Mục lục
Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Xoài

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

“Ồ xem kìa, ai đây nhỉ? Thật đáng thương, sao lại cùng tỳ nữ đứng ở nơi lãnh cung hoàng vắng thế này?”

Một nhóm nữ tử chậm chạp đi tới, trong miệng còn thốt ra những lời chế giễu.

“Còn ai vào đây nữa? Nhìn khuôn mặt nhỏ phóng đãng này xem, tất nhiên là vũ nữ Nam Dữ đưa tới rồi.”

“Hahaha, vũ nữ. Lệ phi muội muội không nên nói như vậy, hiện tại người ta là phi tử của Hoàng thượng cơ mà, còn được phong làm Mỹ nhân đó.”

“Phi vị Mỹ nhân là chuyện của sáng nay, giờ người ta đã bị phế rồi. Nhìn đi, đang xách túi chuyển đồ vào lãnh cung kia kìa, trông dáng vẻ đáng thương quá, tiếc là không ai nhìn.”

“Hahaha…”

Mấy người phụ nữ lấy khăn tay che miệng, cười đắc ý.

Hoàng thượng đã rất lâu rất lâu không tới cung của các nàng. Đã từng có nhiều phi tử tranh sủng như thế, các nàng cũng sử dụng một vài thủ đoạn để Hoàng thượng thỉnh thoảng sẽ tới chỗ của mình. Nhưng kể khi Nguyễn Mỹ nhân múa một điệu trên đại điện ngày hôm ấy, suốt ba tháng trời Hoàng thượng chẳng hề đến chỗ các nàng dù chỉ một lần.

Ngay cả ngày thường bọn họ giả vờ như tình cờ gặp hoặc đưa điểm tâm, bát canh đến Ngự Thư Phòng thì Hoàng thượng cũng chưa từng để ý đến các nàng.

Hoàng thượng cứ như là bị trúng tà, tâm tâm niệm niệm tất cả đều là ả tiện nhân này. Hoàng thượng thậm chí còn phá lệ vài lần mà ban cho ả ta vô số vàng bạc châu báu.

May mắn thay yêu tinh cũng bị trời diệt. Ả tiện nhân này đắc tội cả triều đình văn võ nên bị gán cho cái danh yêu phi, biếm lãnh cung âu cũng là chuyện có thể đoán được.

Nghe nói chính Quốc sư đại nhân đã đích thân mở lời, cho dù Hoàng thượng có muốn cũng chẳng thể giữ lại nổi con yêu tinh này. Đây thật đúng là làm lòng người sảng khoái.

Sắc mặt Bích Thanh tái nhợt đi. Bình thường lúc cô nương được sủng ái sao không thấy mấy người dám đến gây sự? Nay cô nương thất sủng, bị biếm lãnh cung thì họ lại vội vàng kéo tới.

Nguyễn Tiểu Ly xoay người: “Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi vào thôi.”

Những người này chỉ là tiểu nhân đắc chí, vì trong lòng bất bình nên bây giờ đến xem náo nhiệt thôi.

Nguyễn Tiểu Ly không để bụng chuyện mình bị phế, cũng càng không thương tâm một chút nào.

Đám người này đắc ý dạt dào như thế nhưng ở trong mắt nàng cũng chỉ là một đám nữ nhân đang sắm vai hề, nhảy nhót trong một vở hài kịch mà thôi.

Thấy Nguyễn Tiểu Ly sắp đi, Lệ phi bước nhanh tới chắn trước mặt nàng: “Sao Nguyễn muội muội lại vội vã tiến vào lãnh cung như thế, thấy bọn ta đến mà cũng không chào hỏi một câu sao?”

Nguyễn Tiểu Ly không quan tâm tới thiết lập nhân vật nữa, trực tiếp cười mỉa mai: “Thời gian vào lãnh cung đã muộn, các người ăn no rửng mỡ à?”

Hoàng đế đã hạ chỉ thời gian vào lãnh cung, nếu muộn thì xem như kháng chỉ.

Lệ phi sửng sốt, nàng chưa từng thấy ai tự hào khi bị bắt phải vào lãnh cung ở bao giờ, lại còn tỏ vẻ đúng lý hợp tình như vậy nữa chứ.

“Giờ hãy còn sớm, muội muội không cần gấp gáp đi vào, bây giờ vào cũng không biết ngày tháng năm nào mới có thể đi ra, không bằng đứng đây thưởng thức phong cảnh bên ngoài một lúc đi.” Lệ phi cười châm biếm.

Nguyễn Tiểu Ly cười nhạt: “Phong cảnh bên ngoài có gì mà thưởng thức, ta đã ngắm đủ rồi. Những nơi các ngươi chưa từng được ngắm ta cũng đã ngắm qua.”

Phong cảnh ở đây tất nhiên là sự sủng ái.

Nàng đã từng được sủng ái đến độ chẳng ai trong số ba nghìn giai lệ chốn hậu cung có thể bì kịp.

Lệ phi cảm thấy rất nhục nhã, một Mỹ nhân thấp bé lại dám khoe mẽ trước mặt mình.

“Nguyễn Vũ Thường, ngươi vẫn còn đắc ý ư, đã bị biếm vào lãnh cung rồi mà còn chưa nhìn rõ được hiện thực sao? Ngươi đã được từng được sủng ái thế nào thì cũng là quá khứ, bây giờ ngươi chỉ là một nữ nhân bị bỏ rơi và bị biếm lãnh cung thôi, thế mà cũng dám diễu võ giương oai trước mặt bổn cung!”

“Ít nhất là ta cũng đã từng có, nương nương có không?”

Nguyễn Tiểu Ly đang cố tình khiến người khác tức chết không đền mạng, giọng điệu của nàng đầy khinh thường, thản nhiên liếc mắt nhìn Lệ phi một cái, trong ánh mắt chứa đầy sự sỉ nhục.

Lệ phi: “Ngươi… ngươi…”

“Sao? Cà lăm?”

Nguyễn Tiểu Ly xấu xa cười nhạo Lệ phi, sau đó cùng Bích Thanh chậm rãi bước vào lãnh cung, không để ý tới những người phía sau.

Mấy tên tôm tép nhãi nhép, không đáng để quan tâm.

Một số phi tử phía sau có người thì sắc mặt không tốt, có người thì mừng rỡ khi thấy một màn chế giễu kia, và đương nhiên, người nhục nhã nhất vẫn là Lệ phi.

Bích Thanh đã nhìn thấy được một mặt khác của cô nương.

Bên ngoài thì yêu kiều quyến rũ, vậy mà cô nương vẫn còn một mặt như vậy, lời nói đơn giản thẳng thắn đến nỗi suýt chút nữa đã làm cho Lệ phi tức đến méo miệng.

Bên trong lãnh cung là một khung cảnh hoang tàn, ngay cả cây cối cũng khô héo hết trọi, trên mặt đất cỏ dại mọc um tùm thành bụi, vừa mới đầu thu mà cỏ dại cũng đã khô vàng.

Sở dĩ cây cối hoa cỏ trở thành thế này là do có liên quan đến phong thủy. Phong thuỷ của cái cung này quả thật quá xấu. Nếu một người sống quanh năm ở nơi này chắc chắn chẳng mấy chốc sẽ bệnh nặng. Mà hầu như các phi tử bị biếm vào lãnh cung đều chết vì bệnh, là tự bản thân bị bệnh hay là do người khác động tay động chân hãm hại thì không biết.

Ở lãnh cung oan hồn vô số, chúng là nguồn dinh dưỡng tẩm bổ cho nơi này.

Lãnh cung rất lớn, phi tử bị phế đang ở đây rất nhiều.

Vừa bước vào lãnh cung là có thể nghe thấy tiếng gào, tiếng khóc la và cả những lời nói trong lúc điên loạn. Có người không cam lòng khi bị biếm lãnh cung, chịu đả kích quá lớn dẫn tới phát điên. Có người thì bị hoàn cảnh trong lãnh cung mài mòn, không giận, không náo loạn mà yên lặng sống tiếp.

Bích Thanh và Nguyễn Tiểu Ly tìm một sân nhỏ xa xôi yên tĩnh, xung quanh là vài phế phi im lặng nên nơi này không hề ồn ào.

Bích Thanh: “Cô nương, để nô tỳ đi trải chăn cho.”

Cửa phòng được đẩy ra, cả căn phòng phủ đầy bụi bặm…

Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Ngươi đừng quét, cầm bạc kêu người bên ngoài vào quét dọn đi.”

Bích Thanh: “Cô nương, để nô tỳ tự dọn dẹp là được rồi, chúng ta không mang đến nhiều bạc lắm nên phải tiết kiệm một chút.”

“Không cần, chúng ta sẽ ra ngoài trước khi tiêu hết bạc, cứ tin ở ta.” Nguyễn Tiểu Ly cương quyết không muốn cho Bích Thanh quét dọn: “Đem bạc đi nhờ cung nhân bên ngoài đến quét dọn, ngươi không cần phải làm bất cứ việc gì nặng nhọc, chỉ cần chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho ta là được rồi, coi như chúng ta trốn trong lãnh để được thanh tĩnh một thời gian, sớm muộn gì cũng sẽ ra ngoài.”

Thấy Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện tự tin như vậy, Bích Thanh càng thêm tin tưởng các nàng có thể ra ngoài.

Bích Thanh cầm bạc đi nhờ người tới quét dọn.

Nguyễn Tiểu Ly đang uống trà trên chiếc bàn đá trong khoảng sân lạnh căm, ấm trà là do các nàng mang theo.

Ngày tháng trong lãnh cung thật nhàm chán, ngoài ăn với ngủ cũng chỉ có thể uống trà và tâm sự.

Cho đến khi trời tốt, cả căn phòng mới được dọn dẹp ra dáng ra hình.

Bích Thanh đã đút lót cho cung nhận một lượng vàng để nhờ mua một chiếc chăn bông tốt nhất cho Nguyễn Tiểu Ly dùng.

“Đêm đã khuya, cô nương nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ.”



Sơ Nhất: “Nguyễn Mỹ nhân đến cửa lãnh cung thì có vài phi tần tới chế giễu, muốn gây khó dễ cho nàng, nhưng cuối cùng lại không thành công mà còn bị chịu thiệt. Nguyễn Mỹ nhân vào lãnh cung thì xuất bạc để người ta dọn dẹp…” Sơ Nhất bẩm báo hết những gì đã xảy ra trong hôm nay.

Nam Vũ Thiên Lê nghe mà không biết tâm hồn đang bay đến nơi nào.

Sơ Nhất: “Chủ tử, gần đây người có chuyện gì phiền lòng sao?”

Hắn luôn cảm thấy chủ tử có rất nhiều tâm sự, lại còn quan tâm quá mức tới chuyện của Nguyễn Mỹ nhân…

Trong lòng Sơ Nhất có một suy đoán táo bạo nhưng hắn lại không dám hỏi ra miệng.

Trên đường trở về từ Nam Dữ, Nguyễn Mỹ nhân đã quyến rũ chủ tử nhà mình thế nào đều được Sơ Nhất chứng kiến hết thảy.

Bây giờ chủ tử để ý đến Nguyễn Mỹ nhân như vậy, chẳng lẽ ngài ấy đã cắn câu rồi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK