Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Khải Lận đứng ở dưới lầu một lúc lâu, mãi cho đến khi ánh đèn trong căn phòng kia tắt hết thì hắn mới rời đi.
Mấy ngày nay hắn rất bận rộn, mỗi ngày đều bận nhưng chiều nào hắn cũng sẽ đến đây chờ cô. Mỗi lần thấy cô an toàn về đến nhà, hắn đều thấy nhẹ lòng.
Sau khi chuyển đi, dường như hắn đã không còn tư cách để chăm sóc cô một cách quang minh chính đại nữa.
Nam Khải Lận rất ghét cảm giác này.
Chỉ mong rằng cuộc sống như thế này sẽ kết thúc càng sớm càng tốt, để hắn có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô với thân phận và tư thái tuyệt nhất.
“Đã nói là người thân của nhau rồi thì sao tôi có thể đi thật được.”
Từ khi đó đến nay Nam Khải Lận đều chưa từng rời đi. Sau khi rời khỏi con phố đó, hắn đã chuyển tới khu chung cư nhà giàu nằm ở trung tâm thành phố.
Hiện tại, hắn nhận lời mời làm giám đốc ở một công ty.
Đúng vậy, mặc dù bên ngoài công ty này làm ăn lớn nhưng trên thực tế vị trí tổng giám đốc ở đây lại được thuê từ bên ngoài.
Nam Khải Lận chỉ tình cờ giúp người ta đàm phán hợp tác thành công, sau đó thì hắn đã bị nhìn trúng.
Người đó không chỉ làm chứng minh nhân dân thật cho hắn mà còn mời hắn về quản lý công ty.
Nam Khải Lận cũng coi đây là cơ hội để học hỏi. Hắn đã từng là Thừa tướng của một quốc gia, phải trị nước, chỉ huy thuộc hạ và cả quản lý rất nhiều cơ nghiệp. Cấp dưới của hắn trải rộng ở khắp đại lục, mọi chuyện làm ăn buôn bán quan trọng đều do một mình hắn quản lý.
Tuy vậy, kinh doanh trong thế giới của hắn vẫn rất khác với kinh doanh ở thế giới này. Mỗi ngày, Nam Khải Lận đều học tập chăm chỉ, cố gắng hết sức để công ty không bị thua lỗ và có được lợi nhuận.
Sau khi học tập từ công ty này xong thì tương lai hắn cũng có thể mở một công ty của riêng mình.
Hơn nữa, tiền lương của chức tổng giám đốc này cao gấp trăm lần lương của tiệm bánh ngọt.
Trở lại phòng làm việc, Nam Khải Lận bật máy tính lên ngay. Hiện tại hắn chỉ mới học được một ngôn ngữ của thế giới này, hắn còn phải học thêm tiếng Anh và tiếng Pháp nữa. Vì công ty có làm ăn với nước ngoài nên hắn bắt buộc phải học thêm ngoại ngữ.
Từ trước tới nay, Nam Khải Lận có một khả năng là chỉ cần nhìn qua một lần là sẽ nhớ. Hắn xem tài liệu gần hai tiếng mới dừng lại, sau đó nhắm mắt và từ từ nghiền ngẫm những gì vừa đọc được.
Khoảng thời gian này hắn cực kỳ vất vả, mỗi ngày đều học nhiều thứ khác nhau, ban ngày còn phải đến công ty để giải quyết đủ loại văn kiện khó nhằn. Nam Khải Lận nhéo nhéo mũi để làm mình tỉnh táo lại một chút.
Thật ra chút vất vả này chẳng đáng kể tí nào. Ngày nhỏ hắn còn phải ăn xin để sống qua ngày, cơ bản chẳng chạm được tới cơ hội để học tập, còn bị người ta đánh đập và cười nhạo. Đó mới là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Trước giờ Nam Khải Lận luôn giỏi nắm bắt cơ hội, chỉ cần có cơ hội thì hắn sẽ nỗ lực vươn lên.
Cơ hội là thứ có thể gặp chứ không thể cầu. Nam Khải Lận biết lúc này là cơ hội của mình.
Khi trời gần sáng hắn mới đi nghỉ ngơi. Căn hộ cao cấp này có đầy đủ các thiết bị thông minh hiện đại, bây giờ Nam Khải Lận đã sử dụng thành thạo chúng. Hơn nữa hắn cũng đã có thể hiểu được các chữ tiếng Anh ghi trên các thiết bị đó.
Mỗi ngày Nam Khải Lận chỉ ngủ ba bốn tiếng, đối với hắn như vậy là đã dư dả rồi.
Ngày mới vừa lên, Nam Khải Lận đã thức dậy mặc xong đồ vest và thắt cà vạt. Hắn đi xuống lầu thì đã có một chiếc siêu xe đang chờ đợi sẵn.
“Nam tổng.”
“Ừm.”
Trợ lý mở cửa xe cho hắn: “Nam tổng, chủ tịch sẽ đi Châu Âu lo chuyện làm ăn bên đó, ngài ấy nói những chuyện trong nước trong khoảng thời gian này đều giao lại hết cho anh.”
“Ừm.”
Nam Khải Lận ngồi vào trong xe. Sau khi nói xong, trợ lý lấy trong cặp ra vài tập tài liệu đưa cho hắn xem. Nam Khải Lận yên lặng và nghiêm túc đọc tài liệu trên tay.
Trợ lý ở bên cạnh vẫn thấy hơi mới lạ. Đây là người do chủ tịch mang từ bên ngoài về, không có bằng cấp gì nhưng vẫn có thể đảm nhiệm chức vị tổng giám đốc.
Mặc dù vị tổng giám đốc này mới đến công ty chỉ vài ngày, thế nhưng trong những ngày qua, tất cả quản lý cấp cao đều đã được chứng kiến năng lực của anh ta.
Gặp chuyện không loạn, năng lực học tập cực cao, đàm phán hợp đồng rất trầm tĩnh, còn có thể nhạy bén nhận ra lỗ hổng trong hợp đồng của đối tác, và một điều nữa là anh ta giống như vừa sinh ra đã biết kinh doanh vậy.
“Tổng giám đốc, đây là những hợp đồng phải ký tên vào sáng nay.”
“Ừm, sáng nay chỉ có mấy hợp đồng này thôi sao?”
“Dạ.”
“Còn chiều nay thế nào?”
“Buổi chiều là họp hội đồng quản trị. Công ty muốn bàn tiếp vấn đề trang phục. Hôm nay sẽ chốt phương hướng tiếp thị cho hạng mục này.”
“Ừm.”
Nam Khải Lận đã nhớ kỹ những việc cần làm hôm nay.
Chiếc siêu xe chạy vào tòa nhà của công ty đang phát triển số 1 số 2 của thành phố A…
…
Tại nơi chụp ảnh, người phụ trách lấy vài bộ quần áo bỏ vào trong túi.
“Hôm nay chúng ta sẽ chụp ngoại cảnh. Cung Lâm Ly, hôm nay cô là nhân vật chính đấy. Lát nữa đừng ăn quá no, không thể để bụng phồng lên.”
Nguyễn Tiểu Ly cứ từ từ nhấm nháp hoành thánh của mình. Cô ăn no cũng không sao, bụng của cô sẽ không phồng lên. Mà cho dù có phồng thì lát nữa hóp bụng lại là được thôi.
Thời gian này các địa điểm chụp hình hầu như đều là ngoại cảnh, có vẻ như kinh phí rất dồi dào. Một số người nổi tiếng trong giới người mẫu còn ra nước ngoài tìm cảnh để chụp.
Đồ Nguyễn Tiểu Ly mặc để chụp là trang phục cổ đại. Ngoại cảnh của hôm nay là cây đỗ quyên với một vài con đường cùng nhà lầu.
Công việc hôm nay cứ lặp đi lặp lại, trang điểm rồi thay quần áo chụp ảnh, sau đó lại thay quần áo rồi chụp ảnh.
Công việc này chẳng hề tốt hơn làm ở tiệm bánh ngọt, nhất là những lúc trời nắng, khi đó Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy hai mắt mình không tài nào mở ra nổi.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, ta thấy cô có mặt có dáng người, đủ cơ sở để tiến lên làm người mẫu chuyên nghiệp.”
“Không có cơ hội.”
“Tại sao?”
“Sau này nếu không chết thì chắc cũng ngồi tù rồi.”
“…” Tiểu Ác nghĩ đến nhiệm vụ tiếp theo liền câm nín.
Nguyễn Tiểu Ly trở về nhà sau một ngày làm việc, vừa đến cửa đã thấy một cái hộp lớn nằm phía trước.
“Ai để nó ở đây?”
Nguyễn Tiểu Ly ôm cái hộp vào nhà, vừa mở ra đã thấy đủ loại đồ vật rực rỡ muôn màu.
Đầu tiên là một ly trà sữa vẫn còn đá; bên cạnh là đồ ăn vặt, tất cả đều là trái cây sấy của thương hiệu lớn; tiếp nữa là đống trái cây tươi như dâu tây, măng cụt; cạnh bên là một cái túi thức ăn, bên trong là xương sườn còn tươi mới.
Trà sữa, đồ ăn vặt, trái cây và đồ để nấu ăn?
Tiểu Ác nghiêng đầu nhìn hình ảnh trên màn hình: “Có chắc cái này là cho cô không? Hay có ai đặt tạm ở đó rồi chút quay lại lấy?”
Nguyễn Tiểu Ly trầm mặc nhìn mấy thứ trước mặt một hồi, sau đó lẳng lặng cất trái cây tươi vào tủ lạnh, để trái cây sấy lên bàn và mang đồ ăn vào bếp.
Tiểu Ác: “Cho cô thật à?”
“Ừm.”
Là cho cô.
Bởi vì tất cả những thứ này đều là món cô thích ăn.
Nguyễn Tiểu Ly đã đoán được ai là người để nó ở cửa rồi. Anh ta vậy mà lại không đi, còn sợ mình phát hiện ra anh ta.
Tiểu Ác suy nghĩ một chút rồi lại ngạc nhiên mở to hai mắt: “Này là nam chính đem tới, anh ta không đi?”
“Ừm.”
Không đi nhưng cũng không xuất hiện.
Ở đầu dưới của cầu thang, Nam Khải Lận đang cẩn thận đi từng bước đi lên, khi nhìn thấy cái hộp lớn ở cửa đã không còn thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn sợ cô không cần.
Hắn không biết gần đây cô đã tìm được công việc gì mà lại đi sớm về muộn. Nam Khải Lận lo lắng cô ăn uống không ngon nên đã mua mấy thứ này cho cô.
Tất cả những thứ trong thùng giấy đều đã được hắn lựa chọn kỹ càng. Chúng chỉ là đồ rất bình thường, hy vọng cô sẽ thích.