Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Ashley

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Cãi nhau…

Có phải là ý mà cô đang hiểu không?

Nam Hạo vẫn đang nghe điện thoại trong phòng khách. Nguyễn Tiểu Ly xỏ dép lê, mặc quần áo bệnh nhân từ từ bước ra.

Nam Hạo đứng trong phòng khách và quay mặt về phía cửa sổ: “Tôi không cần biết là dùng cách gì, nhất định phải tìm được thận…”

“Cha.”

Từ đằng sau bỗng truyền đến giọng của con gái, Nam Hạo sửng sốt, nhanh chóng nói với đầu dây bên kia: “Nói đến đây thôi. Tôi bận rồi, cúp máy trước.”

Cúp điện thoại xong, Nam Hạo thu lại vẻ mặt nghiêm túc, xoay người lại cười ân cần: “Ly Nhi dậy rồi à, dì Trần đã về nhà nấu cơm trưa, lát nữa đem qua đây cha con ta ăn chung.”

Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt, cô nhìn thẳng vào Nam Hạo và từ từ bước tới.

“Cha mới gọi điện thoại cho ai vậy?”

“Đâu có ai, chỉ là một đối tác thôi. Bọn cha nói về chuyện công việc một chút thôi mà.” Nam Hạo nói dối mà sắc mặt không thay đổi.

“Con nghe thấy hết rồi.” Nguyễn Tiểu Ly nói đều đều.

Nét mặt Nam Hạo lập tức thay đổi. Ông đột nhiên không biết nên cười hay dùng biểu cảm gì để đối mặt với con gái mình.

Mặc dù từ trước đến nay ông luôn bận rộn và rất ít khi làm bạn với con, nhưng mỗi lần xuất hiện trước mặt con đều là hình tượng một người cha hiền lành, vậy mà bây giờ con gái đã nghe được những lời ông vừa nói. Liệu...

Không đợi Nam Hạo mở miệng, Nguyễn Tiểu Ly đã nói trước: “Cha muốn mua bán nội tạng qua chợ đen sao?”

Nam Hạo nhất thời không biết trả lời thế nào, ai đã từng được giáo dục cũng biết rằng làm như vậy là không đúng, nhưng ông vẫn quyết định chọn cách này.

Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly vẫn bình tĩnh, cô mở miệng nói tiếp: “Cha, dừng lại đi, con không muốn một quả thận được lấy bằng cách đó.”

Tính tình cô luôn rất bướng bỉnh, nói một là một, hai là hai. Nam Hạo nghe vậy thì sửng sốt: “Ly Nhi, con đừng quan tâm đến chuyện thận ở đâu mà có, chỉ cần để tinh thần thoải mái, yên tâm chờ phẫu thuật là được. Con sẽ khỏe lại, hãy tin cha.”

Nguyễn Tiểu Ly ngẩng lên. Mỗi lần nhìn thấy người cha này, cô đều cảm thấy ông già hơn so với tuổi. Mấy năm nay ông vì công ty, vì bệnh tình của cô mà phải chịu đựng đủ loại mệt mỏi, ông thật sự đã già rồi.

Nguyễn Tiểu Ly: “Con còn hơn một năm nữa. Cha đừng lo lắng, sẽ có thận mà…”

Nói ra câu này cũng chẳng biết là đang lừa ai. Đã đợi nhiều năm như vậy mà vẫn không tìm được thận, thế thì khoảng thời gian cuối cùng này có thể sao?

Đây giống như một canh bạc sinh tử. Đợi được thì sống, đợi không được thì chết.

Nam Hạo: “Ly Nhi, chúng ta hãy quên chuyện vừa rồi đi nhé. Con cứ yên tâm dưỡng bệnh, được không? Đừng để ý đến chuyện khác.”

“Cha một hai phải làm như vậy sao?”

Bắt gặp ánh mắt sạch sẽ không nhiễm bụi của con gái, Nam Hạo sửng sốt một giây, nhưng ông vẫn gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có cách này mới có thể cứu được con.”

Cứ ở một chỗ chờ đợi thật sự có thể chờ được không?

Còn không bằng trực tiếp dùng thủ đoạn đen tối nhất để đi cầu may. Tuy trên đời này rất ít người có nhóm máu gấu trúc, nhưng nhất định là sẽ có. Chỉ cần tìm được người thì sẽ lập tức động thủ, nhue vậy cơ hội có được thận sẽ nhiều hơn bị động một chỗ rất nhiều.

Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly hiện lên vẻ buồn bã và thất vọng, trong lòng lại càng nhiều bất lực và đau lòng.

Một người cha biết luật hiểu luật lại vì con gái mà sử dụng cách thức dơ bẩn nhất. Không biết nên nói ông là người lý trí hay không lý trí đây.

Đôi mắt Nguyễn Tiểu Ly đỏ hoe: “Con chỉ muốn nói với cha một câu. Con sẽ không chấp nhận quả thận như vậy, con thà chết còn hơn!”

“Câm miệng!” Nam Hạo bỗng nhiên quát to.

Mấy năm nay ông sợ nhất là nghe thấy từ “chết”. Đã chống chọi hơn hai mươi năm, con gái ông sẽ không chết!

Nam Hạo: “Ly Nhi, cha không cho phép con nói như vậy lần nữa. Con chết đi không sợ làm cha đau lòng sao? Con chết rồi thì một mình cha ở lại phải sống sao đây?”

“Con yên tâm dưỡng bệnh, không cần phải bận tâm những chuyện khác. Mọi chuyện cứ để cha lo.”

“Ly Nhi, con còn rất trẻ, vì căn bệnh này mà 20 năm qua con đã không được sống như một người bình thường, con có biết cha đau lòng như thế nào không? Cha muốn con nửa đời sau được sinh hoạt như người bình thường, muốn con có được thân thể khỏe mạnh giống những cô gái khác…”

Ông đã không thể bảo vệ được vợ mình nên ông nhất định phải bảo vệ đứa con gái duy nhất này cho bằng được, nếu không ông sẽ không còn mặt mũi nào để gặp lại người vợ quá cố nơi suối vàng nữa.

“Ly Nhi, con hãy xem như không hề biết chuyện của ngày hôm nay. Mọi việc đều do cha làm, con không liên quan.”

Làm chuyện trái với lương tâm chắc chắn sẽ bất an.

Nam Hạo thường hay gặp ác mộng, trong mơ ông thấy chuyện mua thận phi pháp ở chợ đen của mình bại lộ, công ty bị đóng cửa, sau đó ông bị bắt vào tù.

Nếu giấc mơ trở thành hiện thực thì với ông cũng chẳng sao cả, miễn con gái sống tốt là được.

Nam Hạo đã sớm chuẩn bị một phần tài sản riêng, dù cho ông có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Ly Nhi cũng có thể dựa vào số tài sản này mà sống không phiền không lo.

Từ những lời nói của Nam Hạo, Nguyễn Tiểu Ly đã nhìn thấy một người cha điên cuồng và mất trí vì con gái mình. Trong lòng cô rất khó chịu và buồn phiền.

Tiểu Ác nhắc nhở: “Cô phải tức giận, không để ý tới ông ta.”

Hai cha con đều là phản diện. Tuy mọi chuyện ác là do Nam Hạo làm nhưng Nam Ly lại là ngọn nguồn của tất cả.

Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại, cố nén sự chua xót trong mắt. Sau khi mở mắt ra lần nữa, cô nói bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Tùy cha, nhưng đến lúc đó con có nhận quả thận kia hay không là quyết định của con.”

Cô sẽ không nhận.

Không... chờ khi cô hắc hóa thì tất cả sẽ khác.

Nguyễn Tiểu Ly xoay người về phòng bệnh.

Nam Hạo đứng một mình trong phòng khách, không gian có chút cô đơn. Ông bật cười, thầm nghĩ: Chỉ cần tìm được thận, ông sẽ đem Ly Nhi lên bàn mổ. Đây không phải là chuyện nó muốn hay không.

Chờ ghép thận thành công thì cho dù không muốn cũng không thể lấy ra.

Ban đầu khi liên hệ với chợ đen, Nam Hạo cũng không có ý nghĩ điên rồ như vậy. Nhưng bệnh tình của con gái càng ngày càng nghiêm trọng, bây giờ thời gian phẫu thuật tốt nhất chỉ còn lại vẻn vẹn nửa năm.

Nam Hạo không thể không gọi điện cho bên chợ đen. Chỉ cần tìm được người cùng nhóm máu, ông sẽ lập tức bắt cóc và mổ cướp nội tạng!

Giữa trưa, dì Trần mang cơm trưa đến.

“Ông chủ, ông gọi tiểu thư ra ăn cơm đi, để tôi bày thức ăn ra. Cơm trưa hôm nay toàn là món ông và tiểu thư thích ăn đấy.”

Dì Trần lấy mấy hộp thức ăn bày ra hết trong phòng bếp.

Nam Hạo cất điện thoại vào túi: “Không được, dì ăn cơm với con bé đi. Công ty còn có việc, tôi phải về trước.”

Ly Nhi đang tức giận, nếu ông tiếp tục ở lại đây e là sẽ ảnh hưởng đến việc ăn uống của con bé, vẫn nên đi trước thì hơn…

Dì Trần dọn xong thức ăn thì nghe tiếng đóng cửa, bà cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Không phải ông chủ tạm dừng mọi công việc để ăn trưa cùng tiểu thư ư? Tại sao đột nhiên lại có việc gấp?

Buổi trưa, Nguyễn Tiểu Ly ngồi ăn cơm một mình. Cô ăn cực kỳ ít làm dì Trần không nhịn được mà phải khuyên nhủ cô ăn nhiều thêm chút nữa.



Trong văn phòng.

Tần Dự Thâm pha ấm trà rồi rót một tách cho Nam Hạo: “Ông Nam muốn mời tôi làm bác sĩ riêng cho cô Nam?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK