Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vừa thức dậy là tìm dì Trần, đây là thói quen của nguyên chủ và nó cũng đã biến thành thói quen của Nguyễn Tiểu Ly.
Cô mơ màng đi ra ngoài, nhưng lúc nhìn rõ không có cầu thang thì cô mới hoảng hốt nhận ra rằng nơi này không phải là Nam gia.
Tần Dự Thâm đã đi qua chỗ cô.
Vừa nghe thấy tiếng nói hắn đã đi qua ngay, sau đó nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly với mái tóc dài bù xù, đôi mắt ngái ngủ, cổ áo ngủ xộc xệch, loáng thoáng có thể nhìn thấy một mảng da thịt trắng ngần.
Hắn đánh mắt sang chỗ khác: “Hiện tại mới hơn sáu giờ, cô có thể ngủ thêm một lúc nữa.”
Nguyễn Tiểu Ly không có thói quen thức rồi mà vẫn quay lại ngủ tiếp. Hiện tại cô đã thấy tỉnh táo hơn nhiều, đồng thời cũng cảm thấy trước ngực mình trống trải…
Nguyễn Tiểu Ly lập tức lấy một ít tóc dài che lại ở trước ngực, sau đó nói: “Em hơi lạ giường nên không ngủ được, sao anh dậy sớm vậy?”
“Dậy sớm để làm đồ ăn sáng, cô thích ăn trứng hấp không?”
Hình như cô khi mới thức giấc có một loại ma lực nào đó, ánh mắt của Tần Dự Thâm không nhịn được mà cứ mãi đặt trên người cô. Mái tóc của cô rất dài và dày, nhất định sờ sẽ rất mềm.
Nguyễn Tiểu Ly không muốn đứng không ở đây, cô gật đầu: “Thích, em đi đánh răng rửa mặt một lát rồi quay lại.”
“Được.”
Cô về phòng, Tần Dự Thâm thở phào nhẹ nhõm.
“Gâu gâu…” Tần Bảo Bảo lắc mông đi ra, cơ thể lắc lư như vừa mới tỉnh ngủ.
Tần Dự Thâm cau mày: “Tỉnh dậy đi, lát nữa ăn xong tao đưa mày ra ngoài đi dạo.”
“Gâu!”
Ánh mắt Tần Bảo Bảo sáng lên, nó nghe hiểu được là chủ nhân muốn mang nó ra ngoài đi dạo.
Tần Dự Thâm đổ thức ăn cho nó, Tần Bảo Bảo tung tăng chạy đi ăn.
“Tần Bảo Bảo, lát nữa mày không được nhảy lên người, không được tự tiện chạy tới cọ chân cô ấy, biết chưa?”
Chắc chắn nó sẽ nghe không hiểu nhưng Tần Dự Thâm vẫn không dằn lòng được mà dạy dỗ mấy câu. Tiện thể hắn cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho mẹ mình: Mẹ, bao giờ mẹ mới đến đưa Tần Bảo Bảo đi? Công việc hiện tại của con không hợp để nuôi chó.
Tin nhắn được gửi đi, chỉ vài giây sau mẹ Tần đã gọi điện tới.
Thấy điện thoại rung lên, Tần Dự Thâm liếc nhìn cửa phòng cho khách, sau đó đi đến ban công nghe điện thoại.
Điện thoại vừa thông, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của mẹ Tần: “Sao nghe điện thoại chậm thế, bên cạnh con có ai à?”
Mẹ Tần cứ như thám tử, nghe điện thoại chậm một chút thôi mà bà đã đoán đến thứ khác rồi.
Tần Dự Thâm mở miệng: “Mẹ, bao giờ mẹ mới đưa Tần Bảo Bảo đi?”
“Đưa đi? Không phải chứ Dự Thâm, con nuôi nó hai tháng rồi mà sao vẫn chưa tiếp nhận nó vậy? Chó dơ bẩn khiến con thấy khó nuôi đến vậy sao?”
“Là do công việc của con không tiện để nuôi nó. Mẹ đón Tần Bảo Bảo về với mẹ nhé?” Đứng trước mặt mẹ Tần, Tần Dự Thâm luôn phải nhún nhường.
Mẹ Tần: “Công việc của con thế nào mà không hợp để nuôi chó? Tần Bảo Bảo còn chưa chê con không xứng chơi với nó đâu, vậy mà con còn chê ngược lại nó. Con tan làm rồi về đưa nó đi dạo một lát, đổ chút thức ăn cho nó thì cũng đâu làm chậm trễ công việc của con đâu.”
Tần Dự Thâm nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói tình hình công việc hiện tại của mình cho mẹ nghe.
“Mẹ, con từ chức rồi.”
“Từ chức?”
Giọng nói của mẹ Tần ở đầu dây bên kia nghiêm túc hẳn lên. Từ nhỏ tới lớn, con trai đã rất độc lập và luôn có suy nghĩ riêng.
Lúc con trai quyết định đến thành phố A làm bác sĩ để lắng đọng lại cuộc sống, mẹ Tần không hề có bất kỳ ý kiến gì. Bà cảm thấy con trai làm gì cũng đều có dự định của riêng mình.
“Từ chức vì đã có dự định tiếp theo à? Con chuẩn bị đến đâu làm việc?”
Bà sẽ không xen vào quyết định của con trai, nhưng bà cần phải biết phương hướng của nó.
Tần Dự Thâm nói chầm chậm: “Hai năm tiếp theo con muốn nghỉ ngơi, hiện tại con đang làm bác sĩ riêng cho một bệnh nhân bị suy thận cấp.”
Trước giờ mẹ Tần luôn rất hiểu con trai, nghe xong câu này bà liền hỏi: “Bệnh nhân đó là nữ phải không?”
Mặc dù hỏi vậy nhưng về cơ bản thì mẹ Tần đã có thể chắc chắn đó là nữ rồi.
“Vâng.”
Sau đó hai người không nói thêm câu nào, bầu không khí có chút yên lặng.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, mẹ Tần vẫn là người mở miệng trước: “Con muốn làm gì thì làm đi, nghỉ ngơi hai năm cũng được. Từ nhỏ đến giờ con chưa từng buông thả bản thân lần nào, lần này cứ làm theo tiếng lòng của con đi.”
Làm bác sĩ riêng cho bệnh nhân? Con trai của bà không phải là kiểu người sẽ làm như vậy.
Quá bất thường, mẹ Tần nghĩ chắc là con trai mình đã để ý đến bệnh nhân kia nhưng bản thân nó lại không nhận ra.
Làm bác sĩ riêng cho con gái nhà người ta là có lòng riêng rồi.
Mẹ Tần: “Tuy Tần Bảo Bảo nghịch ngợm nhưng nó sẽ không làm người ta bị thương, chuyện này con không cần quá lo lắng. Tháng sau mẹ về nước rồi, đến lúc đó mẹ sẽ bay tới thành phố A một chuyến để đón nó.”
“Vâng.”
Nhắc nhở mấy câu đơn giản xong mẹ Tần liền cúp máy. Hiện tại bà đang ở nước ngoài, giờ này đang là giờ đi làm.
Tần Dự Thâm đứng ở ban công, lỗ tai nhạy bén nghe thấy âm thanh mở cửa của phòng khách. Hắn vội đi vào bếp nồi trứng hấp của mình thế nào.
Vừa mở nồi ra, một bát trứng hấp vàng óng như bơ rơi đập vào mắt. Trứng hấp vừa chín vô cùng mềm mại, lấy muỗng gõ xuống một cái nó sẽ núng nính như pudding vậy.
Nguyễn Tiểu Ly mặc một cái váy ngủ, chân mang dép lê đi trong nhà. Cô đi qua xuýt xoa: “Thơm quá đi.”
Ánh mắt Tần Dự Thâm ấm áp: “Trứng hấp vừa mới chín tới, cô ra kia ngồi đi tôi bưng ra cho.”
“Ok.”
Nguyễn Tiểu Ly vui mừng vô cùng, cái kiểu cơm dâng tận miệng như này thật tuyệt.
Tay nghề nấu ăn của người đàn ông này rất được, đồ ăn nấu ra ngon cực kỳ. Ăn quen đồ ăn dì Trần nấu rồi thì khó mà ăn được đồ ăn của người khác nấu, nhưng lúc này Nguyễn Tiểu Ly lại cảm thấy ăn uống ngon miệng hơn.
Nhưng người bệnh dù ăn uống có tốt đến đâu cũng chỉ được một nửa người bình thường.
Cô múc từng muỗng trứng hấp nhỏ, cả người toát lên cảm giác biếng nhác.
Bữa sáng của Tần Dự Thâm là mì sợi, hắn ngồi ở đối diện ăn uống thong thả.
Dùng nĩa cuốn lấy sợi mì, chỉ là một động tác ăn uống đơn giản thôi nhưng khi được hắn thực hiện lại giống như một chuyện hết sức tinh tế như là cầm dao phẫu thuật.
“Bác sĩ Tần, nếu tìm được thận rồi anh có thể làm phẫu thuật thay thận cho em không?”
Được anh ấy mở ngực mình ra, mới nghĩ thôi mà cô đã thấy hưng phấn, hoàn toàn không hề có một chút sợ hãi nào.
Là bác sĩ điều trị chính, sau này chắc chắn hắn sẽ là bác sĩ phẫu thuật chính cho cô, nhưng lúc trước hắn chưa từng tỉ mỉ suy xét chuyện này.
Hắn làm phẫu thuật thay thận cho cô?
Trước đây hắn đã từng làm rất nhiều cuộc phẫu thuật thay thận, mỗi bước tiến hành hắn đều thuộc nằm lòng.
Nhưng nghĩ đến người mà hắn làm phẫu thuật là cô, dùng dao rạch cơ thể cô, máu tươi chảy ra, trong lòng hắn vậy mà lại có chút không thoải mái.
Là một bác sĩ, trong mắt chỉ có thể có bệnh nhân, không quan tâm là nam hay nữ, bởi trước mắt bác sĩ thì họ cũng chỉ là một khối thịt mà thôi. Chữa bệnh cho bệnh nhân không thể tồn tại bất kỳ cảm xúc cá nhân nào, những điều trên đều là kiến thức cơ bản.
Nhưng nếu làm chuyện đó thật thì đây là lần đầu tiên Tần Dự Thâm phát hiện bản thân có chướng ngại.
Mặc dù hắn và cô ở chung không bao lâu, nhưng hắn đã đặt đối phương vào tim mình lúc nào không hay.
“Được.”
Tần Dự Thâm gật đầu: “Đến lúc đó phẫu thuật của em sẽ do anh làm.”
Chút tình cảm này hắn vẫn có thể khắc chế được, nếu không hắn không xứng với xuất thân từ dòng họ có truyền thống ngành y nữa.
Làm phẫu thuật cho cô, khi đó hắn có thể biết được tình hình của cô từng giây từng phút, như vậy hắn mới yên tâm.
Nguyễn Tiểu Ly đưa một ngón tay ra: “Ngoéo tay, anh không được đổi ý đó. Phẫu thuật của em bắt buộc phải do anh làm.”