không về nhà, tối không về ngủ. Anh ta và nữ chính phát triển nhanh vậy sao?”
“Đây chẳng phải là điều chúng ta muốn thấy à?” Nguyễn Tiểu Ly bình tĩnh khẽ cười.
Tiểu Ác lập tức dựng tóc gáy: “Đúng vậy, đây chính là điều mà chúng ta muốn thấy.”
Cuối cùng đã chờ đến đoạn cốt truyện này rồi, đã có thể bắt đầu làm nhiệm vụ phản diện.
Nguyễn Tiểu Ly đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó tùy tiện nấu mấy cái sủi cảo ăn rồi ra cửa.
Trên đường, xe cộ tấp nập, người đi dập dìu, trên mặt ai cũng thể hiện sự vội vàng. Nguyễn Tiểu Ly đi trong dòng người, thế nhưng tuy xung quanh cô rất ồn ào nhưng sự ồn ào ấy lại chẳng có liên quan gì đến cô.
Bốn phía đều ồn ào nhưng trong lòng cô rất tĩnh lặng. Một mình, một mình…
Tiểu Ác: “Có phải không thích đi làm một mình đúng không?”
“Sợ nhất là người bầu bạn đột nhiên rời đi.”
Người bầu bạn với bạn, người đối xử tốt với bạn đột nhiên rời đi thì trong lòng bạn chắc chắn sẽ cảm thấy trống vắng.
Cảm nhận càng sâu sắc, dường như cô càng có thể hiểu được cách làm cực đoan của nguyên chủ ở trong cốt truyện.
Cung Lâm Ly là người gặp Nam Khải Lận trước, vậy mà cuối cùng người ở bên Nam Khải Lận lại là Khổng Tinh. Tình yêu thì chẳng phân biệt trước sau, nhưng lòng người thì làm sao có thể cân bằng được.
Thời điểm Nam Khải Lận bất lực nhất khi vừa đến thế giới này, người trợ giúp và làm bạn với anh ta chính là Cung Lâm Ly. Thời điểm Cung Lâm Ly cô đơn một mình, người phá vỡ cuộc sống cân bằng của cô ấy chính là Nam Khải Lận. Tuy rằng tư tưởng như vậy rất cực đoan, nhưng nó là suy nghĩ của Cung Lâm Ly.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xe buýt qua 3 trạm để đi tới cửa tiệm làm việc. Cô vào tiệm, vừa bỏ túi xách xuống và chuẩn bị mặc tạp dề vào thì chủ tiệm đã đi tới.
Trên mặt chủ tiệm tươi cười vui vẻ, thân thiện nói: “Lâm Ly, nửa tháng qua cô làm rất tốt, để tôi kết toán lương cho cô nhé.”
Mới nửa tháng đã kết toán lương?
Lời này có ý gì thì chắc ai cũng hiểu.
Nguyễn Tiểu Ly cầm tạp dề ở trên tay, lạnh nhạt hỏi lại: “Xin hỏi vì nguyên gì mà đuổi việc tôi?”
Chủ tiệm không ngờ cô gái trẻ này hỏi trực tiếp như vậy, ông ta thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Tôi thấy tác phong sinh hoạt của cô không hợp làm việc ở đây. Nửa tháng qua cô làm việc cũng khá tốt, tôi sẽ cho cô một tháng lương, giờ cô có thể đi rồi.”
“Tác phong sinh hoạt? Cho hỏi tác phong của tôi có vấn đề gì?”
Đuổi việc là một chuyện nhưng bôi nhọ lại là chuyện khác. Nguyễn Tiểu Ly tự nhận từ khi tới tiệm này làm việc cô luôn cần cù chăm chỉ, tuyệt đối không làm ra bất cứ hành vi không đứng đắn gì.
Chủ tiệm vô cùng không thích dáng vẻ không sợ trời không sợ đất này của cô. Làm gì có ai nói chuyện với ông chủ như cô ta vậy chứ?
“Tôi không nói thẳng ra là vì tôi thấy cô là con gái, phải giữ lại mặt mũi, một số việc không cần tôi nói quá rõ ràng. Giờ tôi kết toán tiền công cho cô rồi cô về nhanh đi, sau này đừng tới tiệm của tôi nữa.”
“Chủ tiệm, muốn đuổi việc tôi thì ông cứ đuổi việc không cần lý do cũng được, nhưng tuyệt nhiên ông không được bôi nhọ tôi. Ông mới nói tác phong sinh hoạt của tôi có vấn đề, mời ông nói rõ chuyện này cho ra lẽ.” Lời nói của Nguyễn Tiểu Ly rất đầy đủ lễ phép.
“Cô thật sự muốn tôi nói ra à? Con gái con đứa mới bao lớn mà tối nào cũng đi bar bủng, chơi bời cả một đêm với một đám con trai loại nào cũng có. Nếu lúc trước tôi biết tác phong sinh hoạt của cô như vậy thì tôi đã không tuyển cô vào làm việc ở đây rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe xong lý do chỉ cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ đi quán bar thì tác phong sinh hoạt nhất định không tốt ư? Đủ loại con trai thì nhất định phải liên tưởng đến chuyện kia sao?
“Từ đâu mà ông biết những chuyện này?” Nguyễn Tiểu Ly chỉ tò mò cái này.
Sắc mặt của chủ tiệm không vui, ông ta lấy điện thoại ra chuyển tiền cho cô: “Cô không cần phải biết là tôi lấy những tin này từ đâu. Tôi kết toán lương cho cô rồi, cô đi đi.”