Editor: 2508_Yuki
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“…”
Tiếp tục không để ý tới hắn.
Tiểu Ác phát hiện cục diện hiện tại không căng thẳng chút nào. Vốn dĩ nó còn đang lo lắng ký chủ nhà mình sẽ chết, nhưng nhìn hiện tại dường như đang khá tốt. Nam chính không có ý định giết Nguyễn Tiểu Ly.
Một khi Nguyễn Tiểu Ly đã muốn không để ý tới ai thì cô có thể làm lơ một cách triệt để.
Mặc kệ Lâm Dục nói luyên thuyên cả nửa ngày, tiểu zombie cũng không nhìn hắn đến một lần.
Lâm Dục: “…Cô bị câm hay là không muốn trả lời tôi?”
“Đương nhiên là cả hai rồi.” Tiểu Ác ở trong không gian tự trả lời.
Lâm Dục ngồi xổm xuống, đến lúc này hắn mới thấy được toàn bộ gương mặt xanh xám của Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn chàng trai đang ngồi xổm trước mặt mình với vẻ mặt vô cảm. Bộ dáng lãnh cảm đại khái cũng chỉ đến thế này mà thôi.
“Tiểu Zombie, nói một câu đi.”
Tuy rằng da của cô có màu than chì không quá đẹp, nhưng ngũ quan lại nhỏ nhắn tinh xảo, lông mi cực dài màu xám trắng cùng với chiếc mũi và cái miệng đều nhỏ xinh. Thoạt nhìn từng chỗ đều rất mềm mại. Giọng nói của cô chắc hẳn là rất dễ nghe.
Đến gần như vậy mà cũng không ngửi thấy trên người cô có mùi gì khó ngửi, đúng là rất thích sạch sẽ.
Trong trí nhớ của Lâm Dục thì zombie cấp cao đều cực kỳ xấu xí, hơn nữa trên người chúng không chỉ có mùi hư thối mà miệng còn phát ra những tiếng gào thét giống như lệ quỷ.
Khó lắm mới nhìn thấy được một zombie đặc biệt như thế này nên lúc nãy, sở dĩ hắn nói ra cả đống lời cũng chỉ để nghe được âm thanh của đối phương.
Người ở dưới mái hiên sẽ không cúi đầu. Nguyễn Tiểu Ly cứ thế im thin thít.
Quả thật hiện tại cô không thể nói được, tuy nhiên vẫn có thể phát ra âm thanh. Nhưng tại sao cô lại phải phát ra âm thanh cho nam chính nghe chứ?
Nếu làm vậy thì phản diện cô đây sẽ mất hết mặt mũi rồi còn gì.
“…”
“…”
Zombie đối diện không nói gì. Lâm Dục có cảm giác bất lực sâu sắc, cuối cùng chỉ đành đứng dậy.
Thôi, nghỉ ngơi cho khỏe. Chỉ cần giữ tiểu zombie lại bên người thì sẽ có một ngày nghe được cô phát ra âm thanh thôi.
Nghĩ đến đây, chàng trai nào đó liền cong môi. Đột nhiên hắn cảm thấy ngày tháng sau này sẽ không nhàm chán.
Lâm Dục xốc chăn lên, trực tiếp nằm xuống giường, đồng thời vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Không phải lúc nãy cô đang ngủ sao, giờ ngủ tiếp đi. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, cô chạy không xa được đâu. Cũng đừng nghĩ đến chuyện tấn công tôi, cẩn thận kẻo trộm gà không được còn mất nắm thóc. Ngọn lửa của tôi không biết phân nặng nhẹ đâu, đến lúc bị đốt trụi một cánh tay hay một cái chân gì đó thì sẽ rất khó nhìn."
Những lời này quả thật quá hèn hạ! Không những khinh thường trần trụi mà còn uy hiếp ra mặt!
Tiểu Ác: “…Ly, ngoan nào, đừng nóng giận.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Ta không giận.”
Tiểu Ác gõ đầu. Sao nó lại quên cảm xúc Nguyễn Tiểu Ly rất ít khi dao động chứ, mới có vậy thôi thì sao cô có thể tức giận được.
Khi biết Lâm Dục không có ý giết mình, Nguyễn Tiểu Ly rất bình tĩnh, gương mặt không hề có tí gợn sóng.
Lâm Dục yên tĩnh nằm ở một bên giường, hô hấp đều đặn, hiển nhiên là ngủ rồi.
Bên cạnh có một con zombie mà hắn cũng có thể ngủ được ngon như vậy, chắc đây là điểm lợi hại nam chính nhỉ.
Nguyễn Tiểu Ly chỉnh lại còng chân một chút, sau đó cũng xốc chăn lên chui vào trong nằm ngủ.
Tiểu Ác: Hình như có chỗ nào đó không đúng cho lắm… nhưng tạm thời không thể nói rõ được…
Có điều, dường như nam chính không có ý định giết Tiểu Ly, vậy thế giới này vẫn có thể tiếp tục!
Nguyễn Tiểu Ly nằm nghiêng không nhúc nhích, đắp chăn che kín qua đầu, còn chàng trai bên cạnh thì nằm thẳng mà ngủ.
Hai đối thủ đã được định sẵn là một mất một còn, một người là vai chính còn một người là vai ác, vậy mà vừa mới gặp mặt đã nằm chung trên một cái giường, hơn nữa thoạt nhìn còn khá hài hòa. Lạ thay, lạ thay!
Sắc trời càng lúc càng sáng, cả thế giới đều rất yên lặng, chỉ có tiếng hít thở bên trong căn phòng kia là đang phát ra âm thanh hết đợt này đến đợt khác.
Thật lâu sau, hai mắt đang nhắm nghiền của chàng trai cuối cùng cũng mở ra, sau đó hắn chậm rãi quay đầu nhìn cô gái còn đang vùi mình trong chăn ở bên cạnh.
Cô rất yên tĩnh.
Zombie thì không cần ngủ, có lẽ cô chỉ phong bế tất cả các giác quan của mình thôi.
Vẻ mặt Lâm Dục nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mái tóc dài đang lộ ra.
Trực giác nói hắn cho biết cô gái này tuyệt đối không bình thường.
Bởi vì con người luôn phá hoại tự nhiên nên trong vài thập niên trở lại đây, hệ sinh thái đã ngày càng xấu đi. Trận dịch bệnh zombie bùng nổ gần như đã hủy diệt hơn 80% dân số trên Trái Đất.
Lúc trước Lâm Dục cũng bị nhiễm bệnh, nhưng kỳ tích là hắn khỏe lại cực kỳ nhanh, hơn nữa còn có được dị năng toàn hệ. Điều đó có nghĩa là dị năng mà người khác có thì hắn cũng có, còn người khác không có thì hắn cũng có hết.
Thêm vào đó, dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, dị năng của hắn đã mạnh lên một cách nhanh chóng. Trong thời gian đơn độc hành tẩu qua hơn nửa đất nước, hầu như hắn không gặp được bất kỳ nguy hiểm gì, thỉnh thoảng gặp được một vài zombie biến dị thì cũng đều có thể đánh bại được.
Lâm Dục biết mình đặc biệt. Không những là người sống sót mà còn sở hữu tất cả dị năng, đó chính là một sự tồn tại đặc biệt trong nhân loại.
Nhưng đối với cô gái zombie mình vừa nhìn thấy hôm nay này, Lâm Dục có trực giác cô cũng là một sự tồn tại đặc biệt, đặc biệt trong giới zombie.
“Zombie có vua ư…” Lâm Dục thì thầm.
Bất kể thế nào hắn cũng không thể thả con zombie này đi được, chỉ còn cách dẫn nó theo bên mình để quan sát cho kỹ mà thôi.
Đi thêm một tháng nữa có thể sẽ đến được thành phố An Toàn lớn nhất nước Z. Đến nơi đó sẽ có người tiếp đãi hắn, hơn nữa bên kia chắc chắn sẽ có mẫu virus zombie cũng như các loại nghiên cứu về zombie. Đến lúc ấy phải thử kiểm tra xem cô gái này có chỗ nào đặc biệt, không chừng còn có thể xóa bỏ được nguy cơ tận thế.
Đây là suy nghĩ hiện tại của Lâm Dục, tuy nhiên sau này thì…
Giao Tiểu Zombie cho thành phố An Toàn nghiên cứu, anh làm được sao?
Lâm Dục không hề khống chế hô hấp, vậy mà hắn đã tỉnh dậy gần nửa ngày rồi nhưng cái đống trong chăn ở kế bên vẫn không động đậy.
Tiểu Zombie vốn dĩ không có hô hấp. Cô thật sự đang ngủ sao?
Lâm Dục đưa tay nhẹ nhàng xốc cái chăn lên, hắn còn tưởng sẽ thấy một đôi mắt mở to nhưng lại không ngờ Tiểu Zombie vậy mà vẫn còn nhắm mắt và không nhúc nhích.
Con zombie này… tâm thật lớn (*).
(*) tâm lớn: không biết lo lắng, không suy nghĩ nhiều, thần kinh thô.
Tiểu Ác lo lắng đề phòng, nó sợ giây tiếp theo nam chính sẽ gọi lửa thiêu chết Nguyễn Tiểu Ly.
Còn chính chủ Nguyễn Tiểu Ly bên này thì thật sự đã buông thả bản thân ngủ thẳng cẳng. Quả thật trái tim này không phải lớn bình thường.
Lâm Dục ngủ tiếp.
Ban ngày của tận thế rất ngắn ngủi. Ngày sắp hết, bầu trời dần dần tối xuống, ở bên ngoài cũng bắt đầu vang vọng tiếng gào rú của zombie.
Sắc trời càng đen thì tiếng kêu của zombie ở bên ngoài càng nhiều. Người sống nghe thấy thì kinh hãi, còn zombie nghe vào lại hưng phấn. Xen lẫn với những tiếng gào đó là tiếng kêu cứu của con người, tiếng chạy trốn và cuối cùng là tiếng gặm thức ăn của zombie. Địa ngục trần gian cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Lâm Dục đã rời giường nhưng cũng chưa có ý định muốn lên đường, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi cái chăn đang nhô lên kia. Rốt cuộc hắn cũng đã chờ được tới lúc cái chăn kia động đậy.
Một cánh tay thanh mảnh màu xanh xám từ từ thò ra và vén cái chăn trên đầu xuống, lộ ra gương mặt tinh xảo có chút ngốc nghếch.
Nguyễn Tiểu Ly vừa nhìn đến chàng trai bên cạnh liền sửng sốt một giây, sau đó dường như đã nhớ được cái gì, tiếp tục bình tĩnh ngồi dậy, đưa tay sờ nắm cái còng chân trên cổ chân của mình.
“Buổi tối cô sẽ không gào thét giống mấy con zombie khác sao?” Lâm Dục ở bên cạnh bất thình lình lên tiếng.
Tiểu Zombie ngồi trên giường, cúi đầu nghiên cứu còng chân kim loại, hoàn toàn không có ý muốn đáp lại người nào đó.