Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Ánh mắt đó của Trương Hiểu giống như đang trừng mắt với Trâu Thục Vũ.
Trâu Thục Vũ sợ tới mức muốn la lên nhưng lại không thốt được ra tiếng. Cô ngã ngồi trên mặt đất, cơ thể bị mất khống chế.
Vương Vân Vân bị tiếng hét chói tai của Trâu Thục Vũ đánh thức: “Sao vậy Thục Vũ?”
Vương Vân Vân mơ mơ màng màng hỏi, nhưng ngay khi mở mắt liền nhìn thấy thi thể bị treo trên cửa, cô sợ đến điếng người, sau đó lập tức xỉu ngang.
Còn lại một mình Trâu Thục Vũ hoang mang ngồi trên bãi nước tiểu. Vương Vân Vân thì ngất rồi, Trương Hiểu thì đã chết, cô không biết mình phải làm sao bây giờ.
Trong phòng vô cùng lạnh, cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương tựa như đang ở trong hầm băng.
Chân Trâu Thục Vũ mềm nhũn, cô bò dậy sờ soạng trên giường mình và rất nhanh tìm được điện thoại. Cô mở danh bạ của lớp để tìm tên Nam Âm Niểu, sau đó gọi qua.
Chưa bao giờ cô cảm thấy tiếng chuông điện thoại lại dài và lâu đến như vậy, âm thanh “tít tít” ấy dường như không có điểm cuối.
“Sao vẫn chưa bắt máy? Mau bắt máy đi mà…” Giọng nói Trâu Thục Vũ run run.
Cô còn đang ngồi dưới đất với chiếc quần ngủ ướt sũng nước tiểu, lưng dựa sát vào giường mình, không dám nhìn thi thể ngoài cửa.
Trâu Thục Vũ cúi đầu, tay nắm chặt lấy điện thoại nhưng vẫn luôn có cảm giác Trương Hiểu ở trên cửa đang liều mạng nhìn mình lom lom.
Bỗng ngay lúc này! Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên lưng Trâu Thục Vũ… Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trâu Thục Vũ đang dựa lưng vào giường, sau lưng là chân giường của cô. Bây giờ cô có thể cảm nhận được rõ ràng có một bàn tay lạnh ngắt bám vào lưng mình, hơn nữa còn chậm rãi di chuyển…
Cơ thể Trâu Thục Vũ cứng lại, đôi mắt muốn liếc ra sau nhưng lại không dám. Cô đờ người ngồi đó.
Giờ phút này, trong lòng cô không ngừng cầu nguyện Nam Âm Niểu có thể nhanh bắt máy.
Bên tai là tiếng điện thoại “tít tít”, phía sau là một bàn tay lạnh lẽo lượn lờ trên lưng, liên tục vuốt lên vuốt xuống…
Cảm giác lạnh lẽo tận xương khiến Trâu Thục Vũ dựng hết cả lông tơ, cái tay kia dần dần sờ đến eo cô, đang từ từ mò ra trước.
Trâu Thục Vũ cúi đầu liền thấy một bàn tay đen sì ở trên hông của mình. Cổ họng cô như đang bị bóp nghẹt, làm thế nào cũng không thể phát ra tiếng.
Đúng lúc này, điện thoại truyền ra âm thanh: “Alo… Đêm khuya cậu gọi có chuyện gì thế?” Là giọng mũi đặc sệt của Nam Âm Niểu.
Cổ họng của Trâu Thục Vũ giống như đang bị bóp chặt, cô không thể phát ra dù chỉ một tiếng, còn cái tay kia thì vẫn đang di chuyển trên bụng cô.
Nguyễn Ly Ly đang ở sau lưng cô…
Ngay cả ý nghĩ muốn chết Trâu Thục Vũ cũng đã có. Đây có lẽ là chuyện kinh khủng nhất mà cô từng trải qua.
Ở đầu dây bên này, Nam Âm Niểu đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô áp điện thoại sát vào tai, cẩn thận lắng nghe âm thanh phía bên kia.
Trâu Thục Vũ nửa đêm gọi điện thoại tới lại không nói lời nào, nhưng nếu nghe kỹ thì dường như có thể nghe được tiếng hít thở.
Nam Âm Niểu nhớ tới bình luận kia, tức khắc nhăn mày lại: “Không ổn, đã xảy ra chuyện.”
Cô nhanh chóng xốc chăn lên, đi giày vào, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài.
Phòng ngủ của Nam Âm Niểu ở dưới lầu một. Lúc này đã hơn 2 giờ sáng, một mình cô chạy vội về phía cầu thang tối đen, nhanh chóng lên lầu rồi chạy đến phòng của Trâu Thục Vũ.
Vừa lên đến nơi, Nam Âm Niểu đã bị khung cảnh trước mắt dọa sợ.
Đứng ngoài hành lang, cô nhìn thấy thi thể bị treo trên cửa. Gió ban đêm rất lớn, thi thể còn đang đung đưa.
Lần đầu tiên Nam Âm Niểu cảm thấy khiếp đảm, cô nuốt một ngụm nước bọt, sau đó chậm rãi đến gần.
Đến trước cửa phòng, xuyên qua thi thể cô nhìn thấy Trâu Thục Vũ đang ngồi trong phòng, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, cứng đơ ngồi một góc.
Nam Âm Niểu cúi thấp tránh đi thi thể để vào phòng: “Trâu Thục Vũ, sao lại thế này? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trâu Thục Vũ nghe được âm thanh bèn ngẩng đầu. Lúc nhìn thấy người đến là Nam Âm Niểu, trong mắt cô lấp lánh ánh nước, như thể gặp được cứu tinh: “Cứu tớ… Nguyễn Ly Ly đang ôm tớ…”
Nhịp tim Nam Âm Niểu chợt tăng, cô tỉ mỉ quan sát Trâu Thục Vũ: “Đừng tự dọa mình, không có ai đang chạm vào cậu, mau đứng lên.”
Nam Âm Niểu quay đầu nhìn thi thể, thấy là Trương Hiểu thì cô càng kinh ngạc. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sắc mặt của Trương Hiểu đã tím tái, đôi mắt trừng lên rất đáng sợ, đầu lưỡi cũng thè ra rất dài, rõ ràng đã chết được một khoảng thời gian rồi.
Nam Âm Niểu cố gắng để bản thân không thể hiện ra sự sợ hãi. Đến khi đã bình tĩnh được một chút, cô vươn tay với Trâu Thục Vũ: “Trâu Thục Vũ, nào, tớ kéo cậu lên.”
Trâu Thục Vũ ngồi dưới đất không dám nhúc nhích, cúi đầu nhìn về phía eo mình thì phát hiện cái tay kia đã biến mất từ bao giờ: “Mất rồi… Nguyễn Ly Ly đi rồi hay vẫn còn ở trong phòng nhìn chúng ta…”
Cô đang đắm chìm trong sự sợ hãi, hoàn toàn không nghe thấy Nam Âm Niểu nói gì.
Nam Âm Niểu cũng phát hiện ra Trâu Thục Vũ không bình thường, cô thò tay định kéo Trâu Thục Vũ đứng dậy, nhưng vừa mới chạm vào thì Trâu Thục Vũ đã kêu to: “Đừng đụng tôi! Đừng đụng tôi! Nguyễn Ly Ly, cô tha cho tôi đi, tôi không hại cô mà. Tôi không có, tôi không có…”
“Ui.” Bàn tay của Nam Âm Niểu bị Trâu Thục Vũ túm lấy.
Nam Âm Niểu trầm mặc. Cô xoay người nhìn Vương Vân Vân, xác định Vương Vân Vân không chết mà chỉ bị ngất thôi.
Căn phòng loạn hết cả lên, người thì ngất đi, kẻ thì điên điên dại dại…
Nam Âm Niểu lấy điện thoại ra gọi cho dì quản lý.
Đêm đó, tất cả đèn trong ký túc xá đều được bật sáng.
Lúc dì quản lý tới cũng bị cảnh tượng đó làm giật mình, suýt chút nữa đã tái phát bệnh tim: “Ơ… con bé này sao lại…”
Có án mạng xảy ra, chuyện này đã vượt khỏi quyền quản lý của dì quản lý. Bà nhanh chóng gọi điện thoại cho giáo viên trực ban của trường.
Giáo viên trực ban là một thầy thể dục dẫn học sinh chạy bộ mỗi sáng sớm, phòng của ông ở một tòa ký túc xá khác. Ngay khi nhận được cuộc gọi, ông chỉ mặc một cái áo thun ba lỗ đã vội chạy tới hiện trường.
Đèn ở cả ký túc xá nam và nữ đều sáng rực. Động tĩnh lớn như vậy, ai còn ngủ cho được.
Lúc thầy giáo trực ban chạy tới cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho bàng hoàng đến lặng người: “Đây đã là học sinh thứ ba…”
Tự sát, sao lại có nhiều học sinh tự sát đến như vậy? Quá ly kỳ.
“Đừng đụng vào thi thể. Các học sinh trong phòng này trước tiên đi ra hết đi, sắp xếp cho các bạn sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Bây giờ thầy sẽ báo cảnh sát, lát nữa cảnh sát sẽ đến. Các bạn nữ khác thì ở yên trong phòng không được ra ngoài.” Thầy giáo nói.
Dì quản lý vội vàng đuổi các nữ sinh về phòng: “Mau về đi, đêm nay quá đáng sợ. Trở về, trở về… Chao ôi, cháu xem cháu kìa, dù gì cũng phải mặc thêm cái áo đi chứ, sao lại chỉ mặc áo ngủ mà ra đây. Bên ngoài là thầy giáo đấy, nhanh quay về đi.”
Giáo viên trực ban vẫn luôn nhìn thẳng, nhưng nghe thấy lời này cũng có chút xấu hổ.
Sau một hồi thúc giục của dì quản lý, các nữ sinh đều trở về. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trâu Thục Vũ bắt lấy tay Nam Âm Niểu: “Tớ không muốn qua phòng kế bên đâu, tớ có thể đến phòng cậu không?”
Cô thật sự rất sợ.
Hiện tại ánh đèn rất sáng, Nam Âm Niểu nhìn kỹ mới phát hiện đũng quần của Trâu Thục Vũ ướt sũng, lại còn có mùi khai, không cần nghĩ cũng biết đó là mùi gì.
Nam Âm Niểu cởi áo khoác trên người buộc lên eo Trâu Thục Vũ, sau đó nói với giáo viên: “Thầy ơi, hai bạn lớp em đều bị kinh hãi, có thể cho họ tới phòng em không ạ? Họ quen biết em hơn, em là lớp trưởng của họ, có thể an ủi họ một chút.”
“Được.”